Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 39: Ngủ chung
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lỗ Tiêu Mạn nghe anh hỏi vậy, cô thật không biết phải trả lời làm sao?
"Tôi, tôi,.....?".
Lục Thiên Ân kéo tay cô, ôm cô vào bên trong lòng ngực:"Anh nguyện cả đời hầu hạ em, bù đắp tất cả nhưng sai lầm trước kia anh gây ra, anh sẽ dành tất cả tình yêu của anh cho em, Mạn Mạn, quay về bên anh được không?"..
Bị anh ôm, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh, rất nhanh, nhanh đến không thể bắt kịp nhịp đập.
Lỗ Tiêu Mạn chìm đắm trong suy nghĩ, sau đó nói:"Em tin anh"_anh bỗng chốc vui đến khóc:"Em, em chấp nhận rồi sao?".
Lỗ Tiêu Mạn cười hạnh phúc nhìn anh, sau đó chu chu mỏ nói:"Chỉ lần này thôi đó, nếu như anh khiến em lại đau lòng em sẽ đi thật xa, thật.....!".
Nói đến đây, cô lại bị anh ôm lấy, anh vuốt tóc cô:"Anh sẽ không làm em đau khổ nữa, anh hứa đấy! Lỗ Tiêu Mạn em chính là cuộc sống mà anh mong muốn".
Cô cũng vòng tay ôm anh, nói:"Em hiểu, em hiểu mà, từ lúc trở về nhìn thấy anh, em dường như không thể ngừng nhớ anh, em tự hỏi bản thân, có nên tha thứ cho anh hay không? Và bao nhiêu ngày qua, anh đã thật sự chứng minh được cho em thấy tình cảm anh dành cho em, đầy đủ chân thành, đầy đủ tình yêu mà em muốn có".
Anh im lặng, nước mắt rơi xuống bã vai cô, thấm ướt, cô có thể cảm giác được, nước mắt rất nóng, rất thô.
Cô đẩy anh ra, đưa tay lên lau lau nước mắt, vỗ vỗ như em bé:"Làm gì phải khóc chứ?".
"Anh thấy hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời Lục Thiên Ân anh, anh rất vui, bây giờ và hiện tại bên cạnh anh đã có em và con, anh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa"
Nghe anh nói vậy, cô vui lắm!
Có lẽ lần này cô thật sự tin tưởng anh, tin vào tình yêu của anh.
Lục Thiên Ân đỡ cô nằm xuống:"Ngủ đi, anh ngủ ở phòng bên cạnh".
Vừa đứng dậy, cô đã chọp lấy tay anh, khẩn xin theo kiểu trẻ con:"Ân, ngủ với em đi?".
"Em chắc là muốn ngủ với anh chứ?".
Cô gật gật đầu.
"Không sợ anh ăn em luôn , hửm?"..
"Không sợ, anh sẽ không ăn trông khi em chưa đồng ý".
Lục Thiên Ân ngồi bệ xuống giường, hôn lên trán cô:"Em nói đúng rồi".
Sau đó, anh kéo chăn ra nằm xuống cạnh cô, cô bỗng nhiên vòng tay qua bụng anh, rồi ôm chặt, đầu vùi vào ngực anh, tóc cô ngoáy ngoạy, làm cho anh cứ tưởng là có một con mèo đang chơi đùa.
Lỗ Tiêu Mạn nằm trong lòng anh, nói:"Có phải đây là lần đầu anh và em ngủ chung phải không?".
"Ừm, khi trước là do anh không tốt, đã bỏ em một mình suốt mấy năm, còn cưỡng ép em, anh xin lỗi".
"Mọi chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, sẽ buồn lắm, vả lại anh cũng đã giúp em tạo ra tiểu Triết còn gì, nó vừa thông minh vừa đáng yêu, lại thích kiếm chuyện với em, có nó em rất vui".
Lục Thiên Ân để cô nằm lên cánh tay anh, cả hai cùng nhìn lên trần nhà, trò chuyện đến khuya.
"Tôi, tôi,.....?".
Lục Thiên Ân kéo tay cô, ôm cô vào bên trong lòng ngực:"Anh nguyện cả đời hầu hạ em, bù đắp tất cả nhưng sai lầm trước kia anh gây ra, anh sẽ dành tất cả tình yêu của anh cho em, Mạn Mạn, quay về bên anh được không?"..
Bị anh ôm, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh, rất nhanh, nhanh đến không thể bắt kịp nhịp đập.
Lỗ Tiêu Mạn chìm đắm trong suy nghĩ, sau đó nói:"Em tin anh"_anh bỗng chốc vui đến khóc:"Em, em chấp nhận rồi sao?".
Lỗ Tiêu Mạn cười hạnh phúc nhìn anh, sau đó chu chu mỏ nói:"Chỉ lần này thôi đó, nếu như anh khiến em lại đau lòng em sẽ đi thật xa, thật.....!".
Nói đến đây, cô lại bị anh ôm lấy, anh vuốt tóc cô:"Anh sẽ không làm em đau khổ nữa, anh hứa đấy! Lỗ Tiêu Mạn em chính là cuộc sống mà anh mong muốn".
Cô cũng vòng tay ôm anh, nói:"Em hiểu, em hiểu mà, từ lúc trở về nhìn thấy anh, em dường như không thể ngừng nhớ anh, em tự hỏi bản thân, có nên tha thứ cho anh hay không? Và bao nhiêu ngày qua, anh đã thật sự chứng minh được cho em thấy tình cảm anh dành cho em, đầy đủ chân thành, đầy đủ tình yêu mà em muốn có".
Anh im lặng, nước mắt rơi xuống bã vai cô, thấm ướt, cô có thể cảm giác được, nước mắt rất nóng, rất thô.
Cô đẩy anh ra, đưa tay lên lau lau nước mắt, vỗ vỗ như em bé:"Làm gì phải khóc chứ?".
"Anh thấy hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời Lục Thiên Ân anh, anh rất vui, bây giờ và hiện tại bên cạnh anh đã có em và con, anh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa"
Nghe anh nói vậy, cô vui lắm!
Có lẽ lần này cô thật sự tin tưởng anh, tin vào tình yêu của anh.
Lục Thiên Ân đỡ cô nằm xuống:"Ngủ đi, anh ngủ ở phòng bên cạnh".
Vừa đứng dậy, cô đã chọp lấy tay anh, khẩn xin theo kiểu trẻ con:"Ân, ngủ với em đi?".
"Em chắc là muốn ngủ với anh chứ?".
Cô gật gật đầu.
"Không sợ anh ăn em luôn , hửm?"..
"Không sợ, anh sẽ không ăn trông khi em chưa đồng ý".
Lục Thiên Ân ngồi bệ xuống giường, hôn lên trán cô:"Em nói đúng rồi".
Sau đó, anh kéo chăn ra nằm xuống cạnh cô, cô bỗng nhiên vòng tay qua bụng anh, rồi ôm chặt, đầu vùi vào ngực anh, tóc cô ngoáy ngoạy, làm cho anh cứ tưởng là có một con mèo đang chơi đùa.
Lỗ Tiêu Mạn nằm trong lòng anh, nói:"Có phải đây là lần đầu anh và em ngủ chung phải không?".
"Ừm, khi trước là do anh không tốt, đã bỏ em một mình suốt mấy năm, còn cưỡng ép em, anh xin lỗi".
"Mọi chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, sẽ buồn lắm, vả lại anh cũng đã giúp em tạo ra tiểu Triết còn gì, nó vừa thông minh vừa đáng yêu, lại thích kiếm chuyện với em, có nó em rất vui".
Lục Thiên Ân để cô nằm lên cánh tay anh, cả hai cùng nhìn lên trần nhà, trò chuyện đến khuya.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.