Phu Nhân: Chúng Ta Kết Hôn Đi?
Chương 4: Thân phận cao quý
Tì bà phiêu bạc
09/06/2020
Lỗ Tiêu Mạn đi trên đường lớn, từng bước chân cô nặng trĩu xuống, gần như không đi nỗi nữa.
Cô dựa vào một vách tường đã hám cũ gần đó, tháo đôi guốc ra, chân cô đỏ ửng lên vì đau, có hơi thô rát.
Cô ném đôi guốc ra xa,:"Mày cút đi, tất cả các người ai cũng ăn hiếp tôi, kể cả một món đồ vật cũng khinh bỉ tôi, tôi ghét các người, tôi hận các người".
"Cô gái, cháu đang buồn sao?"_một âm thanh già nua vang lên, đánh tan tâm tư cô.
Cô ngước đầu lên nhìn, trước mắt cô là một bà lão, ăn mặc sang trọng, đi phía sau bà ấy là hai người đàn ông trông vô cùng uy nghiêm. Nếu cô đoán không lầm thì bà lão này là người không tầm thường.
Lỗ Tiêu Mạn cười hiền đáp:"Cháu cũng không biết nữa, cảm xúc của cháu lúc này nó hỗn độn lắm!".
Bà lão không hẹn ngồi xuống cùng cô, nở một nụ cười rõ tươi, đầy ma mị:"Ba mẹ cháu đâu?".
Nghe đến đây, lòng cô lại đau như ai cắt, cũng không phải trả lời:"Mẹ cháu đã mất rồi ạ, còn ba cháu ông ấy thì cháu không biết".
"Tại sao cháu lại nói thế?".
"Ưm, từ nhỏ cháu đã không được ông ấy yêu thương, người yêu thương cháu cũng chỉ có mẹ, nhưng mà mẹ cũng đã bỏ cháu rồi".
Thanh âm cô nói ra vô cùng buồn bã, bà vỗ vai cô, nói:"Thế cháu có muốn làm cháu của ta không? Ta sẽ chăm sóc cháu như người thân trong nhà".
Lỗ Tiêu Mạn kinh ngạc, trên đời này còn có người tốt thế sao? Không màn đến hoàn cảnh mà chấp nhận cô. Cô là nên vui hay là buồn đây?.
Lỗ Tiêu Mạn cũng không biết trả lời như nào, lượng lự:"Cơ mà, bà còn có con có cháu, nếu như nhận con về, thì người nhà bà thêm ganh ghét".
Bà lão bậc cười hí hửng :"Cô gái à? Con thật biết cách ăn nói, không giấu gì con, ta không có con cái, nên cũng không có cháu, hôm nay lại vô tình gặp được một cô gái hiền lành như con ở đây, ta liền có nhã ý nhận nuôi".
"Bà đánh giá con nhanh vậy sao? Lỡ như con là kẻ xấu?".
"Ta đã sống đến từng này tuổi rồi, chỉ cần nhìn qua ánh mắt ta sẽ biết ai là xấu ai là tốt".
"......".
"Con thấy sao với lời đề nghị của ta".
"Con....con...".
"Lắp bắp như vậy là đồng ý , con không cần nói thêm gì nữa".
Bà nhìn sang hai vệ sĩ:"Bảo xe đến đón ta".
"Vâng".
Người kia lấy điện thoại ra gọi cho tài xế riêng của bà, chưa đầy năm phút, chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ trước mặt cô.
Bà nắm tay cô đi vào xe.
"Sao cả người cháu cứng đơ thế?".
"Cháu, cháu là lần đầu đi xe như vậy, không khỏi run ạ!".
"Hahaha, sau này cháu còn được hơn thế nữa".
"Ưm, cháu không cần vật chất đây bà, cháu chỉ cần có người yêu thương là được ".
"Hảo hảo".
Cô dựa vào một vách tường đã hám cũ gần đó, tháo đôi guốc ra, chân cô đỏ ửng lên vì đau, có hơi thô rát.
Cô ném đôi guốc ra xa,:"Mày cút đi, tất cả các người ai cũng ăn hiếp tôi, kể cả một món đồ vật cũng khinh bỉ tôi, tôi ghét các người, tôi hận các người".
"Cô gái, cháu đang buồn sao?"_một âm thanh già nua vang lên, đánh tan tâm tư cô.
Cô ngước đầu lên nhìn, trước mắt cô là một bà lão, ăn mặc sang trọng, đi phía sau bà ấy là hai người đàn ông trông vô cùng uy nghiêm. Nếu cô đoán không lầm thì bà lão này là người không tầm thường.
Lỗ Tiêu Mạn cười hiền đáp:"Cháu cũng không biết nữa, cảm xúc của cháu lúc này nó hỗn độn lắm!".
Bà lão không hẹn ngồi xuống cùng cô, nở một nụ cười rõ tươi, đầy ma mị:"Ba mẹ cháu đâu?".
Nghe đến đây, lòng cô lại đau như ai cắt, cũng không phải trả lời:"Mẹ cháu đã mất rồi ạ, còn ba cháu ông ấy thì cháu không biết".
"Tại sao cháu lại nói thế?".
"Ưm, từ nhỏ cháu đã không được ông ấy yêu thương, người yêu thương cháu cũng chỉ có mẹ, nhưng mà mẹ cũng đã bỏ cháu rồi".
Thanh âm cô nói ra vô cùng buồn bã, bà vỗ vai cô, nói:"Thế cháu có muốn làm cháu của ta không? Ta sẽ chăm sóc cháu như người thân trong nhà".
Lỗ Tiêu Mạn kinh ngạc, trên đời này còn có người tốt thế sao? Không màn đến hoàn cảnh mà chấp nhận cô. Cô là nên vui hay là buồn đây?.
Lỗ Tiêu Mạn cũng không biết trả lời như nào, lượng lự:"Cơ mà, bà còn có con có cháu, nếu như nhận con về, thì người nhà bà thêm ganh ghét".
Bà lão bậc cười hí hửng :"Cô gái à? Con thật biết cách ăn nói, không giấu gì con, ta không có con cái, nên cũng không có cháu, hôm nay lại vô tình gặp được một cô gái hiền lành như con ở đây, ta liền có nhã ý nhận nuôi".
"Bà đánh giá con nhanh vậy sao? Lỡ như con là kẻ xấu?".
"Ta đã sống đến từng này tuổi rồi, chỉ cần nhìn qua ánh mắt ta sẽ biết ai là xấu ai là tốt".
"......".
"Con thấy sao với lời đề nghị của ta".
"Con....con...".
"Lắp bắp như vậy là đồng ý , con không cần nói thêm gì nữa".
Bà nhìn sang hai vệ sĩ:"Bảo xe đến đón ta".
"Vâng".
Người kia lấy điện thoại ra gọi cho tài xế riêng của bà, chưa đầy năm phút, chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ trước mặt cô.
Bà nắm tay cô đi vào xe.
"Sao cả người cháu cứng đơ thế?".
"Cháu, cháu là lần đầu đi xe như vậy, không khỏi run ạ!".
"Hahaha, sau này cháu còn được hơn thế nữa".
"Ưm, cháu không cần vật chất đây bà, cháu chỉ cần có người yêu thương là được ".
"Hảo hảo".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.