Phu Nhân Của Nhiếp Chính Vương
Chương 2: Bàn Chuyện Hôn Sự
Cứ Chờ Đi
06/03/2023
Tần Lương Ngọc phải thừa nhận rằng hôm nay nàng đã được mở mang tầm mắt.
Hôm nay nàng thật sự ho rất nặng, Phương phu nhân không mời thái y tới, cũng không mang thuốc cho nàng, cho nên nàng mới phải lập kế hoạch cho lão phu nhân biết, mới có cơ hội ra ngoài mua thuốc.
Bụng dạ tốt như vậy, sao dám bảo nàng phải biết ơn bà ta?
Tần Lương Ngọc cười cười, nhìn thẳng vào người trước mặt:” Vừa rồi bà đã cảnh cáo ta, ta sẽ ghi nhớ, khi nào gặp mẫu thân cùng với lão phu nhân, ta sẽ không quên nói ra giúp bà lập công.”
Người trước mặt nghe được ba từ lão phu nhân, thần sắc ngưng đọng, lập tức cười lạnh một tiếng:” Ngũ tiểu thư sẽ không cho rằng lão phu nhân sẽ để ý đến ngươi, sau này ngươi sẽ được người chiếu cố chứ?”
Ngụ ý là cuối cùng, cô vẫn phải nghe theo lời của Phượng phu nhân.
Tần Lương Ngọc cười nửa miệng nhìn bà ta một cái, lại quay đầu nhìn Lục Nhất:” Ngươi có nhớ bà ta nói gì không?”
Lục Nhất gật đấu:” Tiểu thư yên tâm, ta nghe không bỏ sót một chữ.”
Người trong thiên hạ đều biết rằng Nhiếp chính vương phi có tâm hồn rất nhạy cảm, rất giỏi đọc lòng người. Trọng sinh không lâu, cô đã thấy Lục Nhất tính tình cương trực, cẩn thận lại rất trung thành, nếu không thì nàng sẽ không thể bảo vệ nguyên chủ nhiều như vậy.
Lúc này Tần Lương Ngọc mới ngưng nụ cười, dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn mama trước mặt.
Bà ta cảm thấy lạnh người, không biết vì sao Ngũ tiểu thư nhìn mình chằm chằm, ánh nhìn đầy vẻ chết chóc, như muốn chặt bà ra thành từng mảnh.
Nhưng nàng đã ở bên cạnh phu nhân nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng nhượng bộ, bà ta ngẩng đầu nói:” Ngũ tiểu thư, mời đi cùng lão nô, ở trước mặt phu nhân, xem có cong ngoan cố được như vậy hay không!”
Tần Lương Ngọc gật đầu, thong thả đi theo bà ta.
Lục Nhất ở phía sau nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình.
Không biết vì sao, tiểu thư từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại năm ngày trước có gì đó không ổn. Nàng trở nên…xinh đẹp hơn…không, mạnh mẽ hơn.
Giống như năm xưa chỉ có nàng đứng ra bảo vệ tiểu thư, sao có thể như hôm nay một mình tiểu thư gánh vác, không lùi bước cũng chẳng né tránh.
Vừa bước vào sân của Phương phu nhân, Tần Lương Ngọc đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều hộp được bọc bằng vải lụa đỏ, số lượng tuy không tồi nhưng người có con mắt tinh tường có thể nhận ra chúng khá tồi tàn.
Đối tượng được cầu hôn, hẳn là đại tỷ cô, Tần Dịch.
Mama bước vào trước, không biết nói gì, một lúc lâu sau, nàng đi vra gọi:” Ngũ tiểu thư, mời vào trong.”
Tần Lương Ngọc ngẩng đầu nhìn bà ta, sau đó không vội bước vào.
Tần Lương Ngọc nhanh chóng nhìn một lượt những người trong phòng, căn cứ vào tin tức thu hoạch được mấy ngày này, nàng rất nhanh đã nhận ra, ngoại trừ tam ca Tần Hạo Hiên quanh năm buôn bán bên ngoài, người này chắc là Tần Văn Hiển.
Lão phu nhân lên tiếng trước:” Mua được thuốc chưa?”
Tần Lương Ngọc ngoan ngoãn gật đầu đáp lại:” Cháu gái cảm ơn tổ mẫu, thái y đã kê đơn, chỉ cần uống vài ngày là khỏi.”
Nhắc mới nhớ, lão bà này có thể coi là một người cực kỳ quyền lực.
Khi đó Tần Xuyên còn trẻ, một mình bà gây dựng lên nhà họ tần, vì vậy bây giờ không ai dám xúc phạm bà và luôn coi trọng các quyết định của bà.
Tần Lương Ngọc thích điều này, nghe nói bà ấy đối xử với Tần Văn Hiển, đứa cháu được bà nuôi nấng bên cạnh rất tử tế, vì vậy nàng đã nói với bà ấy là mình bị ốm nặng nhưng không có thái y đến thăm khám cho mình.
Mọi chuyện diễn ra đúng như cô mong đợi.
Vừa nghĩ tới đây, một giọng nói vô cùng kiêu ngạo đã vang lên:” Hóa ra ngươi chỉ cần uống vài liều thuốc là không sao rồi, Ngũ muội sáng sớm đã dậy kêu ca với tổ mẫu, làm ra còn nghĩ rằng ngươi ốm thập tử nhất sinh.”
Tần Lương Ngọc quay sang nhìn thì thấy người đang nói là một người phụ nữ mặc áo gấm mây đỏ tươi, trông rất lộng lẫy, trên tay có vẽ khấu đan, sắc mặt chẳng mấy thiện cảm.
Tần Lương Ngọc lập tức nhận ra, người này chính là con gái ruộ của Phượng phu nhân, là con thứ hai của bà ta, Tần Quỳnh.
Bây giờ nàng ta tức giận như thế, chắc là do cô tố cáo khiến lão phu nhân trách mắng Phượng phu nhân, nên cô ta mới đấu tranh cho mẹ mình,
Nhưng nếu cô ấy muốn giải quyết mọi chuyện, trước tiên cô ta nên giải quyết với nguyên chủ đã chết.
Cô ta sẽ trả khoản nợ này như thế nào đây?
Tần Lương Ngọc nhìn Tần Quỳnh, sau đó nói:” Nhị tỷ hiểu nhầm rồi, nếu tính ra, tỷ chính là người đẩy muội xuống nước, khiến muội mắc bệnh nặng. May mà ông trời thương xót vớt muội lên, không thì e rằng muội đã không có mặt ở đây hôm nay.”
Tần Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa con gái đứng trong đại sảnh với đôi lông mày rõ ràng, tuy mặc thường phục cũng không che giấu được vẻ đẹp rạng ngời của nàng, cô chỉ hận gương mặt của Tần Lương Ngọc.
Tại sao?
Cô là con gái thứ hai trong nhà này, là con của vợ cả, lẽ ra cô ta phải có tất cả những gì tốt nhất, nhưng đứa con gái này từ nhỏ đã xinh đẹp tuyệt trần, ai nhìn thấy cũng yêu quý nàng ta.
Cô ta chỉ muốn phá hủy đi vẻ đẹp này.
“Ngươi…: Tần Quỳnh chỉ về phía Tần Lương Ngọc trong đại sảnh, sang định nói lại mấy câu, lại bị Phượng phu nhân trách mắng.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay là ngày đại tỷ con bàn chuyện hôn sự, để chuyện này ổn thỏa đi”. Nếu để chuyện rơi xuống nước tiếp tục điều tra, chắc chắn hai mẹ con bọn họ sẽ bị lão phu nhân trách cứ.
Tần Lương Ngọc nhìn Phượng phu nhân đầy ẩn ý, không hề nhắc đến chuyện rơi xuống nước, mà ngược lại, Tần Khang, người đứng đầu nhà họ Tần đang dùng vẻ mặt nghiêm nghị quở trách Tần Lương Ngọc:” Nghe mama bên cạnh mẹ con nói, con vừa rồi đứng khoe khoang với mọi người chuyện đó rồi không chịu vào?”
Tần Lương Ngọc nghĩ cuối cùng thì chuyện này cũng đến.
Lão bà này lâu như vậy mới gọi nàng vào, nàng biết bà ta đã bị nàng dọa sợ lúc nãy nên mới ra tay trước.
Tần Lương Ngọc dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Tần Khang, trong lời nói có vài phần ủy khuất:” Ở trong lòng phụ thân, Lương Ngọc có tính khí sẽ mang chuyện của mẫu thân ra khoe khoang với người xung quanh sao?”
Tần Khang hơi sửng sốt.
Mặc du bình thường ông không thèm để ý đến đứa con gái này, nhưng ông vẫn biết bản tính nàng nhút nhát, chưa bao giờ dám gây sự, nhất thời ông có chút đỏ mặt vì lời kết luận vội vã lúc này của mình:” Vậy nói cho cha nghe xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tần Lương Ngọc nhìn Lục Nhất, nhẹ giọng nói:” Vừa rồi Lục Nhất cũng ở đó, con có thể để cô ấy nói thay con được không?”
Trong thời gian ngắn như vậy, Lục Nhất là người thân cận của Tần Lương Ngọc, tuyệt đối không có khả năng nàng thông đồng ra lệnh bắt cô nói, lời nói của cô so với Tần Lương Ngọc còn đáng tin hơn vài phần.
Lúc này lão phu nhân mới nhướng mắt đối mặt Tần Lương Ngọc, ánh mắt kiên định, thay Tần Khang nói:” Ngươi nói đi.”
Tin Phượng phu nhân đập loạn nhịp, nàng ta cay đắng nhìn lão mama.
Ngay khi Tần Lương Ngọc ra tay, họ lập tức sẽ bị chuyển từ thế chủ động sang bị động.
Quả nhiên, Lục Nhất mở miệng, kể hết đoạn đối thoại cảm động lúc nãy, biểu đạt hết mình sự bắt nạt của lão mama và sự nhẫn nhịn của Tần Lương Ngọc.
Lão mama mở miệng cãi lại
Ngũ tiểu thư sao có thể rụt rè sợ hãi sợ đụng chuyện, rõ ràng là rất có tài hùng biện.
Nhưng ngay trước khi bà ta định nói điều gì, Tần Xuyên đã đạp bàn một cách thô bảo, giận dữ nhìn Phượng phu nhân:” Ngươi đã không quan tâm đến đứa trẻ trong nhà này, lại còn thậm chí không thể quản lý được người hầu, đã như vậy, không bằng giao quyền quản gia cho Vương phu nhân, để ngươi tự mình kiểm điểm.”
Phượng phu nhân cả kinh, thanh âm có chút sợ hãi:”Lão phu nhân, là con nhất thời sơ suất, không dạy dỗ nô tỳ cẩn thận, mong người cho con một cơ hội nữa.”
Bà ta vì cuộc thương lượng hôn sự này đã đắc tội với Vương phu nhân rồi, nếu thật sự trao quyền quản gia cho cô ta, chẳng phải muốn con chó cái đó đè đầu cưỡi cổ bà ta sao.
Tần Quỳnh bên cạnh cũng cầu xin nói:” Cha, mẫu thân đã vì nhà ta vất vả nhiều năm, tuy không có công nhưng cũng góp sức lực, thật sự không cần làm đến nước này.”
Tần Khang sắc mặt có chút dịu đi.
Hôm nay nàng thật sự ho rất nặng, Phương phu nhân không mời thái y tới, cũng không mang thuốc cho nàng, cho nên nàng mới phải lập kế hoạch cho lão phu nhân biết, mới có cơ hội ra ngoài mua thuốc.
Bụng dạ tốt như vậy, sao dám bảo nàng phải biết ơn bà ta?
Tần Lương Ngọc cười cười, nhìn thẳng vào người trước mặt:” Vừa rồi bà đã cảnh cáo ta, ta sẽ ghi nhớ, khi nào gặp mẫu thân cùng với lão phu nhân, ta sẽ không quên nói ra giúp bà lập công.”
Người trước mặt nghe được ba từ lão phu nhân, thần sắc ngưng đọng, lập tức cười lạnh một tiếng:” Ngũ tiểu thư sẽ không cho rằng lão phu nhân sẽ để ý đến ngươi, sau này ngươi sẽ được người chiếu cố chứ?”
Ngụ ý là cuối cùng, cô vẫn phải nghe theo lời của Phượng phu nhân.
Tần Lương Ngọc cười nửa miệng nhìn bà ta một cái, lại quay đầu nhìn Lục Nhất:” Ngươi có nhớ bà ta nói gì không?”
Lục Nhất gật đấu:” Tiểu thư yên tâm, ta nghe không bỏ sót một chữ.”
Người trong thiên hạ đều biết rằng Nhiếp chính vương phi có tâm hồn rất nhạy cảm, rất giỏi đọc lòng người. Trọng sinh không lâu, cô đã thấy Lục Nhất tính tình cương trực, cẩn thận lại rất trung thành, nếu không thì nàng sẽ không thể bảo vệ nguyên chủ nhiều như vậy.
Lúc này Tần Lương Ngọc mới ngưng nụ cười, dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn mama trước mặt.
Bà ta cảm thấy lạnh người, không biết vì sao Ngũ tiểu thư nhìn mình chằm chằm, ánh nhìn đầy vẻ chết chóc, như muốn chặt bà ra thành từng mảnh.
Nhưng nàng đã ở bên cạnh phu nhân nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng nhượng bộ, bà ta ngẩng đầu nói:” Ngũ tiểu thư, mời đi cùng lão nô, ở trước mặt phu nhân, xem có cong ngoan cố được như vậy hay không!”
Tần Lương Ngọc gật đầu, thong thả đi theo bà ta.
Lục Nhất ở phía sau nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình.
Không biết vì sao, tiểu thư từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại năm ngày trước có gì đó không ổn. Nàng trở nên…xinh đẹp hơn…không, mạnh mẽ hơn.
Giống như năm xưa chỉ có nàng đứng ra bảo vệ tiểu thư, sao có thể như hôm nay một mình tiểu thư gánh vác, không lùi bước cũng chẳng né tránh.
Vừa bước vào sân của Phương phu nhân, Tần Lương Ngọc đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều hộp được bọc bằng vải lụa đỏ, số lượng tuy không tồi nhưng người có con mắt tinh tường có thể nhận ra chúng khá tồi tàn.
Đối tượng được cầu hôn, hẳn là đại tỷ cô, Tần Dịch.
Mama bước vào trước, không biết nói gì, một lúc lâu sau, nàng đi vra gọi:” Ngũ tiểu thư, mời vào trong.”
Tần Lương Ngọc ngẩng đầu nhìn bà ta, sau đó không vội bước vào.
Tần Lương Ngọc nhanh chóng nhìn một lượt những người trong phòng, căn cứ vào tin tức thu hoạch được mấy ngày này, nàng rất nhanh đã nhận ra, ngoại trừ tam ca Tần Hạo Hiên quanh năm buôn bán bên ngoài, người này chắc là Tần Văn Hiển.
Lão phu nhân lên tiếng trước:” Mua được thuốc chưa?”
Tần Lương Ngọc ngoan ngoãn gật đầu đáp lại:” Cháu gái cảm ơn tổ mẫu, thái y đã kê đơn, chỉ cần uống vài ngày là khỏi.”
Nhắc mới nhớ, lão bà này có thể coi là một người cực kỳ quyền lực.
Khi đó Tần Xuyên còn trẻ, một mình bà gây dựng lên nhà họ tần, vì vậy bây giờ không ai dám xúc phạm bà và luôn coi trọng các quyết định của bà.
Tần Lương Ngọc thích điều này, nghe nói bà ấy đối xử với Tần Văn Hiển, đứa cháu được bà nuôi nấng bên cạnh rất tử tế, vì vậy nàng đã nói với bà ấy là mình bị ốm nặng nhưng không có thái y đến thăm khám cho mình.
Mọi chuyện diễn ra đúng như cô mong đợi.
Vừa nghĩ tới đây, một giọng nói vô cùng kiêu ngạo đã vang lên:” Hóa ra ngươi chỉ cần uống vài liều thuốc là không sao rồi, Ngũ muội sáng sớm đã dậy kêu ca với tổ mẫu, làm ra còn nghĩ rằng ngươi ốm thập tử nhất sinh.”
Tần Lương Ngọc quay sang nhìn thì thấy người đang nói là một người phụ nữ mặc áo gấm mây đỏ tươi, trông rất lộng lẫy, trên tay có vẽ khấu đan, sắc mặt chẳng mấy thiện cảm.
Tần Lương Ngọc lập tức nhận ra, người này chính là con gái ruộ của Phượng phu nhân, là con thứ hai của bà ta, Tần Quỳnh.
Bây giờ nàng ta tức giận như thế, chắc là do cô tố cáo khiến lão phu nhân trách mắng Phượng phu nhân, nên cô ta mới đấu tranh cho mẹ mình,
Nhưng nếu cô ấy muốn giải quyết mọi chuyện, trước tiên cô ta nên giải quyết với nguyên chủ đã chết.
Cô ta sẽ trả khoản nợ này như thế nào đây?
Tần Lương Ngọc nhìn Tần Quỳnh, sau đó nói:” Nhị tỷ hiểu nhầm rồi, nếu tính ra, tỷ chính là người đẩy muội xuống nước, khiến muội mắc bệnh nặng. May mà ông trời thương xót vớt muội lên, không thì e rằng muội đã không có mặt ở đây hôm nay.”
Tần Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nhìn đứa con gái đứng trong đại sảnh với đôi lông mày rõ ràng, tuy mặc thường phục cũng không che giấu được vẻ đẹp rạng ngời của nàng, cô chỉ hận gương mặt của Tần Lương Ngọc.
Tại sao?
Cô là con gái thứ hai trong nhà này, là con của vợ cả, lẽ ra cô ta phải có tất cả những gì tốt nhất, nhưng đứa con gái này từ nhỏ đã xinh đẹp tuyệt trần, ai nhìn thấy cũng yêu quý nàng ta.
Cô ta chỉ muốn phá hủy đi vẻ đẹp này.
“Ngươi…: Tần Quỳnh chỉ về phía Tần Lương Ngọc trong đại sảnh, sang định nói lại mấy câu, lại bị Phượng phu nhân trách mắng.
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Hôm nay là ngày đại tỷ con bàn chuyện hôn sự, để chuyện này ổn thỏa đi”. Nếu để chuyện rơi xuống nước tiếp tục điều tra, chắc chắn hai mẹ con bọn họ sẽ bị lão phu nhân trách cứ.
Tần Lương Ngọc nhìn Phượng phu nhân đầy ẩn ý, không hề nhắc đến chuyện rơi xuống nước, mà ngược lại, Tần Khang, người đứng đầu nhà họ Tần đang dùng vẻ mặt nghiêm nghị quở trách Tần Lương Ngọc:” Nghe mama bên cạnh mẹ con nói, con vừa rồi đứng khoe khoang với mọi người chuyện đó rồi không chịu vào?”
Tần Lương Ngọc nghĩ cuối cùng thì chuyện này cũng đến.
Lão bà này lâu như vậy mới gọi nàng vào, nàng biết bà ta đã bị nàng dọa sợ lúc nãy nên mới ra tay trước.
Tần Lương Ngọc dùng đôi mắt ngấn nước nhìn Tần Khang, trong lời nói có vài phần ủy khuất:” Ở trong lòng phụ thân, Lương Ngọc có tính khí sẽ mang chuyện của mẫu thân ra khoe khoang với người xung quanh sao?”
Tần Khang hơi sửng sốt.
Mặc du bình thường ông không thèm để ý đến đứa con gái này, nhưng ông vẫn biết bản tính nàng nhút nhát, chưa bao giờ dám gây sự, nhất thời ông có chút đỏ mặt vì lời kết luận vội vã lúc này của mình:” Vậy nói cho cha nghe xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tần Lương Ngọc nhìn Lục Nhất, nhẹ giọng nói:” Vừa rồi Lục Nhất cũng ở đó, con có thể để cô ấy nói thay con được không?”
Trong thời gian ngắn như vậy, Lục Nhất là người thân cận của Tần Lương Ngọc, tuyệt đối không có khả năng nàng thông đồng ra lệnh bắt cô nói, lời nói của cô so với Tần Lương Ngọc còn đáng tin hơn vài phần.
Lúc này lão phu nhân mới nhướng mắt đối mặt Tần Lương Ngọc, ánh mắt kiên định, thay Tần Khang nói:” Ngươi nói đi.”
Tin Phượng phu nhân đập loạn nhịp, nàng ta cay đắng nhìn lão mama.
Ngay khi Tần Lương Ngọc ra tay, họ lập tức sẽ bị chuyển từ thế chủ động sang bị động.
Quả nhiên, Lục Nhất mở miệng, kể hết đoạn đối thoại cảm động lúc nãy, biểu đạt hết mình sự bắt nạt của lão mama và sự nhẫn nhịn của Tần Lương Ngọc.
Lão mama mở miệng cãi lại
Ngũ tiểu thư sao có thể rụt rè sợ hãi sợ đụng chuyện, rõ ràng là rất có tài hùng biện.
Nhưng ngay trước khi bà ta định nói điều gì, Tần Xuyên đã đạp bàn một cách thô bảo, giận dữ nhìn Phượng phu nhân:” Ngươi đã không quan tâm đến đứa trẻ trong nhà này, lại còn thậm chí không thể quản lý được người hầu, đã như vậy, không bằng giao quyền quản gia cho Vương phu nhân, để ngươi tự mình kiểm điểm.”
Phượng phu nhân cả kinh, thanh âm có chút sợ hãi:”Lão phu nhân, là con nhất thời sơ suất, không dạy dỗ nô tỳ cẩn thận, mong người cho con một cơ hội nữa.”
Bà ta vì cuộc thương lượng hôn sự này đã đắc tội với Vương phu nhân rồi, nếu thật sự trao quyền quản gia cho cô ta, chẳng phải muốn con chó cái đó đè đầu cưỡi cổ bà ta sao.
Tần Quỳnh bên cạnh cũng cầu xin nói:” Cha, mẫu thân đã vì nhà ta vất vả nhiều năm, tuy không có công nhưng cũng góp sức lực, thật sự không cần làm đến nước này.”
Tần Khang sắc mặt có chút dịu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.