Phu Nhân Của Nhiếp Chính Vương
Chương 8: Người Chết Ra Đi, Người Sống Đau Lòng
Cứ Chờ Đi
24/05/2023
Thấy vậy, trong lòng Phượng phu nhân cũng rất tức giận, nhưng Vương Nhiên đã mở lời rồi, bà ta còn có thể làm gì nữa? Bà ta đành phải đặt chén trà trong tay xuống, nghiêm túc nói:” Nếu đã là lỗi của ngươi thì bỏ qua đi, không cần nói ở đây. Chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chúng ta đi.”
Một nhóm người lúc đến thì hùng hổ, lúc sau thì ủ rũ thất vọng rời đi.
Đi được một đoạn, Tần Dịch mới ủy khuất kêu lên:” Mẹ!”
Phượng phu nhân nghiêm khắc khiển trách nàng ta:” Đủ rồi, ta không có thời gian đùa giỡn với con.”
“Nếu như con ngay cả loại năng lực này cũng không có, thì hãy về nhà ngoan ngoãn chờ kết hôn đi. Dù sao cũng không có ai thuyết phục được cha con thay đổi quyết định này, con nên bằng lòng đi, cho dù là Quỳnh Nhi, ta cũng chưa từng bỏ nhiều tâm sức như thế này.”
Tần Dịch trên mặt tràn đầy đau khổ, nhưng cũng không dám phản bác nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp:” Con gái biết rồi.”
Nhưng Phượng phu nhân nhàn nhạt nói:” Xem tình hình hôm nay, tên thư sinh họ Vương đó cũng rất thông minh, chắc hẳn đã nhìn ra mọi chuyện. Thư mời là do ngươi gửi tới, nếu hắn tố giác với cha ngươi, sợ rằng sẽ gặp phiền toái, ngươi nên chuẩn bị trước đi.”
Tần Dịch cắn răng đáp:”Vâng.”
Trước kia nàng đã nhìn lầm tên thư sinh này, không nghĩ tới hắn còn có năng lực lật ngược trắng đen như thế, không biết vừa rồi hắn có nhận ra nàng…
Tần Lương Ngọc đứng đối diện nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vương Nhiên, nghĩ đến những điều hắn có thể sẽ làm, liền nhanh chóng ngăn hắn lại.
“Vương công tử chắc hẳn đã nhìn rõ chuyện xảy ra hôm nay nên mới nói theo ý ta. Đại tỷ của ta không phải là đối tượng xứng đáng với ngươi, nếu Vương công tử tìm được một người phu nhân cẩn trọng, sau này dù là chuyện chính sự hay sự nghiệp cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.”
Sau khi nghe những lời nàng nói, Vương Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cũng cũng gật đầu.
Sau đó, Lục Nhất quay lại và nói rằng cô ấy được Phượng phu nhân gọi tới nói cần được giúp đỡ.
Tần Lương Ngọc hiểu ra đó là cách để khiến cô ấy phân tâm nên cũng không nói gì nhiều.
Ngày hôm sáu, tiếng chuông chùa vang lên sau một đêm yên tĩnh.
Tần Lương Ngọc đã khiến Phượng phu nhân thất bại nặng nề ngày hôm qua, nàng rất cao hứng, đã nằm nghĩ lại vui vẻ cả đêm. Lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng đã lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tắm rửa thay y phục.
Tắm rửa xong, nàng bước ra khỏi phòng, bởi vì đây là nơi dành cho những người hành hương nên không có mấy người, chỉ có những tu sĩ đang quét dọn.
Không khí buổi sáng ở trong chùa rất tốt, đã lâu không được tới đây nên nàng lập tức có hững thú, sau khi để lại lời nhắn cho Lục Nhất, nàng liền đi về phía sau núi.
Trước bậc thang có lát đá xanh, ven đường có mấy khóm hoa dại không biết tê, phát triển rất tốt. Năm xưa đứng đó, nàng thấy rõ dáng vẻ thanh xuân của khu rừng, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, giờ đứng ở đây, nàng không còn sự thoải mái và thú vị ban đầu.
Đi thêm nửa canh giờ, mặt trời dần dần chiếu sáng, nàng bị chói mắt, đang định lấy tay áo che đi, lại thấy bên cạnh có tiếng bước chân.
Thì ra là mama bên cạnh Phượng phu nhân đến tìm nàng, vừa nhìn thấy nàng liền cười nói:” Lão nô bái kiến Ngũ tiểu thư, phu nhân đang tìm người.”
Tần Lương Ngọc không nói gì, dù sao nàng cũng đi đủ rồi, sáng dậy chưa ăn cơm, trong bụng có chút đói nên đồng ý đi theo nữa nhân đó về nhà.
Khi về đến chùa, Phượng phu nhân đã dùng xong cơm và đi nghỉ trước. Tần Dịch đang ăn bánh, nhìn thấy Tần Lương Ngọc liền nhẹ nhàng nói:” Ta gặp qua Ngũ muội muội. Sáng sớm muội đã vội chạy ra ngoài, còn không cùng ăn sáng với mẫu thân.”
Chậc chậc, chỉ sợ Phượng phu nhân nhìn thấy nàng lại nuốt không trôi. Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười:” Là lỗi của Lương Ngọc, cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở.”
Tần Dịch hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh đỡ lấy tay nàng ta rồi bỏ đi.
Tuy rằng đồ ăn trong chùa nhạt hơn một chút, nhưng đối với Tần Lương Ngọc mà nói, những thứ này lâu lắm mới có dịp được ăn, do vậy nàng lập tức ăn sạch sẽ
Ngay khi nàng uống một tách trà để làm dịu cổ họng, gia nhân đã đến nói rằng Phượng phu nhân muốn nàng cùng đi lễ Phật.
Tuy mục đích chuyến viếng thăm này không đơn giảm, nhưng dù sao Phượng phu nhân cũng là người coi trọng Phật giáo, từ khi đến đây, bà ta không hề lơ là, không bỏ lỡ một lần lễ Phật nào.
Phượng phu nhân nhìn thấy nàng liền nghĩ đến chuyện lúc sáng, nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ làm một người mẹ yêu thương các con mà nói:” Con ít nhất cũng là nữ nhi nhà có giáo dục, được dạy dỗ đàng hoàng tử tế. Đừng có suốt ngày lang thang đây đó một mình như thế.”
Tần Lương Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, bà ta đã mất công giả vờ như vậy, nàng cũng không muốn nói nhiều với bà ta.
Ngay sau khi thắp hương xong, Phượng phu nhân đi mua thêm hương dầu, Tần Dịch cũng tự mình trở về phòng.
Tần Lương Ngọc không muốn về sớm, cảm thấy nhàm chán, nàng liền cũng một hòa thượng đi xuống sảnh phụ.
Rất ít người đến sảnh phụ này, hầu hết mọi người đều lặng lẽ ngồi đó uống trà nên ở đây luôn luôn yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện có người đang làm gì đó ở góc hướng Tây Bắc, trong đó có một người rất quen thuộc, nàng từng gặp ở phủ nhiếp chính vương. Đó là một thị vệ rất được tín nhiệm của Thẩm Vệ Nghi.
Bọn họ mang tới rất nhiều đồ để làm lễ, nhưng chúng trông rất khác, không giống với các nghi lễ bình thường.
Vì đã nhận ra đó là người trong phủ Nhiếp chính vương, nàng hỏi vị hòa thượng với cảm giác biết địch biết ta:” Đó là nghi lễ của phủ nào vậy, trông có vẻ rất khác thường.”
Vị hòa thượng nhìn theo ánh mắt của nàng, gãi gãi đầu tựa hồ như có chút khó hiểu, chắp tay nói:” Thí chủ có điều không biết, lễ vật đó là của Nhiếp vương phủ đưa tới, nghi lễ lần này kéo dài hẳn ba tháng.”
Ba tháng?
Nghi thức của người thường dài nhất cũng chỉ có nửa tháng, phải chăng là do Thẩm Vệ Nghi đã làm quá nhiều điều ác rồi, phải lễ ba tháng mới hết nghiệp?
Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, lại nghe thấy vị hòa thượng bên cạnh bổ sung:” Cái này là dành cho Nhiếp chính vương phi qua đời, thật đáng thương làm sao, người chết ra đi, người sống ở lại đau lòng. A Di Đà Phật.”
Tần Lương Ngọc trong lòng cảm thấy thật hoang đường, vừa rồi còn tự hỏi có phải Thẩm Vệ Nghi đã làm quá nhiều chuyện tội lỗi hay không, không ngờ nghi lễ này lại lấy lý do vì nàng mà làm.
Thật là một kẻ đạo đức giả!
Chẳng nhẽ hắn không biết mình đang làm gì? Nàng chết đi rồi mà vẫn còn lợi dụng danh tiếng của nàng để đạt được mục đích. Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
Trong lúc nhất thời, lòng nàng lại cảm thấy như lửa đốt, nghĩ đến phụ thân và ca ca cùng bao nhiêu mạng người trong phủ tướng quân, tựa hồ như tất cả đều đang ở trong điện thờ này khóc lóc thảm thiết.
Bọn họ bị oan, bọn họ là anh hùng, ai có thể thay họ nói ra?
Phủ tướng quân toàn là những người trung thành yêu nước, người bình thường cũng không thể đếm hết những chiến công họ vì nước mà chiến đấu, vậy mà tất cả đều chết dưới tay hắn.
Thật nực cười, mọi người đang tôn thờ một con quỷ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Vào ban đêm khi nàng vừa nằm xuống và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tấn Lương Ngọc mặc y phục đứng dậy, mở cửa ra, lúc này Lục Nhất đang đứng ngoài cửa, bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, nàng ta liền nói một tràng những lý do vô nghĩa.
Hóa ra là do cha nàng, Tần Khang, cư nhiên nửa đêm lại phái người tới đây đón bọn họ trở về.
Tần Lương Ngọc vô cũng kinh ngạc, nhìn bóng tối lúc này đã bao phủ khắp nơi, không thể tin được nói:” Có chuyện gì sao? Đã muộn như vậy, không thể để ngày mai về được sao?”
Lục Nhất có chút bất lực.
“Tiểu thư, chủ nhân vẫn nhất mực khăng khăng nói đêm nay mọi người phải trở về, không thể đợi đến ngày mai được. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe được người trong phỉ tới bẩm báo như thế. Người nhanh lên, phu nhân và đại tiểu thư đã thu dọn hành lý rồi.”
Một nhóm người lúc đến thì hùng hổ, lúc sau thì ủ rũ thất vọng rời đi.
Đi được một đoạn, Tần Dịch mới ủy khuất kêu lên:” Mẹ!”
Phượng phu nhân nghiêm khắc khiển trách nàng ta:” Đủ rồi, ta không có thời gian đùa giỡn với con.”
“Nếu như con ngay cả loại năng lực này cũng không có, thì hãy về nhà ngoan ngoãn chờ kết hôn đi. Dù sao cũng không có ai thuyết phục được cha con thay đổi quyết định này, con nên bằng lòng đi, cho dù là Quỳnh Nhi, ta cũng chưa từng bỏ nhiều tâm sức như thế này.”
Tần Dịch trên mặt tràn đầy đau khổ, nhưng cũng không dám phản bác nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp:” Con gái biết rồi.”
Nhưng Phượng phu nhân nhàn nhạt nói:” Xem tình hình hôm nay, tên thư sinh họ Vương đó cũng rất thông minh, chắc hẳn đã nhìn ra mọi chuyện. Thư mời là do ngươi gửi tới, nếu hắn tố giác với cha ngươi, sợ rằng sẽ gặp phiền toái, ngươi nên chuẩn bị trước đi.”
Tần Dịch cắn răng đáp:”Vâng.”
Trước kia nàng đã nhìn lầm tên thư sinh này, không nghĩ tới hắn còn có năng lực lật ngược trắng đen như thế, không biết vừa rồi hắn có nhận ra nàng…
Tần Lương Ngọc đứng đối diện nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vương Nhiên, nghĩ đến những điều hắn có thể sẽ làm, liền nhanh chóng ngăn hắn lại.
“Vương công tử chắc hẳn đã nhìn rõ chuyện xảy ra hôm nay nên mới nói theo ý ta. Đại tỷ của ta không phải là đối tượng xứng đáng với ngươi, nếu Vương công tử tìm được một người phu nhân cẩn trọng, sau này dù là chuyện chính sự hay sự nghiệp cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.”
Sau khi nghe những lời nàng nói, Vương Nhiên suy nghĩ một chút, cuối cũng cũng gật đầu.
Sau đó, Lục Nhất quay lại và nói rằng cô ấy được Phượng phu nhân gọi tới nói cần được giúp đỡ.
Tần Lương Ngọc hiểu ra đó là cách để khiến cô ấy phân tâm nên cũng không nói gì nhiều.
Ngày hôm sáu, tiếng chuông chùa vang lên sau một đêm yên tĩnh.
Tần Lương Ngọc đã khiến Phượng phu nhân thất bại nặng nề ngày hôm qua, nàng rất cao hứng, đã nằm nghĩ lại vui vẻ cả đêm. Lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng đã lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tắm rửa thay y phục.
Tắm rửa xong, nàng bước ra khỏi phòng, bởi vì đây là nơi dành cho những người hành hương nên không có mấy người, chỉ có những tu sĩ đang quét dọn.
Không khí buổi sáng ở trong chùa rất tốt, đã lâu không được tới đây nên nàng lập tức có hững thú, sau khi để lại lời nhắn cho Lục Nhất, nàng liền đi về phía sau núi.
Trước bậc thang có lát đá xanh, ven đường có mấy khóm hoa dại không biết tê, phát triển rất tốt. Năm xưa đứng đó, nàng thấy rõ dáng vẻ thanh xuân của khu rừng, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, giờ đứng ở đây, nàng không còn sự thoải mái và thú vị ban đầu.
Đi thêm nửa canh giờ, mặt trời dần dần chiếu sáng, nàng bị chói mắt, đang định lấy tay áo che đi, lại thấy bên cạnh có tiếng bước chân.
Thì ra là mama bên cạnh Phượng phu nhân đến tìm nàng, vừa nhìn thấy nàng liền cười nói:” Lão nô bái kiến Ngũ tiểu thư, phu nhân đang tìm người.”
Tần Lương Ngọc không nói gì, dù sao nàng cũng đi đủ rồi, sáng dậy chưa ăn cơm, trong bụng có chút đói nên đồng ý đi theo nữa nhân đó về nhà.
Khi về đến chùa, Phượng phu nhân đã dùng xong cơm và đi nghỉ trước. Tần Dịch đang ăn bánh, nhìn thấy Tần Lương Ngọc liền nhẹ nhàng nói:” Ta gặp qua Ngũ muội muội. Sáng sớm muội đã vội chạy ra ngoài, còn không cùng ăn sáng với mẫu thân.”
Chậc chậc, chỉ sợ Phượng phu nhân nhìn thấy nàng lại nuốt không trôi. Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười:” Là lỗi của Lương Ngọc, cảm ơn tỷ tỷ nhắc nhở.”
Tần Dịch hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh đỡ lấy tay nàng ta rồi bỏ đi.
Tuy rằng đồ ăn trong chùa nhạt hơn một chút, nhưng đối với Tần Lương Ngọc mà nói, những thứ này lâu lắm mới có dịp được ăn, do vậy nàng lập tức ăn sạch sẽ
Ngay khi nàng uống một tách trà để làm dịu cổ họng, gia nhân đã đến nói rằng Phượng phu nhân muốn nàng cùng đi lễ Phật.
Tuy mục đích chuyến viếng thăm này không đơn giảm, nhưng dù sao Phượng phu nhân cũng là người coi trọng Phật giáo, từ khi đến đây, bà ta không hề lơ là, không bỏ lỡ một lần lễ Phật nào.
Phượng phu nhân nhìn thấy nàng liền nghĩ đến chuyện lúc sáng, nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ làm một người mẹ yêu thương các con mà nói:” Con ít nhất cũng là nữ nhi nhà có giáo dục, được dạy dỗ đàng hoàng tử tế. Đừng có suốt ngày lang thang đây đó một mình như thế.”
Tần Lương Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, bà ta đã mất công giả vờ như vậy, nàng cũng không muốn nói nhiều với bà ta.
Ngay sau khi thắp hương xong, Phượng phu nhân đi mua thêm hương dầu, Tần Dịch cũng tự mình trở về phòng.
Tần Lương Ngọc không muốn về sớm, cảm thấy nhàm chán, nàng liền cũng một hòa thượng đi xuống sảnh phụ.
Rất ít người đến sảnh phụ này, hầu hết mọi người đều lặng lẽ ngồi đó uống trà nên ở đây luôn luôn yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, nàng nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện có người đang làm gì đó ở góc hướng Tây Bắc, trong đó có một người rất quen thuộc, nàng từng gặp ở phủ nhiếp chính vương. Đó là một thị vệ rất được tín nhiệm của Thẩm Vệ Nghi.
Bọn họ mang tới rất nhiều đồ để làm lễ, nhưng chúng trông rất khác, không giống với các nghi lễ bình thường.
Vì đã nhận ra đó là người trong phủ Nhiếp chính vương, nàng hỏi vị hòa thượng với cảm giác biết địch biết ta:” Đó là nghi lễ của phủ nào vậy, trông có vẻ rất khác thường.”
Vị hòa thượng nhìn theo ánh mắt của nàng, gãi gãi đầu tựa hồ như có chút khó hiểu, chắp tay nói:” Thí chủ có điều không biết, lễ vật đó là của Nhiếp vương phủ đưa tới, nghi lễ lần này kéo dài hẳn ba tháng.”
Ba tháng?
Nghi thức của người thường dài nhất cũng chỉ có nửa tháng, phải chăng là do Thẩm Vệ Nghi đã làm quá nhiều điều ác rồi, phải lễ ba tháng mới hết nghiệp?
Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, lại nghe thấy vị hòa thượng bên cạnh bổ sung:” Cái này là dành cho Nhiếp chính vương phi qua đời, thật đáng thương làm sao, người chết ra đi, người sống ở lại đau lòng. A Di Đà Phật.”
Tần Lương Ngọc trong lòng cảm thấy thật hoang đường, vừa rồi còn tự hỏi có phải Thẩm Vệ Nghi đã làm quá nhiều chuyện tội lỗi hay không, không ngờ nghi lễ này lại lấy lý do vì nàng mà làm.
Thật là một kẻ đạo đức giả!
Chẳng nhẽ hắn không biết mình đang làm gì? Nàng chết đi rồi mà vẫn còn lợi dụng danh tiếng của nàng để đạt được mục đích. Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
Trong lúc nhất thời, lòng nàng lại cảm thấy như lửa đốt, nghĩ đến phụ thân và ca ca cùng bao nhiêu mạng người trong phủ tướng quân, tựa hồ như tất cả đều đang ở trong điện thờ này khóc lóc thảm thiết.
Bọn họ bị oan, bọn họ là anh hùng, ai có thể thay họ nói ra?
Phủ tướng quân toàn là những người trung thành yêu nước, người bình thường cũng không thể đếm hết những chiến công họ vì nước mà chiến đấu, vậy mà tất cả đều chết dưới tay hắn.
Thật nực cười, mọi người đang tôn thờ một con quỷ máu lạnh, giết người không chớp mắt.
Vào ban đêm khi nàng vừa nằm xuống và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tấn Lương Ngọc mặc y phục đứng dậy, mở cửa ra, lúc này Lục Nhất đang đứng ngoài cửa, bộ dạng như vừa mới ngủ dậy, nàng ta liền nói một tràng những lý do vô nghĩa.
Hóa ra là do cha nàng, Tần Khang, cư nhiên nửa đêm lại phái người tới đây đón bọn họ trở về.
Tần Lương Ngọc vô cũng kinh ngạc, nhìn bóng tối lúc này đã bao phủ khắp nơi, không thể tin được nói:” Có chuyện gì sao? Đã muộn như vậy, không thể để ngày mai về được sao?”
Lục Nhất có chút bất lực.
“Tiểu thư, chủ nhân vẫn nhất mực khăng khăng nói đêm nay mọi người phải trở về, không thể đợi đến ngày mai được. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nô tỳ cũng không biết, nô tỳ chỉ nghe được người trong phỉ tới bẩm báo như thế. Người nhanh lên, phu nhân và đại tiểu thư đã thu dọn hành lý rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.