Chương 2:
Tứ Tàng
27/11/2022
Phía chân trời đột nhiên có sấm chớp ầm ầm, mưa lớn trút xuống.
Nhan Ngọc quỳ trên đoạn đầu đài tưởng rằng mình đã chết, nhưng rất lâu sau đó nàng vẫn không cảm nhận được cơn đau do thanh đao lớn bổ xuống chia bản thân làm hai nửa mà chỉ thấy xung quanh chợt yên tĩnh trở lại, không có bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng mưa và tiếng sấm.
Một chiếc ô bất ngờ che trên đầu nàng: “Nàng chọn sai rồi.”
Dưới chiếc ô màu xanh ngọc bích, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một khuôn mặt khiến nàng kinh ngạc trợn mắt há miệng, đẹp trai đến mức khiến người khác khó thở, da trắng, môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách nhạt.
“Giang Bỉnh Thần?”
Trong triều, nàng chỉ nhận Giang Bỉnh Thần và Yến Triều An là hai người đẹp hơn nàng. Yến Triều An tinh tế, tuấn tú. Còn Giang Bỉnh Thần thì đẹp đến khó thở. “Không… không phải ngươi đã chết rồi ư?” Nhan Ngọc cảm thấy mờ mịt khó hiểu rồi vội vàng nhìn xung quanh.
Tên đao phủ đang đứng cạnh nàng, Yến Triều An đứng phía dưới đoạn đầu đài và đám người đang vây quanh đều đang đứng yên tại chỗ như hóa đá, chỉ có mưa là vẫn đang rơi: “Đây là ảo giác trước khi chết của ta ư?”
Khuôn mặt đó rõ ràng là của Giang Bỉnh Thần… nhưng trước đó nàng đã chứng kiến Giang Bỉnh Thần bị chém đầu rồi mà, sao hắn có thể vẫn sống được chứ?
“Giang Bỉnh Thần” chợt cúi người đưa tay sờ cổ nàng, độ ấm nơi đầu ngón tay là độ ấm của người sống. Nàng giật mình hoang mang né tránh, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ngón tay trắng trẻo thon dài không chút tì vết của hắn…
“Ta là người sống, nàng cũng chưa chết.”
Tên “Giang Bỉnh Thần” đó thu ngón tay về rồi cụp mắt hỏi nàng: “Bây giờ ta cho nàng một cơ hội sống tiếp. Nếu nàng chọn ta, ta sẽ cứu nàng đi.” Hắn nhìn Yến Triều An đang bị “dừng hình” ở bên cạnh rồi hỏi Nhan Ngọc: “Yến Triều An và Giang Bỉnh Thần, nàng chọn lại đi.”
“Ngươi không phải Giang Bỉnh Thần.” Nhan Ngọc nhìn chằm chằm tay hắn: “Trên mu bàn tay phải của Giang Bỉnh Thần có một vết sẹo, rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đó sờ vào mu bàn tay nhẵn nhụi rồi chép miệng một cách mất hứng: “Nhan cô nương tinh ý quá, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Người Qua Đường, là người hiện đại đến từ thế kỷ 21 trong tương lai, hiện đang là quản trị viên thường trú ở thời kỳ cổ đại của trang mạng livestream XX thế kỷ 21, mong Nhan cô nương đừng tùy tiện đặt tên khác cho tôi.” Hắn sờ sờ khuôn mặt mình rồi nói tiếp: “Khuôn mặt này đúng là của Giang Bỉnh Thần, tôi chỉ tạm thời dịch dung thành hắn thôi.”
“Thế kỷ 21 trong tương lai? Đi ngang qua?” Nhan Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy của hắn rồi hỏi bằng giọng thẩm vấn: “Mục đích là gì? Tại sao ngươi lại phải dịch dung thành Giang Bỉnh Thần để đến đây?”
Người Qua Đường không khỏi bật cười: “Nhan cô nương thẩm vấn tôi như thế khiến tôi không thoải mái chút nào, tôi đến để cứu cô đấy.”
Liếc mắt nhìn đám người đang “đứng hình” ở xung quanh, Nhan Ngọc cũng bắt đầu tin rằng người đàn ông kỳ lạ này có thể cứu nàng rồi, nhưng nàng cũng cười đáp lại: “Nhưng ngươi cứ cố tỏ ra thần bí như thế này cũng khiến ta rất không thoải mái.”
“Đúng là nữ Tể tướng đầu tiên trong tương lai có khác, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không nhường nhịn người khác chút nào.”
Người Qua Đường cầm ô ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Nhan cô nương, bây giờ tôi thành khẩn, trung thực, thẳng thắn với cô nhé, cô được chọn trở thành nữ streamer - người phát sóng trực tiếp kỳ này trên trang của chúng tôi. Tôi hi vọng cô có thể dùng thiết bị phát sóng để livestream cho người hiện đại ở thế kỷ 21 thấy quá trình cô trở thành nữ tể tướng và cuộc sống hàng ngày. Còn về điều kiện trao đổi và thù lao, tôi sẽ cứu Nhan cô nương, đồng thời để cô bắt đầu lại từ đầu.”
Nhan Ngọc nhíu mày nhìn hắn. Nàng không hiểu phòng livestream hay nữ streamer gì đó mà hắn nói, nhưng nàng hiểu hai câu: Nàng sẽ trở thành nữ tể tướng đầu tiên, điều kiện trao đổi là cứu nàng, để nàng bắt đầu lại từ đầu.
“Đương nhiên là Nhan cô nương có thể từ chối, vậy thì tôi sẽ không thể tham gia vào chuyện sống chết của Nhan cô nương được nữa. Cô sẽ tiếp tục bị chém đầu, sẽ chết trong ngày hôm nay.” Người Qua Đường chỉ vào thanh đao lớn đang đặt trên đầu nàng.
“Bắt đầu lại từ đầu nghĩa là sao?” Nhan Ngọc nhìn hắn.
“Chính là quay ngược thời gian, để Nhan cô nương sống lại lần nữa.” Người Qua Đường nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Nhan Ngọc là biết nàng sẽ không từ chối, ý muốn được sống tiếp và hận thù của nàng chứa đầy trong mắt, lấp lánh mà sáng rực: “Nhưng có vài quy định và một yêu cầu cần Nhan cô nương đồng ý.”
“Nói nghe thử xem.” Nhan Ngọc không từ chối.
Người Qua Đường: “Quy định rất đơn giản. 1: Không được tiết lộ cho bất cứ ai biết về bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và phòng livestream. 2: Thời gian livestream mỗi ngày không được ít hơn tám tiếng đồng hồ. 3: Nhan cô nương không thể thay đổi hướng đi lịch sử. Nếu không Nhan cô nương sẽ không có được kết cục tốt đẹp, người nhà của cô cũng sẽ chết giống như lần này.”
“Hướng đi lịch sử?” Nhan Ngọc không hiểu quy định này.
Người Qua Đường suy nghĩ rồi bước lên phía trước cởi trói cho Nhan Ngọc. Hắn lấy ra một cuốn sổ ghi chép công việc đưa cho Nhan Ngọc: “Đây là hướng đi lịch sử liên quan đến cô, cô không thể thay đổi hướng đi được viết trên đó.”
Nhan Ngọc xoa bóp cổ tay đang tê rần, nàng nhìn cuốn sổ, bên trong viết rất đơn giản: Nhan Ngọc, nữ quan đầu tiên trong lịch sử, nữ Tể tướng duy nhất của Vân Trạch Đại Châu. Cha mẹ ruột chết khi chưa đầy tháng, được Nhan Hạc Niên nhận nuôi. 17 tuổi (đợi điều tra) thi đỗ trạng nguyên, bị vạch trần thân phận là nữ, phải vào ngục, sau đó được Thượng thư Lục Bộ Giang Bỉnh Thần cứu. Giang Bỉnh Thần thi hành chính sách cho nữ giới đi học, tham gia thi cử, làm quan. Nhan Ngọc trở thành chuột bạch thí nghiệm đầu tiên dùng thân phận nữ giới để vào triều làm quan. Nhan Ngọc trở thành nữ Tể tướng, cùng Giang Bỉnh Thần phò tá tân đế. Năm sau (đợi điều tra), Nhan Ngọc bị Giang Bỉnh Thần sát hại, thi thể không rõ tung tích.
Nhan Ngọc xem đi xem lại mấy dòng chữ ngắn ngủi, trong đầu toàn là câu hỏi. Giang Bỉnh Thần sẽ cứu nàng ư? Nàng và Giang Bỉnh Thần làm quan trong triều bao nhiêu năm thì cũng làm đối thủ bấy nhiêu năm, gian thần với gian thần không ai chịu thua ai. Hắn còn suýt hại chết cha nàng, giữa nàng và hắn chỉ có thù oán không đội trời chung, sao hắn có thể cứu nàng được chứ? Lại còn “trở thành chuột bạch thí nghiệm” là có ý gì? Nàng sẽ trở thành nữ tể tướng sao? Cách gọi “tể tướng” này không đơn giản như cách gọi khi trở thành thủ phụ đâu… Sao có thể để một cô gái như nàng leo lên vị trí tể tướng được? Lại còn sang đến năm thứ hai sẽ bị Giang Bỉnh Thần giết nữa chứ? Đùa kiểu gì vậy?
“Đây là… lịch sử của ta ư?” Nhan Ngọc hỏi Người Qua Đường bằng giọng không thể tin nổi.
“Đúng vậy, lịch sử cá nhân của Nhan cô nương đó.” Người Qua Đường giải thích với nàng: “Nhưng lịch sử ghi chép lại quá ít những chuyện liên quan đến Nhan cô nương, chỉ ghi có mấy dòng như vậy cùng với kết cục của cô thôi, cho nên công ty chúng tôi muốn thông qua hình thức phát sóng trực tiếp để giải mã lịch sử không ai biết đến của nữ tể tướng đầu tiên này. Trong lịch sử có quá ít phụ nữ làm quan, mọi người đều rất tò mò không biết Nhan cô nương đã làm thế nào để sống trên quan trường toàn là đàn ông như thế này.”
Nhan Ngọc nghe mà rợn tóc gáy: “Những chuyện này… sao có thể là thật được? Ta sống cả đời này cũng chỉ làm đến chức Thiếu phụ Nội Các, hơn nữa chưa làm được bao lâu đã chết trong tay Yến Triều An rồi. Gì mà thi hành chính sách cho nữ giới thi cử vào triều làm quan, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?”
“Là thật đó.” Người Qua Đường móc từ trong ngực mình ra một chiếc hộp nhỏ, hắn vừa mở hộp vừa nói: “Sở dĩ kiếp này Nhan cô nương rơi vào kết cục hiện tại là do cô chọn nhầm.”
Nhan Ngọc nhớ lại câu nói đầu tiên hắn nói với nàng: Cô chọn sai rồi.
“Nhan cô nương không nên chọn Yến Triều An.” Người Qua Đường dùng giọng điệu không dễ phản bác: “Cô nên chọn Giang Bỉnh Thần, hắn mới là định mệnh của cô. Vì muốn giúp Yến Triều An, Nhan cô nương đã giết nhầm đối tượng là hắn nên mới rơi vào kết cục sai lầm này.”
Nhan Ngọc lạnh hết sống lưng, Giang Bỉnh Thần là định mệnh của nàng ư? Hắn là kẻ thù không đội trời chung của nàng, từng hại cha nàng. Hơn nữa rõ ràng… hắn là một tên đồng tính cơ mà, cả đời này chỉ nhìn trúng nàng trong thân phận con trai, còn là một tên biến thái chết tiệt…
Mặc dù nàng cải trang thành đàn ông nhưng nàng không hề có bất cứ sở thích quái lạ hay đặc biệt nào. Nàng vẫn thích đàn ông như thường…
“Đeo lên nhìn thử.” Người Qua Đường mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền huỳnh thạch màu đỏ không nhìn rõ được làm từ chất liệu gì rồi lắc lắc trên đầu ngón tay: “Đây là thiết bị livestream, có thể gọi nó là máy quay.”
Nhan Ngọc nhận lấy rồi đeo lên cổ. Nàng thấy hơi lạnh.
Người Qua Đường lại lấy ra một chiếc vòng đeo tay, trông có vẻ là hồng ngọc. Chỉ có điều bên trên chiếc vòng có gắn một viên ngọc trai nhỏ bằng vàng. Hắn đeo chiếc vòng lên cổ tay Nhan Ngọc: “Đây là thiết bị truyền video và thiết bị tiếp nhận.” Sau đó lại ấn thêm một viên ngọc trai nhỏ bằng vàng vào: “Hai viên ngọc trai vàng này là công tắc, viên thứ nhất là bật thiết bị phát sóng trực tiếp, viên thứ hai là để tắt.”
Bên tai Nhan Ngọc vang lên tiếng “ting ting” nhỏ, sợi dây chuyền huỳnh thạch đỏ đột nhiên phát sáng, trước mắt nàng xuất hiện một màn hình màu xanh lam, trên màn hình xuất hiện mấy chữ: Phòng livestream đã mở. Nhưng chỉ trong chớp mắt, dòng chữ màu trắng đã biến mất, màn hình màu xanh lam trở nên trong suốt, màn hình phản chiếu khuôn mặt Giang Bỉnh Thần của Người Qua Đường. Trong khoảng cách gần như thế này, Nhan Ngọc giật mình thon thót đẩy mặt của Người Qua Đường ra: “Trời… khuôn mặt này của ngươi… luôn khiến ta tưởng là Giang Bỉnh Thần đến tìm ta đòi mạng đấy.”
“Bật máy lên chưa?” Người Qua Đường lùi lại mấy bước rồi cúi đầu lấy ra điện thoại từ trong tay áo: “Tôi vào phòng livestream hướng dẫn cô cách thao tác, cô nhìn màn hình, có gì không hiểu thì hỏi.”
Nhan Ngọc lại nhìn kỹ màn hình trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ. Trong màn hình là Người Qua Đường đang mân mê thứ gì đó dài dài vuông vuông biết phát sáng, góc bên phải phía trên có một hàng chữ nhỏ:
Người xem: 1
Thưởng: 0
Góc phía dưới bên trái viết: Bảng bình luận
Nhan Ngọc hỏi hắn: “Đây chính là phòng livestream ư?”
Nàng vừa nghe thấy tiếng “leng keng” trong tai thì thấy trên mục “Thưởng” có chạy ra một dòng chữ nhỏ: Người Qua Đường thưởng 100 vàng.
Trong bảng bình luận cũng nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ.
Người Qua Đường: Tiền thưởng có thể dùng để mua đạo cụ, đợi sau khi cô livestream đủ tám tiếng thì bảng đạo cụ sẽ xuất hiện, cô có thể mua đạo cụ có giá bằng số tiền thưởng cô có.
Người Qua Đường: Streamer có thể nói chuyện, trong phòng livestream có thể nghe thấy nhưng những người không ở trong phòng livestream, không đeo thiết bị phát sóng trực tiếp sẽ không nghe, không nhìn được hình ảnh và âm thanh trong phòng livestream, cho nên streamer có thể yên tâm mà livestream.
Vậy có nghĩa là chỉ cần những người bên cạnh nàng không đeo chiếc vòng tay và sợi dây chuyền huỳnh thạch này hoặc là không có chiếc điện thoại dài dài vuông vuông kia của Người Qua Đường thì sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy những thứ trên màn hình ư?
Nhan Ngọc đưa tay động vào sợi dây chuyền huỳnh thạch trên cổ thì phát hiện hình ảnh cũng sẽ dao động theo nếu sợi dây chuyền dao động. Đây chính là “máy quay” mà Người Qua Đường từng nói.
Một câu bình luận lại bay ra.
Người Qua Đường: Cô có đồng ý tuân thủ quy tắc, trở thành streamer của tôi không?
Nhan Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Người Qua Đường trong màn hình là khuôn mặt đẹp trai đến ná thở ấy của Giang Bỉnh Thần. Mưa vẫn chưa tạnh, sấm chớp ầm ầm, trong tiếng sấm ấy nàng nở nụ cười: “Đương nhiên là đồng ý, trời cho ta sống, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Nàng nhìn Yến Triều An đang đứng cách đó không xa, nhìn đám người mới đây thôi vẫn còn mắng chửi, cười nhạo nàng, nhìn đoạn đầu đài dưới chân vẫn còn vương máu tươi của cha nàng. Lần này nàng sẽ không khiến cho bất kỳ ai phải thất vọng nữa. Nàng phải xứng đáng với những điều cha nàng đã làm cho nàng, phải bảo vệ chu toàn cho nhà họ Nhan, phải báo thù và cũng phải trả ơn.
“Đúng rồi.” Người Qua Đường đứng cách nàng không xa: “Còn có một yêu cầu nữa cô phải ghi nhớ.”
“Yêu cầu gì?”
Người Qua Đường tiến lại gần, mang theo khuôn mặt khiến nàng hết hồn hết vía: “Cô phải ‘ôm đùi’ chỗ dựa vững chắc là Giang Bỉnh Thần, khiến hắn yêu cô, bằng lòng vào sinh ra tử vì cô, không được để hắn xảy ra bất trắc. Hắn là điểm trí mạng trong vận mệnh của cô. Nếu không có hắn, kết cục của cô chỉ có một con đường chết giống như ngày hôm nay, hiểu chưa?”
Sấm sét trên đầu vang lên ầm ầm khiến da đầu nàng tê rần. Tên đồng tính Giang Bỉnh Thần chết tiệt này! Nàng không muốn phát sinh quan hệ với hắn đâu!
Nàng còn chưa kịp nói bất cứ lời từ chối nào thì Người Qua Đường đã đưa hai tay đến trước mặt nàng vỗ cái “bộp”, bầu trời lập tức tối sầm lại, trời đất quay cuồng…
“Hiện giờ thời gian đang được đảo ngược, bất kể có quay về đến thời điểm nào thì cô cũng phải nhớ kỹ một điều là ôm chặt Giang Bỉnh Thần, ôm chặt Giang Bỉnh Thần…”
Ôm cái con khỉ nhà ngươi ấy!
Nhan Ngọc quỳ trên đoạn đầu đài tưởng rằng mình đã chết, nhưng rất lâu sau đó nàng vẫn không cảm nhận được cơn đau do thanh đao lớn bổ xuống chia bản thân làm hai nửa mà chỉ thấy xung quanh chợt yên tĩnh trở lại, không có bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng mưa và tiếng sấm.
Một chiếc ô bất ngờ che trên đầu nàng: “Nàng chọn sai rồi.”
Dưới chiếc ô màu xanh ngọc bích, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một khuôn mặt khiến nàng kinh ngạc trợn mắt há miệng, đẹp trai đến mức khiến người khác khó thở, da trắng, môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách nhạt.
“Giang Bỉnh Thần?”
Trong triều, nàng chỉ nhận Giang Bỉnh Thần và Yến Triều An là hai người đẹp hơn nàng. Yến Triều An tinh tế, tuấn tú. Còn Giang Bỉnh Thần thì đẹp đến khó thở. “Không… không phải ngươi đã chết rồi ư?” Nhan Ngọc cảm thấy mờ mịt khó hiểu rồi vội vàng nhìn xung quanh.
Tên đao phủ đang đứng cạnh nàng, Yến Triều An đứng phía dưới đoạn đầu đài và đám người đang vây quanh đều đang đứng yên tại chỗ như hóa đá, chỉ có mưa là vẫn đang rơi: “Đây là ảo giác trước khi chết của ta ư?”
Khuôn mặt đó rõ ràng là của Giang Bỉnh Thần… nhưng trước đó nàng đã chứng kiến Giang Bỉnh Thần bị chém đầu rồi mà, sao hắn có thể vẫn sống được chứ?
“Giang Bỉnh Thần” chợt cúi người đưa tay sờ cổ nàng, độ ấm nơi đầu ngón tay là độ ấm của người sống. Nàng giật mình hoang mang né tránh, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ngón tay trắng trẻo thon dài không chút tì vết của hắn…
“Ta là người sống, nàng cũng chưa chết.”
Tên “Giang Bỉnh Thần” đó thu ngón tay về rồi cụp mắt hỏi nàng: “Bây giờ ta cho nàng một cơ hội sống tiếp. Nếu nàng chọn ta, ta sẽ cứu nàng đi.” Hắn nhìn Yến Triều An đang bị “dừng hình” ở bên cạnh rồi hỏi Nhan Ngọc: “Yến Triều An và Giang Bỉnh Thần, nàng chọn lại đi.”
“Ngươi không phải Giang Bỉnh Thần.” Nhan Ngọc nhìn chằm chằm tay hắn: “Trên mu bàn tay phải của Giang Bỉnh Thần có một vết sẹo, rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đó sờ vào mu bàn tay nhẵn nhụi rồi chép miệng một cách mất hứng: “Nhan cô nương tinh ý quá, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Người Qua Đường, là người hiện đại đến từ thế kỷ 21 trong tương lai, hiện đang là quản trị viên thường trú ở thời kỳ cổ đại của trang mạng livestream XX thế kỷ 21, mong Nhan cô nương đừng tùy tiện đặt tên khác cho tôi.” Hắn sờ sờ khuôn mặt mình rồi nói tiếp: “Khuôn mặt này đúng là của Giang Bỉnh Thần, tôi chỉ tạm thời dịch dung thành hắn thôi.”
“Thế kỷ 21 trong tương lai? Đi ngang qua?” Nhan Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy của hắn rồi hỏi bằng giọng thẩm vấn: “Mục đích là gì? Tại sao ngươi lại phải dịch dung thành Giang Bỉnh Thần để đến đây?”
Người Qua Đường không khỏi bật cười: “Nhan cô nương thẩm vấn tôi như thế khiến tôi không thoải mái chút nào, tôi đến để cứu cô đấy.”
Liếc mắt nhìn đám người đang “đứng hình” ở xung quanh, Nhan Ngọc cũng bắt đầu tin rằng người đàn ông kỳ lạ này có thể cứu nàng rồi, nhưng nàng cũng cười đáp lại: “Nhưng ngươi cứ cố tỏ ra thần bí như thế này cũng khiến ta rất không thoải mái.”
“Đúng là nữ Tể tướng đầu tiên trong tương lai có khác, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn không nhường nhịn người khác chút nào.”
Người Qua Đường cầm ô ngồi xổm xuống trước mặt nàng: “Nhan cô nương, bây giờ tôi thành khẩn, trung thực, thẳng thắn với cô nhé, cô được chọn trở thành nữ streamer - người phát sóng trực tiếp kỳ này trên trang của chúng tôi. Tôi hi vọng cô có thể dùng thiết bị phát sóng để livestream cho người hiện đại ở thế kỷ 21 thấy quá trình cô trở thành nữ tể tướng và cuộc sống hàng ngày. Còn về điều kiện trao đổi và thù lao, tôi sẽ cứu Nhan cô nương, đồng thời để cô bắt đầu lại từ đầu.”
Nhan Ngọc nhíu mày nhìn hắn. Nàng không hiểu phòng livestream hay nữ streamer gì đó mà hắn nói, nhưng nàng hiểu hai câu: Nàng sẽ trở thành nữ tể tướng đầu tiên, điều kiện trao đổi là cứu nàng, để nàng bắt đầu lại từ đầu.
“Đương nhiên là Nhan cô nương có thể từ chối, vậy thì tôi sẽ không thể tham gia vào chuyện sống chết của Nhan cô nương được nữa. Cô sẽ tiếp tục bị chém đầu, sẽ chết trong ngày hôm nay.” Người Qua Đường chỉ vào thanh đao lớn đang đặt trên đầu nàng.
“Bắt đầu lại từ đầu nghĩa là sao?” Nhan Ngọc nhìn hắn.
“Chính là quay ngược thời gian, để Nhan cô nương sống lại lần nữa.” Người Qua Đường nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Nhan Ngọc là biết nàng sẽ không từ chối, ý muốn được sống tiếp và hận thù của nàng chứa đầy trong mắt, lấp lánh mà sáng rực: “Nhưng có vài quy định và một yêu cầu cần Nhan cô nương đồng ý.”
“Nói nghe thử xem.” Nhan Ngọc không từ chối.
Người Qua Đường: “Quy định rất đơn giản. 1: Không được tiết lộ cho bất cứ ai biết về bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi và phòng livestream. 2: Thời gian livestream mỗi ngày không được ít hơn tám tiếng đồng hồ. 3: Nhan cô nương không thể thay đổi hướng đi lịch sử. Nếu không Nhan cô nương sẽ không có được kết cục tốt đẹp, người nhà của cô cũng sẽ chết giống như lần này.”
“Hướng đi lịch sử?” Nhan Ngọc không hiểu quy định này.
Người Qua Đường suy nghĩ rồi bước lên phía trước cởi trói cho Nhan Ngọc. Hắn lấy ra một cuốn sổ ghi chép công việc đưa cho Nhan Ngọc: “Đây là hướng đi lịch sử liên quan đến cô, cô không thể thay đổi hướng đi được viết trên đó.”
Nhan Ngọc xoa bóp cổ tay đang tê rần, nàng nhìn cuốn sổ, bên trong viết rất đơn giản: Nhan Ngọc, nữ quan đầu tiên trong lịch sử, nữ Tể tướng duy nhất của Vân Trạch Đại Châu. Cha mẹ ruột chết khi chưa đầy tháng, được Nhan Hạc Niên nhận nuôi. 17 tuổi (đợi điều tra) thi đỗ trạng nguyên, bị vạch trần thân phận là nữ, phải vào ngục, sau đó được Thượng thư Lục Bộ Giang Bỉnh Thần cứu. Giang Bỉnh Thần thi hành chính sách cho nữ giới đi học, tham gia thi cử, làm quan. Nhan Ngọc trở thành chuột bạch thí nghiệm đầu tiên dùng thân phận nữ giới để vào triều làm quan. Nhan Ngọc trở thành nữ Tể tướng, cùng Giang Bỉnh Thần phò tá tân đế. Năm sau (đợi điều tra), Nhan Ngọc bị Giang Bỉnh Thần sát hại, thi thể không rõ tung tích.
Nhan Ngọc xem đi xem lại mấy dòng chữ ngắn ngủi, trong đầu toàn là câu hỏi. Giang Bỉnh Thần sẽ cứu nàng ư? Nàng và Giang Bỉnh Thần làm quan trong triều bao nhiêu năm thì cũng làm đối thủ bấy nhiêu năm, gian thần với gian thần không ai chịu thua ai. Hắn còn suýt hại chết cha nàng, giữa nàng và hắn chỉ có thù oán không đội trời chung, sao hắn có thể cứu nàng được chứ? Lại còn “trở thành chuột bạch thí nghiệm” là có ý gì? Nàng sẽ trở thành nữ tể tướng sao? Cách gọi “tể tướng” này không đơn giản như cách gọi khi trở thành thủ phụ đâu… Sao có thể để một cô gái như nàng leo lên vị trí tể tướng được? Lại còn sang đến năm thứ hai sẽ bị Giang Bỉnh Thần giết nữa chứ? Đùa kiểu gì vậy?
“Đây là… lịch sử của ta ư?” Nhan Ngọc hỏi Người Qua Đường bằng giọng không thể tin nổi.
“Đúng vậy, lịch sử cá nhân của Nhan cô nương đó.” Người Qua Đường giải thích với nàng: “Nhưng lịch sử ghi chép lại quá ít những chuyện liên quan đến Nhan cô nương, chỉ ghi có mấy dòng như vậy cùng với kết cục của cô thôi, cho nên công ty chúng tôi muốn thông qua hình thức phát sóng trực tiếp để giải mã lịch sử không ai biết đến của nữ tể tướng đầu tiên này. Trong lịch sử có quá ít phụ nữ làm quan, mọi người đều rất tò mò không biết Nhan cô nương đã làm thế nào để sống trên quan trường toàn là đàn ông như thế này.”
Nhan Ngọc nghe mà rợn tóc gáy: “Những chuyện này… sao có thể là thật được? Ta sống cả đời này cũng chỉ làm đến chức Thiếu phụ Nội Các, hơn nữa chưa làm được bao lâu đã chết trong tay Yến Triều An rồi. Gì mà thi hành chính sách cho nữ giới thi cử vào triều làm quan, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?”
“Là thật đó.” Người Qua Đường móc từ trong ngực mình ra một chiếc hộp nhỏ, hắn vừa mở hộp vừa nói: “Sở dĩ kiếp này Nhan cô nương rơi vào kết cục hiện tại là do cô chọn nhầm.”
Nhan Ngọc nhớ lại câu nói đầu tiên hắn nói với nàng: Cô chọn sai rồi.
“Nhan cô nương không nên chọn Yến Triều An.” Người Qua Đường dùng giọng điệu không dễ phản bác: “Cô nên chọn Giang Bỉnh Thần, hắn mới là định mệnh của cô. Vì muốn giúp Yến Triều An, Nhan cô nương đã giết nhầm đối tượng là hắn nên mới rơi vào kết cục sai lầm này.”
Nhan Ngọc lạnh hết sống lưng, Giang Bỉnh Thần là định mệnh của nàng ư? Hắn là kẻ thù không đội trời chung của nàng, từng hại cha nàng. Hơn nữa rõ ràng… hắn là một tên đồng tính cơ mà, cả đời này chỉ nhìn trúng nàng trong thân phận con trai, còn là một tên biến thái chết tiệt…
Mặc dù nàng cải trang thành đàn ông nhưng nàng không hề có bất cứ sở thích quái lạ hay đặc biệt nào. Nàng vẫn thích đàn ông như thường…
“Đeo lên nhìn thử.” Người Qua Đường mở hộp lấy ra một sợi dây chuyền huỳnh thạch màu đỏ không nhìn rõ được làm từ chất liệu gì rồi lắc lắc trên đầu ngón tay: “Đây là thiết bị livestream, có thể gọi nó là máy quay.”
Nhan Ngọc nhận lấy rồi đeo lên cổ. Nàng thấy hơi lạnh.
Người Qua Đường lại lấy ra một chiếc vòng đeo tay, trông có vẻ là hồng ngọc. Chỉ có điều bên trên chiếc vòng có gắn một viên ngọc trai nhỏ bằng vàng. Hắn đeo chiếc vòng lên cổ tay Nhan Ngọc: “Đây là thiết bị truyền video và thiết bị tiếp nhận.” Sau đó lại ấn thêm một viên ngọc trai nhỏ bằng vàng vào: “Hai viên ngọc trai vàng này là công tắc, viên thứ nhất là bật thiết bị phát sóng trực tiếp, viên thứ hai là để tắt.”
Bên tai Nhan Ngọc vang lên tiếng “ting ting” nhỏ, sợi dây chuyền huỳnh thạch đỏ đột nhiên phát sáng, trước mắt nàng xuất hiện một màn hình màu xanh lam, trên màn hình xuất hiện mấy chữ: Phòng livestream đã mở. Nhưng chỉ trong chớp mắt, dòng chữ màu trắng đã biến mất, màn hình màu xanh lam trở nên trong suốt, màn hình phản chiếu khuôn mặt Giang Bỉnh Thần của Người Qua Đường. Trong khoảng cách gần như thế này, Nhan Ngọc giật mình thon thót đẩy mặt của Người Qua Đường ra: “Trời… khuôn mặt này của ngươi… luôn khiến ta tưởng là Giang Bỉnh Thần đến tìm ta đòi mạng đấy.”
“Bật máy lên chưa?” Người Qua Đường lùi lại mấy bước rồi cúi đầu lấy ra điện thoại từ trong tay áo: “Tôi vào phòng livestream hướng dẫn cô cách thao tác, cô nhìn màn hình, có gì không hiểu thì hỏi.”
Nhan Ngọc lại nhìn kỹ màn hình trước mắt, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ. Trong màn hình là Người Qua Đường đang mân mê thứ gì đó dài dài vuông vuông biết phát sáng, góc bên phải phía trên có một hàng chữ nhỏ:
Người xem: 1
Thưởng: 0
Góc phía dưới bên trái viết: Bảng bình luận
Nhan Ngọc hỏi hắn: “Đây chính là phòng livestream ư?”
Nàng vừa nghe thấy tiếng “leng keng” trong tai thì thấy trên mục “Thưởng” có chạy ra một dòng chữ nhỏ: Người Qua Đường thưởng 100 vàng.
Trong bảng bình luận cũng nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ.
Người Qua Đường: Tiền thưởng có thể dùng để mua đạo cụ, đợi sau khi cô livestream đủ tám tiếng thì bảng đạo cụ sẽ xuất hiện, cô có thể mua đạo cụ có giá bằng số tiền thưởng cô có.
Người Qua Đường: Streamer có thể nói chuyện, trong phòng livestream có thể nghe thấy nhưng những người không ở trong phòng livestream, không đeo thiết bị phát sóng trực tiếp sẽ không nghe, không nhìn được hình ảnh và âm thanh trong phòng livestream, cho nên streamer có thể yên tâm mà livestream.
Vậy có nghĩa là chỉ cần những người bên cạnh nàng không đeo chiếc vòng tay và sợi dây chuyền huỳnh thạch này hoặc là không có chiếc điện thoại dài dài vuông vuông kia của Người Qua Đường thì sẽ không nghe thấy, không nhìn thấy những thứ trên màn hình ư?
Nhan Ngọc đưa tay động vào sợi dây chuyền huỳnh thạch trên cổ thì phát hiện hình ảnh cũng sẽ dao động theo nếu sợi dây chuyền dao động. Đây chính là “máy quay” mà Người Qua Đường từng nói.
Một câu bình luận lại bay ra.
Người Qua Đường: Cô có đồng ý tuân thủ quy tắc, trở thành streamer của tôi không?
Nhan Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy Người Qua Đường trong màn hình là khuôn mặt đẹp trai đến ná thở ấy của Giang Bỉnh Thần. Mưa vẫn chưa tạnh, sấm chớp ầm ầm, trong tiếng sấm ấy nàng nở nụ cười: “Đương nhiên là đồng ý, trời cho ta sống, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Nàng nhìn Yến Triều An đang đứng cách đó không xa, nhìn đám người mới đây thôi vẫn còn mắng chửi, cười nhạo nàng, nhìn đoạn đầu đài dưới chân vẫn còn vương máu tươi của cha nàng. Lần này nàng sẽ không khiến cho bất kỳ ai phải thất vọng nữa. Nàng phải xứng đáng với những điều cha nàng đã làm cho nàng, phải bảo vệ chu toàn cho nhà họ Nhan, phải báo thù và cũng phải trả ơn.
“Đúng rồi.” Người Qua Đường đứng cách nàng không xa: “Còn có một yêu cầu nữa cô phải ghi nhớ.”
“Yêu cầu gì?”
Người Qua Đường tiến lại gần, mang theo khuôn mặt khiến nàng hết hồn hết vía: “Cô phải ‘ôm đùi’ chỗ dựa vững chắc là Giang Bỉnh Thần, khiến hắn yêu cô, bằng lòng vào sinh ra tử vì cô, không được để hắn xảy ra bất trắc. Hắn là điểm trí mạng trong vận mệnh của cô. Nếu không có hắn, kết cục của cô chỉ có một con đường chết giống như ngày hôm nay, hiểu chưa?”
Sấm sét trên đầu vang lên ầm ầm khiến da đầu nàng tê rần. Tên đồng tính Giang Bỉnh Thần chết tiệt này! Nàng không muốn phát sinh quan hệ với hắn đâu!
Nàng còn chưa kịp nói bất cứ lời từ chối nào thì Người Qua Đường đã đưa hai tay đến trước mặt nàng vỗ cái “bộp”, bầu trời lập tức tối sầm lại, trời đất quay cuồng…
“Hiện giờ thời gian đang được đảo ngược, bất kể có quay về đến thời điểm nào thì cô cũng phải nhớ kỹ một điều là ôm chặt Giang Bỉnh Thần, ôm chặt Giang Bỉnh Thần…”
Ôm cái con khỉ nhà ngươi ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.