Chương 4:
Tứ Tàng
27/11/2022
Ký ức của kiếp trước trong đầu nàng đang thét gào ngày này, chính là ngày thứ ba trạng nguyên bảng vàng đến trường quốc học dạy học, bởi vì kiểm tra thấy bài tập về nhà của nàng là do Yến Triều An làm hộ nên hắn đã đánh vào bàn tay nàng. Nàng lớn đến thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị ăn đánh nên đã hận Giang trạng nguyên, bèn cùng với Yến Triều An và mấy tên nhóc lừa Giang trạng nguyên đến ngọn núi phía sau trường học, đẩy hắn xuống một cái hố bẫy thú cao hơn đầu người… Vốn dĩ nàng chỉ muốn nhốt hắn ở đó một đêm để dọa hắn thôi, nhưng ai ngờ trong hố có rất nhiều kẹp bẫy thú làm tay chân của Giang trạng nguyên bị thương, tay phải bị thương nặng còn để lại sẹo.
Trong bảng bình luận đều đang hỏi Giang trạng nguyên đen đủi này là ai. Là ai ư? Chính là Giang Bỉnh Thần sau này nắm quyền Lục bộ, hơi nhón chân đã có thể dọa cho một đám quan liêu sợ tè ra quần rồi ấy! Lúc này hắn vừa mới được phong làm trạng nguyên bảng vàng, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Ngọc kết thù oán với hắn…
Chính vì lần gây thù chuốc oán này mà tên khốn lòng dạ hẹp hòi Giang Bỉnh Thần đã ghi hận nàng đến chết, sau này hắn phò tá Nhị hoàng tử, lúc lật đổ được Thái tử hiện nay bèn không chút nương tay đi đối phó với thầy dạy của Thái tử - thiếu phụ Nhan Hạc Niên, hại cha nàng bị cách chức, phải vào trong đại lao, khiến sau này ông luôn trong sống trong trạng thái đau buồn không vui, bệnh tật triền miên dai dẳng.
Người Qua Đường viết bình luận nhắc nhở nàng. Người Qua Đường: Cô phải ghi nhớ tính quan trọng của Giang Bỉnh Thần, nếu đắc tội hắn, cô đừng nhắc đến chuyện sau này nữa. Nàng nghi ngờ số phận của mình chính là một trò cười, không ngờ tương lai của nàng, tính mạng của nàng lại bị buộc chặt trong tay đối thủ không đội trời chung của nàng.
Nàng lấy lý do mệt, mãi mới có thể tiễn hai vợ chồng Nhan Hạc Niên ra khỏi phòng, đợi đến khi nàng bò xuống giường chuồn ra khỏi căn nhà nhỏ của phủ nhà họ Nhan thì trời đã tối rồi. Nàng không nhịn được mắng Người Qua Đường trong màn hình: “Quản trị viên cái con khỉ nhà ngươi! Nếu đã cho ta quay trở lại ngày này thì tại sao không cho về ở mấy canh giờ trước hả? Đắc tội người ta xong rồi, giờ ngươi lại bảo ta đi dựa hơi người ta? Ngươi tưởng Giang Bỉnh Thần là tên ngốc à? Hay là ngươi bị ngu thế?”
Trong màn hình.
Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Ôi chao chủ thớt này được đấy, ngày đầu tiên livestream đã diss quản trị viên rồi, tôi thích.
Anh Nông Dân Ruộng Bậc Thang Nhà Hàng Xóm: Streamer tính tình gắt gỏng mặt loli than trời trách đất diss quản trị viên khiến người ta cảm thấy thú vị.
Tổng Tài Bá Đạo: Ha ha ha, thưởng, thưởng.
Nick Giả Số 1: Tôi đã nói rồi mà, đừng cho nguyên chủ trùng sinh, chọn một người thích hợp xuyên vào nguyên chủ là ổn nhất @Người Qua Đường.
Nhan Ngọc nghe thấy hai tiếng “ting ting”, nhìn vào bảng thưởng thì thấy: Tổng Tài Bá Đạo thưởng 100 vàng, Người Qua Đường thưởng 100 vàng.
Trong màn hình.
Tổng Tài Bá Đạo: Khóc ngất, mới livestream mà đã thưởng lớn như thế rồi ư?
Người Qua Đường: Người tôi chọn, tôi chịu trách nhiệm.
Người Qua Đường: Chủ thớt à, tôi cố ý đấy, nếu chút trở ngại này mà cô cũng không vượt qua được thì tôi đã không chọn cô làm streamer cho tôi rồi.
Nhan Ngọc nhướng mày: “Thử thách à?”
Nàng vừa mới thò chân ra khỏi cổng phủ, chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy có người đang khẽ gọi mình: “Nhan, Nhan, Nhan Ngọc.”
Vừa nghe thấy giọng nói lắp này nàng đã biết là ai rồi, cơ thể nàng lập tức cứng đờ, cảm xúc hỗn độn dâng trào trong lồng ngực, nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn thấy cậu nhóc đang dè dặt chạy từ phía sau con sư tử đá ra, nàng lại hơi sững người.
Yến Triều An lúc này mới 7 tuổi… còn không cao bằng nàng, vừa mẫn cảm lại vừa tự ti, sợ bị người khác chê cười nên bình thường gần như không dám nói chuyện. Nàng hận hắn nhưng hiện giờ ngay cả chuyện cho hắn một trận nàng cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Hắn chạy bước nhỏ đến, vừa căng thẳng vừa sợ sệt nhìn nàng: “Nhan Ngọc, ngươi, ngươi, ngươi đã đỡ chút nào chưa? Còn, còn, khó, khó chịu không? Ta muốn vào trong xem, xem, xem ngươi thế nào, nhưng lại, lại không vào được.”
Nhan Ngọc nhớ lại, sau khi nàng và Yến Triều An gài bẫy cho Giang Bỉnh Thần rơi xuống hố xong bèn chạy từ sau núi về, nhưng lúc xuống núi nàng lại bị ngã đập đầu ngất đi, hình như vẫn là Yến Triều An cõng nàng đến trước núi. Lúc này hắn phải về cung từ lâu rồi mới phải, cửa cung sắp đóng rồi.
Trong màn hình nhảy ra câu hỏi.
Cornetto: Cậu nhóc này là ai thế? Đáng yêu quá.
“Yến Triều An.” Nhan Ngọc nhìn Yến Triều An.
“Hả?” Yến Triều An tưởng nàng đang gọi mình bèn vội ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao, sao thế? Có, có phải là vẫn khó chịu không?” Lúc hắn sốt ruột lại càng nói lắp nhiều hơn, hắn nghĩ rồi đưa thứ ở trong tay cho nàng: “Ta trộm, trộm, trộm từ trong cung ra đấy, cầm lấy, lúc, lúc nào khó, khó chịu thì ăn một viên.”
Là một nắm kẹo dẻo bị hắn nắm chặt đến mức sắp chảy nước.
Nhan Ngọc nhìn nắm kẹo rồi lại ngẩng đầu lên cười với hắn: “Yến Triều An, ta có tốt với ngươi không?”
Yến Triều An vội gật đầu thật mạnh. Nhan Ngọc nói tiếp: “Vậy nếu chuyện Giang trạng nguyên rơi xuống hố ngày hôm nay bị truy cứu…”
“Là ta làm.” Yến Triều An nghiêm túc: “Là ta làm, không, không liên quan gì đến, đến ngươi, ngươi đừng sợ.”
Nhan Ngọc nhìn hắn, đôi mắt đen của hắn lấp lánh giống như sao trời.
Hắn mím môi cười với Nhan Ngọc rồi nói nhỏ: “Hắn, hắn bắt nạt ngươi, ta, ta báo báo thù cho ngươi, ta, ta bỏ bẫy và gai nhọn xuống hố, hắn không ra được, chỉ mấy ngày là, là chết.”
Nhan Ngọc chấn động, không ngờ bẫy thú dưới hố là do hắn đặt, lại còn bỏ gai nhọn, hóa ra hắn đã thâm độc như thế từ bé rồi!
“Tên khốn Yến Triều An này, ngươi đúng là ác độc!” Nhan Ngọc mắng hắn xong bèn co chân chạy về ngọn núi phía sau trường học.
“Nhan, Nhan Ngọc!” Yến Triều An muốn đuổi theo nàng.
Nhan Ngọc hét lên nhưng không quay đầu: “Không được đi theo! Cút!”
Hắn đờ người đứng trên con phố tối om, thấy Nhan Ngọc đã chạy xa bèn cúi đầu tự mắng bản thân: “Ngu ngốc, không có ai, thích ngươi, Nhan Ngọc, cũng không thích ngươi.”
Nhan Ngọc chạy nhanh như thỏ, vừa chạy vừa cầu trời khấn phật mong Giang Bỉnh Thần đừng bị thương quá nặng, nếu không hắn sẽ ghi thù hết lên người nàng cho xem!
Nàng lại không nhịn được mà mắng: “Tên quản trị viên chết dẫm!”
Người Qua Đường: Tự gây họa tự chịu.
Trong bảng bình luận đều đang hỏi Giang trạng nguyên đen đủi này là ai. Là ai ư? Chính là Giang Bỉnh Thần sau này nắm quyền Lục bộ, hơi nhón chân đã có thể dọa cho một đám quan liêu sợ tè ra quần rồi ấy! Lúc này hắn vừa mới được phong làm trạng nguyên bảng vàng, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Ngọc kết thù oán với hắn…
Chính vì lần gây thù chuốc oán này mà tên khốn lòng dạ hẹp hòi Giang Bỉnh Thần đã ghi hận nàng đến chết, sau này hắn phò tá Nhị hoàng tử, lúc lật đổ được Thái tử hiện nay bèn không chút nương tay đi đối phó với thầy dạy của Thái tử - thiếu phụ Nhan Hạc Niên, hại cha nàng bị cách chức, phải vào trong đại lao, khiến sau này ông luôn trong sống trong trạng thái đau buồn không vui, bệnh tật triền miên dai dẳng.
Người Qua Đường viết bình luận nhắc nhở nàng. Người Qua Đường: Cô phải ghi nhớ tính quan trọng của Giang Bỉnh Thần, nếu đắc tội hắn, cô đừng nhắc đến chuyện sau này nữa. Nàng nghi ngờ số phận của mình chính là một trò cười, không ngờ tương lai của nàng, tính mạng của nàng lại bị buộc chặt trong tay đối thủ không đội trời chung của nàng.
Nàng lấy lý do mệt, mãi mới có thể tiễn hai vợ chồng Nhan Hạc Niên ra khỏi phòng, đợi đến khi nàng bò xuống giường chuồn ra khỏi căn nhà nhỏ của phủ nhà họ Nhan thì trời đã tối rồi. Nàng không nhịn được mắng Người Qua Đường trong màn hình: “Quản trị viên cái con khỉ nhà ngươi! Nếu đã cho ta quay trở lại ngày này thì tại sao không cho về ở mấy canh giờ trước hả? Đắc tội người ta xong rồi, giờ ngươi lại bảo ta đi dựa hơi người ta? Ngươi tưởng Giang Bỉnh Thần là tên ngốc à? Hay là ngươi bị ngu thế?”
Trong màn hình.
Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Ôi chao chủ thớt này được đấy, ngày đầu tiên livestream đã diss quản trị viên rồi, tôi thích.
Anh Nông Dân Ruộng Bậc Thang Nhà Hàng Xóm: Streamer tính tình gắt gỏng mặt loli than trời trách đất diss quản trị viên khiến người ta cảm thấy thú vị.
Tổng Tài Bá Đạo: Ha ha ha, thưởng, thưởng.
Nick Giả Số 1: Tôi đã nói rồi mà, đừng cho nguyên chủ trùng sinh, chọn một người thích hợp xuyên vào nguyên chủ là ổn nhất @Người Qua Đường.
Nhan Ngọc nghe thấy hai tiếng “ting ting”, nhìn vào bảng thưởng thì thấy: Tổng Tài Bá Đạo thưởng 100 vàng, Người Qua Đường thưởng 100 vàng.
Trong màn hình.
Tổng Tài Bá Đạo: Khóc ngất, mới livestream mà đã thưởng lớn như thế rồi ư?
Người Qua Đường: Người tôi chọn, tôi chịu trách nhiệm.
Người Qua Đường: Chủ thớt à, tôi cố ý đấy, nếu chút trở ngại này mà cô cũng không vượt qua được thì tôi đã không chọn cô làm streamer cho tôi rồi.
Nhan Ngọc nhướng mày: “Thử thách à?”
Nàng vừa mới thò chân ra khỏi cổng phủ, chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy có người đang khẽ gọi mình: “Nhan, Nhan, Nhan Ngọc.”
Vừa nghe thấy giọng nói lắp này nàng đã biết là ai rồi, cơ thể nàng lập tức cứng đờ, cảm xúc hỗn độn dâng trào trong lồng ngực, nhưng khi nàng nghiêng đầu nhìn thấy cậu nhóc đang dè dặt chạy từ phía sau con sư tử đá ra, nàng lại hơi sững người.
Yến Triều An lúc này mới 7 tuổi… còn không cao bằng nàng, vừa mẫn cảm lại vừa tự ti, sợ bị người khác chê cười nên bình thường gần như không dám nói chuyện. Nàng hận hắn nhưng hiện giờ ngay cả chuyện cho hắn một trận nàng cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Hắn chạy bước nhỏ đến, vừa căng thẳng vừa sợ sệt nhìn nàng: “Nhan Ngọc, ngươi, ngươi, ngươi đã đỡ chút nào chưa? Còn, còn, khó, khó chịu không? Ta muốn vào trong xem, xem, xem ngươi thế nào, nhưng lại, lại không vào được.”
Nhan Ngọc nhớ lại, sau khi nàng và Yến Triều An gài bẫy cho Giang Bỉnh Thần rơi xuống hố xong bèn chạy từ sau núi về, nhưng lúc xuống núi nàng lại bị ngã đập đầu ngất đi, hình như vẫn là Yến Triều An cõng nàng đến trước núi. Lúc này hắn phải về cung từ lâu rồi mới phải, cửa cung sắp đóng rồi.
Trong màn hình nhảy ra câu hỏi.
Cornetto: Cậu nhóc này là ai thế? Đáng yêu quá.
“Yến Triều An.” Nhan Ngọc nhìn Yến Triều An.
“Hả?” Yến Triều An tưởng nàng đang gọi mình bèn vội ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Sao, sao thế? Có, có phải là vẫn khó chịu không?” Lúc hắn sốt ruột lại càng nói lắp nhiều hơn, hắn nghĩ rồi đưa thứ ở trong tay cho nàng: “Ta trộm, trộm, trộm từ trong cung ra đấy, cầm lấy, lúc, lúc nào khó, khó chịu thì ăn một viên.”
Là một nắm kẹo dẻo bị hắn nắm chặt đến mức sắp chảy nước.
Nhan Ngọc nhìn nắm kẹo rồi lại ngẩng đầu lên cười với hắn: “Yến Triều An, ta có tốt với ngươi không?”
Yến Triều An vội gật đầu thật mạnh. Nhan Ngọc nói tiếp: “Vậy nếu chuyện Giang trạng nguyên rơi xuống hố ngày hôm nay bị truy cứu…”
“Là ta làm.” Yến Triều An nghiêm túc: “Là ta làm, không, không liên quan gì đến, đến ngươi, ngươi đừng sợ.”
Nhan Ngọc nhìn hắn, đôi mắt đen của hắn lấp lánh giống như sao trời.
Hắn mím môi cười với Nhan Ngọc rồi nói nhỏ: “Hắn, hắn bắt nạt ngươi, ta, ta báo báo thù cho ngươi, ta, ta bỏ bẫy và gai nhọn xuống hố, hắn không ra được, chỉ mấy ngày là, là chết.”
Nhan Ngọc chấn động, không ngờ bẫy thú dưới hố là do hắn đặt, lại còn bỏ gai nhọn, hóa ra hắn đã thâm độc như thế từ bé rồi!
“Tên khốn Yến Triều An này, ngươi đúng là ác độc!” Nhan Ngọc mắng hắn xong bèn co chân chạy về ngọn núi phía sau trường học.
“Nhan, Nhan Ngọc!” Yến Triều An muốn đuổi theo nàng.
Nhan Ngọc hét lên nhưng không quay đầu: “Không được đi theo! Cút!”
Hắn đờ người đứng trên con phố tối om, thấy Nhan Ngọc đã chạy xa bèn cúi đầu tự mắng bản thân: “Ngu ngốc, không có ai, thích ngươi, Nhan Ngọc, cũng không thích ngươi.”
Nhan Ngọc chạy nhanh như thỏ, vừa chạy vừa cầu trời khấn phật mong Giang Bỉnh Thần đừng bị thương quá nặng, nếu không hắn sẽ ghi thù hết lên người nàng cho xem!
Nàng lại không nhịn được mà mắng: “Tên quản trị viên chết dẫm!”
Người Qua Đường: Tự gây họa tự chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.