Chương 57: Chó Sói
Thiên Diện Lang Quân
08/03/2023
Nghĩ tới điều đó, lòng Phương Tử Cầm lại trào lên một nổi sợ hãi cực kỳ
lớn. Thiếu gia tin tưởng hắn như vậy, nếu anh biết hắn cùng với người
khác diễn tuồng lừa gạt anh thì anh sẽ như thế nào, có phải sẽ hận hắn
không, cả đời này hắn biết Dịch Thừa Phong ghét nhất chính là bị người
khác lừa gạt.
Hắn làm sao dám nói cho anh biết sự thật tàn nhẫn này được, biết bao nhiêu chuyện đã trải qua, cái chết của Cố Tiểu Ngọc cũng đã làm anh như sắp phát điên rồi, nếu lần này còn chịu thêm đả kích nữa liệu anh có phát điên thật không. Hắn thật sự không muốn lừa gạt anh, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tại sao ông trời lại bất công với anh như vậy, chỉ vì một câu muốn tốt cho anh của Dịch Kính Đình mà mọi chuyện đã đi đến nông nổi này, lão gia nói diễn thì phải diễn tới cùng, không thể giữa chừng dừng lại được. Cái chết của Cố Tiểu Ngọc là đã quá đủ rồi, thật sự đã quá đủ rồi.
Nhưng giấu được một lúc không giấu được cả đời, nếu một ngày nào đó anh biết hết sự thật thì cho dù hắn có chết trăm lần chết vạn lần cũng không thể xoa dịu đi phần nào đau thương của anh. Hắn khẽ thở dài, rốt cuộc thì đến bao giờ tất cả những ân oán giữa Dịch Kính Đình và người đó mới có thể chấm dứt đây.
Tối đến.
Vạn vật chìm trong màn đêm tịch mịch, ánh trăng sáng rực treo trên bầu trời đêm làm bạn với các ngôi sao, phản chiếu xuống mặt nước trong hồ màu vàng ánh lên lấp lánh và lung linh như được tôi luyện.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng không ngừng kêu chít chít làm người ta vừa nghe đã sợ, như muốn dựng hết cả tóc gáy lên.
Trong một căn phòng, nội thất được thiết kế theo phong cách Bắc Âu, màu sáng trắng có pha kem mang lại cảm giác rộng rãi, tinh tế cũng có phần sang trọng.
Trên chiếc giường ngủ lót nệm cao su thuộc thương hiệu Everon là Thiến Vy đang nằm. Trong mơ mơ màng màng cô nhìn thấy một dãy những hình ảnh lướt qua rất nhanh.
Có một con Hồng Điệp
Có một đứa bé trai
Có một khu vui chơi
Có một chiếc kẹp tóc
Chiếc kẹp tóc này cho em anh tên…Dịch Hàn Hàn
Hình ảnh mờ dần, giọng nói đó cũng không còn nghe rõ nữa, trong nháy mắt tất cả đã biến mất không để lại dấu vết.
Thiến Vy giật mình tỉnh lại, cô đưa hai tay lên ôm chặt đầu.
Đau quá! đau quá! đầu cô đau quá!
Những hình ảnh xuất hiện không đầu không đuôi kèm theo là vài giọng nói đầy thơ ngây lúc nãy, cô cố gắng nhớ lại nhưng sao thấy thật mờ ảo.
Nháy mắt một cái chỉ còn lại mảng mơ hồ không rõ ràng, lướt nhanh như tua, biến mất không kịp làm một cái liếc mắt.
Thiến Vy từ từ định thần lại, nhìn xung quanh căn phòng, nội thất sang trọng, đèn chùm trên trần nhà chiếu xuống sáng rực, ngay cả chiếc giường cô đang nằm cũng rất đắc đỏ.
Đây là đâu?
Cô không suy nghĩ nhiều, liền bước xuống giường, cơ hồ quên mang luôn đôi giày, cứ thế mở cửa đi chân trần ra ngoài.
Bước xuống lầu, phòng khách ở đây sang trọng hơn cả phòng khách của Dịch gia, vừa rộng rãi vừa tạo cảm giác mát mẻ thoáng đãng.
Tiếp tục đi ra ngoài, đi mãi, đi mãi, cô đi đến một nơi có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đang vào buổi tối nhưng nơi này được thắp sáng bằng rất nhiều những ánh đèn đầy đủ sắc màu, nhìn thật hoa lệ vô cùng.
Là đèn dây, những bóng đèn nhỏ như nhãn cầu được kết lại với dây liên tục phát sáng lấp lánh, phản phất chút hương thơm của hoa làm cho nơi đây thêm ngọt ngào và lãng mạn.
Thiến Vy như bị mê hoặc, cô cứ cất bước đi lung tung mà không hề biết nguy hiểm đang rình rập trong các bụi hoa. Mỗi một bụi hoa đều có tới mấy đốm sáng xanh biếc đang nhìn cô.
Vài bóng đen to lớn còng lưng từ từ đi ra trong bụi hoa, Thiến Vy nghe thấy tiếng sột soạt trên mặt cỏ xanh mướt liền quay lưng lại nhìn, thứ ở phía trước làm cô không khỏi trợn to mắt.
Là chó sói!!!
Mặt Thiến Vy liền tái mét, mồ hôi từng giọt thấm ướt khắp vầng trán rồi chảy dài xuống cổ, thân thể vì sợ hãi mà trở nên run rẩy, quên luôn cả bỏ chạy mà chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Mấy con sói nhìn thấy mồi ngon liền mở miệng tru lên một tiếng thật dài lộ ra hàm răng nanh trắng như nếp toan sắc bén dọa cho Thiến Vy bủn rủn tay chân ngã xuống đất, cô nhìn đàn sói hơn chục con chỉ biết lắc đầu lết người ra sau.
Kiếp này không phải rơi vào tay Lăng Thiên Trì bị hắn hành hạ sống không bằng chết thì cũng rơi vào miệng đám chó sói này chết không toàn thây.
Đám chó sói ngay sau đó liền nhe nanh chạy cấp tốc về hướng Thiến Vy, trong đầu cô trống rỗng không nghĩ được gì, hóa ra thoát được lôi công nhưng không thoát được địa mẫu là có thật, lần này thì chết thật rồi, còn là chết không toàn thây nữa, hu hu…
Thiến Vy đưa tay lên che mặt, sẵng sàng nộp mạng, thì một lúc khá lâu sau thấy bản thân vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nghe thấy có tiếng người huýt sáo truyền đến tai, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chậm rãi bỏ tay xuống nhìn.
Hắn làm sao dám nói cho anh biết sự thật tàn nhẫn này được, biết bao nhiêu chuyện đã trải qua, cái chết của Cố Tiểu Ngọc cũng đã làm anh như sắp phát điên rồi, nếu lần này còn chịu thêm đả kích nữa liệu anh có phát điên thật không. Hắn thật sự không muốn lừa gạt anh, nhưng hắn không còn cách nào khác.
Tại sao ông trời lại bất công với anh như vậy, chỉ vì một câu muốn tốt cho anh của Dịch Kính Đình mà mọi chuyện đã đi đến nông nổi này, lão gia nói diễn thì phải diễn tới cùng, không thể giữa chừng dừng lại được. Cái chết của Cố Tiểu Ngọc là đã quá đủ rồi, thật sự đã quá đủ rồi.
Nhưng giấu được một lúc không giấu được cả đời, nếu một ngày nào đó anh biết hết sự thật thì cho dù hắn có chết trăm lần chết vạn lần cũng không thể xoa dịu đi phần nào đau thương của anh. Hắn khẽ thở dài, rốt cuộc thì đến bao giờ tất cả những ân oán giữa Dịch Kính Đình và người đó mới có thể chấm dứt đây.
Tối đến.
Vạn vật chìm trong màn đêm tịch mịch, ánh trăng sáng rực treo trên bầu trời đêm làm bạn với các ngôi sao, phản chiếu xuống mặt nước trong hồ màu vàng ánh lên lấp lánh và lung linh như được tôi luyện.
Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng không ngừng kêu chít chít làm người ta vừa nghe đã sợ, như muốn dựng hết cả tóc gáy lên.
Trong một căn phòng, nội thất được thiết kế theo phong cách Bắc Âu, màu sáng trắng có pha kem mang lại cảm giác rộng rãi, tinh tế cũng có phần sang trọng.
Trên chiếc giường ngủ lót nệm cao su thuộc thương hiệu Everon là Thiến Vy đang nằm. Trong mơ mơ màng màng cô nhìn thấy một dãy những hình ảnh lướt qua rất nhanh.
Có một con Hồng Điệp
Có một đứa bé trai
Có một khu vui chơi
Có một chiếc kẹp tóc
Chiếc kẹp tóc này cho em anh tên…Dịch Hàn Hàn
Hình ảnh mờ dần, giọng nói đó cũng không còn nghe rõ nữa, trong nháy mắt tất cả đã biến mất không để lại dấu vết.
Thiến Vy giật mình tỉnh lại, cô đưa hai tay lên ôm chặt đầu.
Đau quá! đau quá! đầu cô đau quá!
Những hình ảnh xuất hiện không đầu không đuôi kèm theo là vài giọng nói đầy thơ ngây lúc nãy, cô cố gắng nhớ lại nhưng sao thấy thật mờ ảo.
Nháy mắt một cái chỉ còn lại mảng mơ hồ không rõ ràng, lướt nhanh như tua, biến mất không kịp làm một cái liếc mắt.
Thiến Vy từ từ định thần lại, nhìn xung quanh căn phòng, nội thất sang trọng, đèn chùm trên trần nhà chiếu xuống sáng rực, ngay cả chiếc giường cô đang nằm cũng rất đắc đỏ.
Đây là đâu?
Cô không suy nghĩ nhiều, liền bước xuống giường, cơ hồ quên mang luôn đôi giày, cứ thế mở cửa đi chân trần ra ngoài.
Bước xuống lầu, phòng khách ở đây sang trọng hơn cả phòng khách của Dịch gia, vừa rộng rãi vừa tạo cảm giác mát mẻ thoáng đãng.
Tiếp tục đi ra ngoài, đi mãi, đi mãi, cô đi đến một nơi có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đang vào buổi tối nhưng nơi này được thắp sáng bằng rất nhiều những ánh đèn đầy đủ sắc màu, nhìn thật hoa lệ vô cùng.
Là đèn dây, những bóng đèn nhỏ như nhãn cầu được kết lại với dây liên tục phát sáng lấp lánh, phản phất chút hương thơm của hoa làm cho nơi đây thêm ngọt ngào và lãng mạn.
Thiến Vy như bị mê hoặc, cô cứ cất bước đi lung tung mà không hề biết nguy hiểm đang rình rập trong các bụi hoa. Mỗi một bụi hoa đều có tới mấy đốm sáng xanh biếc đang nhìn cô.
Vài bóng đen to lớn còng lưng từ từ đi ra trong bụi hoa, Thiến Vy nghe thấy tiếng sột soạt trên mặt cỏ xanh mướt liền quay lưng lại nhìn, thứ ở phía trước làm cô không khỏi trợn to mắt.
Là chó sói!!!
Mặt Thiến Vy liền tái mét, mồ hôi từng giọt thấm ướt khắp vầng trán rồi chảy dài xuống cổ, thân thể vì sợ hãi mà trở nên run rẩy, quên luôn cả bỏ chạy mà chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Mấy con sói nhìn thấy mồi ngon liền mở miệng tru lên một tiếng thật dài lộ ra hàm răng nanh trắng như nếp toan sắc bén dọa cho Thiến Vy bủn rủn tay chân ngã xuống đất, cô nhìn đàn sói hơn chục con chỉ biết lắc đầu lết người ra sau.
Kiếp này không phải rơi vào tay Lăng Thiên Trì bị hắn hành hạ sống không bằng chết thì cũng rơi vào miệng đám chó sói này chết không toàn thây.
Đám chó sói ngay sau đó liền nhe nanh chạy cấp tốc về hướng Thiến Vy, trong đầu cô trống rỗng không nghĩ được gì, hóa ra thoát được lôi công nhưng không thoát được địa mẫu là có thật, lần này thì chết thật rồi, còn là chết không toàn thây nữa, hu hu…
Thiến Vy đưa tay lên che mặt, sẵng sàng nộp mạng, thì một lúc khá lâu sau thấy bản thân vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nghe thấy có tiếng người huýt sáo truyền đến tai, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền chậm rãi bỏ tay xuống nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.