Chương 129
Thiên Diện Lang Quân
20/06/2023
Nghiêm Thần quay lại nhìn chiếc xe lúc nãy, chiếc xe đó bây giờ đang đậu trước xe hắn khoảng hai mét rưỡi, khi nhìn rõ được người trong xe, chân mày hắn khẽ chau lại, tức giận mở cửa bước xuống.
Dịch Thừa Phong cũng tức giận ra khỏi xe, hai người đàn ông đứng đối đầu nhau sát khí ngút ngàn, hắn chưa kịp mở miệng thì anh đã lên giọng lớn tiếng.
"Nghiêm Thần anh chạy xe cái kiểu gì vậy? May mà lúc nãy tôi tránh kịp nếu không đã bị anh tông chết rồi."
"Cái câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, người chạy xe ẩu là anh, giờ anh lại đứng đây trách tôi? Sao anh không nói đạo lý gì hết vậy?"
"Tại sao tôi phải nói đạo lý? Một kẻ bắt cá hai tay như anh, tin tức đã đưa lên báo rồi vậy mà vẫn không biết xấu hổ còn bưng mặt đi nhong nhong ngoài đường."
"Nếu không thì anh tưởng tôi trốn ở trong nhà không dám ra ngoài chắc? Tôi không có làm tại sao tôi phải thấy xấu hổ? Ngược lại là anh, bày mưu lập kế lợi dụng Thiến Vy để hại tôi, anh mới là tiểu nhân đê tiện không biết xấu hổ."
"Nghiêm Thần, anh không bằng không chứng thì đừng có ở đây ngậm máu phun người, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng đó."
Hắn chưa kịp cãi lại thì Camy đã xuống xe tức giận quát ầm lên: "Dịch Thừa Phong, đồ vô liêm sỉ nhà anh tới giờ này còn tự cho mình là người vô tội à? Ngoài anh có lá gan trời ra thì còn ai dám đụng tới Nghiêm Thần?"
"Ô cha cha! Thì ra anh còn dẫn theo con chó cái này tới đây làm trợ thủ sủa tôi luôn đó hả. Nghiêm Thần, sao mà anh hèn quá vậy, vừa ăn bám phụ nữ vừa bị một con chó đè đầu cưỡi cổ." Dịch Thừa Phong không nhịn được cười mỉa.
"Phiền anh ăn nói cho đàng hoàng vào, cái gì cũng vừa phải thôi." Nghiêm Thần khó chịu nói.
Camy nghe thấy cũng chói tai không kém. "Anh vừa mới nói ai là chó cái đó? Rồi nói ai ăn bám phụ nữ? Tôi là vị hôn thê của Nghiêm Thần, tôi giúp đỡ cho chồng tương lai của tôi thì mắc gì anh mà anh nói ăn bám với chả ăn bám?"
"Nghiêm Thần, anh mua con chó cái này ở đâu vậy? Giỏi sủa, đã vậy còn sủa tiếng người nữa chứ."
"Hừ. Dịch Thừa Phong anh, nói tôi là chó cái vậy mà anh cũng nghe được lời của con chó cái này sủa ra là tiếng gì, anh có thể nói cho tôi biết anh là loài gì không? Chắc chắn không phải loài người rồi, vì người làm sao hiểu được chó nó nói gì chứ."
"Nói vậy là cô đã thừa nhận mình là chó rồi à? Chà chà, Lệ tiểu thư thật cao thượng, tôi đây bái phục bái phục."
"Anh!...Dịch Thừa Phong hôm nay tôi phải móc cặp mắt chó của anh ra!" Camy tức điên nhào tới chỗ Dịch Thừa Phong sắp sửa làm một trận sống mai với anh thì bị Nghiêm Thần bất ngờ ngăn cản. Cơn nóng giận không thể ngũ mã phanh thay người phía trước để giải tỏa khiến ả càng thêm sôi máu vùng vẫy mãnh liệt.
"Đừng làm loạn nữa! Em có biết chúng ta đang ở ngoài đường không hả?"
"Tôi mặc kệ! Hôm nay tôi phải móc cặp mắt chó của của tên thối tha này!"
"Cặp mắt chó của tôi ở đây nè cô tới đây mà móc." Dịch Thừa Phong nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng thích thú, đưa ngón tay ra phía trước ngoắc ngoắc Camy như đang khiêu khích còn huýt sáo ra vẻ tiểu nhân đắc chí khiến ả tức muốn nổ tung.
"Dịch Thừa Phong tôi phải phanh thây xé xác anh!"
"Nhào vô kiếm ăn!"
Dịch Thừa Phong tiếp tục khiêu khích. Nghiêm Thần biết bây giờ Camy chính là trò hề trong mắt anh, xung quanh còn có nhiều người qua lại hắn vì thể diện nên lôi ngược ả về vị trí chiếc xe, Camy không cam tâm bị lôi đi nên tức giận vung tay đá chân. Nghiêm Thần không e dè ném luôn ả vào trong xe, trừng mắt với ả. "Nếu còn làm loạn nữa đừng trách tôi không khách khí!"
Camy bất mãn ngồi ngoan ngoãn trong xe. Hừ, món nợ này hôm nay ả sẽ nhớ kĩ.
Dịch Thừa Phong thấy Nghiêm Thần quay lại liền giễu cợt: "Tôi đang chơi với cô ta mà, sao anh đưa cô ta đi rồi?"
Hắn im lặng không nói gì. Anh nghênh ngang đi quanh người hắn nhìn một lượt rồi lắc đầu. "Sao tôi cứ cảm thấy lo lắng cho những ngày tháng sau này của anh quá vậy? Đường đường là nam tử hán đại trượng phụ vậy mà lại bị một người đàn bà leo lên đầu lên cổ, đúng là mất mặt đàn ông."
"Dịch Thừa Phong, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây đấu khẩu với anh..." Hắn từ từ tiến tới, gằn nhẹ từng chữ. "Tôi biết âm mưu của anh là gì, tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện, anh tưởng anh làm như vậy thì có thể thành công phá hỏng đại sự của tôi sao. Cho anh biết, Nghiêm Thần tôi không sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, anh dùng chiêu này với tôi là vô ích, tôi vẫn sẽ lôi kéo Thiến Vy trở thành người mẫu cho Rose, lúc đó xem thử ai mất mặt, mà đến lúc đó anh cũng đừng than trời trách đất, là anh đã đẩy vợ của anh qua cho tôi, là anh đã tạo cơ hội cho tôi được ở gần cô ấy, anh đừng có hối hận."
Anh nghe xong cũng tiến tới một bước, ghé sát mặt hắn nói: "Anh thật sự đã yêu cô ta?"
"Thì sao?"
"Anh không sợ tôi đem chuyện này nói cho Camy biết sao? Nếu cô ta biết, anh đoán xem cô ta sẽ xử lý Lâm Thiến Vy như thế nào, với tính cách của cô ta, e rằng sẽ không chỉ đơn giản...là giết chết Lâm Thiến Vy thôi đâu."
"Vậy thì anh hãy đi nói đi. Xem thử cô ta sẽ tin ai, anh nói tôi ăn bám phụ nữ vậy còn anh, đem phụ nữ ra làm quân cờ xuất trận, anh hèn hạ hơn tôi gấp mấy lần anh biết không. Cô ấy là vợ của anh, anh không yêu cô ấy nhưng sao anh có thể làm ra chuyện hủy hoại thanh danh của cô ấy như vậy. Anh sống tử tế một chút không được sao? Lương tâm của anh bị chó tha hay đâu rồi?"
"Tử tế? Ha, hai chữ tử tế này là để những bậc quân tử như anh đây làm không tới lượt tôi, còn về lương tâm...ừm thì giống như anh nói nhưng không phải bị chó tha mất mà là bị chó ăn mất. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao anh lại yêu Lâm Thiến Vy, cô ta có chỗ nào tốt. Vừa xấu xí, vừa thấp hèn, vừa đê tiện, quan trọng là cô ta từ lâu đã không còn cái quý giá nhất của người con gái, cô ta đã lên giường với rất nhiều đàn ông vậy mà anh cũng yêu được, Nghiêm Thần, anh có biết là anh đang dùng lại đôi giày rách của bọn họ không?"
"Dịch Thừa Phong, tôi nhắc nhở anh lần cuối ăn nói cẩn thận lại cho tôi, dù những lời mà anh nói là sự thật đi chăng nữa tôi cũng không quan tâm. Với lại tôi yêu cô ấy...cũng cần phải có lý do sao, nếu yêu một người mà cần phải có lý do thì đó không phải là yêu. Tôi yêu cô ấy, không toan tính, không lợi dụng...đơn giản vì yêu là yêu thôi, một tình yêu đích thực chính là yêu không cần lý do. Lời cuối tôi muốn nói với anh, nếu không yêu cô ấy thì anh hãy giải thoát cho cô ấy đi, cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Hắn mới vừa xoay người, Dịch Thừa Phong lại nói: "Không phải tôi không muốn ly hôn với cô ta, mà là trong cuộc hôn này tôi hoàn toàn không có tư cách quyết định, bởi vì tôi là người bị ép, người có tư cách duy nhất quyết định ly hôn hay không chính là Lâm Thiến Vy, nếu có thể...anh hãy tìm cách để cô ta chủ động ly hôn với tôi đi."
Nghiêm Thần không xoay người lại, đáp: "Được. Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cho anh, Dịch Thừa Phong, tôi sẽ nhớ kỹ những lời ngày hôm nay của anh, tốt nhất là anh hãy trung thành với những gì hôm nay anh đã nói."
Hắn bỏ đi, anh đứng khoanh tay tựa lưng vào chiếc xe của mình, suy nghĩ lại những lời vừa rồi của Nghiêm Thần. Yêu không cần lý do mới là tình yêu đích thực. Sao trước giờ không có ai nói cho anh biết hết vậy?
Dịch Thừa Phong cũng tức giận ra khỏi xe, hai người đàn ông đứng đối đầu nhau sát khí ngút ngàn, hắn chưa kịp mở miệng thì anh đã lên giọng lớn tiếng.
"Nghiêm Thần anh chạy xe cái kiểu gì vậy? May mà lúc nãy tôi tránh kịp nếu không đã bị anh tông chết rồi."
"Cái câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, người chạy xe ẩu là anh, giờ anh lại đứng đây trách tôi? Sao anh không nói đạo lý gì hết vậy?"
"Tại sao tôi phải nói đạo lý? Một kẻ bắt cá hai tay như anh, tin tức đã đưa lên báo rồi vậy mà vẫn không biết xấu hổ còn bưng mặt đi nhong nhong ngoài đường."
"Nếu không thì anh tưởng tôi trốn ở trong nhà không dám ra ngoài chắc? Tôi không có làm tại sao tôi phải thấy xấu hổ? Ngược lại là anh, bày mưu lập kế lợi dụng Thiến Vy để hại tôi, anh mới là tiểu nhân đê tiện không biết xấu hổ."
"Nghiêm Thần, anh không bằng không chứng thì đừng có ở đây ngậm máu phun người, cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng đó."
Hắn chưa kịp cãi lại thì Camy đã xuống xe tức giận quát ầm lên: "Dịch Thừa Phong, đồ vô liêm sỉ nhà anh tới giờ này còn tự cho mình là người vô tội à? Ngoài anh có lá gan trời ra thì còn ai dám đụng tới Nghiêm Thần?"
"Ô cha cha! Thì ra anh còn dẫn theo con chó cái này tới đây làm trợ thủ sủa tôi luôn đó hả. Nghiêm Thần, sao mà anh hèn quá vậy, vừa ăn bám phụ nữ vừa bị một con chó đè đầu cưỡi cổ." Dịch Thừa Phong không nhịn được cười mỉa.
"Phiền anh ăn nói cho đàng hoàng vào, cái gì cũng vừa phải thôi." Nghiêm Thần khó chịu nói.
Camy nghe thấy cũng chói tai không kém. "Anh vừa mới nói ai là chó cái đó? Rồi nói ai ăn bám phụ nữ? Tôi là vị hôn thê của Nghiêm Thần, tôi giúp đỡ cho chồng tương lai của tôi thì mắc gì anh mà anh nói ăn bám với chả ăn bám?"
"Nghiêm Thần, anh mua con chó cái này ở đâu vậy? Giỏi sủa, đã vậy còn sủa tiếng người nữa chứ."
"Hừ. Dịch Thừa Phong anh, nói tôi là chó cái vậy mà anh cũng nghe được lời của con chó cái này sủa ra là tiếng gì, anh có thể nói cho tôi biết anh là loài gì không? Chắc chắn không phải loài người rồi, vì người làm sao hiểu được chó nó nói gì chứ."
"Nói vậy là cô đã thừa nhận mình là chó rồi à? Chà chà, Lệ tiểu thư thật cao thượng, tôi đây bái phục bái phục."
"Anh!...Dịch Thừa Phong hôm nay tôi phải móc cặp mắt chó của anh ra!" Camy tức điên nhào tới chỗ Dịch Thừa Phong sắp sửa làm một trận sống mai với anh thì bị Nghiêm Thần bất ngờ ngăn cản. Cơn nóng giận không thể ngũ mã phanh thay người phía trước để giải tỏa khiến ả càng thêm sôi máu vùng vẫy mãnh liệt.
"Đừng làm loạn nữa! Em có biết chúng ta đang ở ngoài đường không hả?"
"Tôi mặc kệ! Hôm nay tôi phải móc cặp mắt chó của của tên thối tha này!"
"Cặp mắt chó của tôi ở đây nè cô tới đây mà móc." Dịch Thừa Phong nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng thích thú, đưa ngón tay ra phía trước ngoắc ngoắc Camy như đang khiêu khích còn huýt sáo ra vẻ tiểu nhân đắc chí khiến ả tức muốn nổ tung.
"Dịch Thừa Phong tôi phải phanh thây xé xác anh!"
"Nhào vô kiếm ăn!"
Dịch Thừa Phong tiếp tục khiêu khích. Nghiêm Thần biết bây giờ Camy chính là trò hề trong mắt anh, xung quanh còn có nhiều người qua lại hắn vì thể diện nên lôi ngược ả về vị trí chiếc xe, Camy không cam tâm bị lôi đi nên tức giận vung tay đá chân. Nghiêm Thần không e dè ném luôn ả vào trong xe, trừng mắt với ả. "Nếu còn làm loạn nữa đừng trách tôi không khách khí!"
Camy bất mãn ngồi ngoan ngoãn trong xe. Hừ, món nợ này hôm nay ả sẽ nhớ kĩ.
Dịch Thừa Phong thấy Nghiêm Thần quay lại liền giễu cợt: "Tôi đang chơi với cô ta mà, sao anh đưa cô ta đi rồi?"
Hắn im lặng không nói gì. Anh nghênh ngang đi quanh người hắn nhìn một lượt rồi lắc đầu. "Sao tôi cứ cảm thấy lo lắng cho những ngày tháng sau này của anh quá vậy? Đường đường là nam tử hán đại trượng phụ vậy mà lại bị một người đàn bà leo lên đầu lên cổ, đúng là mất mặt đàn ông."
"Dịch Thừa Phong, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây đấu khẩu với anh..." Hắn từ từ tiến tới, gằn nhẹ từng chữ. "Tôi biết âm mưu của anh là gì, tôi sẽ không để cho anh được toại nguyện, anh tưởng anh làm như vậy thì có thể thành công phá hỏng đại sự của tôi sao. Cho anh biết, Nghiêm Thần tôi không sợ nhất chính là miệng lưỡi thiên hạ, anh dùng chiêu này với tôi là vô ích, tôi vẫn sẽ lôi kéo Thiến Vy trở thành người mẫu cho Rose, lúc đó xem thử ai mất mặt, mà đến lúc đó anh cũng đừng than trời trách đất, là anh đã đẩy vợ của anh qua cho tôi, là anh đã tạo cơ hội cho tôi được ở gần cô ấy, anh đừng có hối hận."
Anh nghe xong cũng tiến tới một bước, ghé sát mặt hắn nói: "Anh thật sự đã yêu cô ta?"
"Thì sao?"
"Anh không sợ tôi đem chuyện này nói cho Camy biết sao? Nếu cô ta biết, anh đoán xem cô ta sẽ xử lý Lâm Thiến Vy như thế nào, với tính cách của cô ta, e rằng sẽ không chỉ đơn giản...là giết chết Lâm Thiến Vy thôi đâu."
"Vậy thì anh hãy đi nói đi. Xem thử cô ta sẽ tin ai, anh nói tôi ăn bám phụ nữ vậy còn anh, đem phụ nữ ra làm quân cờ xuất trận, anh hèn hạ hơn tôi gấp mấy lần anh biết không. Cô ấy là vợ của anh, anh không yêu cô ấy nhưng sao anh có thể làm ra chuyện hủy hoại thanh danh của cô ấy như vậy. Anh sống tử tế một chút không được sao? Lương tâm của anh bị chó tha hay đâu rồi?"
"Tử tế? Ha, hai chữ tử tế này là để những bậc quân tử như anh đây làm không tới lượt tôi, còn về lương tâm...ừm thì giống như anh nói nhưng không phải bị chó tha mất mà là bị chó ăn mất. Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao anh lại yêu Lâm Thiến Vy, cô ta có chỗ nào tốt. Vừa xấu xí, vừa thấp hèn, vừa đê tiện, quan trọng là cô ta từ lâu đã không còn cái quý giá nhất của người con gái, cô ta đã lên giường với rất nhiều đàn ông vậy mà anh cũng yêu được, Nghiêm Thần, anh có biết là anh đang dùng lại đôi giày rách của bọn họ không?"
"Dịch Thừa Phong, tôi nhắc nhở anh lần cuối ăn nói cẩn thận lại cho tôi, dù những lời mà anh nói là sự thật đi chăng nữa tôi cũng không quan tâm. Với lại tôi yêu cô ấy...cũng cần phải có lý do sao, nếu yêu một người mà cần phải có lý do thì đó không phải là yêu. Tôi yêu cô ấy, không toan tính, không lợi dụng...đơn giản vì yêu là yêu thôi, một tình yêu đích thực chính là yêu không cần lý do. Lời cuối tôi muốn nói với anh, nếu không yêu cô ấy thì anh hãy giải thoát cho cô ấy đi, cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Hắn mới vừa xoay người, Dịch Thừa Phong lại nói: "Không phải tôi không muốn ly hôn với cô ta, mà là trong cuộc hôn này tôi hoàn toàn không có tư cách quyết định, bởi vì tôi là người bị ép, người có tư cách duy nhất quyết định ly hôn hay không chính là Lâm Thiến Vy, nếu có thể...anh hãy tìm cách để cô ta chủ động ly hôn với tôi đi."
Nghiêm Thần không xoay người lại, đáp: "Được. Nếu anh đã nói như vậy thì tôi sẽ nghĩ cách giúp cho anh, Dịch Thừa Phong, tôi sẽ nhớ kỹ những lời ngày hôm nay của anh, tốt nhất là anh hãy trung thành với những gì hôm nay anh đã nói."
Hắn bỏ đi, anh đứng khoanh tay tựa lưng vào chiếc xe của mình, suy nghĩ lại những lời vừa rồi của Nghiêm Thần. Yêu không cần lý do mới là tình yêu đích thực. Sao trước giờ không có ai nói cho anh biết hết vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.