Chương 10:
Nhai Vi
17/04/2024
“Ngươi còn nói không có?!”
Tống Hành ghét nhất nữ nhân dùng những thủ đoạn kinh tởm đó để quyến rũ hắn.
Chắc chắn hắn đã bị nữ nhân xấu xa Tô Bất Mộc này bỏ thuốc, nếu không hắn đã không những có những phản ứng này.
Tô Bất Mộc bối rối trước tiếng gầm của hắn, nàng bất bình giải thích: "Ta không làm gì cả! Tướng quân, ngài không tin ta sao? Ta thực sự là người vô tội!”
Tầm mắt Tống Hành rơi vào trên đôi môi mềm mại của Tô Bất Mộc, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, hắn chống cự khác thường ở thân dưới, vội quay mặt đi: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Hắn không muốn bị nữ nhân này lừa, hắn phải nhịn! Không thể để nàng ta đạt được mong muốn.
Tô Bất Mộc lo lắng kêu lên: "Tướng quân, ta thật sự không có hạ dược ngài, ngài có thể mắng ta vô đạo đức, bì ban đêm lén lút gặp ngài, nhưng ngài không thể xúc phạm tôn nghiêm của ta!"
Nàng dùng tay tóm lấy Tống Hành, muốn cho Tống Hành xem thuốc trong tay áo.
Tống Hành ngửi thấy mùi thơm của nàng, cổ họng ngứa ngáy, muốn vồ lấy nàng, xé nàng thành từng mảnh, nhưng hắn cố gắng hết sức kìm lại, cười lạnh nói: "Ha! Ngươi nghĩ ta không biết ngươi muốn làm gì sao?"
Tô Bất Mộc rụt cổ liếc nhìn bốn phía, "Làm cái gì?"
Tống Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn ta!"
Sao tướng quân lại biết?
Chẳng lẽ hắn có khả năng đọc được suy nghĩ?
Tô Bất Mộc vô cùng sợ hãi, "Ta không có...ta không có..."
Nàng tuyệt vọng phủ nhận.
Tống Hành nheo mắt phượng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẫn lặp lại câu nói: "Cút khỏi đây."
Cơ thể hắn càng ngày càng nóng, hắn cũng không biết Tô Bất Mộc đã cho mình uống bao nhiêu lượng thuốc, hiện tại đang rất cần nước lạnh.
Tô Bất Mộc không hề di chuyển, vẫn đang nghĩ đến việc dùng chăn che Tống Hành lại và trực tiếp đóng gói mang đi.
Tống Hành không còn cách nào khác đành phải đứng dậy rời đi.
Vừa bước được một bước, chân hắn như nhũn ra, ngã xuống đất.
Đũng quần của hắn phồng lên như thể nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Tống Hành gấp đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Tô Bất Mộc nữ nhân xấu xa này lại dám thèm muốn hắn, nàng đang cầm một sợi dây thừng, khi nàng bắt gặp ánh mắt như ăn thịt người của Tống Hành, Tô Bất Mộc nuốt nước bọt, có lòng tốt nói: "Tướng quân, không đau lắm đâu, ngài nhịn một chút rồi sẽ qua thôi."
Nói xong, Tô Bất Mộc nhảy xuống khỏi giường. Hai tay nàng cầm chặt sợi dây, từ từ tới gần Tống Hành, sau đó đột nhiên lao về phía Tống Hành.
Tống Hành ra sức giãy giụa, nhưng Tô Bất Mộc lại ôm chặt lấy hắn, "Đừng nhúc nhích, ngoan!"
Tống Hành nghe vậy, tức giận đến mức suýt nôn ra máu, "Buông ta ra!"
Tô Bất Mộc không để ý tới điều đó, nàng trực tiếp ngồi lên eo Tống Hành, trói tay chân hắn lại rồi thở dài.
Nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Ha ha ha." Tô Bất Mộc nằm trên người Tống Hành, vui vẻ nói: "Thành công rồi."
Gân xanh trên trán Tống Hành nhảy dựng lên, nghiến răng nói: "Tô Bất Mộc!"
"Ở đây ở đây, Tướng quân, ngài yên tâm, kỹ thuật của ta rất tốt, sẽ không để ngài thấy đau đâu."
Gần như ngay khi Tô Bất Mộc vừa nói xong, vị trí của hai người đã được hoán đổi, Tô Bất Mộc đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh!
Hỏng rồi!
Tô Bất Mộc nhìn lên và thấy Tống Hành đang làm đứt dây từng, vẻ mặt giống như một con thú hung dữ sắp giết người.
Tô Bất Mộc sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng Tống Hành nào chịu buông tha cho nàng, nàng còn chưa kịp đứng dậy đã bị kéo lùi lại.
Tô Bất Mộc lại bị Tống Hành đè xuống, không thể động đậy, sàn nhà lạnh lẽo có thể cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua y phục.
Tống Hành âm trầm hỏi: "Ta đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi ra ngoài rồi đúng không?"
Tô Bất Mộc lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Tướng quân, ta sai rồi, hu hu, ta ra ngoài ngay."
Nàng đang định đứng dậy thì bị Tống Hành véo má một cái, "Muộn rồi!"
Hắn cúi xuống đầu chặn miệng nàng, nụ hôn ùn ùn kéo tới, hắn ngậm lấy đôi môi hồng hào của nàng, dùng lưỡi cạy môi nàng ra rồi đấu đá lung tung.
Tô Bất Mộc chết lặng.
Tướng quân lại đùa giỡn lưu manh với nàng!
Tống Hành ghét nhất nữ nhân dùng những thủ đoạn kinh tởm đó để quyến rũ hắn.
Chắc chắn hắn đã bị nữ nhân xấu xa Tô Bất Mộc này bỏ thuốc, nếu không hắn đã không những có những phản ứng này.
Tô Bất Mộc bối rối trước tiếng gầm của hắn, nàng bất bình giải thích: "Ta không làm gì cả! Tướng quân, ngài không tin ta sao? Ta thực sự là người vô tội!”
Tầm mắt Tống Hành rơi vào trên đôi môi mềm mại của Tô Bất Mộc, ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, hắn chống cự khác thường ở thân dưới, vội quay mặt đi: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Hắn không muốn bị nữ nhân này lừa, hắn phải nhịn! Không thể để nàng ta đạt được mong muốn.
Tô Bất Mộc lo lắng kêu lên: "Tướng quân, ta thật sự không có hạ dược ngài, ngài có thể mắng ta vô đạo đức, bì ban đêm lén lút gặp ngài, nhưng ngài không thể xúc phạm tôn nghiêm của ta!"
Nàng dùng tay tóm lấy Tống Hành, muốn cho Tống Hành xem thuốc trong tay áo.
Tống Hành ngửi thấy mùi thơm của nàng, cổ họng ngứa ngáy, muốn vồ lấy nàng, xé nàng thành từng mảnh, nhưng hắn cố gắng hết sức kìm lại, cười lạnh nói: "Ha! Ngươi nghĩ ta không biết ngươi muốn làm gì sao?"
Tô Bất Mộc rụt cổ liếc nhìn bốn phía, "Làm cái gì?"
Tống Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Ăn ta!"
Sao tướng quân lại biết?
Chẳng lẽ hắn có khả năng đọc được suy nghĩ?
Tô Bất Mộc vô cùng sợ hãi, "Ta không có...ta không có..."
Nàng tuyệt vọng phủ nhận.
Tống Hành nheo mắt phượng, ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẫn lặp lại câu nói: "Cút khỏi đây."
Cơ thể hắn càng ngày càng nóng, hắn cũng không biết Tô Bất Mộc đã cho mình uống bao nhiêu lượng thuốc, hiện tại đang rất cần nước lạnh.
Tô Bất Mộc không hề di chuyển, vẫn đang nghĩ đến việc dùng chăn che Tống Hành lại và trực tiếp đóng gói mang đi.
Tống Hành không còn cách nào khác đành phải đứng dậy rời đi.
Vừa bước được một bước, chân hắn như nhũn ra, ngã xuống đất.
Đũng quần của hắn phồng lên như thể nó có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Tống Hành gấp đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Tô Bất Mộc nữ nhân xấu xa này lại dám thèm muốn hắn, nàng đang cầm một sợi dây thừng, khi nàng bắt gặp ánh mắt như ăn thịt người của Tống Hành, Tô Bất Mộc nuốt nước bọt, có lòng tốt nói: "Tướng quân, không đau lắm đâu, ngài nhịn một chút rồi sẽ qua thôi."
Nói xong, Tô Bất Mộc nhảy xuống khỏi giường. Hai tay nàng cầm chặt sợi dây, từ từ tới gần Tống Hành, sau đó đột nhiên lao về phía Tống Hành.
Tống Hành ra sức giãy giụa, nhưng Tô Bất Mộc lại ôm chặt lấy hắn, "Đừng nhúc nhích, ngoan!"
Tống Hành nghe vậy, tức giận đến mức suýt nôn ra máu, "Buông ta ra!"
Tô Bất Mộc không để ý tới điều đó, nàng trực tiếp ngồi lên eo Tống Hành, trói tay chân hắn lại rồi thở dài.
Nàng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, "Ha ha ha." Tô Bất Mộc nằm trên người Tống Hành, vui vẻ nói: "Thành công rồi."
Gân xanh trên trán Tống Hành nhảy dựng lên, nghiến răng nói: "Tô Bất Mộc!"
"Ở đây ở đây, Tướng quân, ngài yên tâm, kỹ thuật của ta rất tốt, sẽ không để ngài thấy đau đâu."
Gần như ngay khi Tô Bất Mộc vừa nói xong, vị trí của hai người đã được hoán đổi, Tô Bất Mộc đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh!
Hỏng rồi!
Tô Bất Mộc nhìn lên và thấy Tống Hành đang làm đứt dây từng, vẻ mặt giống như một con thú hung dữ sắp giết người.
Tô Bất Mộc sợ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng Tống Hành nào chịu buông tha cho nàng, nàng còn chưa kịp đứng dậy đã bị kéo lùi lại.
Tô Bất Mộc lại bị Tống Hành đè xuống, không thể động đậy, sàn nhà lạnh lẽo có thể cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua y phục.
Tống Hành âm trầm hỏi: "Ta đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi ra ngoài rồi đúng không?"
Tô Bất Mộc lắc đầu, nước mắt lưng tròng, "Tướng quân, ta sai rồi, hu hu, ta ra ngoài ngay."
Nàng đang định đứng dậy thì bị Tống Hành véo má một cái, "Muộn rồi!"
Hắn cúi xuống đầu chặn miệng nàng, nụ hôn ùn ùn kéo tới, hắn ngậm lấy đôi môi hồng hào của nàng, dùng lưỡi cạy môi nàng ra rồi đấu đá lung tung.
Tô Bất Mộc chết lặng.
Tướng quân lại đùa giỡn lưu manh với nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.