Chương 50:
Nhai Vi
27/04/2024
Sau khi cuộc làm tình mãnh liệt kết thúc, mặt Tô Bất Mộc đỏ bừng, nhưng tinh thần rất tốt, nàng mang theo Tống Hành đến Thanh Sơn du ngoạn một vòng mới về nhà.
Sau khi màn đêm buông xuống, nhìn từ xa, núi Thanh Long giống như một con rồng xanh đầy sức sống bay lượn trên mặt đất, uy nghiêm và hùng vĩ.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, Tô Bất Mộc và Tống Hành đi về nhà dưới ánh trăng, vừa vào nhà đã nhìn thấy sư phụ và Nguyệt Lãng đang đứng trong sân, Tô Bất Mộc sợ hãi đến mức lập tức bỏ tay Tống Hành ra, chạy về phía bọn họ: "Sư phụ, sư tỷ, hai người đến rồi!"
Tống Hành bị Tô Bất Mộc hất ra sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, hắn cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng của mình, mím môi.
Cả Nguyệt Lãng và sư phụ đều âm thầm quan sát Tống Hành, bọn họ biết nam nhân này là một con người, chính là Tống tướng quân của Ninh Quốc.
Nàng kéo Tô Bất Mộc, biết rõ còn cố ý nhìn Tống Hành hỏi, "Mộc Mộc, đây là ai? Tại sao không giới thiệu với chúng ta?”
Điều này làm Tô Bất Mộc bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn Tống Hành, lúc này Tống Hành cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực chuyên chú, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn thân nàng.
Tống Hành hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười, nói: "Vãn bối Tống Hành, bái kiến hai vị tiền bối, ta chính là phu quân của Mộc Mộc."
Lễ nghi của hắn rất tốt, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không có chút sai sót nào, Nguyệt Lãng cùng sư phụ nhìn nhau, khẽ gật đầu đáp lại lời chào của hắn.
"Phu quân?" Nguyệt Lãng kinh ngạc, nhìn Tô Bất Mộc bằng ánh mắt dò hỏi.
Nàng vội vàng lắc đầu giải thích: "Muội cùng ngài ấy vẫn chưa thành thân. Sư phụ, sư tỷ, hai người ăn tối chưa?"
Nghe thấy Tô Bất Mộc phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, răng Tống Hành gần như bị cắn nát, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nói: “Nếu hai vị không chê, thì mời hai vị ở lại dùng cơm.”
Nguyệt Lãng nhìn Tô Bất Mộc rồi lại nhìn Tống Hành, gật gật đầu.
Tống Hành làm một động tác mời.
Sư phụ vẫn im lặng, liếc nhìn Tô Bất Mộc vài lần với vẻ mặt rất nghiêm túc, điều này khiến Tô Bất Mộc và Tống Hành bất an.
Sau khi ba người ngồi xuống, Tống Hành rót trà cho họ rồi đi vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn.
Tô Bất Mộc cúi đầu xoắn ngón tay, sư phụ đột nhiên nói: "Con có thai."
Đó không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Tô Bất Mộc sửng sốt một lát, sau đó mặt càng đỏ hơn, đưa tay sờ sờ bụng mình, "Làm sao... làm sao có thể?"
Gần đây nàng ngủ rất nhiều, béo lên một chút, sao lại biến thành…biến thành… có thai?
Tô Bất Mộc nghĩ đến một khả năng: "Có thể do gần đây con ăn quá nhiều?"
Lý do này nghe có vẻ vô lý, nhưng cũng không phải không có lý.
Sư phụ nhìn nàng, bình tĩnh bác bỏ khả năng này: "Không phải."
Vẻ mặt Tô Bất Mộc mờ mịt, nàng vẫn chưa có thai, nhưng nàng cũng biết có thai là có ý gì, ngoại trừ hoảng sợ và sợ hãi, còn có một chút mong chờ.
Nhóc con có đầu tròn, trông rất dễ thương.
Nhưng nếu đó là một nhóc con xấu xí thì sao? Nghĩ tới điểm này, Tô Bất Mộc cảm thấy có chút chán nản.
Sư phụ tưởng nàng lo lắng về việc mang thai nên an ủi nàng: "Có thai cũng không phải chuyện xấu, tu vi của con đang không ngừng tăng lên, sẽ có đột phá rất lớn."
Nguyệt Lãng lo lắng nhìn chằm chằm Tô Bất Mộc, nghe vậy, nàng mới thả lỏng một chút, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Bất Mộc, "Mộc Mộc của chúng ta sắp có con rồi."
Mặt của Tô Bất Mộc càng đỏ hơn, nàng thấp giọng nói: "Ừm..."
Nguyệt Lãng thở dài, bắt đầu lo lắng nàng không thể tự chăm sóc cho bản thân, "Mộc Mộc, tốt nhất là muội nên theo chúng ta trở về Lục Sơn, muội ở đây, tỷ không yên tâm.”
Sau khi màn đêm buông xuống, nhìn từ xa, núi Thanh Long giống như một con rồng xanh đầy sức sống bay lượn trên mặt đất, uy nghiêm và hùng vĩ.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, Tô Bất Mộc và Tống Hành đi về nhà dưới ánh trăng, vừa vào nhà đã nhìn thấy sư phụ và Nguyệt Lãng đang đứng trong sân, Tô Bất Mộc sợ hãi đến mức lập tức bỏ tay Tống Hành ra, chạy về phía bọn họ: "Sư phụ, sư tỷ, hai người đến rồi!"
Tống Hành bị Tô Bất Mộc hất ra sắc mặt trong nháy mắt âm trầm, hắn cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng của mình, mím môi.
Cả Nguyệt Lãng và sư phụ đều âm thầm quan sát Tống Hành, bọn họ biết nam nhân này là một con người, chính là Tống tướng quân của Ninh Quốc.
Nàng kéo Tô Bất Mộc, biết rõ còn cố ý nhìn Tống Hành hỏi, "Mộc Mộc, đây là ai? Tại sao không giới thiệu với chúng ta?”
Điều này làm Tô Bất Mộc bối rối, nàng ngẩng đầu nhìn Tống Hành, lúc này Tống Hành cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nóng rực chuyên chú, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn thân nàng.
Tống Hành hơi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười, nói: "Vãn bối Tống Hành, bái kiến hai vị tiền bối, ta chính là phu quân của Mộc Mộc."
Lễ nghi của hắn rất tốt, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, không có chút sai sót nào, Nguyệt Lãng cùng sư phụ nhìn nhau, khẽ gật đầu đáp lại lời chào của hắn.
"Phu quân?" Nguyệt Lãng kinh ngạc, nhìn Tô Bất Mộc bằng ánh mắt dò hỏi.
Nàng vội vàng lắc đầu giải thích: "Muội cùng ngài ấy vẫn chưa thành thân. Sư phụ, sư tỷ, hai người ăn tối chưa?"
Nghe thấy Tô Bất Mộc phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, răng Tống Hành gần như bị cắn nát, nhưng vẻ ngoài hắn vẫn rất điềm tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nói: “Nếu hai vị không chê, thì mời hai vị ở lại dùng cơm.”
Nguyệt Lãng nhìn Tô Bất Mộc rồi lại nhìn Tống Hành, gật gật đầu.
Tống Hành làm một động tác mời.
Sư phụ vẫn im lặng, liếc nhìn Tô Bất Mộc vài lần với vẻ mặt rất nghiêm túc, điều này khiến Tô Bất Mộc và Tống Hành bất an.
Sau khi ba người ngồi xuống, Tống Hành rót trà cho họ rồi đi vào phòng bếp nhỏ chuẩn bị đồ ăn.
Tô Bất Mộc cúi đầu xoắn ngón tay, sư phụ đột nhiên nói: "Con có thai."
Đó không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Tô Bất Mộc sửng sốt một lát, sau đó mặt càng đỏ hơn, đưa tay sờ sờ bụng mình, "Làm sao... làm sao có thể?"
Gần đây nàng ngủ rất nhiều, béo lên một chút, sao lại biến thành…biến thành… có thai?
Tô Bất Mộc nghĩ đến một khả năng: "Có thể do gần đây con ăn quá nhiều?"
Lý do này nghe có vẻ vô lý, nhưng cũng không phải không có lý.
Sư phụ nhìn nàng, bình tĩnh bác bỏ khả năng này: "Không phải."
Vẻ mặt Tô Bất Mộc mờ mịt, nàng vẫn chưa có thai, nhưng nàng cũng biết có thai là có ý gì, ngoại trừ hoảng sợ và sợ hãi, còn có một chút mong chờ.
Nhóc con có đầu tròn, trông rất dễ thương.
Nhưng nếu đó là một nhóc con xấu xí thì sao? Nghĩ tới điểm này, Tô Bất Mộc cảm thấy có chút chán nản.
Sư phụ tưởng nàng lo lắng về việc mang thai nên an ủi nàng: "Có thai cũng không phải chuyện xấu, tu vi của con đang không ngừng tăng lên, sẽ có đột phá rất lớn."
Nguyệt Lãng lo lắng nhìn chằm chằm Tô Bất Mộc, nghe vậy, nàng mới thả lỏng một chút, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Bất Mộc, "Mộc Mộc của chúng ta sắp có con rồi."
Mặt của Tô Bất Mộc càng đỏ hơn, nàng thấp giọng nói: "Ừm..."
Nguyệt Lãng thở dài, bắt đầu lo lắng nàng không thể tự chăm sóc cho bản thân, "Mộc Mộc, tốt nhất là muội nên theo chúng ta trở về Lục Sơn, muội ở đây, tỷ không yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.