Chương 46: Nam Sủng (H Nhẹ)
Nhai Vi
27/04/2024
Trên núi có quá nhiều cảnh đẹp, Tống Hành cũng gặp được vài con yêu quái, khi nhìn thấy Tô Bất Mộc, bọn họ gọi nàng là sơn thần rồi lại nhìn Tống Hành mấy lần, do dự, còn thấp giọng thảo luận hắn là ai.
"Nam nhân này chẳng lẽ là nam sủng của sơn thần?"
"Có lẽ là vậy, nhưng có vẻ hắn ta là một con người."
"Chẳng lẽ là con người tay trói gà không chặt? Vậy làm sao có thể thỏa mãn sơn thần?”
…
Ba yêu quái cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ, còn đương sự là Tống Hành lại nghe rất rõ ràng, hắn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, ánh mắt như lưỡi dao phóng vào người bọn họ, khiến lũ yêu quái tự dưng rùng mình.
Khí thế của Tống Hành quá mạnh, ba con yêu quái cũng ngậm miệng lại.
Tô Bất Mộc lại không có nghiêm túc nghe những gì họ nói, nàng tiếp tục nghịch cỏ chín đuôi trong tay, kéo Tống Hành đi nơi khác chơi: "Nơi đó có một mảnh cỏ, rất mềm, nằm lên đó rất thoải mái."
Nàng bỏ lại ba yêu quái phía sau, nhưng nàng không biết từ nay về sau, tất cả các loài động vật trên núi đều biết bên cạnh Tô Bất Mộc có một nam sủng.
Lúc này, nam sủng Tống Hành đè Tô Bất Mộc xuống bãi cỏ.
Vùng này là đồng bằng có thảm cỏ xanh tươi, cỏ xanh màu mỡ, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ vừa phải.
Tống Hành nhìn xuống nữ nhân trong tay mình, như muốn khắc nàng vào xương.
Tô Bất Mộc bị hắn nhìn đến hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ngài muốn làm tình với ta ở chỗ này à?"
Ban ngày ban mặt, trên đỉnh núi, ở nơi hoang dã, loại chuyện như thế này... Tuy nàng không bài xích nhưng lại cảm thấy xấu hổ.
Tống Hành không nói lời nào, một tay chống bên tai nàng, cúi đầu hôn xuống.
Sự đụng chạm mềm mại và ẩm ướt khiến trái tim Tô Bất Mộc run lên, nàng đặt tay lên ngực Tống Hành, khẽ thở dốc.
Tống Hành chậm rãi đi xuống hôn lên cổ Tô Bất Mộc, dọc theo lỗ tai, xương quai xanh, một đường đi xuống, đáp xuống ngực.
Hắn cắn nhẹ, dùng lưỡi lần theo hình dạng của đầu nhũ qua lớp y phục.
Có lẽ là bởi vì ở nơi hoang dã, Tô Bất Mộc quá căng thẳng, toàn thân đều trở nên mẫn cảm, Tống Hành trêu chọc nàng một chút, nàng không kìm được mà rên rỉ.
Cái miệng nhỏ ở giữa hai chân lại càng chảy nhiều nước hơn.
Hơi thở của nàng trở nên nặng nề hơn.
Tống Hành ngừng động tác, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm Tô Bất Mộc, giọng nói khàn khàn: "Sơn thần, nàng thật nhạy cảm."
Hắn luôn gọi Tô Bất Mộc là sơn thần, xem ra hắn rất muốn xác nhận thân phận nam sủng của mình.
Lần đầu tiên nghe Tống Hành gọi mình là sơn thần, Tô Bất Mộc có chút không quen, nhưng nàng lại không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Tống Hành đã cởi y phục của nàng, nhưng cũng không cởi hẳn ra, chỉ để lộ hai đầu nhũ, sau đó há miệng lấy một cái liếm cắn, lại cụp mắt nhìn Tô Bất Mộc, dùng đầu ngón tay lần theo hai nhũ hoa bên trái và bên phải, "Sơn thần, là liếm thoải mái, hay là làm như thế này thoải mái?"
Móng tay của hắn hơi sắc, khi chúng vuốt ve ngực nàng, Tô Bất Mộc không khỏi rùng mình, hai mắt hơi nheo lại, có một tầng hơi ẩm mỏng manh, dường như nàng đang rất hưởng thụ những gì Tống Hành làm với mình, nàng chỉ theo bản năng kẹp hai chân lại, rầm rì: "Cả hai đều...ừm...thoải mái."
Đầu ngón tay của Tống Hành bắt đầu di chuyển trên bộ ngực, khi nghe thấy câu trả lời của Tô Bất Mộc, hắn nhếch môi mỉm cười, tiếp tục mút, sau đó từ từ duỗi ngón trỏ ra chạm vào giữa hai chân Tô Bất Mộc.
Hoa huyệt vốn đã ẩm ướt, có thể nuốt chửng ngón tay của Tống Hành mà không gặp khó khăn gì.
Tô Bất Mộc đột nhiên mở mắt ra, thân thể cứng ngắc, một dòng điện chạy từ ngón chân đến sống lưng, làn da trong nháy mắt căng cứng.
Môi Tống Hành rời khỏi hai bầu ngực, hắn nâng mông Tô Bất Mộc lên, dùng răng cắn thắt lưng của nàng, đồng thời mơ hồ nói: "Sơn thần thích không?”
"Ừm..." Đôi mắt Tô Bất Mộc mê ly, hai chân bị Tống Hành tách ra.
"Nam nhân này chẳng lẽ là nam sủng của sơn thần?"
"Có lẽ là vậy, nhưng có vẻ hắn ta là một con người."
"Chẳng lẽ là con người tay trói gà không chặt? Vậy làm sao có thể thỏa mãn sơn thần?”
…
Ba yêu quái cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ, còn đương sự là Tống Hành lại nghe rất rõ ràng, hắn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, ánh mắt như lưỡi dao phóng vào người bọn họ, khiến lũ yêu quái tự dưng rùng mình.
Khí thế của Tống Hành quá mạnh, ba con yêu quái cũng ngậm miệng lại.
Tô Bất Mộc lại không có nghiêm túc nghe những gì họ nói, nàng tiếp tục nghịch cỏ chín đuôi trong tay, kéo Tống Hành đi nơi khác chơi: "Nơi đó có một mảnh cỏ, rất mềm, nằm lên đó rất thoải mái."
Nàng bỏ lại ba yêu quái phía sau, nhưng nàng không biết từ nay về sau, tất cả các loài động vật trên núi đều biết bên cạnh Tô Bất Mộc có một nam sủng.
Lúc này, nam sủng Tống Hành đè Tô Bất Mộc xuống bãi cỏ.
Vùng này là đồng bằng có thảm cỏ xanh tươi, cỏ xanh màu mỡ, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ vừa phải.
Tống Hành nhìn xuống nữ nhân trong tay mình, như muốn khắc nàng vào xương.
Tô Bất Mộc bị hắn nhìn đến hai má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ngài muốn làm tình với ta ở chỗ này à?"
Ban ngày ban mặt, trên đỉnh núi, ở nơi hoang dã, loại chuyện như thế này... Tuy nàng không bài xích nhưng lại cảm thấy xấu hổ.
Tống Hành không nói lời nào, một tay chống bên tai nàng, cúi đầu hôn xuống.
Sự đụng chạm mềm mại và ẩm ướt khiến trái tim Tô Bất Mộc run lên, nàng đặt tay lên ngực Tống Hành, khẽ thở dốc.
Tống Hành chậm rãi đi xuống hôn lên cổ Tô Bất Mộc, dọc theo lỗ tai, xương quai xanh, một đường đi xuống, đáp xuống ngực.
Hắn cắn nhẹ, dùng lưỡi lần theo hình dạng của đầu nhũ qua lớp y phục.
Có lẽ là bởi vì ở nơi hoang dã, Tô Bất Mộc quá căng thẳng, toàn thân đều trở nên mẫn cảm, Tống Hành trêu chọc nàng một chút, nàng không kìm được mà rên rỉ.
Cái miệng nhỏ ở giữa hai chân lại càng chảy nhiều nước hơn.
Hơi thở của nàng trở nên nặng nề hơn.
Tống Hành ngừng động tác, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm Tô Bất Mộc, giọng nói khàn khàn: "Sơn thần, nàng thật nhạy cảm."
Hắn luôn gọi Tô Bất Mộc là sơn thần, xem ra hắn rất muốn xác nhận thân phận nam sủng của mình.
Lần đầu tiên nghe Tống Hành gọi mình là sơn thần, Tô Bất Mộc có chút không quen, nhưng nàng lại không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Tống Hành đã cởi y phục của nàng, nhưng cũng không cởi hẳn ra, chỉ để lộ hai đầu nhũ, sau đó há miệng lấy một cái liếm cắn, lại cụp mắt nhìn Tô Bất Mộc, dùng đầu ngón tay lần theo hai nhũ hoa bên trái và bên phải, "Sơn thần, là liếm thoải mái, hay là làm như thế này thoải mái?"
Móng tay của hắn hơi sắc, khi chúng vuốt ve ngực nàng, Tô Bất Mộc không khỏi rùng mình, hai mắt hơi nheo lại, có một tầng hơi ẩm mỏng manh, dường như nàng đang rất hưởng thụ những gì Tống Hành làm với mình, nàng chỉ theo bản năng kẹp hai chân lại, rầm rì: "Cả hai đều...ừm...thoải mái."
Đầu ngón tay của Tống Hành bắt đầu di chuyển trên bộ ngực, khi nghe thấy câu trả lời của Tô Bất Mộc, hắn nhếch môi mỉm cười, tiếp tục mút, sau đó từ từ duỗi ngón trỏ ra chạm vào giữa hai chân Tô Bất Mộc.
Hoa huyệt vốn đã ẩm ướt, có thể nuốt chửng ngón tay của Tống Hành mà không gặp khó khăn gì.
Tô Bất Mộc đột nhiên mở mắt ra, thân thể cứng ngắc, một dòng điện chạy từ ngón chân đến sống lưng, làn da trong nháy mắt căng cứng.
Môi Tống Hành rời khỏi hai bầu ngực, hắn nâng mông Tô Bất Mộc lên, dùng răng cắn thắt lưng của nàng, đồng thời mơ hồ nói: "Sơn thần thích không?”
"Ừm..." Đôi mắt Tô Bất Mộc mê ly, hai chân bị Tống Hành tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.