Chương 32: Tự Luyến
Nhai Vi
27/04/2024
Thấy vẻ mặt Tống Hành không tốt, Ngô Tống cũng ngừng trêu chọc, kiềm chế tâm tư muốn giễu cợt, nghiêm túc nói: “Tam hoàng tử gửi thiệp mời cho ta, nói là đang tổ chức một thi đấu võ, muốn ta tham dự, tướng quân cảm thấy ta nên đi hay không?"
Trong thời kỳ hòa bình và thịnh vượng, các quốc gia đã phân chia lãnh thổ rõ ràng, không can thiệp lẫn nhau, mỗi nước đi một con đường, không tranh chấp với nhau.
Chỉ là Hoàng Thượng tuổi già, gần đây lại bệnh nặng, sóng ngầm giữa các vị hoàng tử dâng trào, kết quả là tình hình trong triều trở nên hỗn loạn, không còn hòa thuận như trước nữa.
Tam hoàng tử bất ngờ mời Ngô Tống đến xem đấu võ, chuyện này rất quái dị.
Tống Hành trầm ngâm một lát, "Ngươi muốn đi?"
Ngô Tống hừ nhẹ: "Tam hoàng tử phái người đưa thư, ta còn từ chối được sao?"
Tống Hành khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý với cách làm của hắn, dừng lại rồi nói thêm, "Cẩn thận đề phòng."
“Yên tâm đi, cùng lắm thì ta bắt chước ngài ốm liệt giường. Dù sao thì sau khi vào thu, thời tiết dần lạnh hơn, xương già của ta không khỏi đau nhức."
Đôi mắt của Tô Bất Mộc sáng lên khi nghe những lời của Ngô Tống. Nàng xoa xoa bàn tay, thầm nghĩ, Ngô Tống đã là người già, bằng thực lực của mình, nhất định có thể báo thù quá khứ nhục nhã, rửa sạch nỗi sỉ nhục ngàn năm qua của tộc Hổ bọn họ!
Nàng đang nghĩ cách trả thù thì bị một bàn tay to nhéo cằm, Tô Bất Mộc buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tống Hành, nhỏ giọng nói: "Nàng đang nghĩ chiêu gì?"
Nàng sửng sốt hai giây, tim đập lỡ nửa nhịp, chẳng lẽ hắn đã biết bí mật của nàng rồi?
Tô Bất Mộc mím môi, trợn mắt, trong đầu hiện lên một loạt suy nghĩ, sau đó nàng lắc đầu, "Ta không có."
Nhìn nàng rất chân thành, hai tay còn đặt trước ngực, đôi mắt mở to, vẻ mặt ngây thơ.
Tống Hành nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, luôn cảm thấy nàng có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Tô Bất Mộc buông tay trước ngực xuống, lại không cẩn thận chạm vào đũng quần Tống Hành, cây gậy ăn tủy biết vị lập tức đứng lên, nàng vội vàng thu tay lại, liếc trộm Tống Hành một cái, phát hiện sắc mặt hắn càng thêm u ám, vội vàng nói: "Ừm, xin lỗi, ta không cố ý."
Vừa rồi tay nàng chạm vào chắc chắn là huyết mạch của hắn, nó còn cứng và dính ở đó như cột đá, thật đáng sợ.
Tô Bất Mộc nuốt nước bọt, không dám cử động nữa, sợ không cẩn thận sẽ chọc vào nó nổ tung lần nữa.
Hô hấp của Tống Hành trở nên nặng nề hơn, như thể bị kích thích mạnh mẽ, hắn nắm lấy tay Tô Bất Mộc, nói nhỏ với nàng: "Tiếp tục."
Vừa rồi, Tống Hành còn tưởng Tô Bất Mộc đang đánh chủ ý với Ngô Tống, nhưng hắn nhận ra mình đã hiểu lầm.
Thật ra Tô Bất Mộc đang đánh chủ ý với hắn.
Hắn biết Tô Bất Mộc rất thèm khát thân thể của mình!
Nhận ra điều này, máu của Tống Hành sôi sục khắp người, trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đau nhức.
Nàng đang trêu chọc hắn.
Nàng muốn quyến rũ hắn.
*Editor: Có tự luyến quá không anh
Tống Hành nắm lấy tay Tô Bất Mộc, đặt lên đũng quần mình, ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Tô Bất Mộc cũng là người hiểu chuyện, nàng cũng đã xem xuân cung đồ, nên tự nhiên hiểu được dụng ý của Tống Hành, vốn dĩ nàng không muốn phối hợp, nhưng không biết nghĩ đến cái gì. Nàng chợt đổi ý, đỏ mặt, bắt đầu mò mẫm theo chỉ dẫn của Tống Hành.
Bàn tay nàng mềm mại, ấm áp, sờ vào có cảm giác rất tuyệt vời, nàng nắm lấy gậy thịt của hắn qua lớp y phục.
Tống Hành nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy, từng tấc da, từng miếng thịt, thậm chí cả lỗ chân lông đều tê dại.
Ngô Tống thấy hắn nhắm mắt lại, khó hiểu hỏi: "Tướng quân, ngài muốn nghỉ ngơi à?"
Ngô Tống vừa nói xong đã nghe thấy tiếng kêu của Tống Hành.
Trong thời kỳ hòa bình và thịnh vượng, các quốc gia đã phân chia lãnh thổ rõ ràng, không can thiệp lẫn nhau, mỗi nước đi một con đường, không tranh chấp với nhau.
Chỉ là Hoàng Thượng tuổi già, gần đây lại bệnh nặng, sóng ngầm giữa các vị hoàng tử dâng trào, kết quả là tình hình trong triều trở nên hỗn loạn, không còn hòa thuận như trước nữa.
Tam hoàng tử bất ngờ mời Ngô Tống đến xem đấu võ, chuyện này rất quái dị.
Tống Hành trầm ngâm một lát, "Ngươi muốn đi?"
Ngô Tống hừ nhẹ: "Tam hoàng tử phái người đưa thư, ta còn từ chối được sao?"
Tống Hành khẽ gật đầu, xem như ngầm đồng ý với cách làm của hắn, dừng lại rồi nói thêm, "Cẩn thận đề phòng."
“Yên tâm đi, cùng lắm thì ta bắt chước ngài ốm liệt giường. Dù sao thì sau khi vào thu, thời tiết dần lạnh hơn, xương già của ta không khỏi đau nhức."
Đôi mắt của Tô Bất Mộc sáng lên khi nghe những lời của Ngô Tống. Nàng xoa xoa bàn tay, thầm nghĩ, Ngô Tống đã là người già, bằng thực lực của mình, nhất định có thể báo thù quá khứ nhục nhã, rửa sạch nỗi sỉ nhục ngàn năm qua của tộc Hổ bọn họ!
Nàng đang nghĩ cách trả thù thì bị một bàn tay to nhéo cằm, Tô Bất Mộc buộc phải ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tống Hành, nhỏ giọng nói: "Nàng đang nghĩ chiêu gì?"
Nàng sửng sốt hai giây, tim đập lỡ nửa nhịp, chẳng lẽ hắn đã biết bí mật của nàng rồi?
Tô Bất Mộc mím môi, trợn mắt, trong đầu hiện lên một loạt suy nghĩ, sau đó nàng lắc đầu, "Ta không có."
Nhìn nàng rất chân thành, hai tay còn đặt trước ngực, đôi mắt mở to, vẻ mặt ngây thơ.
Tống Hành nghi ngờ nhìn nàng chằm chằm, luôn cảm thấy nàng có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Tô Bất Mộc buông tay trước ngực xuống, lại không cẩn thận chạm vào đũng quần Tống Hành, cây gậy ăn tủy biết vị lập tức đứng lên, nàng vội vàng thu tay lại, liếc trộm Tống Hành một cái, phát hiện sắc mặt hắn càng thêm u ám, vội vàng nói: "Ừm, xin lỗi, ta không cố ý."
Vừa rồi tay nàng chạm vào chắc chắn là huyết mạch của hắn, nó còn cứng và dính ở đó như cột đá, thật đáng sợ.
Tô Bất Mộc nuốt nước bọt, không dám cử động nữa, sợ không cẩn thận sẽ chọc vào nó nổ tung lần nữa.
Hô hấp của Tống Hành trở nên nặng nề hơn, như thể bị kích thích mạnh mẽ, hắn nắm lấy tay Tô Bất Mộc, nói nhỏ với nàng: "Tiếp tục."
Vừa rồi, Tống Hành còn tưởng Tô Bất Mộc đang đánh chủ ý với Ngô Tống, nhưng hắn nhận ra mình đã hiểu lầm.
Thật ra Tô Bất Mộc đang đánh chủ ý với hắn.
Hắn biết Tô Bất Mộc rất thèm khát thân thể của mình!
Nhận ra điều này, máu của Tống Hành sôi sục khắp người, trong lòng như có một ngọn lửa bùng lên, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đau nhức.
Nàng đang trêu chọc hắn.
Nàng muốn quyến rũ hắn.
*Editor: Có tự luyến quá không anh
Tống Hành nắm lấy tay Tô Bất Mộc, đặt lên đũng quần mình, ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Tô Bất Mộc cũng là người hiểu chuyện, nàng cũng đã xem xuân cung đồ, nên tự nhiên hiểu được dụng ý của Tống Hành, vốn dĩ nàng không muốn phối hợp, nhưng không biết nghĩ đến cái gì. Nàng chợt đổi ý, đỏ mặt, bắt đầu mò mẫm theo chỉ dẫn của Tống Hành.
Bàn tay nàng mềm mại, ấm áp, sờ vào có cảm giác rất tuyệt vời, nàng nắm lấy gậy thịt của hắn qua lớp y phục.
Tống Hành nhắm mắt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, hắn cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy, từng tấc da, từng miếng thịt, thậm chí cả lỗ chân lông đều tê dại.
Ngô Tống thấy hắn nhắm mắt lại, khó hiểu hỏi: "Tướng quân, ngài muốn nghỉ ngơi à?"
Ngô Tống vừa nói xong đã nghe thấy tiếng kêu của Tống Hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.