Chương 40: Yêu Rất Nhiều (H)
Nhai Vi
27/04/2024
Tô Bất Mộc không thể nhìn thấy Tống Hành, không hiểu sao nàng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là khi gậy thịt lớn vẫn đang nhanh chóng ra vào trong hành lang, thỉnh thoảng ma sát vùng nhạy cảm của nàng, khiến nàng cảm thấy sảng khoái và tê dại.
Tô Bất Mộc khóc lớn, nàng chịu không nổi, nàng thực sự chịu không nổi nữa!
Nhưng Tống Hành dường như hoàn toàn đắm chìm trong chuyện tình, làm ngơ trước tiếng rên rỉ của nàng, hắn thực hiện những động tác nguyên thủy và hung hãn nhất, như muốn đâm thủng Tô Bất Mộc, không chút thương tiếc.
Cuối cùng lại để cho nàng nằm sấp xuống và cắm vào từ phía sau, Tô Bất Mộc chưa kịp thở thì hắn đã không ngừng cắm rút.
Tô Bất Mộc khóc vì quá sướng, nước trong huyệt không ngừng tuôn ra, nàng căn bản không thể kiềm chế được, tùy ý để cho Tống Hành coi mình như con rối.
Cơ thể nàng dường như không phải là của riêng mình, linh hồn nàng đang ở trạng thái xuất thần, Tô Bất Mộc cảm thấy như mình đã bay lên mây, nàng muốn đưa tay chạm vào đám mây, nhưng đầu ngón tay vừa mới đi được một tấc, bỗng nhiên tầm mắt của nàng tối sầm, mắt trợn trắng, suýt chút nữa đã ngất đi.
Cuối cùng Tống Hành cũng bắn ra, hắn nằm trên lưng Tô Bất Mộc, dùng ngón tay vuốt ve hoa môi và miệng huyệt.
Tô Bất Mộc khóc đến mệt mỏi, nhắm mắt lại, nằm bất động trên ngực Tống Hành, hắn hôn lên má nàng, "Một lần nữa."
Vừa dứt lời, lại bắt đầu va chạm.
Lúc kết thúc, Tống Hành vẫn còn sức đi gọi nước, lại bị Tô Bất Mộc cản lại, "Không... không cần, ta dùng thuật tẩy rửa." Hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trở lại giường, cuộn tròn ngủ.
Tống Hành lại ôm nàng vào lòng, hai người trần truồng, dán sát vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau, Tống Hành cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ nàng, làn da của Tô Bất Mộc mềm mại, mịn màng, thậm chí... nó còn có mùi thơm thoang thoảng của hoa lan, hắn rất thích ngửi, ghé sát vào liếm lỗ tai nàng.
Tô Bất Mộc bị liếm đến ngứa ngáy, trốn tránh không cho hắn hôn.
Bàn tay to lớn của Tống Hành tiếng vào ổ chăn, nắm bộ ngực tuyết của nàng, cúi đầu hôn Tô Bất Mộc trước khi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ đêm qua làm quá nhiều lần nên Tống Hành lần đầu tiên ngủ quên, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Trong trí tưởng tượng của Tống Hành, Tô Bất Mộc hẳn là vẫn đang ngủ say, làn da đỏ bừng vì kiệt sức, lông mi dài che phủ mí mắt, khiến nàng trông đặc biệt yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Lúc đó hắn sẽ hôn nàng.
Nhưng khi tỉnh lại, Tô Bất Mộc đã rời đi, trên giường chỉ còn lại hắn.
Lông mày của Tống Hành lập tức cau lại, hắn có ảo giác mình đã bị Tô Bất Mộc bỏ rơi.
Hắn đứng dậy mặc y phục rồi mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài sân ánh nắng chói chang, có người đang quét sân, nhìn thấy Tống Hành xuất hiện, lập tức cung kính khom lưng hành lễ: "Tướng quân."
Tống Hành gật đầu, đi đến tiền sảnh dùng bữa.
Lúc này đã đến giờ ăn trưa, Tống lão phu nhân gắp thức ăn cho hắn, tùy ý trò chuyện, khi nói đến Tô Bất Mộc, Tống lão phu nhân liếc nhìn hắn nói: “Tô Bất Mộc không muốn thành thân với cháu sao? Nếu không, sao mấy ngày nay con bé không quay lại?"
Bà chỉ tùy ý hỏi, nhưng phản ứng của Tống Hành rất lớn. Hắn đặt bát đũa xuống, nghiêm túc thảo luận với Tống lão phu nhân: "Bất Mộc yêu cháu rất nhiều. Nàng ấy yêu cháu như mạng sống. Sao nàng ấy lại không muốn thành thân với cháu chứ? Tối qua cháu nhận được thư của nàng ấy, nói rằng nàng ấy không thể quay lại vì trong nhà có việc. Đợi nàng ấy xong việc rồi sẽ quay lại."
Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, ngữ điệu cũng hơi cao, Tống lão phu nhân sửng sốt một lúc rồi mới mỉm cười nói: "Được rồi, ta hiểu rồi, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Lúc này Tống Hành mới thả lỏng.
Sau khi ăn xong, Tống Hành ngồi một mình trong thư phòng.
Hắn ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn sách, Tống Nhị gọi hắn mấy lần, Tống Hành mới phản ứng.
Tô Bất Mộc khóc lớn, nàng chịu không nổi, nàng thực sự chịu không nổi nữa!
Nhưng Tống Hành dường như hoàn toàn đắm chìm trong chuyện tình, làm ngơ trước tiếng rên rỉ của nàng, hắn thực hiện những động tác nguyên thủy và hung hãn nhất, như muốn đâm thủng Tô Bất Mộc, không chút thương tiếc.
Cuối cùng lại để cho nàng nằm sấp xuống và cắm vào từ phía sau, Tô Bất Mộc chưa kịp thở thì hắn đã không ngừng cắm rút.
Tô Bất Mộc khóc vì quá sướng, nước trong huyệt không ngừng tuôn ra, nàng căn bản không thể kiềm chế được, tùy ý để cho Tống Hành coi mình như con rối.
Cơ thể nàng dường như không phải là của riêng mình, linh hồn nàng đang ở trạng thái xuất thần, Tô Bất Mộc cảm thấy như mình đã bay lên mây, nàng muốn đưa tay chạm vào đám mây, nhưng đầu ngón tay vừa mới đi được một tấc, bỗng nhiên tầm mắt của nàng tối sầm, mắt trợn trắng, suýt chút nữa đã ngất đi.
Cuối cùng Tống Hành cũng bắn ra, hắn nằm trên lưng Tô Bất Mộc, dùng ngón tay vuốt ve hoa môi và miệng huyệt.
Tô Bất Mộc khóc đến mệt mỏi, nhắm mắt lại, nằm bất động trên ngực Tống Hành, hắn hôn lên má nàng, "Một lần nữa."
Vừa dứt lời, lại bắt đầu va chạm.
Lúc kết thúc, Tống Hành vẫn còn sức đi gọi nước, lại bị Tô Bất Mộc cản lại, "Không... không cần, ta dùng thuật tẩy rửa." Hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trở lại giường, cuộn tròn ngủ.
Tống Hành lại ôm nàng vào lòng, hai người trần truồng, dán sát vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau, Tống Hành cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ nàng, làn da của Tô Bất Mộc mềm mại, mịn màng, thậm chí... nó còn có mùi thơm thoang thoảng của hoa lan, hắn rất thích ngửi, ghé sát vào liếm lỗ tai nàng.
Tô Bất Mộc bị liếm đến ngứa ngáy, trốn tránh không cho hắn hôn.
Bàn tay to lớn của Tống Hành tiếng vào ổ chăn, nắm bộ ngực tuyết của nàng, cúi đầu hôn Tô Bất Mộc trước khi chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ đêm qua làm quá nhiều lần nên Tống Hành lần đầu tiên ngủ quên, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Trong trí tưởng tượng của Tống Hành, Tô Bất Mộc hẳn là vẫn đang ngủ say, làn da đỏ bừng vì kiệt sức, lông mi dài che phủ mí mắt, khiến nàng trông đặc biệt yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Lúc đó hắn sẽ hôn nàng.
Nhưng khi tỉnh lại, Tô Bất Mộc đã rời đi, trên giường chỉ còn lại hắn.
Lông mày của Tống Hành lập tức cau lại, hắn có ảo giác mình đã bị Tô Bất Mộc bỏ rơi.
Hắn đứng dậy mặc y phục rồi mở cửa bước ra ngoài.
Ngoài sân ánh nắng chói chang, có người đang quét sân, nhìn thấy Tống Hành xuất hiện, lập tức cung kính khom lưng hành lễ: "Tướng quân."
Tống Hành gật đầu, đi đến tiền sảnh dùng bữa.
Lúc này đã đến giờ ăn trưa, Tống lão phu nhân gắp thức ăn cho hắn, tùy ý trò chuyện, khi nói đến Tô Bất Mộc, Tống lão phu nhân liếc nhìn hắn nói: “Tô Bất Mộc không muốn thành thân với cháu sao? Nếu không, sao mấy ngày nay con bé không quay lại?"
Bà chỉ tùy ý hỏi, nhưng phản ứng của Tống Hành rất lớn. Hắn đặt bát đũa xuống, nghiêm túc thảo luận với Tống lão phu nhân: "Bất Mộc yêu cháu rất nhiều. Nàng ấy yêu cháu như mạng sống. Sao nàng ấy lại không muốn thành thân với cháu chứ? Tối qua cháu nhận được thư của nàng ấy, nói rằng nàng ấy không thể quay lại vì trong nhà có việc. Đợi nàng ấy xong việc rồi sẽ quay lại."
Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, ngữ điệu cũng hơi cao, Tống lão phu nhân sửng sốt một lúc rồi mới mỉm cười nói: "Được rồi, ta hiểu rồi, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Lúc này Tống Hành mới thả lỏng.
Sau khi ăn xong, Tống Hành ngồi một mình trong thư phòng.
Hắn ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn sách, Tống Nhị gọi hắn mấy lần, Tống Hành mới phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.