Phu Nhân Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 31: Xin Lỗi

Diep Son

27/06/2023

Sáng hôm sau, bởi vì lúc tối cô có nghe một người nói ở đây còn có khu vui chơi lớn nên sáng này cô đã kéo anh đến khu vui chơi này.

Lúc đầu cô muốn đi một mình nhưng đoán chắc anh sẽ không cho nên đã không hỏi ý kiến của anh mà kéo anh đi luôn, anh hơi bất lực vì tính trẻ con này của cô.

Khi đến nơi, cô phấn khích muốn thử tất cả trò chơi ở đây, nhìn đằng xa có tàu lượn siêu tóc, cô chạy đến đó một mình bỏ mặt anh đang đứng nhíu mày.

"Chúng ta chơi cái này đi! mà anh chơi được không đó"

" Được"* vẻ mặt xanh xao*

" Vậy thì chúng ta mua vé thôi"

Xe tàu mới vừa khởi phát, cô không ngừng la hét thích thú nhưng người bên cạnh cô hình như có vẻ không ổn chút nào.

Lần đầu anh chơi cái trò này, lúc lên lúc xuống chẳng có gì đặc sắc mà làm cô vui la hét đến mức độ này, chỉ thấy đầu anh hiện giờ rất choáng, anh còn muốn nôn nữa nhưng anh vẫn phải cố gắng chịu đựng vì sợ làm cô mất hứng

Trò chơi kết thúc anh liền loạng choạng đi ra, thấy sắp ngã xuống cô nhịn cười đi đỡ anh ngồi chỗ ghế đá.

"Nếu anh chơi không được thì cứ nói với tôi sao lại ép mình như vậy "

" Tôi không sao"

"Anh ngồi đây đi tôi đi mua nước cho anh"

" Tôi đi cùng em" *vừa đứng lên đã loạng choạng*

" Anh đứng không vững nữa mà đòi đi chung, tôi không muốn dìu anh nữa đâu, tóm lại anh ngồi ở đây chờ tôi, tiệm nước ở đằng kia, tôi không đi lạc đâu, anh yên tâm đi"

" Được! cẩn thận đấy"

"Tôi biết rồi, anh chờ một chút"

Cô không ngờ anh lại không biết chơi mấy trò này, khi thấy anh bước xuống không vững chút xíu cô đã cười to lên rồi cũng may cô kìm chế được.

Cô mua nước xong đang trên đường đi chỗ anh thì cô đụng phải một cô bé khoảng chừng 5 tuổi, nhìn cô bé đó rất hoảng loạn còn khóc rất nhiều nữa. Cô cúi xuống đỡ cô bé lên hỏi thăm.

" Con làm sao vậy! bố mẹ con đâu"

" Huhu con lạc mẹ rồi"

" Bé con đừng khóc nữa! ngoan! cô dẫn con đi tìm mẹ nha!"

" Dạ vâng"* nín khóc*

" Con muốn ăn kẹo bông không cô mua cho con rồi chúng ta đi tìm mẹ"

" Dạ"



Vừa dỗ được con bé nín khóc, cô cùng cô bé đó đi mua kẹo rồi dẫn cô bé đi tìm mẹ mà quên mất đi người nào đó.

" Con tên gì vậy?"

" Dạ con tên là Mộng Hoa"

" Tên con rất đẹp, mẹ con dẫn con đến đây chơi sao?"

"Dạ, mà chị xinh đẹp tên gì vậy?"

" Tên của ta là Mộc Uyển"

" Tên của người cũng rất đẹp a"

" Con có nhớ bản thân lạc mẹ chỗ nào không?"

" Con chỉ nhớ lúc con đang chơi xe ngựa mẹ nói là đi mua nước cho con kêu con ở đó chờ nhưng con không nghe lời thấy con gấu kia đẹp quá nên mới đi theo nó, chắc mẹ em đang tìm em"

"Em đừng trách bản thân, giờ chúng ta đi tìm mẹ của em thôi!"

" Dạ"

Quay lại chỗ anh, sau khi ngồi nghỉ ngơi thì tinh thần anh đã khoẻ hơn rồi, nhưng lâu như vậy còn chưa thấy cô trở về nữa, chẳng phải nói đi ngay về ngay sao.

Tâm trạng anh cũng hơi lo lắng, cố gắng ngồi chờ cô thêm một lúc nữa, vì sợ bản thân đi rồi thì cô trở về không thấy anh nữa.

Nhưng ngồi chờ gần hơn 5 phút anh bắt đầu lo lắng tức giận gọi điện cho thuộc hạ nhanh chóng tìm địa chỉ cô. Khoảng chừng 2 phút anh đã nhận được thông tin của cô.

Cũng may là cô chưa ra khỏi khu vui chơi này, anh lần theo dẫn đường từ từ đi chỗ cô, thấy định vị của cô cứ nhảy liên tục không có điểm dừng làm cho anh tức giận không thôi.

Bên Mộc Uyển sau khi đến chỗ xe ngựa mà Mộng Hoa chỉ nhưng vẫn không thấy mẹ con bé đâu cả nên đành phải đưa con bé đến chỗ nhân viên của khu này giúp đỡ.

Loa vừa phát tin tức hai người đợi một lúc liền có một người phụ nữ hớt hãi chạy vào.

" Hoa Hoa của mẹ"

" Mẹ huhu"

" Con đi đâu vậy chứ làm cho mẹ lo lắm, tạ ơn trời đã phù hộ cho con tôi!"

" Mẹ con xin lỗi"

"Cảm ơn mọi người nhiều lắm"

" Mẹ là chị gái xinh đẹp này giúp con đấy"

" Cảm ơn cô nhiều lắm"



" Dạ không có gì đâu ạ! lần sau nhớ cận thận một chút"

" Tôi cảm ơn! Hoa Hoa mau cảm ơn cô ấy đi"

" Cảm ơn chị xinh đẹp"

" Không có gì đâu"* Mỉm cười*

" Vậy chúng tôi xin phép đi trước"

" Được! bye bye Hoa Hoa"

" Bye chị xinh đẹp"

Sau khi hai mẹ con Hoa Hoa đi, cô cũng đi về nhưng được nữa đoạn thì cô lại nhớ ra chuyện gì đó.

" Aa chết rồi! mình quên mất Bạch Tử Dạ rồi"

Cô đang định đi thì trước mặt cô đã xuất hiện gương mặt không thể nào tức giận hơn nữa làm cho cô có sợ hãi.

" Em đã đi thế"*Quát*

" T..tôi chỉ..là.."*sợ*

" Em nói chỉ là đi mua nước thôi sao, bây giờ lại đến tận đây" *nói lớn*

" X..xin..l.lỗi"*rưng rưng*

Anh không chần chừ mà ôm gọn cô vào lòng như sợ buông ra cô sẽ biến mất lần nữa, khi không tìm thấy cô anh rất sợ hãi.

" Em có biết tôi đã lo lắng cho em đến mức nào không hả, trước khi làm gì đi đâu cũng phải nói một tiếng có biết không!"

...

" Sao không trả lời"

Anh buông cô ra mới nhìn thấy cô đã khóc rồi, có lẽ khi nãy anh đã mất kiểm soát mà to tiếng với cô làm cho cô sợ rồi.

"Xin lỗi là do tôi lớn tiếng với em"

" Hức.hức"

" Chúng ta đi ăn nha!"

" Ừm"*Nín khóc*

* Mỉm cười+ nắm lấy tay cô rồi đi*

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Em Chạy Không Thoát Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook