Phu Nhân , Em Chạy Không Thoát !
Chương 23: Giải Cứu Em Trai (1)
Đại Chu Chu
07/04/2021
"Tôi có thể thả Việt Anh ra. Chỉ cần cô làm cho tôi vui, tôi sẽ thả cậu ấy ra." Sau đó, anh buông cô ra, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Quỳnh Anh không ngạc nhiên trước yêu cầu của Vĩnh Hải. Đây có thể là cách anh trả thù cô.
“Được rồi, em hứa với anh.” Quỳnh Anh khẩn trương nói.
Lời nói vừa dứt, cô run rẩy đứng lên, vô tình tác động đến vết thương. Sự đau đớn khiến cô khó thở, nhưng cô chịu đựng tất cả và bắt đầu cởi quần áo.
Vĩnh Hải ngơ ngác nhìn cô. Khi cô cởi chiếc váy cuối cùng và đứng trước mặt anh, ánh mắt Vĩnh Hải nhìn về phía lồng ngực Quỳnh Anh.
Vẫn còn băng gạc quấn quanh người Quỳnh Anh, nhưng miếng gạc đã bị dính máu đỏ, trông rất đáng sợ. Quỳnh Anh nhìn thấy Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô tối tăm mặt mũi, cho rằng anh chưa hài lòng. Cô cười khổ nói.
"Xin lỗi, tôi quên mất, tôi sẽ tháo nó ra." Vừa nói, cô vừa đưa tay lên nút gạc. Mắt Vĩnh Hải hơi nheo lại, anh gầm
lên: “Đủ rồi!”
Quỳnh Anh dừng tay và nhìn anh khó hiểu.
Vĩnh Hải nhìn cô với vẻ mặt chán ghét: “Ai thèm nhìn thân thể nát bét của cô? Trở lại bệnh viện, chờ cơ thể hồi phục rồi hãy đến lấy lòng tôi."
"Làm ơn, để em gặp Việt Anh." Quỳnh Anh lật đật bước tới và nắm lấy tay áo Vĩnh Hải: “Chỉ một chút thôi, làm ơn!"
Mục đích cô đến là vì Việt Anh, giờ cô còn chưa biết Vĩnh Hải sống chết ra sao, Sao có thể yên tâm rời đi.
Nhưng cô không để ý rằng vết thương trên ngực lại bị hở ra bởi hành động của mình. Tất cả điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Vĩnh Hải.
Người phụ nữ này đang giở trò với anh ta sao?
Vĩnh Hải hất tay cô ra, khinh bỉ liếc nhìn chỗ tay cô vừa chạm vào, sau đó lạnh lùng nói:
"Nếu cô không tránh ra, tôi sẽ cho cô cả đời không gặp được em trai."
Quỳnh Anh há hốc miệng không thể nói được câu gì. Cô tin rằng anh nói là làm, giống như khi cô chia tay anh, anh từng nói: “Em sẽ hối hận."
Bây giờ anh đã đúng, cô hối hận thật rồi. Quỳnh Anh chậm rãi mặc quần áo vào, lảo đảo muốn ngồi trở lại xe lăn, còn chưa kịp đi hai bước, hai mắt tối sầm, thân thể liền ngã xuống.
“Quỳnh Anh!” Nhìn thấy cô phụ nữ ngã xuống, Vĩnh Hải sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy cô.
Vết thương của cô không ngừng chảy máu, vẻ mặt Vĩnh Hải trở nên nghiêm túc, anh bể thốc cô ra ngoài văn phòng gọi toáng lên:
"Bảo Quốc, lấy xe!"
"Tôi đi ngay!” Bảo Quốc nghe xong vội vàng chuẩn bị xe.
Quỳnh Anh lại được đưa đến bệnh viện và vào phòng cấp cứu. Trên hành lang, Vĩnh Hải ngây ngốc lau sạch vết máu trên người Quỳnh Anh vô tình dính vào tay anh.
Máu có thể thẩm qua hai bộ quần áo cho thấy tình trạng của cô rất nghiêm trọng.
“Cậu Hải." Ông Dương đi tới chỗ Vĩnh Hải, nhìn anh với vẻ mặt phúc tạp.
"Cám ơn cậu." Mặc dù không có cảm tình với chàng thiếu gia này, nhưng anh ta đã đưa cô chủ ông vào bệnh viện 2 lần. Cảm ơn là việc nên làm.
Nghe thấy lời cảm ơn của ông, Vĩnh Hải bình tĩnh trả lời mà không thèm ngẩng đầu:
"Tôi chỉ không muốn cô ấy chết trong văn phòng của tôi."
“Anh!” Ông Dương định phản ứng mạnh, nhưng nghĩ đến điều gì đó, ông kiêm chế lại, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm nghĩ thầm: 'Cô chủ lại yêu một kẻ khốn nạn như vậy.”
"Anh Hải!" Bảo Quốc chạy từ bên ngoài vào sau khi nghe điện thoại. "Xong chưa?" Vĩnh Hải vừa nói vừa ném khăn giấy ướt vào thùng rác.
"Đúng vậy, kế hoạch đã được thương lượng với đối tác. Họ hẹn anh dùng bữa rồi sẽ bàn bạc cụ thể." Bảo Quốc trình bày.
Quỳnh Anh không ngạc nhiên trước yêu cầu của Vĩnh Hải. Đây có thể là cách anh trả thù cô.
“Được rồi, em hứa với anh.” Quỳnh Anh khẩn trương nói.
Lời nói vừa dứt, cô run rẩy đứng lên, vô tình tác động đến vết thương. Sự đau đớn khiến cô khó thở, nhưng cô chịu đựng tất cả và bắt đầu cởi quần áo.
Vĩnh Hải ngơ ngác nhìn cô. Khi cô cởi chiếc váy cuối cùng và đứng trước mặt anh, ánh mắt Vĩnh Hải nhìn về phía lồng ngực Quỳnh Anh.
Vẫn còn băng gạc quấn quanh người Quỳnh Anh, nhưng miếng gạc đã bị dính máu đỏ, trông rất đáng sợ. Quỳnh Anh nhìn thấy Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào ngực mình, cô tối tăm mặt mũi, cho rằng anh chưa hài lòng. Cô cười khổ nói.
"Xin lỗi, tôi quên mất, tôi sẽ tháo nó ra." Vừa nói, cô vừa đưa tay lên nút gạc. Mắt Vĩnh Hải hơi nheo lại, anh gầm
lên: “Đủ rồi!”
Quỳnh Anh dừng tay và nhìn anh khó hiểu.
Vĩnh Hải nhìn cô với vẻ mặt chán ghét: “Ai thèm nhìn thân thể nát bét của cô? Trở lại bệnh viện, chờ cơ thể hồi phục rồi hãy đến lấy lòng tôi."
"Làm ơn, để em gặp Việt Anh." Quỳnh Anh lật đật bước tới và nắm lấy tay áo Vĩnh Hải: “Chỉ một chút thôi, làm ơn!"
Mục đích cô đến là vì Việt Anh, giờ cô còn chưa biết Vĩnh Hải sống chết ra sao, Sao có thể yên tâm rời đi.
Nhưng cô không để ý rằng vết thương trên ngực lại bị hở ra bởi hành động của mình. Tất cả điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Vĩnh Hải.
Người phụ nữ này đang giở trò với anh ta sao?
Vĩnh Hải hất tay cô ra, khinh bỉ liếc nhìn chỗ tay cô vừa chạm vào, sau đó lạnh lùng nói:
"Nếu cô không tránh ra, tôi sẽ cho cô cả đời không gặp được em trai."
Quỳnh Anh há hốc miệng không thể nói được câu gì. Cô tin rằng anh nói là làm, giống như khi cô chia tay anh, anh từng nói: “Em sẽ hối hận."
Bây giờ anh đã đúng, cô hối hận thật rồi. Quỳnh Anh chậm rãi mặc quần áo vào, lảo đảo muốn ngồi trở lại xe lăn, còn chưa kịp đi hai bước, hai mắt tối sầm, thân thể liền ngã xuống.
“Quỳnh Anh!” Nhìn thấy cô phụ nữ ngã xuống, Vĩnh Hải sửng sốt một chút, sau đó vội vàng bước nhanh tới đỡ lấy cô.
Vết thương của cô không ngừng chảy máu, vẻ mặt Vĩnh Hải trở nên nghiêm túc, anh bể thốc cô ra ngoài văn phòng gọi toáng lên:
"Bảo Quốc, lấy xe!"
"Tôi đi ngay!” Bảo Quốc nghe xong vội vàng chuẩn bị xe.
Quỳnh Anh lại được đưa đến bệnh viện và vào phòng cấp cứu. Trên hành lang, Vĩnh Hải ngây ngốc lau sạch vết máu trên người Quỳnh Anh vô tình dính vào tay anh.
Máu có thể thẩm qua hai bộ quần áo cho thấy tình trạng của cô rất nghiêm trọng.
“Cậu Hải." Ông Dương đi tới chỗ Vĩnh Hải, nhìn anh với vẻ mặt phúc tạp.
"Cám ơn cậu." Mặc dù không có cảm tình với chàng thiếu gia này, nhưng anh ta đã đưa cô chủ ông vào bệnh viện 2 lần. Cảm ơn là việc nên làm.
Nghe thấy lời cảm ơn của ông, Vĩnh Hải bình tĩnh trả lời mà không thèm ngẩng đầu:
"Tôi chỉ không muốn cô ấy chết trong văn phòng của tôi."
“Anh!” Ông Dương định phản ứng mạnh, nhưng nghĩ đến điều gì đó, ông kiêm chế lại, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm nghĩ thầm: 'Cô chủ lại yêu một kẻ khốn nạn như vậy.”
"Anh Hải!" Bảo Quốc chạy từ bên ngoài vào sau khi nghe điện thoại. "Xong chưa?" Vĩnh Hải vừa nói vừa ném khăn giấy ướt vào thùng rác.
"Đúng vậy, kế hoạch đã được thương lượng với đối tác. Họ hẹn anh dùng bữa rồi sẽ bàn bạc cụ thể." Bảo Quốc trình bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.