Chương 241: Anh ta lùi về vị trí của một người bạn
Oanh
28/06/2021
Mộ Cẩm Vân lên máy bay lúc sáu giờ mười bảy phút và tối tám giờ năm mươi sáu phút đến Hòa Bình.
Hứa Thanh Nga ăn cơm tối xong bèn bỏ canh nóng vào bình giữ nhiệt và mang theo rồi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lục Hoài Cẩn thì cô ấy thoáng sững người.
Người đàn ông đứng bên cạnh cây cột ngoài cửa phòng trọ hút thuốc, thấy cô ra ngoài bèn dập tắt điếu thuốc, cô ấy mở cửa bước ra ngoài anh ta bèn đi tới cản lại: “Cô Thanh Nga.”
“Lục Hoài Cẩn, tôi biết anh.”
Nghe lời cô ấy nói, Lục Hoài Cẩn khẽ nhướng mày: “Nếu cô Thanh Nga đã biết tôi thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hứa Thanh Nga thản nhiên liếc nhìn anh ta nói: “Anh tìm Cẩm Vân ư?”
“Ừm, mấy hôm trước đã lỡ xúc phạm cô ấy nên tôi muốn xin lỗi một tiếng.”
Hứa Thanh Nga vừa đi về phía trước vừa lên tiếng: “Mấy ngày nay cậu ấy đi công tác, hôm nay vừa mới về thôi, tôi chuẩn bị ra sân bay đón.”
Cô ấy chẳng có tí cảm xúc dư thừa nào, thái độ chẳng khác gì Mộ Cẩm Vân.
Nếu Lục Hoài Cẩn vẫn chưa từ bỏ hi vọng thì phải làm cho anh ta từ bỏ hi vọng,
“Cô Thanh Nga có thể dẫn tôi cùng theo không.”
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn anh ta một lát, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Lên xe đi.”
Nói xong cô ấy bèn mở cửa xe ra.
Lục Hoài Cẩn theo cô ấy lên xe, vừa mới thắt dây an toàn thì chợt nghe Hứa Thanh Nga lên tiếng: “Anh cứ chạy tới đây mãi thế này người nhà không có ý kiến gì ư?”
Nghe cô ấy nhắc tới người nhà mình, sắc mặt Lục Hoài Cẩn không được ổn lắm.
Anh ta cũng vừa mới từ Hà Nội tới đây, bởi vì thứ bảy Lục Anh Hoàng vừa mới gọi anh ta về Hà Nội một chuyến.
Anh ta cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, sau khi trở về mới biết được là Tống Lâm tạo áp lực với Lục Anh Hoàng.
Thái độ của Lục Anh Hoàng cực kì rõ ràng, nếu như anh ta cứ cố tiếp tục thế này thì đừng trách ông ta không nhận đứa con trai như anh ta.
Hai cha con nói chuyện không được hòa bình lắm, nguyên nhân trực tiếp là Tống Lâm nhưng nguyên nhân gián tiếp thì ai cũng biết cả.
Tối hôm đó anh ta ầm ĩ cãi nhau với Lục Anh Hoàng xong bèn rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, trước khi đi Lục Anh Hoàng còn đứng đằng sau nói cho anh ta một cậu: “Lục Hoài Cẩn, nếu như anh dám mang cô gái tên Mộ Cẩm Vân đó về cái nhà này thì đừng trách cha không khách sáo với cô ta đấy.”
Từ nhỏ đến lớn Lục Anh Hoàng luôn cưng chiều anh ta đủ đường, bao năm qua anh ta ăn chơi phong lưu thành tánh thì có một nửa nguyên nhân là Lục Anh Hoàng.
Lục Anh Hoàng và mẹ anh ta đến với nhau vì mối quan hệ lợi ích, hai người tự quan tâm đến chuyện của mình, chỉ có lợi ích và không có tình cảm.
Bao năm nay anh ta quen biết bao nhiêu là cô bạn gái nhưng vẫn cực kì tỉnh táo, anh ta biết không ai có thể bước chân vào nhà họ Lục và cũng biết chắc sau này mình sẽ phải kết hôn vì lợi ích của gia đình.
Nhưng gia tộc lớn như bọn họ mà nói thì xét đến cùng cũng không thể tốt hơn Tống Lâm bao nhiêu.
Anh ta cứ tưởng mình có thể sống như vậy đến cuối đời nhưng vấn đề là anh ta lại gặp được Mộ Cẩm Vân. Anh ta cũng không biết rốt cuộc Mộ Cẩm Vân tốt ở chỗ nào, anh ta chỉ biết là mình không thể kiềm lòng được.
Rõ ràng lần đầu tiên gặp được cô thì anh ta đã biết người con gái đó không thuộc về mình nhưng vẫn muốn cố gắng một chút gì đó.
Thấy anh ta không nói lời nào, Hứa Thanh Nga cũng không hỏi gì nữa.
Trong xe là bầu không khí im lặng và chiếc xe nhanh chóng lên đường cao tốc.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì chiếc xe đã đến bãi đỗ xe của sân bay.
Hứa Thanh Nga xem thời gian rồi nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn bên cạnh: “Anh Hoài Cẩn, tôi muốn nói với anh một vài lời.”
Vừa mới chuẩn bị xuống xe thì Lục Hoài Cẩn rụt cánh tay đang muốn mở cửa lại và quay đầu nhìn cô ấy: “Cô Thanh Nga có lời gì muốn nói thế?”
“Thứ bảy tôi có nói chuyện với Cẩm Vân về anh, tôi biết tới thứ sáu anh đã tỏ tình với cậu ấy.”
Cô ấy cực kì trực tiếp và thẳng thắn, nụ cười trên môi Lục Hoài Cẩn nhanh chóng phai nhạt: “Cô Thanh Nga đang muốn khuyên tôi nên từ bỏ ư?”
Hứa Thanh Nga lắc đầu: “Tôi không thích can thiệp vào quyết định của người khác và cũng không suy bụng ta ra bụng người, dùng nguyên tắc của mình để phát xét bất kì ai.
Lục Hoài Cẩn cong môi cười: “Cô Thanh Nga có thói quen tốt thật.”
“Cẩm Vân ấy nói với tôi rằng cậu ấy không muốn có lỗi với anh.” Cô ấy vừa mới nói xong thì mặt Lục Hoài Cẩn đã không còn nụ cười.
Hứa Thanh Nga cởi dây an toàn: “Chắc là máy bay cũng đáp xuống rồi.”
Nói xong cô ấy bèn đẩy cửa xuống xe.
Gió thổi vào người, lạnh lẽo rát hết cả mặt.
Bấy giờ Lục Hoài Cẩn mới tỉnh táo lại và theo cô ấy xuống xa.
Mộ Cẩm Vân vừa khởi động máy đã nhận được điện thoại từ Hứa Thanh Nga. cô vừa kéo hành lý vừa nghe máy: “Mình vừa mới xuống máy bay thôi, đang chờ hành lý này. Ừ, tớ ra ở cửa số bốn ấy, thế lát nữa gặp nhé.”
Cúp điện thoại xong, Đàm Ngọc Tiêu đã chuyển hành lý của cô xuống dưới.
Chẳng mấy chốc hành lý của Đàm Ngọc Tiêu cũng xuất hiện, hai người lấy hành lý đi ra ngoài.
Mới ra cánh cửa cuối cùng của sân bay thì Mộ Cẩm Vân đã trông thấy Hứa Thanh Nga.
Dáng người xinh đẹp, gương mặt rạng rỡ và đôi mắt sáng ấy cực kì bắt mắt, hơn nữa là mái tóc ngắn của Hứa Thanh Nga.
Mộ Cẩm Vân vẫy tay: “Bên này này.”
Vừa nói xong thì Lục Hoài Cẩn đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mộ Cẩm Vân thoáng sững người, khi cô kịp phản ứng thì vẫn kéo hành lý đi về phía trước.
“Sang đó tìm em và đúng lúc chạm mặt cô Thanh nga.” Lục Hoài Cẩn cười đi tới nhận lấy hành lý trong rat Mộ Cẩm Vân, cô nhanh chóng đẩy hành lý về phía sau.
Anh ta nhướng mày: “Chẳng lẽ chỉ là chút lịch thiệp của đàn ông thôi mà em cũng không thể để anh làm được à?”
Nghe anh ta nói thế, Mộ Cẩm Vân đành phải buông lỏng tay ra.
Hứa Thanh Nga đi tới bên cạnh bọn họ: “Thế nào rồi?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Mình đã xem rồi, tuy là đơn giá đặt ra có vẻ hơi đắt đỏ một chút nhưng chúng ta cần số lượng lớn nên bọn họ cũng sẵn sàng ưu đãi cho chúng ta, bây giờ vấn đề duy nhất chính là vận chuyển. Mình có một ý tưởng nhưng phải chờ tới khi cậu và Trương Thanh Luân gặp mặt nhau đã rồi mới tính được.”
“Thật ra mình cũng có một ý tưởng, mai rồi hẵng nói vậy.”
Đoàn người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe, Hứa Thanh Nga vừa mới mở khóa xe thì Đàm Ngọc Tiêu đã tự động sang tay lái phụ ngồi.
Hứa Thanh Nga lái xe, như vậy thì tát nhiên băng ghế đằng sau chỉ còn mỗi hai người là Mộ Cẩm Vân Lục Hoài Cẩn ngồi cùng nhau.
Suy cho cùng thì chuyện vào tối thứ sau đó cô vẫn chưa xử lý tốt, bây giờ Mộ Cẩm Vân vẫn còn chưa biết phải đối mặt với Lục Hoài Cẩn thế nào nữa.
Thật ra cô không hề muốn mất đi người bạn như Lục Hoài Cẩn, thế nhưng cô biết rằng sống trên đời này không thể tham lam quá.
“Có canh nóng này, cậu uống vài hớp đi, cơm ở nhà vẫn còn giữ ấm để chờ cậu về nhà lại ăn đấy.”
Mộ Cẩm Vân thật sự rất đói bọng, cô và Đàm Ngọc Tiêu cùng lên máy bay xong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả cơm máy bay cũng không kịp ăn.
Lục Hoài Cẩn cầm hộp giữ ấm tới sau đó mở lọ giữ ấm ra cho cô rồi đưa nó cho Mộ Cẩm Vân.
“Cảm ơn anh Cẩn.”
Anh ta không nói gì, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng nhìn về phía trước: “Ngọc Tiêu, em có muốn uống chút canh nóng không?”
Đàm Ngọc Tiêu cười lắc đầu: “Em không cần đâu tổng giám đốc Vân, mẹ em cũng để lại cho em khá nhiều thức ăn rồi.”
Mộ Cẩm Vân dứt khoát ngồi uống một mình luôn, cô đói đến nỗi bụng sắp dán vào lưng đến nơi rồi, trong khoảng thời gian đó cô đã quên mất bên cạnh vẫn còn một Lục Hoài Cẩn.
Trước khi chiếc xe vào bãi đỗ dưới hầm thì Hứa Thanh Nga lại vòng sang bãi đỗ xe trên mặt đất và quay đầu nhìn lướt qua Lục Hoài Cẩn: “Anh Hoài Cẩn?”
Hứa Thanh Nga gật đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát được không?”
Nghe anh ta nói thế, Mộ Cẩm Vân bèn mấp máy môi nói: “Được.”
Buổi tối gió thật sự rất lớn, Mộ Cẩm Vân vừa mới xuống xe lại không nhịn được run run.
Lục Hoài Cẩn cởi áo khoác trên người mình ra, Mộ Cẩm Vân vội vàng từ chối: “Thật ra tôi cũng không lạnh gì mấy đâu, anh Cẩn cứ mặc đi thôi.”
Anh ta cũng không ép mà chỉ cầm áo khoác của mình mặc lại lần nữa.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn dưới mặt đất, trên hành lang gấp góc chỉ có vài ngọn đèn, bấy giờ là hơn mười giờ rồi và ngoài nhà trọ cũng chẳng có mấy người đi loanh quanh.
“Thật lòng xin lỗi.”
Anh ta đột nhiên mở miệng nói lời xin lỗi khiến chân tay cô trở nên luống cuống không biết phải làm sao: “Cậu Cẩn… Tôi không muốn khiến anh phải khó xử như thế, thật lòng xin lỗi.”
Ngoài bốn chữ đó ra thì hình như cô cũng không biết mình phải nói gì mới đúng nữa.
“Em không cần phải thấy nặng lòng gì đâu, tôi chỉ muốn nói cho em biết rằng tôi đã nghiêm túc khi thích em. Thế nhưng em có đến với tôi hay không thì tôi sẽ không can thiệp hay bắt ép gì em cả.”
“Tôi biết chỉ, là tôi…” Cô chỉ có thể mặt dày mày dặn cố gắng to ra không có gì trong bàn ăn với những người cực kì khó chơi nhưng đối mặt với Lục Hoài Cẩn thì cô lái áy náy không thể nói nên lời.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa nên em vào nhà ăn chút gì đó rồi tắm rửa đi ngủ thôi.” Anh ta nói xong bèn nhíu mày cong môi cười: “Làm một người bạn thì anh cũng phải nhắc nhở em một chút rằng Hạ Như Mộng không phải là một người dễ đối phó tí nào đâu.”
Cô thoáng ngẩn người, há miệng đang tính nói gì đó thò Lục Hoài Cẩn đã nhấc chân đi ra ngoài.
Anh ta quay đầu lại nhìn cô, vung tay chào rồi đi luôn không hề quay đầu lại, chỉ vẫy tay và thế là hết.
Mộ Cẩm Vân đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh ta, cuối cùng chỉ biết thở dài thườn thượt, Lục Hoài Cẩn lùi lại vị trí của một người bạn chỉ để lòng cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Gió rất lớn, Mộ Cẩm Vân kéo lấy lớp áo khoác, xoay người vào trong nhà trọ.
Cô không quay đầu lại nên tất nhiên là không hề nhìn thấy Lục Hoài Cẩn lẽ ra đã đi mất rồi lại cầm một điếu thuốc và bước ra.
Anh ta híp mắt nhìn Mộ Cẩm Vân vào nhà trọ, đứng đó châm và hút hết điếu thuốc rồi lại đứng đó thêm một lát nữa rồi mới xoay người rời đi.
“Tâm trạng không được tốt à?”
Hứa Thanh Nga đưa cho cô một ly nước ấm, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”
“Theo mình thấy thì anh Hoài Cẩn đó khá là si tình.”
Tay Mộ Cẩm Vân thoáng khựng lại và ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga đối diện.
Cô ấy tựa người vào thành ghế, hơi nghiêng đầu và vẻ mặt hơi mông lung mờ ảo.
Mộ Cẩm Vân không nói thêm gì và chỉ lẳng lặng ngồi đó ăn cơm.
Ừ thì Hứa Thanh Nga cũng là một người si tình đấy thôi.
Mấy hôm nay thật sự quá mệt, Mộ Cẩm Vân tắm rửa xong ra nằm xuống là ngủ ngay, thế nhưng có vài người thì không được thoải mái và bình yên như thế.
Biệt thự nhà họ Thẩm ở Hà Nội.
Hạ Như Mộng nghe thấy tiếng mở cửa nhưng động tác khuấy cà phê trong tách cũng không hề dừng lại: “Cuối cùng tổng giám đốc Lâm cũng chịu về nhà rồi à?”
Tống Lâm nhìn sang Hạ Như Mộng đang ngồi trên sô pha và không hề nói gì, nhanh chóng nhấc chân đi lên lầu.
“Tống Lâm, anh đứng lại đó cho em.”
Sau tiếng “loảng xoảng” là tách cà phê bị cô ta ném xuống mặt đất, dòng cà phê nóng bỏng văng ra khắp nơi.
Thế nhưng bước chân người đàn ông đó không hề dừng lại khiến Hạ Như Mộng tức muốn điên người, nhấc chân đuổi theo.
Trước khi Tống Lâm bước vào phòng thì cô ta đã giơ tay nắm vạt áo anh lại.
Bấy giờ, cuối cùng Tống Lâm cũng quay đầu lại nhìn về phía cô ta, thế nhưng ánh mắt đó lại sâu thẳm như màn đêm đen tăm tối.
Hạ Như Mộng thoáng cứng đờ người, thế nhưng nghĩ tới những hành động của anh gần đây thì lý trí của cô ta dường như không còn: “Sau khi cha anh qua đời thì thậm chí anh còn chẳng thèm qua loa cho có với em nữa rồi đúng không? Tống Lâm, anh đừng quên rằng chỉ cần cổ phần công ty của cha em vẫn chưa chuyển sang tên anh thì đó là một ngày công ty đó không phải là của anh!”
“Cô lại gây chuyện cái gì nữa?”
Cô ta lên cơn điên mất, thế nhưng người đàn ông này vẫn giữ thái độ lạnh lùng hờ hững và cứng như đá.”
Hứa Thanh Nga ăn cơm tối xong bèn bỏ canh nóng vào bình giữ nhiệt và mang theo rồi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Lục Hoài Cẩn thì cô ấy thoáng sững người.
Người đàn ông đứng bên cạnh cây cột ngoài cửa phòng trọ hút thuốc, thấy cô ra ngoài bèn dập tắt điếu thuốc, cô ấy mở cửa bước ra ngoài anh ta bèn đi tới cản lại: “Cô Thanh Nga.”
“Lục Hoài Cẩn, tôi biết anh.”
Nghe lời cô ấy nói, Lục Hoài Cẩn khẽ nhướng mày: “Nếu cô Thanh Nga đã biết tôi thì chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Hứa Thanh Nga thản nhiên liếc nhìn anh ta nói: “Anh tìm Cẩm Vân ư?”
“Ừm, mấy hôm trước đã lỡ xúc phạm cô ấy nên tôi muốn xin lỗi một tiếng.”
Hứa Thanh Nga vừa đi về phía trước vừa lên tiếng: “Mấy ngày nay cậu ấy đi công tác, hôm nay vừa mới về thôi, tôi chuẩn bị ra sân bay đón.”
Cô ấy chẳng có tí cảm xúc dư thừa nào, thái độ chẳng khác gì Mộ Cẩm Vân.
Nếu Lục Hoài Cẩn vẫn chưa từ bỏ hi vọng thì phải làm cho anh ta từ bỏ hi vọng,
“Cô Thanh Nga có thể dẫn tôi cùng theo không.”
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn anh ta một lát, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Lên xe đi.”
Nói xong cô ấy bèn mở cửa xe ra.
Lục Hoài Cẩn theo cô ấy lên xe, vừa mới thắt dây an toàn thì chợt nghe Hứa Thanh Nga lên tiếng: “Anh cứ chạy tới đây mãi thế này người nhà không có ý kiến gì ư?”
Nghe cô ấy nhắc tới người nhà mình, sắc mặt Lục Hoài Cẩn không được ổn lắm.
Anh ta cũng vừa mới từ Hà Nội tới đây, bởi vì thứ bảy Lục Anh Hoàng vừa mới gọi anh ta về Hà Nội một chuyến.
Anh ta cứ tưởng là xảy ra chuyện gì, sau khi trở về mới biết được là Tống Lâm tạo áp lực với Lục Anh Hoàng.
Thái độ của Lục Anh Hoàng cực kì rõ ràng, nếu như anh ta cứ cố tiếp tục thế này thì đừng trách ông ta không nhận đứa con trai như anh ta.
Hai cha con nói chuyện không được hòa bình lắm, nguyên nhân trực tiếp là Tống Lâm nhưng nguyên nhân gián tiếp thì ai cũng biết cả.
Tối hôm đó anh ta ầm ĩ cãi nhau với Lục Anh Hoàng xong bèn rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, trước khi đi Lục Anh Hoàng còn đứng đằng sau nói cho anh ta một cậu: “Lục Hoài Cẩn, nếu như anh dám mang cô gái tên Mộ Cẩm Vân đó về cái nhà này thì đừng trách cha không khách sáo với cô ta đấy.”
Từ nhỏ đến lớn Lục Anh Hoàng luôn cưng chiều anh ta đủ đường, bao năm qua anh ta ăn chơi phong lưu thành tánh thì có một nửa nguyên nhân là Lục Anh Hoàng.
Lục Anh Hoàng và mẹ anh ta đến với nhau vì mối quan hệ lợi ích, hai người tự quan tâm đến chuyện của mình, chỉ có lợi ích và không có tình cảm.
Bao năm nay anh ta quen biết bao nhiêu là cô bạn gái nhưng vẫn cực kì tỉnh táo, anh ta biết không ai có thể bước chân vào nhà họ Lục và cũng biết chắc sau này mình sẽ phải kết hôn vì lợi ích của gia đình.
Nhưng gia tộc lớn như bọn họ mà nói thì xét đến cùng cũng không thể tốt hơn Tống Lâm bao nhiêu.
Anh ta cứ tưởng mình có thể sống như vậy đến cuối đời nhưng vấn đề là anh ta lại gặp được Mộ Cẩm Vân. Anh ta cũng không biết rốt cuộc Mộ Cẩm Vân tốt ở chỗ nào, anh ta chỉ biết là mình không thể kiềm lòng được.
Rõ ràng lần đầu tiên gặp được cô thì anh ta đã biết người con gái đó không thuộc về mình nhưng vẫn muốn cố gắng một chút gì đó.
Thấy anh ta không nói lời nào, Hứa Thanh Nga cũng không hỏi gì nữa.
Trong xe là bầu không khí im lặng và chiếc xe nhanh chóng lên đường cao tốc.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì chiếc xe đã đến bãi đỗ xe của sân bay.
Hứa Thanh Nga xem thời gian rồi nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn bên cạnh: “Anh Hoài Cẩn, tôi muốn nói với anh một vài lời.”
Vừa mới chuẩn bị xuống xe thì Lục Hoài Cẩn rụt cánh tay đang muốn mở cửa lại và quay đầu nhìn cô ấy: “Cô Thanh Nga có lời gì muốn nói thế?”
“Thứ bảy tôi có nói chuyện với Cẩm Vân về anh, tôi biết tới thứ sáu anh đã tỏ tình với cậu ấy.”
Cô ấy cực kì trực tiếp và thẳng thắn, nụ cười trên môi Lục Hoài Cẩn nhanh chóng phai nhạt: “Cô Thanh Nga đang muốn khuyên tôi nên từ bỏ ư?”
Hứa Thanh Nga lắc đầu: “Tôi không thích can thiệp vào quyết định của người khác và cũng không suy bụng ta ra bụng người, dùng nguyên tắc của mình để phát xét bất kì ai.
Lục Hoài Cẩn cong môi cười: “Cô Thanh Nga có thói quen tốt thật.”
“Cẩm Vân ấy nói với tôi rằng cậu ấy không muốn có lỗi với anh.” Cô ấy vừa mới nói xong thì mặt Lục Hoài Cẩn đã không còn nụ cười.
Hứa Thanh Nga cởi dây an toàn: “Chắc là máy bay cũng đáp xuống rồi.”
Nói xong cô ấy bèn đẩy cửa xuống xe.
Gió thổi vào người, lạnh lẽo rát hết cả mặt.
Bấy giờ Lục Hoài Cẩn mới tỉnh táo lại và theo cô ấy xuống xa.
Mộ Cẩm Vân vừa khởi động máy đã nhận được điện thoại từ Hứa Thanh Nga. cô vừa kéo hành lý vừa nghe máy: “Mình vừa mới xuống máy bay thôi, đang chờ hành lý này. Ừ, tớ ra ở cửa số bốn ấy, thế lát nữa gặp nhé.”
Cúp điện thoại xong, Đàm Ngọc Tiêu đã chuyển hành lý của cô xuống dưới.
Chẳng mấy chốc hành lý của Đàm Ngọc Tiêu cũng xuất hiện, hai người lấy hành lý đi ra ngoài.
Mới ra cánh cửa cuối cùng của sân bay thì Mộ Cẩm Vân đã trông thấy Hứa Thanh Nga.
Dáng người xinh đẹp, gương mặt rạng rỡ và đôi mắt sáng ấy cực kì bắt mắt, hơn nữa là mái tóc ngắn của Hứa Thanh Nga.
Mộ Cẩm Vân vẫy tay: “Bên này này.”
Vừa nói xong thì Lục Hoài Cẩn đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
Mộ Cẩm Vân thoáng sững người, khi cô kịp phản ứng thì vẫn kéo hành lý đi về phía trước.
“Sang đó tìm em và đúng lúc chạm mặt cô Thanh nga.” Lục Hoài Cẩn cười đi tới nhận lấy hành lý trong rat Mộ Cẩm Vân, cô nhanh chóng đẩy hành lý về phía sau.
Anh ta nhướng mày: “Chẳng lẽ chỉ là chút lịch thiệp của đàn ông thôi mà em cũng không thể để anh làm được à?”
Nghe anh ta nói thế, Mộ Cẩm Vân đành phải buông lỏng tay ra.
Hứa Thanh Nga đi tới bên cạnh bọn họ: “Thế nào rồi?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu: “Mình đã xem rồi, tuy là đơn giá đặt ra có vẻ hơi đắt đỏ một chút nhưng chúng ta cần số lượng lớn nên bọn họ cũng sẵn sàng ưu đãi cho chúng ta, bây giờ vấn đề duy nhất chính là vận chuyển. Mình có một ý tưởng nhưng phải chờ tới khi cậu và Trương Thanh Luân gặp mặt nhau đã rồi mới tính được.”
“Thật ra mình cũng có một ý tưởng, mai rồi hẵng nói vậy.”
Đoàn người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe, Hứa Thanh Nga vừa mới mở khóa xe thì Đàm Ngọc Tiêu đã tự động sang tay lái phụ ngồi.
Hứa Thanh Nga lái xe, như vậy thì tát nhiên băng ghế đằng sau chỉ còn mỗi hai người là Mộ Cẩm Vân Lục Hoài Cẩn ngồi cùng nhau.
Suy cho cùng thì chuyện vào tối thứ sau đó cô vẫn chưa xử lý tốt, bây giờ Mộ Cẩm Vân vẫn còn chưa biết phải đối mặt với Lục Hoài Cẩn thế nào nữa.
Thật ra cô không hề muốn mất đi người bạn như Lục Hoài Cẩn, thế nhưng cô biết rằng sống trên đời này không thể tham lam quá.
“Có canh nóng này, cậu uống vài hớp đi, cơm ở nhà vẫn còn giữ ấm để chờ cậu về nhà lại ăn đấy.”
Mộ Cẩm Vân thật sự rất đói bọng, cô và Đàm Ngọc Tiêu cùng lên máy bay xong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả cơm máy bay cũng không kịp ăn.
Lục Hoài Cẩn cầm hộp giữ ấm tới sau đó mở lọ giữ ấm ra cho cô rồi đưa nó cho Mộ Cẩm Vân.
“Cảm ơn anh Cẩn.”
Anh ta không nói gì, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng nhìn về phía trước: “Ngọc Tiêu, em có muốn uống chút canh nóng không?”
Đàm Ngọc Tiêu cười lắc đầu: “Em không cần đâu tổng giám đốc Vân, mẹ em cũng để lại cho em khá nhiều thức ăn rồi.”
Mộ Cẩm Vân dứt khoát ngồi uống một mình luôn, cô đói đến nỗi bụng sắp dán vào lưng đến nơi rồi, trong khoảng thời gian đó cô đã quên mất bên cạnh vẫn còn một Lục Hoài Cẩn.
Trước khi chiếc xe vào bãi đỗ dưới hầm thì Hứa Thanh Nga lại vòng sang bãi đỗ xe trên mặt đất và quay đầu nhìn lướt qua Lục Hoài Cẩn: “Anh Hoài Cẩn?”
Hứa Thanh Nga gật đầu nhìn Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát được không?”
Nghe anh ta nói thế, Mộ Cẩm Vân bèn mấp máy môi nói: “Được.”
Buổi tối gió thật sự rất lớn, Mộ Cẩm Vân vừa mới xuống xe lại không nhịn được run run.
Lục Hoài Cẩn cởi áo khoác trên người mình ra, Mộ Cẩm Vân vội vàng từ chối: “Thật ra tôi cũng không lạnh gì mấy đâu, anh Cẩn cứ mặc đi thôi.”
Anh ta cũng không ép mà chỉ cầm áo khoác của mình mặc lại lần nữa.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn dưới mặt đất, trên hành lang gấp góc chỉ có vài ngọn đèn, bấy giờ là hơn mười giờ rồi và ngoài nhà trọ cũng chẳng có mấy người đi loanh quanh.
“Thật lòng xin lỗi.”
Anh ta đột nhiên mở miệng nói lời xin lỗi khiến chân tay cô trở nên luống cuống không biết phải làm sao: “Cậu Cẩn… Tôi không muốn khiến anh phải khó xử như thế, thật lòng xin lỗi.”
Ngoài bốn chữ đó ra thì hình như cô cũng không biết mình phải nói gì mới đúng nữa.
“Em không cần phải thấy nặng lòng gì đâu, tôi chỉ muốn nói cho em biết rằng tôi đã nghiêm túc khi thích em. Thế nhưng em có đến với tôi hay không thì tôi sẽ không can thiệp hay bắt ép gì em cả.”
“Tôi biết chỉ, là tôi…” Cô chỉ có thể mặt dày mày dặn cố gắng to ra không có gì trong bàn ăn với những người cực kì khó chơi nhưng đối mặt với Lục Hoài Cẩn thì cô lái áy náy không thể nói nên lời.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa nên em vào nhà ăn chút gì đó rồi tắm rửa đi ngủ thôi.” Anh ta nói xong bèn nhíu mày cong môi cười: “Làm một người bạn thì anh cũng phải nhắc nhở em một chút rằng Hạ Như Mộng không phải là một người dễ đối phó tí nào đâu.”
Cô thoáng ngẩn người, há miệng đang tính nói gì đó thò Lục Hoài Cẩn đã nhấc chân đi ra ngoài.
Anh ta quay đầu lại nhìn cô, vung tay chào rồi đi luôn không hề quay đầu lại, chỉ vẫy tay và thế là hết.
Mộ Cẩm Vân đứng đó nhìn theo bóng lưng của anh ta, cuối cùng chỉ biết thở dài thườn thượt, Lục Hoài Cẩn lùi lại vị trí của một người bạn chỉ để lòng cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Gió rất lớn, Mộ Cẩm Vân kéo lấy lớp áo khoác, xoay người vào trong nhà trọ.
Cô không quay đầu lại nên tất nhiên là không hề nhìn thấy Lục Hoài Cẩn lẽ ra đã đi mất rồi lại cầm một điếu thuốc và bước ra.
Anh ta híp mắt nhìn Mộ Cẩm Vân vào nhà trọ, đứng đó châm và hút hết điếu thuốc rồi lại đứng đó thêm một lát nữa rồi mới xoay người rời đi.
“Tâm trạng không được tốt à?”
Hứa Thanh Nga đưa cho cô một ly nước ấm, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”
“Theo mình thấy thì anh Hoài Cẩn đó khá là si tình.”
Tay Mộ Cẩm Vân thoáng khựng lại và ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga đối diện.
Cô ấy tựa người vào thành ghế, hơi nghiêng đầu và vẻ mặt hơi mông lung mờ ảo.
Mộ Cẩm Vân không nói thêm gì và chỉ lẳng lặng ngồi đó ăn cơm.
Ừ thì Hứa Thanh Nga cũng là một người si tình đấy thôi.
Mấy hôm nay thật sự quá mệt, Mộ Cẩm Vân tắm rửa xong ra nằm xuống là ngủ ngay, thế nhưng có vài người thì không được thoải mái và bình yên như thế.
Biệt thự nhà họ Thẩm ở Hà Nội.
Hạ Như Mộng nghe thấy tiếng mở cửa nhưng động tác khuấy cà phê trong tách cũng không hề dừng lại: “Cuối cùng tổng giám đốc Lâm cũng chịu về nhà rồi à?”
Tống Lâm nhìn sang Hạ Như Mộng đang ngồi trên sô pha và không hề nói gì, nhanh chóng nhấc chân đi lên lầu.
“Tống Lâm, anh đứng lại đó cho em.”
Sau tiếng “loảng xoảng” là tách cà phê bị cô ta ném xuống mặt đất, dòng cà phê nóng bỏng văng ra khắp nơi.
Thế nhưng bước chân người đàn ông đó không hề dừng lại khiến Hạ Như Mộng tức muốn điên người, nhấc chân đuổi theo.
Trước khi Tống Lâm bước vào phòng thì cô ta đã giơ tay nắm vạt áo anh lại.
Bấy giờ, cuối cùng Tống Lâm cũng quay đầu lại nhìn về phía cô ta, thế nhưng ánh mắt đó lại sâu thẳm như màn đêm đen tăm tối.
Hạ Như Mộng thoáng cứng đờ người, thế nhưng nghĩ tới những hành động của anh gần đây thì lý trí của cô ta dường như không còn: “Sau khi cha anh qua đời thì thậm chí anh còn chẳng thèm qua loa cho có với em nữa rồi đúng không? Tống Lâm, anh đừng quên rằng chỉ cần cổ phần công ty của cha em vẫn chưa chuyển sang tên anh thì đó là một ngày công ty đó không phải là của anh!”
“Cô lại gây chuyện cái gì nữa?”
Cô ta lên cơn điên mất, thế nhưng người đàn ông này vẫn giữ thái độ lạnh lùng hờ hững và cứng như đá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.