Chương 67: Được ăn đồ miễn phí thì phải biết câm miệng “Xin lỗi.
Oanh
29/04/2021
Mộ Cẩm Vân trong tiềm thức ngẩng đầu xin lỗi, ánh mắt nhìn vào mặt hai người trước mặt, vẻ mặt lạnh đi.
Khi Mộ Tỉnh Anh nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, sắc mặt càng thêm xấu: “Chị, sao lại là trùng hợp vậy?” Người đàn ông đứng cạnh Mộ Tinh Anh không phải là ai khác, Hứa Vận Phong, vị hôn phu cũ của Mộ Cẩm Vân.
Cô chẳng có ý gì với Hứa Vận Phong, cô còn biết rằng Mộ Tinh Anh muốn leo lên giường của hắn ta.
Tống Lâm trong phòng vẫn đang đợi cô, cô không muốn mất thời gian với hai người này.
Cô chỉ liếc nhìn Mộ Tinh Anh rồi đi về phía trước, nhưng Mộ Tinh Anh hiển nhiên không muốn để cô đi dễ dàng như vậy.
Cô duỗi tay trực tiếp cản Mộ Cẩm Vân: “Chị, chị thật sự độc ác như vậy sao?” Phải nói rằng Mộ Tinh Anh thực sự là một diễn viên tài ba, vừa nói vừa làm bộ rơi vài giọt nước mắt.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô và vô thức cau mày: “Tôi có làm gì cô không?” Cô chưa kịp làm gì thì Mộ Tinh Anh lại lật mặt nói cô là kẻ ác trước? Haha, thật là buồn cười.
“Chi, không biết ba vì chuyện của chị mà vào viện sao?” Nghe được những lời này của Mộ Tinh Anh, Mộ Cẩm Vân cảm thấy buồn cười: “Cô Mộ, cha cô nằm viện, vậy tại sao cô lại hẹn hò với Hứa Vận Phong với tâm trạng tốt như vậy?” Cô nói, ánh mắt dừng trên người Hứa Vận Phong, môi cong lên, nở nụ cười có chút mỉa mai.
“Chị, tôi, tôi…” “Tôi vừa đưa Mộ Tinh Anh rời khỏi bệnh viện để ăn tối. Đương nhiên, cô ấy không rảnh như cô Mộ. Cô với người ngoài nuốt cổ phần công ty của cha cô, làm Chủ tịch Mộ tức giận phải nhập viện: Nghe Hứa Vận Phong đảo lộn đúng sai, Mộ Cẩm Vân gần như không kìm được bật cười.
Nhưng may sao cô cũng kìm lại được, tại nơi đông người như này, cô dù sao cũng là người của Tống Lâm, không nên để ý đến hình tượng của mình sao? Mộ Cẩm Vân chỉ giễu cợt: “Người ngoài? nuốt cổ phần công ty của cha mình? Mộ Tinh Anh nói với anh hay Mộ Đình Nam nói với anh?” “Chuyện này cả thành phố A biết.
Có cần ai nói cho tôi biết không?” “Thật không, Hứa công tử?” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau, Mộ Cẩm Vân vô thức quay lại nhìn.
Tống Lâm chỉ bước qua từng bước, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lời nói của anh lại đang bảo vệ cô: “Nuốt luôn cổ phần của vợ cũ mà không trả cho con gái, đây là cách mà Mộ Đình Nam nói với anh sao?” Hứa Vận Phong nhìn Tống Lâm trước mặt, sắc mặt có chút xấu đi.
Ai mà không biết, chủ tịch Tống ở thành phố A không ai dám khiêu khích hắn, huống chỉ là anh, cho dù là cha anh Hứa Thịnh Lâm đứng trước mặt Tống Lâm, ông cũng phải khách sáo vài phần.
Tâm mắt của đối phương không hề có cảm xucs, nhưng hắn có chút cảm giác thiên vị.
Nhìn thấy Hứa Vận Phong không trụ nổi, Mộ Tinh Anh bước tới khóc: “Anh Tống, cha nuôi chị gái tôi nhiều như vậy? Mọi người là một gia đình, tại sao anh lại muốn…” “Cô Mộ, được ăn đồ miễn phí thì phải biết câm miệng.” Ngay khi lời nói của Tống Lâm nói ra, khuôn mặt của Mộ Tinh Anh tái đi, nước mắt cô ả càng rơi nhiều hơn.
Trước mặt đàn ông, Mộ Tinh Anh sẽ giả vờ yếu đuối.
Cô nắm chặt quần áo của Hứa Vận Phong, Hứa Vận Phong cúi đầu nhìn cô đang khóc như mưa, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy có chút thương tâm.
Anh cũng không ngoại lệ, “Anh Tống, lời nói của anh quá đáng rồi, Mộ Cẩm Vân cũng mang họ Mộ, cô ấy là người nhà họ Mộ.
“Công ty Sinh Nguyên còn có cổ phần của cô ấy không?” Hứa Vận Phong không đáp được một lời, mặt hết trắng lại xanh, muốn biểu đạt cái gì, nhưng lại không nói ra được.
Anh muốn cãi lại Tống Lâm, nhưng Tống Lâm không phải là người mà anh có thể đắc tội được.
Hứa Vận Phong trong long đầy lửa giận, cũng không có mạnh mẽ được chỗ nào, chỉ có thể chỉ tay về phía Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, cô thật sự đã cho tôi mở mang tâm mắt rồi. Thuận nước đẩy thuyền thì thôi đi, còn không nhớ niệm tình cũ: Lần này, Mộ Cẩm Vân không yêu cầu Tống Lâm nói nên cô tự nói: ‘”Đúng vậy, tôi không quan tâm đến tình cảm gia đình. Tôi hy vọng rằng khi Hứa Vận Phong, anh được bố anh đặt trên giường của một bà già, anh cũng có thể nhớ tới tình cảm gia đình, nhắm mắt và chịu đựng. ” Thứ như vậy ngay từ đầu không phải là thứ tốt, không nên cho người khác thấy.
Nhưng vì Mộ Đình Nam và Mộ Tinh Anh rất vô liêm sỉ, cứ khăng khăng nói trắng nói đen,vậy thì cô đành thành toàn bọn họ.
Dù sao, những thứ như này, không phải cô là người xấu hổ nhất.
Nói cho cùng, Hứa Vận Phong chỉ yêu Mộ Tinh Anh, còn chưa kết hôn, làm sao anh ta biết nhiều về gia tộc họ Mộ như vậy.
Nghe được lời nói của Mộ Cẩm Vân, anh cũng sửng sốt một hồi: “Chuyện như vậy…” “Cô ăn không nói có Rõ ràng là cô muốn đổi đời sau khi bị Tống Lâm đuổi ra khỏi Đạt Khoa, còn cầu xin ba cho cô đến bên giường ông Trương!” Thấy Hứa Vận Phong bắt đầu muốn nghi ngờ nhà họ Mộ, Mộ Tinh Anh cắn răng trả lời.
Nhưng không nghĩ tới lúc này một người luôn lạnh lùng, Tống lâm bắt đầu cười nhẹ, trong nụ cười cũng không có nửa điểm vui vẻ.
“Cô Mộ, cô có thể đã sai rồi. Tôi chưa bao giờ đuổi Mộ Cẩm Vân khỏi Đạt Khoa, là cô ấy tự nguyện rời khỏi” Người có liên quan ở ngay đây, khuôn mặt của Mộ Tinh Anh khựng lại như bị ai đó tát.
Mộ Cẩm Vân lúc này cũng hậm hực, “Nhân tiện, cô Mộ, cô nhắc cho tôi nhớ là cha cô chưa chuyển lại cho tôi 30% cổ phần của tôi. Nếu ông ấy đã thích vậy thì ông ấy cứ thế giữ lại” Chỉ là không biết…
Vừa nói, cô vừa dừng lại, ghé sát vào Mộ Tinh Anh, nói từng chữ một: “ông ta có năng lực giữ lại không?” Nói xong, cô quay lại nhìn Tống Lâm, nắm lấy tay anh: “Anh, mình đi thôi.
Khi Mộ Tỉnh Anh nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, sắc mặt càng thêm xấu: “Chị, sao lại là trùng hợp vậy?” Người đàn ông đứng cạnh Mộ Tinh Anh không phải là ai khác, Hứa Vận Phong, vị hôn phu cũ của Mộ Cẩm Vân.
Cô chẳng có ý gì với Hứa Vận Phong, cô còn biết rằng Mộ Tinh Anh muốn leo lên giường của hắn ta.
Tống Lâm trong phòng vẫn đang đợi cô, cô không muốn mất thời gian với hai người này.
Cô chỉ liếc nhìn Mộ Tinh Anh rồi đi về phía trước, nhưng Mộ Tinh Anh hiển nhiên không muốn để cô đi dễ dàng như vậy.
Cô duỗi tay trực tiếp cản Mộ Cẩm Vân: “Chị, chị thật sự độc ác như vậy sao?” Phải nói rằng Mộ Tinh Anh thực sự là một diễn viên tài ba, vừa nói vừa làm bộ rơi vài giọt nước mắt.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô và vô thức cau mày: “Tôi có làm gì cô không?” Cô chưa kịp làm gì thì Mộ Tinh Anh lại lật mặt nói cô là kẻ ác trước? Haha, thật là buồn cười.
“Chi, không biết ba vì chuyện của chị mà vào viện sao?” Nghe được những lời này của Mộ Tinh Anh, Mộ Cẩm Vân cảm thấy buồn cười: “Cô Mộ, cha cô nằm viện, vậy tại sao cô lại hẹn hò với Hứa Vận Phong với tâm trạng tốt như vậy?” Cô nói, ánh mắt dừng trên người Hứa Vận Phong, môi cong lên, nở nụ cười có chút mỉa mai.
“Chị, tôi, tôi…” “Tôi vừa đưa Mộ Tinh Anh rời khỏi bệnh viện để ăn tối. Đương nhiên, cô ấy không rảnh như cô Mộ. Cô với người ngoài nuốt cổ phần công ty của cha cô, làm Chủ tịch Mộ tức giận phải nhập viện: Nghe Hứa Vận Phong đảo lộn đúng sai, Mộ Cẩm Vân gần như không kìm được bật cười.
Nhưng may sao cô cũng kìm lại được, tại nơi đông người như này, cô dù sao cũng là người của Tống Lâm, không nên để ý đến hình tượng của mình sao? Mộ Cẩm Vân chỉ giễu cợt: “Người ngoài? nuốt cổ phần công ty của cha mình? Mộ Tinh Anh nói với anh hay Mộ Đình Nam nói với anh?” “Chuyện này cả thành phố A biết.
Có cần ai nói cho tôi biết không?” “Thật không, Hứa công tử?” Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau, Mộ Cẩm Vân vô thức quay lại nhìn.
Tống Lâm chỉ bước qua từng bước, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lời nói của anh lại đang bảo vệ cô: “Nuốt luôn cổ phần của vợ cũ mà không trả cho con gái, đây là cách mà Mộ Đình Nam nói với anh sao?” Hứa Vận Phong nhìn Tống Lâm trước mặt, sắc mặt có chút xấu đi.
Ai mà không biết, chủ tịch Tống ở thành phố A không ai dám khiêu khích hắn, huống chỉ là anh, cho dù là cha anh Hứa Thịnh Lâm đứng trước mặt Tống Lâm, ông cũng phải khách sáo vài phần.
Tâm mắt của đối phương không hề có cảm xucs, nhưng hắn có chút cảm giác thiên vị.
Nhìn thấy Hứa Vận Phong không trụ nổi, Mộ Tinh Anh bước tới khóc: “Anh Tống, cha nuôi chị gái tôi nhiều như vậy? Mọi người là một gia đình, tại sao anh lại muốn…” “Cô Mộ, được ăn đồ miễn phí thì phải biết câm miệng.” Ngay khi lời nói của Tống Lâm nói ra, khuôn mặt của Mộ Tinh Anh tái đi, nước mắt cô ả càng rơi nhiều hơn.
Trước mặt đàn ông, Mộ Tinh Anh sẽ giả vờ yếu đuối.
Cô nắm chặt quần áo của Hứa Vận Phong, Hứa Vận Phong cúi đầu nhìn cô đang khóc như mưa, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy có chút thương tâm.
Anh cũng không ngoại lệ, “Anh Tống, lời nói của anh quá đáng rồi, Mộ Cẩm Vân cũng mang họ Mộ, cô ấy là người nhà họ Mộ.
“Công ty Sinh Nguyên còn có cổ phần của cô ấy không?” Hứa Vận Phong không đáp được một lời, mặt hết trắng lại xanh, muốn biểu đạt cái gì, nhưng lại không nói ra được.
Anh muốn cãi lại Tống Lâm, nhưng Tống Lâm không phải là người mà anh có thể đắc tội được.
Hứa Vận Phong trong long đầy lửa giận, cũng không có mạnh mẽ được chỗ nào, chỉ có thể chỉ tay về phía Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, cô thật sự đã cho tôi mở mang tâm mắt rồi. Thuận nước đẩy thuyền thì thôi đi, còn không nhớ niệm tình cũ: Lần này, Mộ Cẩm Vân không yêu cầu Tống Lâm nói nên cô tự nói: ‘”Đúng vậy, tôi không quan tâm đến tình cảm gia đình. Tôi hy vọng rằng khi Hứa Vận Phong, anh được bố anh đặt trên giường của một bà già, anh cũng có thể nhớ tới tình cảm gia đình, nhắm mắt và chịu đựng. ” Thứ như vậy ngay từ đầu không phải là thứ tốt, không nên cho người khác thấy.
Nhưng vì Mộ Đình Nam và Mộ Tinh Anh rất vô liêm sỉ, cứ khăng khăng nói trắng nói đen,vậy thì cô đành thành toàn bọn họ.
Dù sao, những thứ như này, không phải cô là người xấu hổ nhất.
Nói cho cùng, Hứa Vận Phong chỉ yêu Mộ Tinh Anh, còn chưa kết hôn, làm sao anh ta biết nhiều về gia tộc họ Mộ như vậy.
Nghe được lời nói của Mộ Cẩm Vân, anh cũng sửng sốt một hồi: “Chuyện như vậy…” “Cô ăn không nói có Rõ ràng là cô muốn đổi đời sau khi bị Tống Lâm đuổi ra khỏi Đạt Khoa, còn cầu xin ba cho cô đến bên giường ông Trương!” Thấy Hứa Vận Phong bắt đầu muốn nghi ngờ nhà họ Mộ, Mộ Tinh Anh cắn răng trả lời.
Nhưng không nghĩ tới lúc này một người luôn lạnh lùng, Tống lâm bắt đầu cười nhẹ, trong nụ cười cũng không có nửa điểm vui vẻ.
“Cô Mộ, cô có thể đã sai rồi. Tôi chưa bao giờ đuổi Mộ Cẩm Vân khỏi Đạt Khoa, là cô ấy tự nguyện rời khỏi” Người có liên quan ở ngay đây, khuôn mặt của Mộ Tinh Anh khựng lại như bị ai đó tát.
Mộ Cẩm Vân lúc này cũng hậm hực, “Nhân tiện, cô Mộ, cô nhắc cho tôi nhớ là cha cô chưa chuyển lại cho tôi 30% cổ phần của tôi. Nếu ông ấy đã thích vậy thì ông ấy cứ thế giữ lại” Chỉ là không biết…
Vừa nói, cô vừa dừng lại, ghé sát vào Mộ Tinh Anh, nói từng chữ một: “ông ta có năng lực giữ lại không?” Nói xong, cô quay lại nhìn Tống Lâm, nắm lấy tay anh: “Anh, mình đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.