Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 196: Em sau khi bị bệnh thật là biết vâng lời

Oanh

28/06/2021

Cô cả người mơ hồ, bước đi có chút chậm.

Cô bước ra mở cửa thì mới biết rằng người tới là Triệu Nguyệt Anh.

Cô sửng sốt một lúc: “Nguyệt Anh?”

“Là em đây, chị Cẩm Vân, Tổng giám đốc Lâm dặn em qua nhà đưa cho chị một phần cháo. Sức khỏe của chị thế nào rồi, có còn khó chịu không?”

Khi nghe thấy mấy chữ Tổng giám đốc Lâm, Mộ Cẩm Vân không nhịn được mà nhíu mày.

Cũng đúng thôi, người đàn ông này, chưa bao giờ là người làm việc tốt mà không để lại tên họ.

Tối hôm qua có lẽ anh đã đến đây, có thể là nhìn cô bị sốt nằm trên giường, sống chết không rõ, cuối cùng cũng khơi dậy một chút lòng tốt của anh, anh cho cô uống thuốc thì cũng thôi đi, hôm nay còn kêu Triệu Nguyệt Anh đến đưa cháo cho cô..

“Chị Cẩm Vân?”

Thấy cô có vẻ mất tập trung, Triệu Nguyệt Anh gọi cô một tiếng.

Mộ Cẩm Vân thật ra chỉ vừa mới tỉnh dậy, trên người còn đang mặc bộ đồ mà hôm qua Lục Hoài Cẩn mua cho cô, bên trong chỉ có thêm một bộ đồ ngủ, ở tầng này không có mở máy sưởi, lúc mới xuống cô có chút mơ hồ, không cảm thấy lạnh, lúc này cô mới đứng được một lúc, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cô quay người trở vào bên trong, nói với Triệu Nguyệt Anh: “Vào đi em, chị khỏe hơn nhiều rồi.”

Triệu Nguyệt Anh bưng cháo vào đặt ở trên bàn: “Chị Cẩm Vân, chị có còn phát sốt không?”

Mộ Cẩm Vân nghe thấy lời cô nói, đưa tay lên sờ trán: “Có một chút, nhưng không nghiêm trọng, chị còn chưa rửa mặt, chị đi lên rửa mặt một tí.”

“Chị Cẩm Vân, chị không cần để ý đến em. Chị bây giờ có tiện đo nhiệt độ cơ thể không? Đây là yêu cầu của Tổng giám đốc Lâm. Em phải xem xem cơn sốt của chị đã hạ hay chưa.”

Sau khi nói xong, Triệu Nguyệt Anh lấy chiếc nhiệt kế trong cặp ra.

Cũng mệt thay cho Tống Lâm, có nghĩ ra được một chiêu như thế này, Mộ Cẩm Vân vươn tay nhận lấy: “Chờ một lát, chị đi lên tắm rửa sạch sẽ, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi.”

“Được ạ.”

Triệu Nguyệt Anh gật đầu, thu dọn quần áo, sau đó ngồi vào bàn ăn.

Mộ Cẩm Vân cũng không còn nhiều sức lực để chào hỏi cô, liền xoay người đi lên lầu tắm rửa.

Sau khi cô tắm rửa sạch sẽ cũng đã là việc của hơn mười lăm phút sau, Mộ Cẩm Vân đưa nhiệt kế lại cho Triệu Nguyệt Anh.

“Ba mươi tám độ ba, chị Cẩm Vân, chị vẫn còn sốt nhẹ, có cần em đi cùng chị đến bệnh viện không?”

Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Cảm lạnh sốt siêu vi thôi, đều là như thế. Hôm qua chị đã đến bệnh viện truyền nước và được bác sĩ kê đơn thuốc rồi.”

Cổ họng cô bây giờ rất không thoải mái, mở miệng nói chuyện thật sự rất mệt mỏi.

Triệu Nguyệt Anh cau mày, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà Tổng giám đốc Lâm…”

“Em chỉ cần nói là chị không muốn đi là được rồi.”

Người đang bị bệnh, Mộ Cẩm Vân lúc này hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Triệu Nguyệt Anh nhìn cô một chút rồi mới mở miệng nói: “Chị Cẩm Vân, thật ra thì Tổng giám đốc Lâm rất quan tâm đến chị.”

“Chị biết.”

Cô đáp lại một tiếng, cả người đó rõ ràng không có chút nào để ý tới chuyện đó.

Nhìn thấy cô như vậy, Triệu Nguyệt Anh cũng không nói thêm mấy lời như vậy nữa: “Vậy em về công ty trước đây, chị Cẩm Vân, nếu chị cảm thấy không thoải mái thì nhớ gọi điện thoại cho em.”

“Chị không sao đâu.”

Lúc này Mộ Cẩm Vân mới ngẩng đầu lên và nhìn Triệu Nguyệt Anh, cô cau mày.

Sau khi Triệu Nguyệt Anh rời đi, trong căn hộ chỉ còn mỗi một mình cô.

Mộ Cẩm Vân chậm rãi uống vài ngụm cháo, sau đó đi lên lầu uống thuốc rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Nhưng giấc ngủ này của cô, ngủ hoàn toàn không ngon chút nào, vì cô vẫn đang phát sốt, cả người lúc nóng lúc lạnh.

Giấc ngủ này của cô, ngủ liên tục kéo dài đến bốn năm giờ chiều, khi cô mở mắt ra đã nhìn thấy sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối đi.

Chỉ có một mình cô trong phòng, lặng lẽ hiu quạnh.

Cô không muốn di chuyển, cũng không cảm thấy đói, vì vậy cô chỉ nằm trên giường và nhìn ra cửa sổ.

Không bao lâu sau, Mộ Cẩm Vân lại chìm vào giấc ngủ.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Cô là bị đói tới tỉnh, sau khi uống thuốc, cả người vốn dĩ đã mệt mỏi mất sức, bây giờ lại còn đói, ngay cả khi cô vươn tay cầm lấy điện thoại di động để đặt đồ ăn cũng thấy tay mình mềm nhũn.

Sau khi đặt đồ ăn xong, cô cầm điện thoại rồi lại mơ mơ hồ hồ ngủ quên mất.

Đến khi chuông cửa vang lên, Mộ Cẩm Vân mới nhớ ra rằng cô có đặt đồ ăn.



Cô cầm lấy chiếc áo khoác đặt ở bên canh, bọc cả người lại rồi mới đi xuống lầu, nhưng khi cô mở ra cửa, đón tiếp cô không chỉ là đồ ăn mà cô đã đặt, mà còn có cả Tống Lâm đang đứng bên ngoài.

Mộ Nghiên sửng sốt một chút: “Tổng giám đốc Lâm?”

Tống Lâm gật đầu, nhân viên giao hàng sau khi xác nhận được là hai người có quen biết thì mới rời khỏi.

Tống Lâm nhấc chân lên và bước vào, cô lại vô thức mà lùi lại một bước.

“Anh lại đứng đó làm gì vậy?”

Tống Lâm đi về phía trước mấy bước, có lẽ thấy cô vẫn đứng ngay thềm cửa không nhúc nhích, nên quay đầu lại nhìn cô, khẽ nhíu mày.

Mộ Cẩm Vân nhấc chân đi cùng anh vào đến phòng ăn, ánh mắt rơi vào phần đồ ăn mà anh đang cầm trên tay, vẻ mặt thất thần.

Tống Lâm chỉ liếc cô một cái rồi ngồi xuống ghế ăn, từ từ cởi bỏ cái bao bọc bên ngoài phần đồ ăn.

“Ngủ đến tận bây giờ?”

Anh vừa nói vừa chuyển tô cháo đến trước mặt cô.

Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Cám ơn anh.”

Giọng cô lúc này đặc sệt, lời nói của cô cũng có chút không rõ ràng.

Tống Lâm không nói lời nào, giúp cô lấy thìa dùng một lần để vào tô cháo, cả người dựa vào ghế ăn, cứ như vậy nhìn cô.

Mộ Cẩm Vân thực sự rất đói, cô chỉ có ăn một phần cháo do Triệu Nguyệt Anh đem đến vào lúc mười một giờ sáng, sau khi uống thuốc thì ngủ liên tục cho đến bây giờ.

Cô thật sự không cảm thấy ngon miệng, mà chỉ đơn giản là quá đói.

Cháo ăn vào trong miệng một chút mùi vị cũng không có, cô ăn rất chậm, vì cảm thấy hơi muốn nôn.

Ăn được khoảng một nửa, cô thật sự không thể ăn được nữa, đậy nắp hộp lại rồi ngơ ngác ngồi ở đó.

“Ăn no rồi chứ?”

Nghe thấy lời nói của anh, Mộ Cẩm Vân ngốc ra một lúc rồi mới trả lời: “Ừ.”

Nhìn thấy cô như vậy, Tống Lâm bất chợt cau mày, đưa tay sờ trán cô: “Bao nhiêu độ?”

Mộ Cẩm Vân sững sờ một hồi, thật lâu sau mới nhận ra, anh là đang hỏi mình đã sốt tới bao nhiêu độ: “Không có đo.”

Trông dáng vẻ sống chết không để ý của cô, Tống Lâm bỗng nhiên bật cười, đứng dậy bước tới ôm cô đứng lên.

Mộ Cẩm Vân không ngờ rằng anh lại đột ngột làm ra động tác như vậy, sau một hồi sững sờ, cả người giống như bị đông cứng lại.

Dù bị bệnh nhưng cô vẫn nhớ rõ, Tống Lâm vẫn còn đang giận cô.

“Đừng có lộn xộn.” Giọng nói của người đàn ông từ trên cao truyền tới, tay cô đang giơ lên nhất thời cũng không dám cử động.

Cô bị anh ôm theo kiểu công chúa, chỉ cần ngước mắt lên đã có thể nhìn thấy cằm của anh.

Người đàn ông này, lúc anh vui vẻ thì sẽ đối xử tử tế với bạn, lúc anh không vui vẻ thì lúc nào cũng có thể trực tiếp vứt bỏ bạn qua một bên.

Điều này cô sớm đã biết rồi, giữa hai người bọn họ, từ trước tới nay chỉ đơn giản là một loại giao dịch tình cảm.

Trong đầu cô suy nghĩ lộn xộn một lúc, khi cả người bị đặt ở trên giường, Mộ Vân nhất thời cũng chưa ngồi vững được, cả người trực tiếp ngã ở trên giường.

Tống Lâm quay đầu lại nhìn cô, vươn tay cầm lấy nhiệt kế đặt trên bàn ở đầu giường: “Cầm lấy, đo một chút đi.”

Cô nhìn nhiệt kế mà Tống Lâm đưa cho minh, nhìn tầm hai giây sau đó đưa tay nhận lấy.

Hệ thống sưởi trong phòng được bật cả ngày, bây giờ Mộ Cẩm Vân cũng không cảm thấy lạnh.

Tống Lâm chỉ ngồi ở một bên nhìn cô, cả hai đều không có nói chuyện.

Mười phút này trôi qua thật lâu, bởi vì cô không thoải mái, muốn nằm xuống giường, nhưng nhìn Tống Lâm lại khó mà có thể nằm xuống.

Không dễ dàng gì mới qua được mười phút, cô nhanh chóng đưa tay lấy nhiệt kế kẹp ở nách ra và đưa cho anh xem.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, cô không nhịn được ngã xuống giường, kéo chăn đắp lên người rồi nhìn anh.

“Ba mươi tám độ, thuốc hạ sốt em đã uống chưa?”

Anh khó chịu nên cau mày lại, Mộ Cẩm Vân gật đầu, âm thanh phát ra đều là giọng mũi: “Đã uống rồi.”

“Trước khi đi ngủ uống thêm một lần thuốc nữa đi.”

Thấy dáng vẻ u sầu của cô, Tống Lâm đặt nhiệt kế sang một bên, đứng dậy bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của anh, Mộ Cẩm Vân có chút giật mình.

Anh giận rồi sao? Quên đi, giận thì cứ giận đi, dáng vẻ hiện tại của cô thế này, đừng nói tới việc Tống Lâm tức giận, cho dù anh có tức điên lên, cô cũng không có tâm trạng để mà để ý đến anh.

Cô cũng không có ý định đi ngủ sớm như vậy, cả ngày nay cô chỉ quấn lấy chăn bông, mồ hôi đổ ra rất nhiều, lúc này Mộ Cẩm Vân muốn đi tắm.

Ngay sau khi cô mở chăn bông ra và bước xuống giường, Tống Lâm đã quay lại, trên tay còn có một ly nước.



“Em muốn làm cái gì?”

Cô có hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ về phía phòng tắm: “Em muốn đi tắm.”

Cổ họng cô nóng ra khó chịu, cô thậm chí không muốn nói chuyện.

“Uống chút nước trước đi.”

Cô gật đầu, vươn tay nhận lấy ly nước anh đưa tới, uống cạn nửa ly thì mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Sau khi bị bệnh, em đã trở nên nghe lời hơn rồi. Ban đầu, khi quyết định mặc chiếc váy đó,có nghĩ tới bản thân sẽ bệnh thành thế này không?”

Anh trầm mặc, cúi đầu nhìn cô, cầm lấy cốc nước trong tay cô, lời nói có chút giễu cợt.

Mộ Cẩm Vân mím môi, nhưng không có trả lời anh: “Tôi đi tắm, Tổng giám đốc Lâm.”

“Ừ.”

Anh đáp lại một tiếng, sau đó cầm ly nước đi ra ngoài.

Đầu óc Mộ Cẩm Vân hai ngày nay đều rất mê muang, tắm rửa cũng chậm chạp, động tác cũng chậm hơn so bình thường rất nhiều, khi mặc quần áo vào luôn cảm thấy có thể khó chịu, không muốn động đậy.

Cô bây giờ quả thật cũng rất hối hận vì lúc đầu đã lựa chọn mặc chiếc váy đó, trong một ngày lạnh giá như vậy, còn mặc một chiếc đầm mỏng như vậy, lộ cả lưng ra ngoài.

Bây giờ cô bị bệnh rồi, cũng chỉ trách cô ngay từ đầu lựa chọn mặc đồ như vậy.

Sau khi cô đi ra ngoài, Tống Lâm đang ngồi trên sô pha phía đối diện với giường, ngẩng đầu nhìn cô: “Nếu ngày mai em vẫn phát sốt, thì hãy đến bệnh viện.”

“Ừ.”

Cô không muốn tranh cãi với anh, nên không nặng không nhẹ nói đồng ý.

Khi Mộ Cẩm Vân nhìn thấy trên bàn có một ly nước ấm, cô sửng sốt một hồi, một lúc sau mới tới bên giường ngồi xuống, nâng ly lên, nghiêng đầu liếc nhìn Tống Lâm: “Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Lâm.”

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, lấy thuốc trên lòng bàn tay cho vào miệng.

Hai ngày hôm nay, cô uống thuốc quá nhiều, bây giờ cô cảm giác cả miệng của đều trở nên hơi đắng, sau khi nuốt thuốc xuống thì cảm thấy bao tử trào ngược, có chút buồn nôn và khó chịu.

Một lúc sau, cô đặt ly nước xuống và quay người nằm lên giường.

“Tôi ngủ ngủ trước đây, Tổng giám đốc Lâm.”

Tống Lâm nhìn cô, nhưng cũng không trả lời, nhưng cô cũng không thể đợi thêm được nữa, tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát tán, không bao lâu sau sau, Mộ Cẩm Vân đã ngủ thiếp đi.

Đợt bệnh này của bệnh, đã phát bệnh tới ba ngày, phát sốt liên tục không nghỉ ba ngày, mới dần dần khỏe trở lại.

Sau ba ngày cô cũng không hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể quay lại công ty để làm việc.

Chắc có lẽ vì cô ấy bị bệnh nên Tống Lâm dường như cũng không còn để ý đến chuyện ngày hôm đó nữa.

Còn hai ngày nữa là tháng mười hai. Cô bệnh hết ba ngày, cuối tuần phải gấp rút đi làm bù.

Tống Lâm tâm trạng thoải mái, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha nhìn cô xem lại các báo cáo và sắp xếp tổng kết hàng năm cũng như tổng kết hàng tháng.

Tháng mười hai bận rộn hơn bất kỳ tháng nào trước đó. Mặc dù Triệu Nguyệt Anh đã chia sẻ rất nhiều công việc giúp cho cô, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn hận không thể có được bốn mươi tám tiếng một ngày.

Không, bốn mươi tám tiếng cũng là không đủ dùng.

“Trưa nay ăn gì?”

Cô đang xem bản tổng kết hàng năm của từng bộ phận, đang làm cho Tống Lâm một bản tóm tắt ngắn gọn, không muốn cũng người đang trên sô pha lên tiếng nói chuyện.

Mắt Mộ Cẩm Vân một chút cũng không rời khỏi khỏi máy tính: “Anh muốn ăn gì cũng được, Tổng giám đốc Lâm, anh cứ chọn đi.”

Mặc dù cơn sốt của cô đã giảm nhưng bệnh tình của cô vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói của cô vẫn còn đặc sệt âm mũi.

Ngay khi giọng nói của cô ấy rơi xuống, chuông điện thoại di động của Tống Lâm vang lên.

Tay Mộ Cẩm Vân trên bàn phím hơi dừng lại, trong vô thức nghiêng đầu nhìn Tống Lâm.

Anh đúng lúc cũng nhìn sang: “Lát nữa nói cho tôi biết muốn ăn cái gì.”

Nói xong anh đứng dậy cầm điện thoại lên lầu hai.

Mộ Cẩm Vân mím môi lại, muốn tiếp tục hoàn thành phần tóm tắt, nhưng khi nhìn lại máy tính, cô đã không còn tâm trạng để làm nữa.

Lúc Tống Lâm xuống lầu, thấy cô đang ngơ ngác nhìn máy tính.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, quay đầu lại muốn nói với anh, anh đã đi trước một bước nói với cô: “Tôi có chuyện, em tự mình giải quyết đi.”

Nói xong, anh trực tiếp đi ra ngoài hành lang, cầm áo khoác mặc lên người, ngay sau đó, Mộ Cẩm Vân đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Lời nói đã ra tới miệng, cũng chỉ có thể nuốt trở lại.

Cô cúi đầu liếc nhìn điện thoại, trực tiếp thoát ra khỏi trang hiện tại, chuyển sang trang đặt đồ ăn, rồi gọi cho mình hai bát cháo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook