Chương 221: Không có ai có thể vừa bắt được cá lại bắt được cả gấu
Oanh
28/06/2021
Tống Lâm nhìn bà ta, sắc mặt không hề biến đổi: “Cô ấy không làm gì được Như Mộng.”
Bà Lan cười lắc đầu: “Đứa nhóc ngốc nghếch này, con quá ngây thơ rồi, suy nghĩ của người phụ nữ luôn chăm chăm vào đấy, cho dù cô Vân có rộng lượng đến mấy, nhưng mà Như Mộng là đứa con cưng của bác, bác sẽ không độ lượng như vậy đâu.”
Bà nói xong, ý cười trên mặt liền tắt đi, ngẩng đầu nhìn về phái Tống Lâm, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh lùng hơn một chút: “Hoặc là, con có thể để cho cô Vân tủi thân một chút, để nhường nhịn cho Như Mộng.”
Bà Lan thực sự rất lợi hại, một câu nói có thể chặn đứng toàn bộ đường lui của Tống Lâm.
Tống Lâm không có nói chuyện, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm bà Lan.
Bà Lan đã là người hơn năm mươi tuổi rồi, phong ba bão táp gì cũng đều đã trải qua, đối với một bề dưới như Tống Lâm, vẫn phải nhờ vào quan hệ thông gia với con gái nhà bà ta, bà ta càng không thèm sợ hãi.
Hai người cứ giằng co như vậy, cũng không biết đã trải qua bao lâu, bà Lan nâng tay vỗ vỗ vai anh: “Bác hiểu cách làm của con, người đàn ông lúc nào cũng muốn một công đôi việc. Nhưng mà con chưa từng nghĩ qua, không có bất cứ ai có thể cùng lúc vừa bắt được cả cá lại bắt được cả gấu đâu.”
“Con biết rồi.”
Anh cau mày, lạnh nhạt mà nói một câu.
Dường như bà Lan cũng không thèm để ý: “Ý của nhà bác ấy, là hy vọng vào tháng sau con sẽ tổ chức lễ cưới với Như Mộng. Hai nhà chúng ta đều hiểu rõ, việc tổ chức lễ cưới vô cùng dễ dàng.” Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, bác nghe nói em trai con cũng về nước rồi, nhà họ Tiêu lại đứng về phía cậu ta.”
“Vậy thì, con cũng lớn rồi, bác nghĩ con cũng biết phải làm cái gì mới đúng, và không nên làm cái gì. Cô thư ký kia, bác thấy cô ấy cũng không phải là kiểu người lòng tham không đáy, con cứ đuổi cô ấy đi, cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu như con không nỡ ra tay, vậy bác gái đành làm người xấu xa là được rồi.”
Sau khi bà ta nói xong, Tống Lâm vẫn không hề mở miệng như cũ.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Tống Lâm mới mở miệng nói: “Bác gái, con hiểu ý của bác.”
Lúc Mộ Cẩm Vân trở về, cô nhờ tiếp tân khách sạn gọi giúp một chiếc taxi rồi quay về.
Hà Nội vào tháng ba vẫn rất lạnh, bên trong khu nhà trống không lại càng lạnh lẽo hơn, sau khi cô nằm lên giường, liền nhớ tới ánh mắt mà Hạ Như Mộng nhìn mình nửa tiếng trước, nhịn không được mà cười mỉa mai một cái.
Cô đưa tay xoa đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó mới đứng dậy rửa mặt.
Lúc nửa đêm thì Tống Lâm đi qua, chỉ là lần này không giống như trước nữa, cô không ngủ, anh cũng không đè lên trên người cô.
Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng bước chân của anh, cũng có thể cảm nhận được anh đang ngồi trên giường bên cạnh mình.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt, cũng không định mở mắt ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thực sự cô có chút buồn ngủ, trên mặt đột nhiên lại mát lạnh, phản ứng lại, mới phát hiện Tống Lâm đang chạm vào mặt cô.
Nhưng anh chỉ chạm một cái, một lát sau đó, anh lại đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhà tắm, Mộ Cẩm Vân mới mở mắt ra quay đầu nhìn đến.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, làm cho tiếng nước chảy trong phòng tắm trở nên vô cùng rõ ràng.
Mộ Cẩm Vân thu lại ánh nhìn, lại nhắm chặt mắt buộc bản thân phải ngủ đi.
Ngày hôm sau cô vẫn có thói quen dậy sớm, cô ngồi trên giường vài giây, sau khi phản ứng lại thì vô thức mà quay đầu nhìn sang Tống Lâm ở một bên.
Lúc này trên giường đã không còn ai nữa rồi, Mộ Cẩm Vân ngây người ra một lúc, xoay người bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi tắm rửa xong, Tống Lâm cũng đã đi tập thể dục về.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Cô nhìn anh một cái, mím môi, sau đó đi đến trước bàn trang điểm của mình mà ngồi xuống.
Tống Lâm nhìn thấy bóng lưng của cô, anh cũng không trả lời lại, sau đó một lúc, anh mới xoay người vào trong phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân thừa dịp lúc còn có thời gian, bước xuống tầng làm bữa sáng.
Giữa hai người không hề trao đổi cái gì, Mộ Cẩm Vân cũng không biết bây giờ Tống Lâm đang có ý gì.
Mặc kệ anh đang có ý gì đi nữa, bản thân cô cũng không để cho những ngày tháng như thế này kéo dài đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Lâm vẫn luôn như vậy.
Có đôi khi nửa đêm qua, có đôi khi anh trực tiếp đi cùng cô từ công ty về.
Anh cũng không chạm vào cô, giữa hai người cũng không có trao đổi gì, chỉ là trong công ty đồn rằng cô bị đá vào lãnh cung cũng không còn nữa.
Lý Minh Việt nghỉ một tuần kết hôn, lại thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng là hết chín ngày.
Trong chín ngày này, Mộ Cẩm Vân bị công việc đè đến nỗi thở không được.
Tối thứ bảy Tống Lâm có một bữa tiệc tối, là nhà họ Lâm tổ chức, anh nhất định phải có mặt.
Mộ Cẩm Vân tự nhiên sẽ xuất hiện dưới danh nghĩa là bạn gái của Tống Lâm, lúc sáu giờ hơn, sau khi hai người đi ăn xong cơm tối, cô liền trực tiếp thay một chiếc váy ngắn cùng Tống Lâm đi đến nhà họ Lâm.
Nửa năm trước, bởi vì chuyện của Lâm Lộ, có một đoạn thời gian nhà họ Lâm không dám quấy rầy đến Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm vừa đi vào trong sân không lâu, cô đã nhìn thấy Lục Hoài Cẩn ở không xa.
Lục Hoài Cẩn chú ý tới ánh mắt của cô, giơ ly rượu vang trên tay mà ra hiệu với cô.
Mộ Cẩm Vân nở một nụ cười, vừa thu lại ánh mắt, liền va vào ánh mắt của Tống Lâm.
Cô khẽ run lên, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi gì.
“Lời của tôi, cô đều xem như gió thoảng qua tai hả?”
“Không có.”
Cô hoàn toàn không muốn tranh cãi, cho nên cứ theo ý anh mà đáp lại hai từ.
Tống Lâm lại nhếch môi lên, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng mà lúc này Lâm Dương đã đi đến: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân.”
“Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm thu hồi tầm mắt đang đặt trên người cô, gật đầu với Lâm Dương một cái.
Lâm Dương cũng khách khí mà đáp lại anh một cái, không hơn không kém, rồi cô cũng không làm thêm bất cứ hành động gì khác.
Tống Lâm đã rất lâu chưa xuất hiện rồi thế mà lại xuất hiện ở một bữa tiệc như thế này, hôm nay hiếm có thể thấy được, không ít người đều muốn nhìn mặt anh.
Mộ Cẩm Vân đi xã giao có chút mệt mỏi, nhưng Tống Lâm không nói gì, cô cũng không dám tự bỏ đi.
“Giúp tôi lấy đồ ăn.”
Cô đang nghĩ rằng bữa tiệc hôm nay có thể gặp được Hạ Như Mộng hay không, thì đột nhiên tiếng của Tống Lâm truyền đến.
Mộ Cẩm Vân ngơ ra một lát, sau khi phản ứng lại nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Sau khi cô đáp lại liền quay người đi về hướng đồ ăn, cũng đúng lúc Lục Hoài Cẩn cũng đang ở đó.
Trước đây anh ta thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt ở những bữa tiệc như thế này, bên người lúc nào cũng oanh oanh yến yến, nhưng ngược lại hôm nay lại vô cùng yên tĩnh.
“Cậu Cẩn.”
Mộ Cẩm Vân cười rồi chào một câu, nhưng lúc này Tống Lâm đang ở đây, cô cũng không dám đi đến gần anh ta.
Ngược lại Lục Hoài Cẩn nói: “Cô sợ tôi đến vậy sao?”
Cô cúi đầu nở một nụ cười, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.
Mà ngay lúc này, ở ngoài cổng đang có một trận rối loạn be bé.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng ngẩng đầu lên, người đi vào không phải là ai khác, chính là người mà cô nghĩ rằng có xuất hiện hay không, Hạ Như Mộng.
Hạ Như Mộng đi vào cùng với bà Lan, mặc dù cũng không xinh đẹp cho lắm, nhưng cô ta là một người mẫu, hơn nữa lại là một họa sĩ, phong cách vẫn là rất ổn.
Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục đơn giản, mặc dù Mộ Cẩm Vân không quan tâm đến mốt thời trang, nhưng cũng có thể nhìn ra được, chiếc váy này là được đặt riêng của một nhà thiết kế.
Gia đình Hạ Như Mộng đang ở nước ngoài, tài nguyên ở phương diện này, tự nhiên là tốt hơn nhiều so với mấy cô chủ nhà giàu kia.
Ở chỗ này không ít người biết đến Hạ Như Mộng, ngoài việc cô là một người có danh tiếng, còn có danh hiệu “Vợ chưa cưới của Tống Lâm”, lại càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Còn cô là bạn gái của Tống Lâm, Hạ Như Mộng vừa xuất hiện, không ít người nhìn sang phía cô.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu chăm chú vào đĩa đồ ăn của mình, giống như chuyện mấy người kia bàn luận không hề liên quan đến cô.
“Mộ Cẩm Vân.”
Lục Hoài Cẩn trực tiếp đi đến bên cạnh cô, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cậu Cẩn.”
Cô mở miệng gọi anh một tiếng, ánh mắt Lục Hoài Cẩn đặt lên mặt cô, không nhịn được mà cau mày.
“Cô…”
Anh ta vừa mở miệng, Mộ Cẩm Vân đã nói trước: “Cậu Cẩn, tôi đi sang chỗ tổng giám đốc Lâm trước.”
Cô nói xong, bưng chiếc đĩa có chút đồ ăn đi tìm Tống Lâm.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Cô đi đến trước mặt anh, mở miệng gọi anh một tiếng.
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, không nhìn thấy rõ được cảm xúc trên mặt, nhưng lúc anh không nói gì, cũng đủ làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực.
Mộ Cẩm Vân lại đưa tay giơ cái đĩa lên trên: “Tổng giám đốc Lâm?”
Cô lại mở miệng gọi anh một tiếng, lần này, cuối cùng anh cũng có phản ứng lại, đưa tay ra lấy chiếc đĩa.
“Ừ.”
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Hạ Như Mộng đang đi qua, cô theo bản năng mà lùi ra sau một bước.
Hạ Như Mộng cũng không phải là người độ lượng gì, cô cũng không muốn ở trong lúc này lại bị Hạ Như Mộng làm khó.
“Không ngờ rằng tối nay anh cũng đến đấy, nếu như biết sớm, em đã đến công ty tìm anh, đi cùng anh qua đây rồi.”
Hạ Như Mộng đi đến bên cạnh Tống Lâm, đưa tay ra muốn dắt Tống Lâm đi.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người nghe thấy tiếng của Hạ Như Mộng, đều nhìn sang Mộ Cẩm Vân như đang xem kịch vui vậy.
Mộ Cẩm Vân lùi về sau từng bước một, trực tiếp đụng vào ngực của một người, cô mới dừng lại.
“Xin lỗi.”
Người phía sau đỡ lấy bờ vai của cô: “Lần thứ hai rồi, Mộ Cẩm Vân.”
Nghe được tiếng của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn về phía anh ta: “Cậu Cẩn?”
“Hạ Như Mộng này, vẫn là rất lợi hại đấy.”
Anh ta nói, nhìn Hạ Như Mộng đang đứng bên cạnh Tống Lâm, cười như không cười mà mang theo một chút châm chọc.
Mộ Cẩm Vân mím môi, không nói tiếp.
Tống Lâm hoàn toàn bị Hạ Như Mộng cuối lấy, Mộ Cẩm Vân cũng biết bản thân mình lúc này có thể nói là vô cùng dư thừa.
Cô tìm một nơi an tĩnh, định đợi mười phút sau rồi đi nói với Tống Lâm là mình đi trước.
Lục Hoài Cẩn đưa cho cô một cốc nước hoa quả: “Nhàm chán không?”
Mộ Cẩm Vân đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cô uống một ngụm nước trái cây, mới ngẩng đầu nhìn về anh ta mà nói: “Công việc đều là rất nhàm chán, đã quen rồi.”
Nghe thấy lời cô nói, Lục Hoài Cẩn nhíu chặt mày.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng không lên tiếng, cứ như vậy ngồi trong khu nghỉ chốc lát, Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian trên điện thoại di động phát hiện đã gần tám giờ, cô buông đồ uống trên tay xuống, nhìn thoáng qua Lục Hoài Cẩn ngồi trước mặt: “Cậu Cẩn, tôi đi trước.”
“Về à?”
“Ừm, tôi nói với tổng giám đốc Lam một tiếng.”
Cô nói xong, đứng dậy đi tới chỗ Tống Lâm.
Hạ Như Mộng vẫn ở chỗ Tống Lâm, lúc Mộ Cẩm Vân bước tới, Hạ Như Mộng đắc ý đưa mắt qua lại với cô.”
Bà Lan cười lắc đầu: “Đứa nhóc ngốc nghếch này, con quá ngây thơ rồi, suy nghĩ của người phụ nữ luôn chăm chăm vào đấy, cho dù cô Vân có rộng lượng đến mấy, nhưng mà Như Mộng là đứa con cưng của bác, bác sẽ không độ lượng như vậy đâu.”
Bà nói xong, ý cười trên mặt liền tắt đi, ngẩng đầu nhìn về phái Tống Lâm, tuy rằng vẫn mang theo nụ cười, nhưng biểu cảm trên mặt lại lạnh lùng hơn một chút: “Hoặc là, con có thể để cho cô Vân tủi thân một chút, để nhường nhịn cho Như Mộng.”
Bà Lan thực sự rất lợi hại, một câu nói có thể chặn đứng toàn bộ đường lui của Tống Lâm.
Tống Lâm không có nói chuyện, nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm bà Lan.
Bà Lan đã là người hơn năm mươi tuổi rồi, phong ba bão táp gì cũng đều đã trải qua, đối với một bề dưới như Tống Lâm, vẫn phải nhờ vào quan hệ thông gia với con gái nhà bà ta, bà ta càng không thèm sợ hãi.
Hai người cứ giằng co như vậy, cũng không biết đã trải qua bao lâu, bà Lan nâng tay vỗ vỗ vai anh: “Bác hiểu cách làm của con, người đàn ông lúc nào cũng muốn một công đôi việc. Nhưng mà con chưa từng nghĩ qua, không có bất cứ ai có thể cùng lúc vừa bắt được cả cá lại bắt được cả gấu đâu.”
“Con biết rồi.”
Anh cau mày, lạnh nhạt mà nói một câu.
Dường như bà Lan cũng không thèm để ý: “Ý của nhà bác ấy, là hy vọng vào tháng sau con sẽ tổ chức lễ cưới với Như Mộng. Hai nhà chúng ta đều hiểu rõ, việc tổ chức lễ cưới vô cùng dễ dàng.” Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, bác nghe nói em trai con cũng về nước rồi, nhà họ Tiêu lại đứng về phía cậu ta.”
“Vậy thì, con cũng lớn rồi, bác nghĩ con cũng biết phải làm cái gì mới đúng, và không nên làm cái gì. Cô thư ký kia, bác thấy cô ấy cũng không phải là kiểu người lòng tham không đáy, con cứ đuổi cô ấy đi, cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nếu như con không nỡ ra tay, vậy bác gái đành làm người xấu xa là được rồi.”
Sau khi bà ta nói xong, Tống Lâm vẫn không hề mở miệng như cũ.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, cũng không biết đã trải qua bao lâu, Tống Lâm mới mở miệng nói: “Bác gái, con hiểu ý của bác.”
Lúc Mộ Cẩm Vân trở về, cô nhờ tiếp tân khách sạn gọi giúp một chiếc taxi rồi quay về.
Hà Nội vào tháng ba vẫn rất lạnh, bên trong khu nhà trống không lại càng lạnh lẽo hơn, sau khi cô nằm lên giường, liền nhớ tới ánh mắt mà Hạ Như Mộng nhìn mình nửa tiếng trước, nhịn không được mà cười mỉa mai một cái.
Cô đưa tay xoa đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó mới đứng dậy rửa mặt.
Lúc nửa đêm thì Tống Lâm đi qua, chỉ là lần này không giống như trước nữa, cô không ngủ, anh cũng không đè lên trên người cô.
Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng bước chân của anh, cũng có thể cảm nhận được anh đang ngồi trên giường bên cạnh mình.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt, cũng không định mở mắt ra.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thực sự cô có chút buồn ngủ, trên mặt đột nhiên lại mát lạnh, phản ứng lại, mới phát hiện Tống Lâm đang chạm vào mặt cô.
Nhưng anh chỉ chạm một cái, một lát sau đó, anh lại đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa nhà tắm, Mộ Cẩm Vân mới mở mắt ra quay đầu nhìn đến.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, làm cho tiếng nước chảy trong phòng tắm trở nên vô cùng rõ ràng.
Mộ Cẩm Vân thu lại ánh nhìn, lại nhắm chặt mắt buộc bản thân phải ngủ đi.
Ngày hôm sau cô vẫn có thói quen dậy sớm, cô ngồi trên giường vài giây, sau khi phản ứng lại thì vô thức mà quay đầu nhìn sang Tống Lâm ở một bên.
Lúc này trên giường đã không còn ai nữa rồi, Mộ Cẩm Vân ngây người ra một lúc, xoay người bước xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau khi tắm rửa xong, Tống Lâm cũng đã đi tập thể dục về.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Cô nhìn anh một cái, mím môi, sau đó đi đến trước bàn trang điểm của mình mà ngồi xuống.
Tống Lâm nhìn thấy bóng lưng của cô, anh cũng không trả lời lại, sau đó một lúc, anh mới xoay người vào trong phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân thừa dịp lúc còn có thời gian, bước xuống tầng làm bữa sáng.
Giữa hai người không hề trao đổi cái gì, Mộ Cẩm Vân cũng không biết bây giờ Tống Lâm đang có ý gì.
Mặc kệ anh đang có ý gì đi nữa, bản thân cô cũng không để cho những ngày tháng như thế này kéo dài đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Lâm vẫn luôn như vậy.
Có đôi khi nửa đêm qua, có đôi khi anh trực tiếp đi cùng cô từ công ty về.
Anh cũng không chạm vào cô, giữa hai người cũng không có trao đổi gì, chỉ là trong công ty đồn rằng cô bị đá vào lãnh cung cũng không còn nữa.
Lý Minh Việt nghỉ một tuần kết hôn, lại thêm hai ngày cuối tuần, tổng cộng là hết chín ngày.
Trong chín ngày này, Mộ Cẩm Vân bị công việc đè đến nỗi thở không được.
Tối thứ bảy Tống Lâm có một bữa tiệc tối, là nhà họ Lâm tổ chức, anh nhất định phải có mặt.
Mộ Cẩm Vân tự nhiên sẽ xuất hiện dưới danh nghĩa là bạn gái của Tống Lâm, lúc sáu giờ hơn, sau khi hai người đi ăn xong cơm tối, cô liền trực tiếp thay một chiếc váy ngắn cùng Tống Lâm đi đến nhà họ Lâm.
Nửa năm trước, bởi vì chuyện của Lâm Lộ, có một đoạn thời gian nhà họ Lâm không dám quấy rầy đến Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm vừa đi vào trong sân không lâu, cô đã nhìn thấy Lục Hoài Cẩn ở không xa.
Lục Hoài Cẩn chú ý tới ánh mắt của cô, giơ ly rượu vang trên tay mà ra hiệu với cô.
Mộ Cẩm Vân nở một nụ cười, vừa thu lại ánh mắt, liền va vào ánh mắt của Tống Lâm.
Cô khẽ run lên, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi gì.
“Lời của tôi, cô đều xem như gió thoảng qua tai hả?”
“Không có.”
Cô hoàn toàn không muốn tranh cãi, cho nên cứ theo ý anh mà đáp lại hai từ.
Tống Lâm lại nhếch môi lên, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng mà lúc này Lâm Dương đã đi đến: “Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân.”
“Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm thu hồi tầm mắt đang đặt trên người cô, gật đầu với Lâm Dương một cái.
Lâm Dương cũng khách khí mà đáp lại anh một cái, không hơn không kém, rồi cô cũng không làm thêm bất cứ hành động gì khác.
Tống Lâm đã rất lâu chưa xuất hiện rồi thế mà lại xuất hiện ở một bữa tiệc như thế này, hôm nay hiếm có thể thấy được, không ít người đều muốn nhìn mặt anh.
Mộ Cẩm Vân đi xã giao có chút mệt mỏi, nhưng Tống Lâm không nói gì, cô cũng không dám tự bỏ đi.
“Giúp tôi lấy đồ ăn.”
Cô đang nghĩ rằng bữa tiệc hôm nay có thể gặp được Hạ Như Mộng hay không, thì đột nhiên tiếng của Tống Lâm truyền đến.
Mộ Cẩm Vân ngơ ra một lát, sau khi phản ứng lại nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Sau khi cô đáp lại liền quay người đi về hướng đồ ăn, cũng đúng lúc Lục Hoài Cẩn cũng đang ở đó.
Trước đây anh ta thường thích trêu hoa ghẹo nguyệt ở những bữa tiệc như thế này, bên người lúc nào cũng oanh oanh yến yến, nhưng ngược lại hôm nay lại vô cùng yên tĩnh.
“Cậu Cẩn.”
Mộ Cẩm Vân cười rồi chào một câu, nhưng lúc này Tống Lâm đang ở đây, cô cũng không dám đi đến gần anh ta.
Ngược lại Lục Hoài Cẩn nói: “Cô sợ tôi đến vậy sao?”
Cô cúi đầu nở một nụ cười, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.
Mà ngay lúc này, ở ngoài cổng đang có một trận rối loạn be bé.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng ngẩng đầu lên, người đi vào không phải là ai khác, chính là người mà cô nghĩ rằng có xuất hiện hay không, Hạ Như Mộng.
Hạ Như Mộng đi vào cùng với bà Lan, mặc dù cũng không xinh đẹp cho lắm, nhưng cô ta là một người mẫu, hơn nữa lại là một họa sĩ, phong cách vẫn là rất ổn.
Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục đơn giản, mặc dù Mộ Cẩm Vân không quan tâm đến mốt thời trang, nhưng cũng có thể nhìn ra được, chiếc váy này là được đặt riêng của một nhà thiết kế.
Gia đình Hạ Như Mộng đang ở nước ngoài, tài nguyên ở phương diện này, tự nhiên là tốt hơn nhiều so với mấy cô chủ nhà giàu kia.
Ở chỗ này không ít người biết đến Hạ Như Mộng, ngoài việc cô là một người có danh tiếng, còn có danh hiệu “Vợ chưa cưới của Tống Lâm”, lại càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Còn cô là bạn gái của Tống Lâm, Hạ Như Mộng vừa xuất hiện, không ít người nhìn sang phía cô.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu chăm chú vào đĩa đồ ăn của mình, giống như chuyện mấy người kia bàn luận không hề liên quan đến cô.
“Mộ Cẩm Vân.”
Lục Hoài Cẩn trực tiếp đi đến bên cạnh cô, Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cậu Cẩn.”
Cô mở miệng gọi anh một tiếng, ánh mắt Lục Hoài Cẩn đặt lên mặt cô, không nhịn được mà cau mày.
“Cô…”
Anh ta vừa mở miệng, Mộ Cẩm Vân đã nói trước: “Cậu Cẩn, tôi đi sang chỗ tổng giám đốc Lâm trước.”
Cô nói xong, bưng chiếc đĩa có chút đồ ăn đi tìm Tống Lâm.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Cô đi đến trước mặt anh, mở miệng gọi anh một tiếng.
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô, không nhìn thấy rõ được cảm xúc trên mặt, nhưng lúc anh không nói gì, cũng đủ làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực.
Mộ Cẩm Vân lại đưa tay giơ cái đĩa lên trên: “Tổng giám đốc Lâm?”
Cô lại mở miệng gọi anh một tiếng, lần này, cuối cùng anh cũng có phản ứng lại, đưa tay ra lấy chiếc đĩa.
“Ừ.”
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Hạ Như Mộng đang đi qua, cô theo bản năng mà lùi ra sau một bước.
Hạ Như Mộng cũng không phải là người độ lượng gì, cô cũng không muốn ở trong lúc này lại bị Hạ Như Mộng làm khó.
“Không ngờ rằng tối nay anh cũng đến đấy, nếu như biết sớm, em đã đến công ty tìm anh, đi cùng anh qua đây rồi.”
Hạ Như Mộng đi đến bên cạnh Tống Lâm, đưa tay ra muốn dắt Tống Lâm đi.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người nghe thấy tiếng của Hạ Như Mộng, đều nhìn sang Mộ Cẩm Vân như đang xem kịch vui vậy.
Mộ Cẩm Vân lùi về sau từng bước một, trực tiếp đụng vào ngực của một người, cô mới dừng lại.
“Xin lỗi.”
Người phía sau đỡ lấy bờ vai của cô: “Lần thứ hai rồi, Mộ Cẩm Vân.”
Nghe được tiếng của Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn về phía anh ta: “Cậu Cẩn?”
“Hạ Như Mộng này, vẫn là rất lợi hại đấy.”
Anh ta nói, nhìn Hạ Như Mộng đang đứng bên cạnh Tống Lâm, cười như không cười mà mang theo một chút châm chọc.
Mộ Cẩm Vân mím môi, không nói tiếp.
Tống Lâm hoàn toàn bị Hạ Như Mộng cuối lấy, Mộ Cẩm Vân cũng biết bản thân mình lúc này có thể nói là vô cùng dư thừa.
Cô tìm một nơi an tĩnh, định đợi mười phút sau rồi đi nói với Tống Lâm là mình đi trước.
Lục Hoài Cẩn đưa cho cô một cốc nước hoa quả: “Nhàm chán không?”
Mộ Cẩm Vân đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cô uống một ngụm nước trái cây, mới ngẩng đầu nhìn về anh ta mà nói: “Công việc đều là rất nhàm chán, đã quen rồi.”
Nghe thấy lời cô nói, Lục Hoài Cẩn nhíu chặt mày.
Anh ta cúi đầu nhìn cô, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người im lặng không lên tiếng, cứ như vậy ngồi trong khu nghỉ chốc lát, Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian trên điện thoại di động phát hiện đã gần tám giờ, cô buông đồ uống trên tay xuống, nhìn thoáng qua Lục Hoài Cẩn ngồi trước mặt: “Cậu Cẩn, tôi đi trước.”
“Về à?”
“Ừm, tôi nói với tổng giám đốc Lam một tiếng.”
Cô nói xong, đứng dậy đi tới chỗ Tống Lâm.
Hạ Như Mộng vẫn ở chỗ Tống Lâm, lúc Mộ Cẩm Vân bước tới, Hạ Như Mộng đắc ý đưa mắt qua lại với cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.