Chương 24: Người phụ nữ của Tống Lâm
Oanh
29/04/2021
Mộ Cẩm Vân phản ứng kịp thời: “Hóa ra là bạn của tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm đang..” “Tôi đương nhiên biết người phụ nữ của Tống Lâm.
Anh ta lại lần nữa ngắt lời cô nói rồi nhấc chân đi thẳng về phía cô.
Nghe thấy lời nói của anh ta thì Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy không ổn.
Cô vô thức quay người muốn bỏ chạy lại bị đối phương đưa tay kéo trở lại.
Cánh tay của Mộ Cẩm Vân bị nắm lấy, người đàn ông tùy tiện ép cô lên trên vách tường.
Tay của cô bị kéo ra, áo sơ mi bị xé rách rơi xuống dưới để lộ ra đầu vai.
Lục Hoài Cẩn khẽ thở dài: “Dáng người không tồi”.
Sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ, cô lại đưa tay kéo quần áo lên: “Thưa anh, tôi không quen anh, nếu như anh muốn tìm tổng giám đốc Lâm thì anh ấy đang…
“Lục Hoài Cẩn, tôi tên là Lục Hoài Cẩn”.
Mộ Cẩm Vân hơi ngơ ngác nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp: “Anh Cẩn, tôi chỉ là thư ký của tổng giám đốc Lâm, nếu như anh có chuyện gì thì tôi đề nghị anh bây giờ xuống dưới tìm tổng giám đốc Lâm để giải quyết chứ không phải ở đây gây khó dễ một thư ^*” ký như tôi”.
Cô vừa mới từ nước ngoài vê chưa được bao lâu cho nên cũng không quen thân với người tên Lục Hoài Cẩn này.
Lục Hoài Cẩn nhìn người phụ nữ ở trước mặt, không khỏi nở nụ cười: “Tài ăn nói của cô cũng không tệ, có phải là các kỹ năng khác của cô cũng không tệ có đúng không”.
“Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là cũng không tệ, nếu không thì làm sao Tống Lâm có thể nhìn trúng cô chứ”.
Anh ta càng nói càng khó nghe, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân cũng càng ngày càng lạnh: “Anh Cẩn, làm phiền anh tôn trọng tôi một chút!” “Tôn trọng? Tôi nghĩ là cô Vân sẽ không biết từ này”.
Rốt cuộc thì câu nói này của Lục Hoài Cẩn cũng đã chọc giận Mộ Cẩm Vân, cô cắn môi đưa tay tát lên khuôn mặt ở trước mặt.
Sau khi tát xong cô lại thu tay về, cả bàn tay của cô đều đang run rẩy.
“Anh Cẩn, tôi không biết anh đã nghe những tin đồn gì, nhưng mà tôn trọng phụ nữ là phép lịch sự cơ bản nhất của một người đàn ông”.
Cái tát này của Mộ Cẩm Vân cũng không nhẹ, Lục Hoài Cẩn có thể cảm thấy được trong miệng của mình có mùi máu tươi.
Nghe cô nói xong trái lại anh ta thả lỏng tay: “Nhưng mà tôi thực sự cảm thấy có hứng thú với người phụ nữ của Tống Lâm” “Tôi và tổng giám đốc Lâm chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới chứ không có quan hệ giống như anh Cẩn nghĩ”.
Anh ta khẽ khit mũi: “Nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ta nhìn trúng một mình cô, thư ký Vân à, lời nói này của cô nếu nói ra ngoài thì sẽ không có ai tin đâu”.
“Mặc kệ anh có tin hay không, những lời tôi nói đều là sự thật”.
Lục Hoài Cẩn vẫn không thả cô ra: “Nói đi, phải như thế nào thì cô mới bằng lòng ở với tôi?” “Như thế nào cũng không được, anh Cẩn vui lòng tôn trọng tôi một chút”.
“Nếu như tôi không tôn trọng cô thì có khả năng bây giờ cô đã ở trong phòng của tôi rồi”.
Sắc mặt của Mộ Cẩm Vân tái đi, bàn tay đang nắm quần áo của cô vô thức siết chặt.
Cô không biết rốt cuộc là vận mệnh của mình như thế nào, cô gặp phải một người khó chơi như Tống Lâm thì cũng thôi đi, bây giờ lại đụng phải cái đồ thần kinh Lục Hoài Cẩn.
“Hoặc là như thế này cũng được, cô ở bên tôi một đêm, cô muốn gì thì tôi cũng sẽ đưa cho cô”.
“Tôi muốn anh cút”.
Đương nhiên cô không nói câu này ra.
“Anh Cẩn, làm phiền anh để tôi đi”.
Nghe thấy lời cô nói Lục Hoài Cẩn dùng đầu lưỡi liếm môi: “Có thể, nếu như cô đồng ý với yêu cầu của tôi thì tôi sẽ để cô đi”.
“Đồng ý cái gì?” Lục Hoài Cẩn vừa dứt lời thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ xa truyền tới.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông đang bước từng bước tới.
Anh ta lại lần nữa ngắt lời cô nói rồi nhấc chân đi thẳng về phía cô.
Nghe thấy lời nói của anh ta thì Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy không ổn.
Cô vô thức quay người muốn bỏ chạy lại bị đối phương đưa tay kéo trở lại.
Cánh tay của Mộ Cẩm Vân bị nắm lấy, người đàn ông tùy tiện ép cô lên trên vách tường.
Tay của cô bị kéo ra, áo sơ mi bị xé rách rơi xuống dưới để lộ ra đầu vai.
Lục Hoài Cẩn khẽ thở dài: “Dáng người không tồi”.
Sắc mặt Mộ Cẩm Vân cứng đờ, cô lại đưa tay kéo quần áo lên: “Thưa anh, tôi không quen anh, nếu như anh muốn tìm tổng giám đốc Lâm thì anh ấy đang…
“Lục Hoài Cẩn, tôi tên là Lục Hoài Cẩn”.
Mộ Cẩm Vân hơi ngơ ngác nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp: “Anh Cẩn, tôi chỉ là thư ký của tổng giám đốc Lâm, nếu như anh có chuyện gì thì tôi đề nghị anh bây giờ xuống dưới tìm tổng giám đốc Lâm để giải quyết chứ không phải ở đây gây khó dễ một thư ^*” ký như tôi”.
Cô vừa mới từ nước ngoài vê chưa được bao lâu cho nên cũng không quen thân với người tên Lục Hoài Cẩn này.
Lục Hoài Cẩn nhìn người phụ nữ ở trước mặt, không khỏi nở nụ cười: “Tài ăn nói của cô cũng không tệ, có phải là các kỹ năng khác của cô cũng không tệ có đúng không”.
“Nhưng mà tôi nghĩ hẳn là cũng không tệ, nếu không thì làm sao Tống Lâm có thể nhìn trúng cô chứ”.
Anh ta càng nói càng khó nghe, sắc mặt của Mộ Cẩm Vân cũng càng ngày càng lạnh: “Anh Cẩn, làm phiền anh tôn trọng tôi một chút!” “Tôn trọng? Tôi nghĩ là cô Vân sẽ không biết từ này”.
Rốt cuộc thì câu nói này của Lục Hoài Cẩn cũng đã chọc giận Mộ Cẩm Vân, cô cắn môi đưa tay tát lên khuôn mặt ở trước mặt.
Sau khi tát xong cô lại thu tay về, cả bàn tay của cô đều đang run rẩy.
“Anh Cẩn, tôi không biết anh đã nghe những tin đồn gì, nhưng mà tôn trọng phụ nữ là phép lịch sự cơ bản nhất của một người đàn ông”.
Cái tát này của Mộ Cẩm Vân cũng không nhẹ, Lục Hoài Cẩn có thể cảm thấy được trong miệng của mình có mùi máu tươi.
Nghe cô nói xong trái lại anh ta thả lỏng tay: “Nhưng mà tôi thực sự cảm thấy có hứng thú với người phụ nữ của Tống Lâm” “Tôi và tổng giám đốc Lâm chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới chứ không có quan hệ giống như anh Cẩn nghĩ”.
Anh ta khẽ khit mũi: “Nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ nhìn thấy anh ta nhìn trúng một mình cô, thư ký Vân à, lời nói này của cô nếu nói ra ngoài thì sẽ không có ai tin đâu”.
“Mặc kệ anh có tin hay không, những lời tôi nói đều là sự thật”.
Lục Hoài Cẩn vẫn không thả cô ra: “Nói đi, phải như thế nào thì cô mới bằng lòng ở với tôi?” “Như thế nào cũng không được, anh Cẩn vui lòng tôn trọng tôi một chút”.
“Nếu như tôi không tôn trọng cô thì có khả năng bây giờ cô đã ở trong phòng của tôi rồi”.
Sắc mặt của Mộ Cẩm Vân tái đi, bàn tay đang nắm quần áo của cô vô thức siết chặt.
Cô không biết rốt cuộc là vận mệnh của mình như thế nào, cô gặp phải một người khó chơi như Tống Lâm thì cũng thôi đi, bây giờ lại đụng phải cái đồ thần kinh Lục Hoài Cẩn.
“Hoặc là như thế này cũng được, cô ở bên tôi một đêm, cô muốn gì thì tôi cũng sẽ đưa cho cô”.
“Tôi muốn anh cút”.
Đương nhiên cô không nói câu này ra.
“Anh Cẩn, làm phiền anh để tôi đi”.
Nghe thấy lời cô nói Lục Hoài Cẩn dùng đầu lưỡi liếm môi: “Có thể, nếu như cô đồng ý với yêu cầu của tôi thì tôi sẽ để cô đi”.
“Đồng ý cái gì?” Lục Hoài Cẩn vừa dứt lời thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ xa truyền tới.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đàn ông đang bước từng bước tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.