Chương 307: Phụ nữ muốn được trêu chọc
Oanh
29/06/2021
","Cô cúi đầu xuống, thấy cánh tay anh động đậy, Mộ Cẩm Vân liền giơ tay đưa tay ra.
Anh lập tức nắm thật chặt, một người rõ ràng vẫn còn yếu ớt như vậy nhưng vẫn còn rất nhiều sức lực nắm tay cô.
Cô ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không buồn ngủ à, tổng giám đốc Lâm?”
Mấy ngày nay anh không ăn được gì, đều chỉ nhờ vào việc truyền dịch dinh dưỡng nên người sụt cân rất nhanh, mặt gầy đi trông thấy.
Mộ Cẩm Vân không chịu được đưa tay lên chạm vào mặt anh, vết sẹo trên đó đã bắt đầu đóng vảy và bong ra, chỉ là vết cắt sâu như vậy, cho dù có lành thì vẫn có thể để lại sẹo.
Tống Lâm chợt nhớ ra, đột nhiên nhíu mày nhìn cô: “Xấu lắm hả?”
Vừa nghe anh nói xong, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không xấu.”
“Có xấu thì cũng là của cô rồi.”
Anh siết chặt tay cô, đôi mày cau có không hề giãn ra.
Trong lòng anh đã biết con dao đó mạnh thế nào lúc nó rơi xuống.
Càng lớn tuổi, khả năng liền sẹo của da càng kém, nếu để lại vết tích quá sâu thì rất có khả năng sẽ để lại sẹo.
Tống Lâm chợt nghĩ, anh định ngày mai sẽ cho Lý Minh Việt đi lấy lại kem xóa sẹo, nếu không được thì anh lén đi phẫu thuật nhân lúc Mộ Cẩm Vân bận việc ở công ty.
Mộ Cẩm Vân không biết anh đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt anh thay đổi liên tục, nghĩ rằng anh khó chịu, không chăm sóc được thì lại ngại: “Anh sao vậy, có phải bị đau chỗ nào không?”
Đôi mắt đen đảo qua trong chốc lát, dừng lại nhìn cô, bàn tay đang ôm cô đột nhiên chuyển động, kéo tay cô dừng ở khoang ngực trái: “Ở đây, đau một chút.”
Mộ Cẩm Vân biết anh bị gãy ba chiếc xương sườn, bác sĩ nói một chiếc xương sườn của anh suýt chút nữa đâm vào tim, cô còn nghĩ là anh bị đau xương sườn nên người lập tức lo lắng: “Tôi, tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”
Vừa nói cô vừa đưa tay tìm cái chuông trên đầu giường anh.
Cô vừa tìm được thì đã nghe thấy anh nói: “Cô vẫn chưa là của tôi nên có chút đau.”
“...”
Mộ Cẩm Vân không biết nên cười hay nên khóc, nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, có phải ai cướp mất hồn của anh không vậy?”
“Không có, thư ký Minh Việt nói phụ nữ muốn được chọc ghẹo.”
Mộ Cẩm Vân không ngờ thư ký Minh Việt lại có thể dạy cho anh như vậy, nhớ lại lúc trước khi anh đối với cô tốt nhất, đại khái cũng là khen cô xinh đẹp và ngoan ngoãn?
Cô buông cái chuông, cười bóng gió nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm còn câu ngôn tình nào nữa không nói tôi nghe?”
“Chưa, nghĩ ra.”
Anh lại rất thẳng thắn, cau mày nghiêm túc nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân không khỏi bật cười, cười nắc nẻ đến nỗi khóe mắt ẩm ướt, cô đưa tay ra lau: “Vậy anh nghĩ đi rồi nói.”
Lần này Tống Lâm đã thức lâu hơn một chút, nhưng anh cũng đã đi ngủ vào khoảng mười một giờ.
Lý Minh Việt đề cập đến bữa ăn khuya và hỏi cô: “Cô Cẩm Vân, cô có đói không?”
Cô lắc đầu: “Tôi không đói, anh hỏi bọn họ xem sao.”
Hai người đó hôm nay hầu như đều theo sát cô từng bước, tuy không có chuyện gì xảy ra nhưng cũng vất vả.
Tống Lâm hồi phục khá tốt, căn bản thể lực của anh đã tốt rồi, tuy lần này đã bước qua quỷ môn quan và giữ được mạng, đến nay lại được dưỡng bệnh trong một bệnh viện tư nhân với nhiều loại thuốc ngoại nhập đắt tiền nên tốc độ hồi phục nhanh hơn Mộ Cẩm Vân nghĩ nhiều.
Ống thở trong phổi nhanh chóng được rút ra, nhưng hiện tượng tràn khí màng phổi cần phải được tịnh dưỡng, hơn nữa những vết thương khác trên người cũng không nhẹ, nên chuyện xuất viện dù cho Tống Lâm muốn gấp cũng không được.
Vào ngày ký kết dự án AI, Lý Minh Việt sẽ đi cùng với Mộ Cẩm Vân.
Vì để nhà họ Trần ép Trần Đông Kiệt không kết hôn với cô, lúc trước Tống Lâm đã đồng ý để nhà họ Trần có được một phần của lợi nhuận. Mặc dù chỉ lấy được mười phần trăm trong dự án hơn ba mươi lăm nghìn tỉ đồng nhưng nhà họ Trần cũng thu được không ít lợi ích.
Mộ Cẩm Vân biết rằng dự án này rất có triển vọng, Tống Lâm luôn có tầm nhìn dài hạn, AI mới chỉ nổi bật ở trong nước trong hai năm qua, nhưng anh đã bắt đầu nghiên cứu đầu tư từ mười năm trước.
Thành quả có được ngày hôm nay là do anh đầu tư vào cũng không ít, nếu như ngày đó không phải vì cô thì Tống Lâm sẽ không từ bỏ.
Mộ Cẩm Vân đứng trong thang máy, tâm trạng có chút phức tạp.
Khi thang máy dừng lại trước mặt, Lý Minh Việt ở phía sau nhắc nhở cô: “Cô Cẩm Vân, thang máy đến rồi.”
Cô sực tỉnh lại, khuôn mặt thay đổi biểu cảm, đi giày cao gót bước ra.
Trần Hoàn Nguyên sửng sốt khi nhìn thấy cô: “Cô Cẩm Vân?”
Chuyện Tống Lâm bị thương giờ vẫn đang được giữ kín, mấy năm nay công ty Samsung phát triển không ngừng, có không ít người đang âm thầm canh chừng Tống Lâm.
Nhưng Tống Lâm lại không muốn tung ra thị trường, chín mươi phần trăm cổ phần của công ty Samsung đã nằm trong tay anh, những người ở ngoài muốn nhảy vào phân chia cổ phần đều không được.
Mấy năm nay Tống Lâm hết đối phó với nhà họ Lương rồi lại tới nhà họ Tống, công ty Samsung hết lần này đến lần khác bị nhắm đến, anh thực sự rất mệt mỏi.
Ngay sau khi dự án này ra mắt, càng có nhiều người ghen tị, nếu như tin tức anh bị thương nặng và Mộ Cẩm Vân tiếp quản công ty Samsung được lan truyền, không còn nghi ngờ gì nữa Tống Lâm sẽ chắc chắn sẽ bị hành hạ lên xuống.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, đã lâu không gặp, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào.”
Lý Minh Việt ở bên cạnh cũng nói: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, Tổng giám đốc Lâm đã giao cho cô Cẩm Vân chịu trách nhiệm về dự án này. Anh ấy hiện đang ở Mỹ. Nếu ông không yên tâm thì tôi có thể liên hệ với anh ấy giúp ông.”
Trần Hoàn Nguyên cũng là một con cáo già, gặp Mộ Cẩm Vân tốt hơn so với gặp Tống Lâm.
Ông ta nhanh chóng thu lại nụ cười: “Đã lâu không gặp, cô Cẩm Vân. Thư ký Minh Việt nghiêm trọng quá rồi, chỉ là tôi đã quá lâu không gặp cô Cẩm Vân nên nhất thời không kịp phản ứng.”
Ông ta nói rồi thở dài: “Giờ tôi cũng già rồi, phản ứng cũng chậm chạp, mong thư ký Minh Việt và cô Cẩm Vân sẽ không để ý.”
Mộ Cẩm Vân cũng mỉm cười, giả vờ thuận theo lời nói của công ta: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên không chê tôi còn trẻ và thiếu kinh nghiệm là được rồi.”
“Đâu có, năng lực của cô Cẩm Vân tất cả mọi người đều biết rồi.”
“Tổng giám đốc Hoàn Nguyên quá khen rồi.”
Vừa nói tay cô vừa nhận hợp đồng từ Lý Minh Việt: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, tôi nghĩ tổng giám đốc Lâm đã bàn bạc xong với ông rồi, đây là những điều khoản chi tiết trong bản hợp đồng, ông xem qua coi có vấn đề gì không.”
Trần Hoàn Nguyên mỉm cười, vươn tay nhận lấy: “Cô Cẩm Vân Khách khí rồi, có cô và tổng giám đốc Lâm là tôi an tâm tuyệt đối rồi.”
Nói như vậy nhưng ông ta vẫn mở hợp đồng ra xem.
Khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở mục nào đó, sắc mặt của Trần Hoàn Nguyên có chút thay đổi, ông ta do dự nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô Cẩm Vân, ý của chỗ này là?”
Mộ Cẩm Vân xem diễn xuất của ông ta, cũng không vạch trần: “Mỗi năm tổng giám đốc Hoàn Nguyên cần đầu tư hai mươi phần trăm kinh phí nghiên cứu. Điểm này thì tổng giám đốc Hoàn Nguyên có vấn đề gì không?”
Trần Hoàn Nguyên hơi nhíu mày, nhưng nét mặt vẫn rất nhu hòa: “Cô Cẩm Vân, cô vừa mới tiếp quản dự án này, có thể không hiểu ý của tổng giám đốc Lâm rồi. Tôi nhớ lúc đó đã bàn bạc xong rồi, nhà họ Trần chỉ đầu tư chi phí nghiên cứu điều trị.”
Mộ Cẩm Vân hơi nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: “Vậy sao?”
Vừa nói cô vừa cầm bản hợp đồng xem xét: “Nếu đã như vậy, vậy thì bản hợp đồng này cần phải sửa đổi rồi.”
Mộ Cẩm Vân nói xong liền quay đầu lại liếc nhìn Lý Minh Việt ở bên cạnh: “Thư ký Minh Việt, anh trở về thay đổi điều khoản kinh phí đầu tư của Cửu Danh, đồng thời cũng thay đổi việc phân chia lợi nhuận. Nếu tổng giám đốc Hoàn Nguyên đã bàn bạc xong với tổng giám đốc Lâm chỉ là trong mảng điều trị thôi, vậy tôi cũng không dám làm trái.”
Trần Hoàn Nguyên vừa rồi còn rất hài lòng, giờ nghe được những lời Mộ Cẩm Vân nói, sắc mặt cứng đờ: “Cô Cẩm Vân, ý của cô là?”
Mộ Cẩm Vân nhìn ông ta cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, đây không phải là ý của ông sao?”
“Cô Cẩm Vân, cô đây là đang trở mặt à?”
Sắc mặt Trần Hoàn Nguyên trầm xuống, nụ cười trên mặt Mộ Cẩm Vân có chút tắt dần, lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, ông nên biết là bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào dự án này không? Ngày trước tổng giám đốc Lâm có nói với ông dự án này rốt cuộc để Cửu Danh các ông tham gia bao nhiêu không? Chắc là không phải không? Vừa nãy tôi đã cho ông một cơ hội rồi. Vì ông không thiện chí với kinh phí nghiên cứu phát triển đó nên tôi nghĩ, cũng không sao cả, chút tiền đó, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi cũng không phải là không có.”
Cô vừa nói, vừa dừng lại một chút: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, hiện tại dự án này là do tôi phụ trách. Lúc đó dự án này làm sao lại rơi vào tay nhà họ Trần các ông được? Tôi nghĩ ông không cần tôi nói ra đâu phải không? Trong giới kinh doanh, điều kiêng kỵ nhất chính là miệng to dạ nhỏ. Lúc đầu tổng giám đốc Lâm còn cho các ông cơ hội, không phải là vì anh ấy xem trọng Cửu Danh, nhưng giờ dạ dày ông to như vậy, ông không sợ ăn không tiêu sao?”
Trong lời nói của Mộ Cẩm Vân khắp nơi đều là cảnh cáo ông ta, sắc mặt của Trần Hoàn Nguyên rất tệ, nhưng ông ta biết mình không thể trở mặt được.
Lúc đó dự án này làm sao đến được tay ông ta, tất cả những người trong cuộc đều có mặt.
Hơn nữa, lúc đó Trần Đông Kiệt chuẩn bị đính hôn với Mộ Cẩm Vân, ông ta dường như đã nói những điều không hay với Mộ Cẩm Vân.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đã ở bên nhau, chưa kể bây giờ Mộ Cẩm Vân còn cố tình chụp mũ ông, cho dù ông ta có lật mặt không nhận đi chăng nữa thì cũng không có cách nào nói đạo lý được.
Sự phát triển của công ty Samsung trong vài năm qua là điều không ai phủ nhận được. Việc nghiên cứu dự án AI ban đầu rất tốn kém, nhưng công ty Samsung đã tự hỗ trợ nghiên cứu này trong mười năm rồi. Có thể biết được rằng Tống Lâm thực sự không thiếu tiền.
Ban đầu Tống Lâm muốn hợp tác với nhà họ Lục trong dự án này, nghĩ lại thì không phải vì một mình Tống Lâm không hỗ trợ được dự án này mà là Tống Lâm muốn để nhà họ Lục trấn áp nhà họ Trần ông.
Trần Hoàn Nguyên sau khi nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về Mộ Cẩm Vân ngồi trước mặt, ông ta vẫn còn nửa phần khí thế: “Cô Cẩm Vân nói đúng, là Trần mỗ tôi tham lam rồi.”
Thấy ông ta chịu xuống nước, Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, hòa khí sinh tài, mọi người cùng nhau kiếm được tiền, đây mới là mục đích của tổng giám đốc Lâm.”
Vừa nói cô vừa đứng lên: “Hai ngày nữa tôi sẽ cho người giao hợp đồng cho ông. Tôi còn có việc phải làm, không làm phiền ông nữa.”
Mộ Cẩm Vân nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn Lý Minh Việt.
Minh Việt bị chấn động giờ mới phản ứng lại, anh tự nhiên biết lúc đó Tống Lâm đã nói chuyện gì với Trần Hoàn Nguyên.
Vốn dĩ là toàn bộ mười phần trăm lợi nhuận của dự án này sẽ được chia cho nhà họ Trần, bây giờ lại chỉ là cắt ra cho mảng điều trị nữa, tuy đây là con cừu to béo, nhưng sẽ tốt hơn nếu chỉ mất đi một cái chân so với việc mất đi mười phần trăm của đàn cừu trên đồng cỏ.
Lý Minh Việt nhìn Mộ Cẩm Vân đang ở trước mặt, sự kính phục của anh đối với cô lại tăng lên vài phần."
Anh lập tức nắm thật chặt, một người rõ ràng vẫn còn yếu ớt như vậy nhưng vẫn còn rất nhiều sức lực nắm tay cô.
Cô ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không buồn ngủ à, tổng giám đốc Lâm?”
Mấy ngày nay anh không ăn được gì, đều chỉ nhờ vào việc truyền dịch dinh dưỡng nên người sụt cân rất nhanh, mặt gầy đi trông thấy.
Mộ Cẩm Vân không chịu được đưa tay lên chạm vào mặt anh, vết sẹo trên đó đã bắt đầu đóng vảy và bong ra, chỉ là vết cắt sâu như vậy, cho dù có lành thì vẫn có thể để lại sẹo.
Tống Lâm chợt nhớ ra, đột nhiên nhíu mày nhìn cô: “Xấu lắm hả?”
Vừa nghe anh nói xong, Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không xấu.”
“Có xấu thì cũng là của cô rồi.”
Anh siết chặt tay cô, đôi mày cau có không hề giãn ra.
Trong lòng anh đã biết con dao đó mạnh thế nào lúc nó rơi xuống.
Càng lớn tuổi, khả năng liền sẹo của da càng kém, nếu để lại vết tích quá sâu thì rất có khả năng sẽ để lại sẹo.
Tống Lâm chợt nghĩ, anh định ngày mai sẽ cho Lý Minh Việt đi lấy lại kem xóa sẹo, nếu không được thì anh lén đi phẫu thuật nhân lúc Mộ Cẩm Vân bận việc ở công ty.
Mộ Cẩm Vân không biết anh đang nghĩ gì, thấy vẻ mặt anh thay đổi liên tục, nghĩ rằng anh khó chịu, không chăm sóc được thì lại ngại: “Anh sao vậy, có phải bị đau chỗ nào không?”
Đôi mắt đen đảo qua trong chốc lát, dừng lại nhìn cô, bàn tay đang ôm cô đột nhiên chuyển động, kéo tay cô dừng ở khoang ngực trái: “Ở đây, đau một chút.”
Mộ Cẩm Vân biết anh bị gãy ba chiếc xương sườn, bác sĩ nói một chiếc xương sườn của anh suýt chút nữa đâm vào tim, cô còn nghĩ là anh bị đau xương sườn nên người lập tức lo lắng: “Tôi, tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”
Vừa nói cô vừa đưa tay tìm cái chuông trên đầu giường anh.
Cô vừa tìm được thì đã nghe thấy anh nói: “Cô vẫn chưa là của tôi nên có chút đau.”
“...”
Mộ Cẩm Vân không biết nên cười hay nên khóc, nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, có phải ai cướp mất hồn của anh không vậy?”
“Không có, thư ký Minh Việt nói phụ nữ muốn được chọc ghẹo.”
Mộ Cẩm Vân không ngờ thư ký Minh Việt lại có thể dạy cho anh như vậy, nhớ lại lúc trước khi anh đối với cô tốt nhất, đại khái cũng là khen cô xinh đẹp và ngoan ngoãn?
Cô buông cái chuông, cười bóng gió nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm còn câu ngôn tình nào nữa không nói tôi nghe?”
“Chưa, nghĩ ra.”
Anh lại rất thẳng thắn, cau mày nghiêm túc nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân không khỏi bật cười, cười nắc nẻ đến nỗi khóe mắt ẩm ướt, cô đưa tay ra lau: “Vậy anh nghĩ đi rồi nói.”
Lần này Tống Lâm đã thức lâu hơn một chút, nhưng anh cũng đã đi ngủ vào khoảng mười một giờ.
Lý Minh Việt đề cập đến bữa ăn khuya và hỏi cô: “Cô Cẩm Vân, cô có đói không?”
Cô lắc đầu: “Tôi không đói, anh hỏi bọn họ xem sao.”
Hai người đó hôm nay hầu như đều theo sát cô từng bước, tuy không có chuyện gì xảy ra nhưng cũng vất vả.
Tống Lâm hồi phục khá tốt, căn bản thể lực của anh đã tốt rồi, tuy lần này đã bước qua quỷ môn quan và giữ được mạng, đến nay lại được dưỡng bệnh trong một bệnh viện tư nhân với nhiều loại thuốc ngoại nhập đắt tiền nên tốc độ hồi phục nhanh hơn Mộ Cẩm Vân nghĩ nhiều.
Ống thở trong phổi nhanh chóng được rút ra, nhưng hiện tượng tràn khí màng phổi cần phải được tịnh dưỡng, hơn nữa những vết thương khác trên người cũng không nhẹ, nên chuyện xuất viện dù cho Tống Lâm muốn gấp cũng không được.
Vào ngày ký kết dự án AI, Lý Minh Việt sẽ đi cùng với Mộ Cẩm Vân.
Vì để nhà họ Trần ép Trần Đông Kiệt không kết hôn với cô, lúc trước Tống Lâm đã đồng ý để nhà họ Trần có được một phần của lợi nhuận. Mặc dù chỉ lấy được mười phần trăm trong dự án hơn ba mươi lăm nghìn tỉ đồng nhưng nhà họ Trần cũng thu được không ít lợi ích.
Mộ Cẩm Vân biết rằng dự án này rất có triển vọng, Tống Lâm luôn có tầm nhìn dài hạn, AI mới chỉ nổi bật ở trong nước trong hai năm qua, nhưng anh đã bắt đầu nghiên cứu đầu tư từ mười năm trước.
Thành quả có được ngày hôm nay là do anh đầu tư vào cũng không ít, nếu như ngày đó không phải vì cô thì Tống Lâm sẽ không từ bỏ.
Mộ Cẩm Vân đứng trong thang máy, tâm trạng có chút phức tạp.
Khi thang máy dừng lại trước mặt, Lý Minh Việt ở phía sau nhắc nhở cô: “Cô Cẩm Vân, thang máy đến rồi.”
Cô sực tỉnh lại, khuôn mặt thay đổi biểu cảm, đi giày cao gót bước ra.
Trần Hoàn Nguyên sửng sốt khi nhìn thấy cô: “Cô Cẩm Vân?”
Chuyện Tống Lâm bị thương giờ vẫn đang được giữ kín, mấy năm nay công ty Samsung phát triển không ngừng, có không ít người đang âm thầm canh chừng Tống Lâm.
Nhưng Tống Lâm lại không muốn tung ra thị trường, chín mươi phần trăm cổ phần của công ty Samsung đã nằm trong tay anh, những người ở ngoài muốn nhảy vào phân chia cổ phần đều không được.
Mấy năm nay Tống Lâm hết đối phó với nhà họ Lương rồi lại tới nhà họ Tống, công ty Samsung hết lần này đến lần khác bị nhắm đến, anh thực sự rất mệt mỏi.
Ngay sau khi dự án này ra mắt, càng có nhiều người ghen tị, nếu như tin tức anh bị thương nặng và Mộ Cẩm Vân tiếp quản công ty Samsung được lan truyền, không còn nghi ngờ gì nữa Tống Lâm sẽ chắc chắn sẽ bị hành hạ lên xuống.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, đã lâu không gặp, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào.”
Lý Minh Việt ở bên cạnh cũng nói: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, Tổng giám đốc Lâm đã giao cho cô Cẩm Vân chịu trách nhiệm về dự án này. Anh ấy hiện đang ở Mỹ. Nếu ông không yên tâm thì tôi có thể liên hệ với anh ấy giúp ông.”
Trần Hoàn Nguyên cũng là một con cáo già, gặp Mộ Cẩm Vân tốt hơn so với gặp Tống Lâm.
Ông ta nhanh chóng thu lại nụ cười: “Đã lâu không gặp, cô Cẩm Vân. Thư ký Minh Việt nghiêm trọng quá rồi, chỉ là tôi đã quá lâu không gặp cô Cẩm Vân nên nhất thời không kịp phản ứng.”
Ông ta nói rồi thở dài: “Giờ tôi cũng già rồi, phản ứng cũng chậm chạp, mong thư ký Minh Việt và cô Cẩm Vân sẽ không để ý.”
Mộ Cẩm Vân cũng mỉm cười, giả vờ thuận theo lời nói của công ta: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên không chê tôi còn trẻ và thiếu kinh nghiệm là được rồi.”
“Đâu có, năng lực của cô Cẩm Vân tất cả mọi người đều biết rồi.”
“Tổng giám đốc Hoàn Nguyên quá khen rồi.”
Vừa nói tay cô vừa nhận hợp đồng từ Lý Minh Việt: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, tôi nghĩ tổng giám đốc Lâm đã bàn bạc xong với ông rồi, đây là những điều khoản chi tiết trong bản hợp đồng, ông xem qua coi có vấn đề gì không.”
Trần Hoàn Nguyên mỉm cười, vươn tay nhận lấy: “Cô Cẩm Vân Khách khí rồi, có cô và tổng giám đốc Lâm là tôi an tâm tuyệt đối rồi.”
Nói như vậy nhưng ông ta vẫn mở hợp đồng ra xem.
Khi ánh mắt của ông ta dừng lại ở mục nào đó, sắc mặt của Trần Hoàn Nguyên có chút thay đổi, ông ta do dự nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô Cẩm Vân, ý của chỗ này là?”
Mộ Cẩm Vân xem diễn xuất của ông ta, cũng không vạch trần: “Mỗi năm tổng giám đốc Hoàn Nguyên cần đầu tư hai mươi phần trăm kinh phí nghiên cứu. Điểm này thì tổng giám đốc Hoàn Nguyên có vấn đề gì không?”
Trần Hoàn Nguyên hơi nhíu mày, nhưng nét mặt vẫn rất nhu hòa: “Cô Cẩm Vân, cô vừa mới tiếp quản dự án này, có thể không hiểu ý của tổng giám đốc Lâm rồi. Tôi nhớ lúc đó đã bàn bạc xong rồi, nhà họ Trần chỉ đầu tư chi phí nghiên cứu điều trị.”
Mộ Cẩm Vân hơi nhướng mày, giả bộ kinh ngạc: “Vậy sao?”
Vừa nói cô vừa cầm bản hợp đồng xem xét: “Nếu đã như vậy, vậy thì bản hợp đồng này cần phải sửa đổi rồi.”
Mộ Cẩm Vân nói xong liền quay đầu lại liếc nhìn Lý Minh Việt ở bên cạnh: “Thư ký Minh Việt, anh trở về thay đổi điều khoản kinh phí đầu tư của Cửu Danh, đồng thời cũng thay đổi việc phân chia lợi nhuận. Nếu tổng giám đốc Hoàn Nguyên đã bàn bạc xong với tổng giám đốc Lâm chỉ là trong mảng điều trị thôi, vậy tôi cũng không dám làm trái.”
Trần Hoàn Nguyên vừa rồi còn rất hài lòng, giờ nghe được những lời Mộ Cẩm Vân nói, sắc mặt cứng đờ: “Cô Cẩm Vân, ý của cô là?”
Mộ Cẩm Vân nhìn ông ta cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, đây không phải là ý của ông sao?”
“Cô Cẩm Vân, cô đây là đang trở mặt à?”
Sắc mặt Trần Hoàn Nguyên trầm xuống, nụ cười trên mặt Mộ Cẩm Vân có chút tắt dần, lạnh nhạt nhìn ông ta: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, ông nên biết là bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào dự án này không? Ngày trước tổng giám đốc Lâm có nói với ông dự án này rốt cuộc để Cửu Danh các ông tham gia bao nhiêu không? Chắc là không phải không? Vừa nãy tôi đã cho ông một cơ hội rồi. Vì ông không thiện chí với kinh phí nghiên cứu phát triển đó nên tôi nghĩ, cũng không sao cả, chút tiền đó, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi cũng không phải là không có.”
Cô vừa nói, vừa dừng lại một chút: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, hiện tại dự án này là do tôi phụ trách. Lúc đó dự án này làm sao lại rơi vào tay nhà họ Trần các ông được? Tôi nghĩ ông không cần tôi nói ra đâu phải không? Trong giới kinh doanh, điều kiêng kỵ nhất chính là miệng to dạ nhỏ. Lúc đầu tổng giám đốc Lâm còn cho các ông cơ hội, không phải là vì anh ấy xem trọng Cửu Danh, nhưng giờ dạ dày ông to như vậy, ông không sợ ăn không tiêu sao?”
Trong lời nói của Mộ Cẩm Vân khắp nơi đều là cảnh cáo ông ta, sắc mặt của Trần Hoàn Nguyên rất tệ, nhưng ông ta biết mình không thể trở mặt được.
Lúc đó dự án này làm sao đến được tay ông ta, tất cả những người trong cuộc đều có mặt.
Hơn nữa, lúc đó Trần Đông Kiệt chuẩn bị đính hôn với Mộ Cẩm Vân, ông ta dường như đã nói những điều không hay với Mộ Cẩm Vân.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đã ở bên nhau, chưa kể bây giờ Mộ Cẩm Vân còn cố tình chụp mũ ông, cho dù ông ta có lật mặt không nhận đi chăng nữa thì cũng không có cách nào nói đạo lý được.
Sự phát triển của công ty Samsung trong vài năm qua là điều không ai phủ nhận được. Việc nghiên cứu dự án AI ban đầu rất tốn kém, nhưng công ty Samsung đã tự hỗ trợ nghiên cứu này trong mười năm rồi. Có thể biết được rằng Tống Lâm thực sự không thiếu tiền.
Ban đầu Tống Lâm muốn hợp tác với nhà họ Lục trong dự án này, nghĩ lại thì không phải vì một mình Tống Lâm không hỗ trợ được dự án này mà là Tống Lâm muốn để nhà họ Lục trấn áp nhà họ Trần ông.
Trần Hoàn Nguyên sau khi nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, nhìn về Mộ Cẩm Vân ngồi trước mặt, ông ta vẫn còn nửa phần khí thế: “Cô Cẩm Vân nói đúng, là Trần mỗ tôi tham lam rồi.”
Thấy ông ta chịu xuống nước, Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Tổng giám đốc Hoàn Nguyên, hòa khí sinh tài, mọi người cùng nhau kiếm được tiền, đây mới là mục đích của tổng giám đốc Lâm.”
Vừa nói cô vừa đứng lên: “Hai ngày nữa tôi sẽ cho người giao hợp đồng cho ông. Tôi còn có việc phải làm, không làm phiền ông nữa.”
Mộ Cẩm Vân nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn Lý Minh Việt.
Minh Việt bị chấn động giờ mới phản ứng lại, anh tự nhiên biết lúc đó Tống Lâm đã nói chuyện gì với Trần Hoàn Nguyên.
Vốn dĩ là toàn bộ mười phần trăm lợi nhuận của dự án này sẽ được chia cho nhà họ Trần, bây giờ lại chỉ là cắt ra cho mảng điều trị nữa, tuy đây là con cừu to béo, nhưng sẽ tốt hơn nếu chỉ mất đi một cái chân so với việc mất đi mười phần trăm của đàn cừu trên đồng cỏ.
Lý Minh Việt nhìn Mộ Cẩm Vân đang ở trước mặt, sự kính phục của anh đối với cô lại tăng lên vài phần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.