Chương 143: To gan vậy sao?
Oanh
03/06/2021
Chẳng mấy chốc Tống Lâm đã ngồi vào trong xe, Mộ Cẩm Vân nghĩ tới người đàn ông lúc nãy, không hỏi tò mò: “Tổng giám đốc Lâm, anh đã nói gì với hắn ta vậy?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, không có trả lời câu hỏi của cô.
Mộ Cẩm Vân mím môi, cũng không hỏi tiếp nữa.
Chiếc xe dần dần lái ra khỏi bãi đỗ xe. Chủ nhật đông người, may mà buổi trưa không có tắc đường.
Khi chiếc xe dừng ở trước cửa căn biệt thự đã là mười hai giờ rưỡi.
Mộ Cẩm Vân từ cửa đi vào, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài có đai lưng màu xám. Bên ngoài mặc một chiếc áo vest mỏng, tóc được cô tùy tiện buộc ở đằng sau, khuôn mặt trang điểm nhạt, cả người nhìn qua rất là dịu dàng.
Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm xuống xe. Vừa xuống xe, Lê Thanh Thảo đã đi đến trước mặt họ: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân.”
“Cô Thảo.”
Mộ Cẩm Vân cười với cô một cái, Tống Lâm ở bên cạnh không nói gì.
Lê Thanh Thảo nhìn Tống Lâm, cũng không để bụng: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, chúng ta đí ăn cơm trước đi. Ba tôi đang ở bên trong.”
Mộ Cẩm Vân đã về nước hơn bốn tháng, cô mới chỉ nghe nói đến Lê Quốc Minh thôi chứ chưa từng gặp.
Nhưng cô cũng biết, người có thể ngồi lên cái ghế thị trưởng chắc chắn không đơn giản. Nhưng mà không biết bữa cơm này có ý gì mà thôi.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Lê Thanh Thảo dẫn hai người đi vào trong biệt thự. Mới từ cầu thang tầng hai vòng qua, Mộ Cẩm Vân chợt nghe thấy giọng của đàn ông truyền đến.
Cô theo bản năng nhìn sang, ánh mắt của Lê Quốc Minh cũng vừa khéo nhìn cô. Sắc mặt không đổi, lúc nào cũng mang theo ý cười: “Cô gái này chắc là cô Vân phải không?”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Thị trưởng Minh.”
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm ngồi xuống.
Lê Thanh Thảo nói bữa cơm này là cơm rau dưa, nhìn lại thì đúng là giống cơm rau dưa thật. Món rau không nhiều, bọn họ có bốn người, gọi sáu món một canh, đều là món ăn bình thường trong gia đình.
Trong lúc Lê Quốc Minh hỏi Tống Lâm mấy câu đều liên quan đến bất động sản mà Samsung chuẩn bị thi công. Chủ đề và ông hỏi cũng không có bí mật gì nê Tống Lâm thản nhiên trả lời hai câu.
Lê Quốc Minh chợt nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Nghe nói cô Vân mới trở về từ nước ngoài à?”
Mộ Cẩm Vân không ngờ tự nhiên lại hỏi đến mình, nhưng đây cũng không phải câu hỏi gì khó xử không trả lời được.
Cô đặt đũa xuống, gật đầu: “Tôi về nước từ tháng sáu, trước đó tôi họ ở Anh.”
“À, Thanh Thảo cũng làm học sinh trao đổi ở Anh một năm, các cô đúng là không có duyên thì không đụng phải.”
Ông ta nói đùa thiện chí, Mộ Cẩm Vân cũng nể mặt ông mỉm cười.
Bữa cơm này trái lại ăn cũng được, nhưng vẫn là nhà của thị trường, Mộ Cẩm Vân rất là cảnh giác.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Quốc Minh và Tống Lâm vào thư phòng.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở tầng hai, Lê Thanh Thảo ngồi đối diện cô, đang thản nhiên pha trà: “Cô Vân luôn ở nước ngoài à?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Tôi đi từ khi học trung học.”
“Vậy là cô ở nước ngoài khá lâu rồi nhỉ.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Nhớ tới thì xung không bao lâu.”
Cô ấy đẩy một chén trà đến trước mặt cô: “Cô Vân thử đi.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, nhận chén trà rồi nhấp một ngụm: “Cô Thảo à, tôi không có nghiên cứu về trà.”
“Không sao, tôi cũng biết xoàng xoàng thôi. Nhưng mà ba tôi thích uống trà nên tôi sẽ pha trà thôi.”
Cô nói xong, ngẩng đầu cười với cô.
Lê Thanh Thảo có thái độ tốt với cô đến nỗi làm cho Mộ Cẩm Vân hơi hoang mang. Cô ở bên cạnh Tống Lâm không có danh phận gì cả, hai người nói dễ nghe thì là tình nhân, nói khó nghe thì là quan hệ giường chiếu mà thôi.
Bên trong Samsung có nhiều người bên ngoài thì cung kính với cô, nhưng lúc bí mật thì có ai là không bàn về cô?
Nhưng Lê Thanh Thảo, từ lúc gặp mặt đến giờ thái độ rất hữu hảo, lời nói không có nửa điểm không thỏa đáng.
Không phải là Mộ Cẩm Vân tìm ngược, có lúc chuyện bất thường thường có yêu quái bên trong.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, không chủ động nói chuyện.
“Nho trong sân đã chín rồi, cô Vân có hứng thú đi không? Chúng ta cùng nhau hái nho đi.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ cô đề nghị như vậy.
Mặc kệ trong tương lai Mộ Cẩm Vân muốn làm gì, xem ra hôm nay cô ta chưa định làm gì cô đâu.
Cô thả lỏng tinh thần, gật đầu: “Được a.”
Lê Thanh Thảo dặn người làm cầm hai cái giỏ và kéo tới đây, sau đó dẫn Mộ Cẩm Vân đi hái nho.
Vừa nãy đi vào không phải là đi bên này, Mộ Cẩm Vân không có nhìn ra phía này có một giàn nho. Giống như lời Lê Thanh Thảo nói, nho bên trên đã chín rồi.
Thời gian thanh nhàn như này hai người không khỏi tán gẫu.
“Cô Vân đừng để bụng chuyện tối qua nha. Tôi thật sự thích bức tranh của mẹ cô, nếu như tôi biết là cô Vân ra giá, tôi chắc chắn sẽ không nâng giá.”
Mộ Cẩm Vân lặng đi một chút, bỏ nho cô vừa cắt xuống vào trong giỏ: “Cô Thảo khách khí rồi, cô thích tranh của mẹ tôi thì tôi phải vui mừng mới đúng chứ.”
Lê Thanh Thảo mỉm cười: “Tổng giám đốc Lâm ra tay rất hào phóng.”
Lời này của cô hai lại có hai phần trêu đùa, Mộ Cẩm Vân cũng cười một cái: “Từ trước tới nay tổng giám đốc Lâm đều như vậy.”
“Sợ là chỉ hào phóng với cô Vân thôi.”
Lúc Lê Thanh Thảo nói lời này, cô nghiêng đầu, hơi xinh đẹp. Mộ Cẩm Vân không thấy có gì không đúng cả.
Cô nói: “Không giấu cô Thảo, bức tranh này lúc đầu là tôi tự bỏ tiền ra đấu giá, nhưng mà sau đó…”
Cô vừa nói như vậy, Lê Thanh Thảo cực kỳ kinh ngạc: “Hóa ra là vậy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa hái nho. Chỉ trong chốc lát, chiếc giỏ của Mộ Cẩm Vân đã đầy nho rồi, cô bỏ kéo xuống nhìn Lê Thanh Thảo: “Tôi nghe nói cô Thảo đang khởi nghiệp?”
“Đó chẳng qua là suy nghĩ lúc nhỏ thôi. Dù sao làm thuê cũng là làm thuê, không bằng mình tự khởi nghiệp.”
Cô ta cũng bỏ kéo xuống, nhìn những người làm bên ngoài: “Mẹ Diệp, giúp cô Vân gói nho lại đi.”
Mộ Cẩm Vân hiểu ý của cô ta, hơi ngại ngùng: “ Cô Thảo, cô không phải khách khí thế đâu. Tôi tới đây không mang theo gì, không thể lúc về đầy hai tay được.”
“Nho này mọc trên cây cũng chỉ ở trên cây mà thôi. Tặng cho cô Vân và Tổng giám đốc Lâm, bán một cái nhân tình, còn hơn là để nó nát ở đây.”
Cô ta nói như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng không từ chối được nữa.
Khi hai người quay về biệt thự, hai người Tống Lâm và Lê Quốc Minh đã ra khỏi thư phòng rồi.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, cũng không muộn lắm.
“Thị trưởng Minh, tôi về trước đây.”
Mộ Cẩm Vân vừa rửa tay xong di ra, nghe thấy lời này của Tống Lâm, cô cũng nói vài câu với Lê Thanh Thảo: “Cô Thảo, tôi về trước đây. Cảm ơn nho của cô.”
Lê Thanh Thảo nhìn cô, hình như hơi tiếc nuối: “Tôi còn định giữ cô ở lại ăn bữa cơm, tính tình tôi không tốt không có bạn bè gì, khó khăn lắm mới gặp được cô Vân có tính cách hợp với tôi. Cô Vân, khi nào cô rảnh chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé.”
Mộ Cẩm Vân nhướng mi: “Cô Thảo có thời gian rảnh thì tất nhiên tôi cũng có thời gian rảnh.”
Cô nói xong còn nháy mắt một cái.
Lê Thanh Thảo biết cô đang trêu mình: “Công ty nhỏ của tôi, lúc nào cũng có thời gian rảnh.”
Mộ Cẩm Vân đi tới bên cạnh Tống Lâm, anh chẳng nhìn cô lại vươn tay dắt tay cô.
Lê Thanh Thảo tiễn họ đến tầng dưới, người làm mang ra hai cái túi, cô vươn tay nhận lấy rồi đưa cho Mộ Cẩm Vân: “Cô Vân, chớ quên thành quả lao động của cô a.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, đến đây ăn của nhà người ta, uống của nhà người ta, lúc về còn mang đồ về.
Cô vươn tay nhận lấy: “Thế thì tôi không khách sáo nữa, cô Thảo.”
“Khách sáo gì chứ, khi nào rảnh thì liên lạc nha.”
“Có thời gian rảnh sẽ liên lạc.”
Lên xe, Mộ Cẩm Vân để nho ở phía sau.
Tống Lâm ở bên cạnh nhìn cô một cái, vừa lái xe vừa nói: “Em và cô Thảo nói chuyện khá vui đấy nhỉ.”
Mộ Cẩm Vân đi bên cạnh Tống Lâm, những ngày này đã nhìn quen các kiểu người, muôn hình muôn vẻ. Lê Thanh Thảo ngay từ đầu đã bày tỏ thiện ý với cô, nói cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng được, cô vẫn rất thận trọng: “Tổng giám đốc Lâm, cô Thảo có vấn đề gì sao?”
“Em thấy sao?”
Anh quẳng câu nói lại cho cô, Mộ Cẩm Vân không biết nói gì cho phải: “Em không nhìn ra có vấn đề gì, chỉ cảm giác hình như cô ấy khá tốt với em.”
“Em muốn cô ấy đối xử không tốt với em sao?”
Anh vừa nói như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng hiểu ra: “Thế sau này em có thể qua lại với cô Thảo không?”
“Tôi ngăn cản em sao?”
Hôm nay Tống Lâm nói chuyện cứ luôn thật thật giả giả, Mộ Cẩm Vân cơ bản là không nắm bắt được.
Cô mím môi một cái, hơi buồn bực nói: “Nếu tổng giám đốc Lâm cảm thấy không có vấn đề gi, sau này có xảy ra chuyện gì, hy vọng tổng giám đốc Lâm nhớ kỹ, tôi đã trưng cầu ý kiến của anh rồi.”
Cô nói hơi lớn tiếng, cơ bản là vì bị anh liên tục đào hố mấy lần nên hơi tức giận.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em còn chưa tỉnh rượu, lại to gan thế hả?”
Anh nói như vậy, Mộ Cẩm Vân liền nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Sắc mặt cứng đờ, Cô nhất thời lúng túng, không dám nói thêm cái gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe đi về tới bãi đỗ xe dưới khu nhà.
Vì câu nói lúc nãy của Tống Lâm nên bây giờ Mộ Cẩm Vân đang rất buồn.
Cô xách hai túi nho, tay bị ghì đến đau luôn.
Đi tới trước thang máy, Tống Lâm đi trước chợt vươn tay: “Đưa đây.”
“Hả?”
Cô không phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Tống Lâm, trông cô hơi buồn cười.
Con ngươi màu đen hơi trầm xuống, người đàn ông trực tiếp xoay người lấy hai túi nho trong tay cô rồi cầm. Lúc này Mộ Cẩm Vân mới phản ứng kịp vừa nãy anh có ý gì.
Trong thang máy không có ai, cô theo tự nhiên mà đi vào trong.
Lúc ở tầng 1 thang máy có ngừng lại, có một nhà ba người tiến vào.
Đứa bé nam đó nghiêng ngả lảo đảo đi vào, Mộ Cẩm Vân chưa kịp phản ứng thì trê lưng đã có thêm một bàn tay, Tống Tựu kéo cô vào trong ngực.
“Bốp.” Sau đó, đứa bé nam kia đụng vào mặt thang máy.
Mộ Cẩm Vân thấy buồn cười, cười ra tiếng.
Đứa bé nam kia nhìn cô một cái, “oa” một tiếng khóc lớn: “Mẹ ơi, cô kia cười con!”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, mẹ đứa bé năm kia trừng mắt nhìn Mộ Cẩm Vân một cái, hình như đang định nói gì đấy, Tống Lâm bất ngờ xì một tiếng.
Mẹ của đứa bé nam đó không dám nói gì nữa, chỉ khó chịu ôm đứa bé nam.
Mộ Cẩm Vân hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông. Nhưng đôi con ngươi đen lại chìm xuống.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, không có trả lời câu hỏi của cô.
Mộ Cẩm Vân mím môi, cũng không hỏi tiếp nữa.
Chiếc xe dần dần lái ra khỏi bãi đỗ xe. Chủ nhật đông người, may mà buổi trưa không có tắc đường.
Khi chiếc xe dừng ở trước cửa căn biệt thự đã là mười hai giờ rưỡi.
Mộ Cẩm Vân từ cửa đi vào, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài có đai lưng màu xám. Bên ngoài mặc một chiếc áo vest mỏng, tóc được cô tùy tiện buộc ở đằng sau, khuôn mặt trang điểm nhạt, cả người nhìn qua rất là dịu dàng.
Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm xuống xe. Vừa xuống xe, Lê Thanh Thảo đã đi đến trước mặt họ: “Tổng giám đốc Lâm, cô Vân.”
“Cô Thảo.”
Mộ Cẩm Vân cười với cô một cái, Tống Lâm ở bên cạnh không nói gì.
Lê Thanh Thảo nhìn Tống Lâm, cũng không để bụng: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi. Tổng giám đốc Lâm, cô Vân, chúng ta đí ăn cơm trước đi. Ba tôi đang ở bên trong.”
Mộ Cẩm Vân đã về nước hơn bốn tháng, cô mới chỉ nghe nói đến Lê Quốc Minh thôi chứ chưa từng gặp.
Nhưng cô cũng biết, người có thể ngồi lên cái ghế thị trưởng chắc chắn không đơn giản. Nhưng mà không biết bữa cơm này có ý gì mà thôi.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Lê Thanh Thảo dẫn hai người đi vào trong biệt thự. Mới từ cầu thang tầng hai vòng qua, Mộ Cẩm Vân chợt nghe thấy giọng của đàn ông truyền đến.
Cô theo bản năng nhìn sang, ánh mắt của Lê Quốc Minh cũng vừa khéo nhìn cô. Sắc mặt không đổi, lúc nào cũng mang theo ý cười: “Cô gái này chắc là cô Vân phải không?”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Thị trưởng Minh.”
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm ngồi xuống.
Lê Thanh Thảo nói bữa cơm này là cơm rau dưa, nhìn lại thì đúng là giống cơm rau dưa thật. Món rau không nhiều, bọn họ có bốn người, gọi sáu món một canh, đều là món ăn bình thường trong gia đình.
Trong lúc Lê Quốc Minh hỏi Tống Lâm mấy câu đều liên quan đến bất động sản mà Samsung chuẩn bị thi công. Chủ đề và ông hỏi cũng không có bí mật gì nê Tống Lâm thản nhiên trả lời hai câu.
Lê Quốc Minh chợt nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Nghe nói cô Vân mới trở về từ nước ngoài à?”
Mộ Cẩm Vân không ngờ tự nhiên lại hỏi đến mình, nhưng đây cũng không phải câu hỏi gì khó xử không trả lời được.
Cô đặt đũa xuống, gật đầu: “Tôi về nước từ tháng sáu, trước đó tôi họ ở Anh.”
“À, Thanh Thảo cũng làm học sinh trao đổi ở Anh một năm, các cô đúng là không có duyên thì không đụng phải.”
Ông ta nói đùa thiện chí, Mộ Cẩm Vân cũng nể mặt ông mỉm cười.
Bữa cơm này trái lại ăn cũng được, nhưng vẫn là nhà của thị trường, Mộ Cẩm Vân rất là cảnh giác.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Quốc Minh và Tống Lâm vào thư phòng.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở tầng hai, Lê Thanh Thảo ngồi đối diện cô, đang thản nhiên pha trà: “Cô Vân luôn ở nước ngoài à?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Tôi đi từ khi học trung học.”
“Vậy là cô ở nước ngoài khá lâu rồi nhỉ.”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Nhớ tới thì xung không bao lâu.”
Cô ấy đẩy một chén trà đến trước mặt cô: “Cô Vân thử đi.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, nhận chén trà rồi nhấp một ngụm: “Cô Thảo à, tôi không có nghiên cứu về trà.”
“Không sao, tôi cũng biết xoàng xoàng thôi. Nhưng mà ba tôi thích uống trà nên tôi sẽ pha trà thôi.”
Cô nói xong, ngẩng đầu cười với cô.
Lê Thanh Thảo có thái độ tốt với cô đến nỗi làm cho Mộ Cẩm Vân hơi hoang mang. Cô ở bên cạnh Tống Lâm không có danh phận gì cả, hai người nói dễ nghe thì là tình nhân, nói khó nghe thì là quan hệ giường chiếu mà thôi.
Bên trong Samsung có nhiều người bên ngoài thì cung kính với cô, nhưng lúc bí mật thì có ai là không bàn về cô?
Nhưng Lê Thanh Thảo, từ lúc gặp mặt đến giờ thái độ rất hữu hảo, lời nói không có nửa điểm không thỏa đáng.
Không phải là Mộ Cẩm Vân tìm ngược, có lúc chuyện bất thường thường có yêu quái bên trong.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, không chủ động nói chuyện.
“Nho trong sân đã chín rồi, cô Vân có hứng thú đi không? Chúng ta cùng nhau hái nho đi.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ cô đề nghị như vậy.
Mặc kệ trong tương lai Mộ Cẩm Vân muốn làm gì, xem ra hôm nay cô ta chưa định làm gì cô đâu.
Cô thả lỏng tinh thần, gật đầu: “Được a.”
Lê Thanh Thảo dặn người làm cầm hai cái giỏ và kéo tới đây, sau đó dẫn Mộ Cẩm Vân đi hái nho.
Vừa nãy đi vào không phải là đi bên này, Mộ Cẩm Vân không có nhìn ra phía này có một giàn nho. Giống như lời Lê Thanh Thảo nói, nho bên trên đã chín rồi.
Thời gian thanh nhàn như này hai người không khỏi tán gẫu.
“Cô Vân đừng để bụng chuyện tối qua nha. Tôi thật sự thích bức tranh của mẹ cô, nếu như tôi biết là cô Vân ra giá, tôi chắc chắn sẽ không nâng giá.”
Mộ Cẩm Vân lặng đi một chút, bỏ nho cô vừa cắt xuống vào trong giỏ: “Cô Thảo khách khí rồi, cô thích tranh của mẹ tôi thì tôi phải vui mừng mới đúng chứ.”
Lê Thanh Thảo mỉm cười: “Tổng giám đốc Lâm ra tay rất hào phóng.”
Lời này của cô hai lại có hai phần trêu đùa, Mộ Cẩm Vân cũng cười một cái: “Từ trước tới nay tổng giám đốc Lâm đều như vậy.”
“Sợ là chỉ hào phóng với cô Vân thôi.”
Lúc Lê Thanh Thảo nói lời này, cô nghiêng đầu, hơi xinh đẹp. Mộ Cẩm Vân không thấy có gì không đúng cả.
Cô nói: “Không giấu cô Thảo, bức tranh này lúc đầu là tôi tự bỏ tiền ra đấu giá, nhưng mà sau đó…”
Cô vừa nói như vậy, Lê Thanh Thảo cực kỳ kinh ngạc: “Hóa ra là vậy.”
Hai người vừa nói chuyện vừa hái nho. Chỉ trong chốc lát, chiếc giỏ của Mộ Cẩm Vân đã đầy nho rồi, cô bỏ kéo xuống nhìn Lê Thanh Thảo: “Tôi nghe nói cô Thảo đang khởi nghiệp?”
“Đó chẳng qua là suy nghĩ lúc nhỏ thôi. Dù sao làm thuê cũng là làm thuê, không bằng mình tự khởi nghiệp.”
Cô ta cũng bỏ kéo xuống, nhìn những người làm bên ngoài: “Mẹ Diệp, giúp cô Vân gói nho lại đi.”
Mộ Cẩm Vân hiểu ý của cô ta, hơi ngại ngùng: “ Cô Thảo, cô không phải khách khí thế đâu. Tôi tới đây không mang theo gì, không thể lúc về đầy hai tay được.”
“Nho này mọc trên cây cũng chỉ ở trên cây mà thôi. Tặng cho cô Vân và Tổng giám đốc Lâm, bán một cái nhân tình, còn hơn là để nó nát ở đây.”
Cô ta nói như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng không từ chối được nữa.
Khi hai người quay về biệt thự, hai người Tống Lâm và Lê Quốc Minh đã ra khỏi thư phòng rồi.
Lúc này đã hơn ba giờ chiều, cũng không muộn lắm.
“Thị trưởng Minh, tôi về trước đây.”
Mộ Cẩm Vân vừa rửa tay xong di ra, nghe thấy lời này của Tống Lâm, cô cũng nói vài câu với Lê Thanh Thảo: “Cô Thảo, tôi về trước đây. Cảm ơn nho của cô.”
Lê Thanh Thảo nhìn cô, hình như hơi tiếc nuối: “Tôi còn định giữ cô ở lại ăn bữa cơm, tính tình tôi không tốt không có bạn bè gì, khó khăn lắm mới gặp được cô Vân có tính cách hợp với tôi. Cô Vân, khi nào cô rảnh chúng ta cùng nhau đi dạo phố nhé.”
Mộ Cẩm Vân nhướng mi: “Cô Thảo có thời gian rảnh thì tất nhiên tôi cũng có thời gian rảnh.”
Cô nói xong còn nháy mắt một cái.
Lê Thanh Thảo biết cô đang trêu mình: “Công ty nhỏ của tôi, lúc nào cũng có thời gian rảnh.”
Mộ Cẩm Vân đi tới bên cạnh Tống Lâm, anh chẳng nhìn cô lại vươn tay dắt tay cô.
Lê Thanh Thảo tiễn họ đến tầng dưới, người làm mang ra hai cái túi, cô vươn tay nhận lấy rồi đưa cho Mộ Cẩm Vân: “Cô Vân, chớ quên thành quả lao động của cô a.”
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, đến đây ăn của nhà người ta, uống của nhà người ta, lúc về còn mang đồ về.
Cô vươn tay nhận lấy: “Thế thì tôi không khách sáo nữa, cô Thảo.”
“Khách sáo gì chứ, khi nào rảnh thì liên lạc nha.”
“Có thời gian rảnh sẽ liên lạc.”
Lên xe, Mộ Cẩm Vân để nho ở phía sau.
Tống Lâm ở bên cạnh nhìn cô một cái, vừa lái xe vừa nói: “Em và cô Thảo nói chuyện khá vui đấy nhỉ.”
Mộ Cẩm Vân đi bên cạnh Tống Lâm, những ngày này đã nhìn quen các kiểu người, muôn hình muôn vẻ. Lê Thanh Thảo ngay từ đầu đã bày tỏ thiện ý với cô, nói cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng được, cô vẫn rất thận trọng: “Tổng giám đốc Lâm, cô Thảo có vấn đề gì sao?”
“Em thấy sao?”
Anh quẳng câu nói lại cho cô, Mộ Cẩm Vân không biết nói gì cho phải: “Em không nhìn ra có vấn đề gì, chỉ cảm giác hình như cô ấy khá tốt với em.”
“Em muốn cô ấy đối xử không tốt với em sao?”
Anh vừa nói như vậy, Mộ Cẩm Vân cũng hiểu ra: “Thế sau này em có thể qua lại với cô Thảo không?”
“Tôi ngăn cản em sao?”
Hôm nay Tống Lâm nói chuyện cứ luôn thật thật giả giả, Mộ Cẩm Vân cơ bản là không nắm bắt được.
Cô mím môi một cái, hơi buồn bực nói: “Nếu tổng giám đốc Lâm cảm thấy không có vấn đề gi, sau này có xảy ra chuyện gì, hy vọng tổng giám đốc Lâm nhớ kỹ, tôi đã trưng cầu ý kiến của anh rồi.”
Cô nói hơi lớn tiếng, cơ bản là vì bị anh liên tục đào hố mấy lần nên hơi tức giận.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Em còn chưa tỉnh rượu, lại to gan thế hả?”
Anh nói như vậy, Mộ Cẩm Vân liền nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Sắc mặt cứng đờ, Cô nhất thời lúng túng, không dám nói thêm cái gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe đi về tới bãi đỗ xe dưới khu nhà.
Vì câu nói lúc nãy của Tống Lâm nên bây giờ Mộ Cẩm Vân đang rất buồn.
Cô xách hai túi nho, tay bị ghì đến đau luôn.
Đi tới trước thang máy, Tống Lâm đi trước chợt vươn tay: “Đưa đây.”
“Hả?”
Cô không phản ứng kịp, trừng mắt nhìn Tống Lâm, trông cô hơi buồn cười.
Con ngươi màu đen hơi trầm xuống, người đàn ông trực tiếp xoay người lấy hai túi nho trong tay cô rồi cầm. Lúc này Mộ Cẩm Vân mới phản ứng kịp vừa nãy anh có ý gì.
Trong thang máy không có ai, cô theo tự nhiên mà đi vào trong.
Lúc ở tầng 1 thang máy có ngừng lại, có một nhà ba người tiến vào.
Đứa bé nam đó nghiêng ngả lảo đảo đi vào, Mộ Cẩm Vân chưa kịp phản ứng thì trê lưng đã có thêm một bàn tay, Tống Tựu kéo cô vào trong ngực.
“Bốp.” Sau đó, đứa bé nam kia đụng vào mặt thang máy.
Mộ Cẩm Vân thấy buồn cười, cười ra tiếng.
Đứa bé nam kia nhìn cô một cái, “oa” một tiếng khóc lớn: “Mẹ ơi, cô kia cười con!”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, mẹ đứa bé năm kia trừng mắt nhìn Mộ Cẩm Vân một cái, hình như đang định nói gì đấy, Tống Lâm bất ngờ xì một tiếng.
Mẹ của đứa bé nam đó không dám nói gì nữa, chỉ khó chịu ôm đứa bé nam.
Mộ Cẩm Vân hơi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông. Nhưng đôi con ngươi đen lại chìm xuống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.