Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Chương 24: Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên 1 (H nhẹ)

Nguyễn Hồng Đào

06/05/2023

Buổi sáng, dì Trương chuẩn bị đồ ăn sáng xong, vừa định đi về phía phòng Lam Y Tịnh để gọi cô thì Hà Siêu đã lên tiếng ngăn cản.

"Dì Trương, đêm qua Tô tổng về nhà lúc 2h sáng, đừng làm phiền họ nghỉ ngơi."

Nghe vậy dì Trương liền quay đầu lại, Tô thiếu gia và phu nhân hòa hợp như vậy bà cảm thấy thật vui vẻ.

Trên lầu, một cậu nhóc chạy ra khỏi phòng, nhóc con vừa nghe thấy tiếng của sư phụ, liền nhanh như chớp chạy ra.

"Sư phụ." - Lam Hữu Hữu chạy về phía Hà Siêu.

"Nhóc con, đã lâu không gặp."

Hà Siêu cưng chiều bế Lam Hữu Hữu tung lên, mỉm cười với cậu bé.

"Còn đau không ạ." - Lam Hữu Hữu nhìn về phía chỗ từng bị thương của Hà Siêu.

"Đã không sao rồi." - Hà Siêu lắc đầu nói.

Lam Hữu Hữu ôm lấy Hà Siêu không rời, sau đó liền nói tiếp:"Sư phụ, hôm nay là ngày nghỉ, sư phụ đưa con đi đua xe nhé."

Hà Siêu đồng ý, sau khi ăn sáng xong liền đưa Lam Hữu Hữu ra ngoài. Đêm qua, trước khi vào cửa, Tô tổng đã căn dặn hôm nay anh phải tách Lam Hữu Hữu ra khỏi Lam Y Tịnh.

Trong phòng ngủ, Lam Y Tịnh rút đầu vô bờ ngực của Tô Húc Hoàn tìm kiếm mùi hương nam tính quen thuộc.

Lam Y Tịnh tỉnh lại sau một đêm hoan ái cực kỳ cuồng nhiệt, cô hé đôi bờ mi mở mắt, đối diện cô là gương mặt đẹp như tạc tượng của Tô Húc Hoàn.

Nhìn gương mặt anh đang ngủ, không hề có chút phòng bị nào khiến cô cảm giác nếu như anh chỉ là một con người bình thường như cô, cô và anh chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.

"Tỉnh rồi sao?"

Tô Húc Hoàn đã mấy ngày đều không ngủ đủ giấc, quá nhiều việc khiến anh phải tính toán. Khi ở một mình anh đều không thể ngủ ngon giấc, luôn phòng bị toàn thế giới này. Chỉ là đêm qua, anh và cô đều làm việc quá sức, anh đã buông bỏ mọi phòng ngự, ôm cô ngủ một giấc rất sâu, rất ngon kể từ khi mẹ anh mất đi, anh chưa từng trải qua cảm giác an toàn như hiện tại.

"Tôi làm anh tỉnh sao?" - Lam Y Tịnh khẽ hỏi.

"Ngủ ngon không?"

Tô Húc Hoàn đưa tay sờ lên chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng vuốt nhẹ nhẹ rồi hôn lên trán Lam Y Tịnh.

Lam Y Tịnh cảm thấy thật ngọt, con người của Tô Húc Hoàn cũng có lúc tình cảm như vậy sao?

"Cũng được."

Cô gật đầu, đêm qua anh làm cô mỏi đến muốn gãy cả lưng, nhưng cảm giác đê mê anh mang lại cho cô, khiến cô càng nghĩ đến càng đỏ mặt.

"Y Y, hôm nay em muốn ra ngoài cùng tôi không?"

Từ ngày anh mang cô về biệt thự Tô gia, cho người canh phòng cẩn thận. Sau sự việc bị Lục Cẩn Niên bắt cóc, Lam Y Tịnh cũng rất là sợ, nên không dám một mình rời khỏi Tô gia.

Cô không biết tự khi nào, tự biến bản thân thành chú chim nhỏ, bị nhốt trong lòng son.

"Chúng ta đi đâu?" - Lam Y Tịnh gật đầu, cô cũng muốn ra ngoài.

"Đi hẹn hò." - Tô Húc Hoàn đáp.

Anh cũng muốn hiểu thêm về thế giới của cô, cũng muốn hòa nhập vào cuộc sống của cô. Anh tự biết trong lòng cô luôn cho rằng, anh và cô ở hai thế giới.

Lam Y Tịnh nghe anh nói vậy thì ngượng ngùng… cái gì mà hẹn hò, ngay từ đầu đến với nhau cũng không phải là mối quan hệ có thể cùng nhau hẹn hò như bao nhiêu cặp tình nhân đúng không?

"Chúng ta…" - Cô muốn nói rằng chúng ta không phải là quan hệ như vậy, nhưng đã bị anh chặn lại khi lời chưa thốt ra khỏi bờ môi.

"Đừng cãi lời, nếu không hậu quả em cũng biết rồi đấy. Y Y, hay em chỉ muốn làm bạn tình của tôi thôi?" - Tô Húc Hoàn dùng tay hất chăn, phơi này toàn bộ những đường nét mà tạo hóa ban tặng cho cô và anh.

Lam Y Tịnh xoay người, muốn che chắn lại những điểm nhạy cảm không muốn bị anh nhìn thấy, thật đáng xấu hổ.



"Trên người em, bên trong em… có gì tôi còn chưa nhìn thấy sao?"

Tô Húc Hoàn nhoẻn miệng cười rất đểu cán, cơ thể của người phụ nữ này… càng nhìn lại càng muốn, chỉ muốn đùa cô một chút… không ngờ lại tự mình hại mình.

"Anh… anh… không có liêm sỉ."

Lam Y Tịnh tức giận mắng, sao lời nào thốt ra từ miệng anh ta, đều có quá nhiều ngụ ý muốn trêu chọc cô.

Tô Húc Hoàn trên thân mình không có mảnh vải che thân, bóng lưng anh dán lên bờ tường cao sừng sững… anh hơi khom người xuống, dùng hai tay bế thốc cô gái nhỏ đang co ro nằm trên giường.

"Anh muốn làm gì, bỏ tôi xuống."

Lam Y Tịnh bị anh bế lên, không phòng thủ mà ôm lấy cổ anh, sợ té xuống thì có nước gãy xương.

"Y Y, ngoan một chút… chúng ta đi tắm nhanh… rồi còn đi hẹn hò."

Tắm chung sao???

Anh muốn làm loạn thì có.

Người đàn ông này, đúng là khỏe thật… đêm hôm qua vẫn chưa đủ mệt.

Bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy róc rách, kèm theo những tiếng va chạm xác thịt mạnh mẽ… và tiếng rên rỉ không ngừng của người phụ nữ đang bị tiểu thái tử của Tô Húc Hoàn từ phía sau tiến tới.

"Ưm… Húc Hoàn…"

Phòng tắm riêng của Tô tổng được thiết kế rộng rãi xa hoa, bên trong là hai con người đang bám dính lấy nhau…

Người đàn ông từ phía sau mang vật trơn ướt vì nước bên ngoài hay vì sự kích tình bên trong cô tạo ra… nó không còn quan trọng nữa… cô hơi cúi người, đưa ra bờ mông căng mịn màng… thứ trơn ướt kia cứ thế ra vào bên trong cô.

Bàn tay anh vỗ nhè nhẹ vào cặp mông căng tròn nhựa sống, cho đến khi không khống chế được sự hưng phấn… nhịp vỗ càng mạnh hơn… khiến mông cô hằn lên đỏ ửng.

Cô mê man với cảm giác kích thích từ anh, anh càng vỗ mạnh bạo… cô càng kích thích mà rên rỉ không ngừng.

Cho đến khi toàn bộ tinh túy của anh được phóng thích vào bên trong cô, cặp mông xinh đẹp trắng mịn kia đã đỏ ửng lên rất gợi tình.

Tô Húc Hoàn ôm cô đặt vào trong bồn tắm, mùi sữa tắm dịu nhẹ khiến cô cảm thấy dễ chịu…sau khi cho đầy nước vào bồn… Tô Húc Hoàn bước vào bên trong cùng cô.

Phòng tắm này người thiết kế thật dụng tâm, thiết kế bồn tắm to như vậy… hai người tắm chung vẫn còn rất rộng.

Cô duỗi thẳng chân, liền vô tình chạm vào thứ không nên chạm… Lam Y Tịnh đỏ mặt quay đi.

"Tôi vẫn còn có thể, chỉ sợ e mệt rồi."

Tô Húc Hoàn bị cô chạm, liền mở miệng trêu chọc.

"Không… tha cho tôi đi, tôi mệt muốn chết rồi đây."

Lam Y Tịnh thật sự đã rất mệt… cô chỉ muốn tắm thật sạch rồi cùng anh ra ngoài… ở nhà một ngày với anh, không biết khi nào anh sẽ giở trò.

"Được, mau lại đây… tôi tắm cho em."

"Tôi tự tắm được…"

Tô Húc Hoàn thôi không trêu chọc cô nữa. Sau khi tắm xong liền choàng một chiếc khăn tắm, cùng cô rời khỏi phòng tắm.

Mở tủ quần áo mà Tô Húc Hoàn chuẩn bị cho cô, nó dường như chưa từng được cô chạm vào. Những bộ váy thiết kế trang nhã tùy thuộc vào từng mục đích.

Lam Y Tịnh tùy ý chọn một chiếc váy màu trắng trễ vai nhẹ nhàng, bên viền cổ đính một chút hạt lấp lánh, khiến xương quai xanh cô nổi bật hơn.

Còn Tô Húc Hoàn, anh chọn một bộ đồ thể thao màu trắng của thương hiệu quốc tế nổi tiếng, nhìn anh không còn cứng nhắc với những bộ vest lịch lãm nữa.

Thật đúng là phong cách hẹn hò.



Anh và cô đứng nhìn nhau trong phòng thay đồ lớn, sao lại hiểu ý nhau như vậy… cùng nhau chọn một màu trắng cho buổi hẹn hò đầu tiên.

"Tô tổng, chúng ta sẽ đi đâu?"

"Y Y… gọi tôi là Húc Hoàn… có phải chỉ khi tôi làm em rên rỉ trên giường… em mới nguyện ý gọi tên tôi?"

Lam Y Tịnh cúi mặt ngượng ngùng…

"Này, Tô Húc Hoàn… anh… anh đừng có trêu chọc tôi nữa…"

Tô Húc Hoàn thấy cô tức giận thì liền hài lòng… anh đi ra khỏi phòng sau đó quay lại đáp:"Đi thôi, tôi đưa em đi hẹn hò."

Hẹn hò?

Như những cặp đôi bình thường sao?

Với Tổng giám đốc của Tô thị Tô Húc Hoàn.

Anh đang tán tỉnh cô sao?

Không có sự xuất hiện của vệ sĩ, chỉ có không gian riêng tư giữa anh và cô trong không gian hàng vạn người không quen biết.

Bàn tay anh đan chặt lấy tay cô, không muốn buông ra một giây phút nào.

"Chúng ta phải đi xem phim, đúng không?"

Tô Húc Hoàn kéo cô đến một rạp chiếu phim, anh dự định sẽ bao hết một rạp để họ có không gian riêng tư… nhưng lại nghĩ cô gáu của anh rất đơn thuần… anh làm như vậy sẽ khiến cô hoảng mất.

"Em muốn xem thể loại nào?"

Cô nhìn qua một loạt phim đang công chiếu, thể loại nào cũng có…

"Chọn phim này đi."

Cô chỉ đại một bộ phim được giới thiệu doanh thu cao ngất ngưỡng, thật ra… ngồi xem cùng Tô Húc Hoàn cũng thật sự áp lực, vì từ lúc cô đứng chọn phim… đã không biết bao nhiêu cô gái ngoái đầu lại nhìn dáng vẻ của anh rồi.

Anh bước vào quầy, mua hai vé, rồi chọn thêm combo bắp nước, cứ chọn combo cao cấp nhất… vì thật ra cũng chưa từng trải qua loại trải nghiệm này.

Lam Y Tịnh nhìn vé xem phim anh mang ra, còn khoảng 30p nữa mới đến giờ chiếu phim. Cô liền kéo anh sang một quầy bán quà lưu niệm gần đó. Chọn cho Tô Húc Hoàn một chiếc nón màu đen đơn giản, tính tiền xong liền đội lên đầu anh.

"Sao phải đội nón?" - Tô Húc Hoàn hơi bất ngờ.

"Che đi cái nét đẹp của anh đi… không thấy bao nhiêu cô gái đều nhìn anh sao?" - Lam Y Tịnh thấy khó ở, người đàn ông này đúng là cực phẩm mà, chỉ vừa mang ra ngoài là có bao nhiêu cô gái muốn cướp mất.

"Y Y, em ghen thật đáng yêu."

Tô Húc Hoàn bật cười, chỉnh lại chiếc nón bị cô đội hờ trên đầu.

"Ai thèm ghen chứ?" - Cô chu miệng cãi lại.

"Y Y, cảm ơn món quà của em, tôi rất thích."

Tô Húc Hoàn nhìn Lam Y Tịnh đang giận dỗi vì bị anh vạch trần liền cảm thấy vui vẻ lạ thường… cảm giác như anh muốn cô bỏ trốn thật xa, chỉ cần cô ở bên cạnh anh là được, không cần phù phiếm xa hoa.

Cô chỉ là muốn che đi sự đẹp trai cuốn hút của anh mà thôi, không nghĩ anh lại cho đó là món quà của cô tặng anh…

"Vậy anh cũng tặng tôi một món quà gì đó đi."

Cô cũng muốn Tô Húc Hoàn lựa cho cô một món quà… cô còn nhớ năm đó anh đi công tắc, mang về cho cô một chiếc kẹp tóc… sau này dù biết chỉ là của cô gái khác để quên, cô cũng tự dối mình chính là món quà của anh… chỉ tiếc sau khi cô rời đi đã đánh mất nó.

Tô Húc Hoàn nhìn qua gian hàng quà lưu niệm, cũng không chọn được thứ gì liền nắm tay cô kéo đi:"Đi thôi, sắp đến giờ bắt đầu phim rồi."

Lam Y Tịnh mím môi mắng trong lòng, đồ keo kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Em Trốn Không Thoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook