Chương 34: Tô phu nhân có chuyện rồi
Nguyễn Hồng Đào
06/05/2023
Trên bàn trà, tách trà nóng được thư ký riêng của Tô Húc Hoàn rót xuống đưa
về phía Tô Lâm đang ngồi đối diện Tô Húc Hoàn. Nhìn ông ta có vẻ tiều
tụy đi rất nhiều so với lần trước, chuyện đêm qua chắc chắn ông ấy rất
kích động trong lòng.
"Húc Hoàn, chúng ta bao nhiêu năm qua đối nghịch nhau, nhưng mục đích chung vẫn là muốn giữ vững Tô thị của gia tộc phát triển. Con xem, Tô thị ngày hôm nay lớn mạnh như vậy, chúng ta đối nghịch bao năm qua cũng không có gì tốt đẹp, chỉ khiến thiên hạ chê cười."
Tô Lâm cầm ly trà nóng, uống một ngụm cho ấm giọng, cũng như muốn tỉnh táo một chút.
Cả đêm hôm qua ông nghĩ thông suốt rồi, ông không đấu lại Tô Húc Hoàn, ông yêu mạng sống này, Tô thị hiện tại cũng nhờ Tô Húc Hoàn mà có được thành tựu. Chỉ vì nghe lời con đàn bà đê tiện Yến Thanh Na mà ông lại tham lam với chính đứa con trai máu mủ.
Tô Húc Hoàn chỉ cười nhẹ, như những lời này của Tô Lâm là một câu chuyện phiếm ngoài đường.
Tô Lâm biết đứa con trai này trong lòng ôm mối hận thù lớn, nhưng với tình trạng hiện tại không hòa hoãn không được.
"Húc Hoàn, con người sống phải nhìn về phía trước, ngày xưa là do ba sai với con… những chuyện đã qua lâu rồi, cha con chúng ta có thể hàn gắn, cùng nhau giúp Tô thị ngày một tiến xa hơn."
Lúc này, Tô Lâm mới đưa ra vật mà bấy lâu nay ông luôn cất giữ.
Nó quan trọng, nhưng mạng ông còn quan trọng hơn.
"Nếu con có thể đảm bảo mạng sống cho ba, ba sẽ giao nó cho con." - Tô Lâm biết đây là thứ Tô Húc Hoàn muốn đoạt lại.
Quả nhiên con người đều sợ cái chết, khi cảm giác nó đến cận kề liền không thiết bất cứ thứ gì để bảo vệ mạng sống.
"Tô lão gia, không sợ tôi vừa đoạt đồ vừa giết chết ông để trả thù sao?"
Tô Lâm sợ chứ, con người của Tô Húc Hoàn đầy am hiểm, không ai có thể đoán được con người này sẽ làm ra điều tàn độc gì. Nhưng hiện tại ngoài Tô Húc Hoàn, Tô Lâm không còn có thể dựa vào bất cứ ai để bảo vệ mạng sống.
"Như con đã nói, nếu con muốn mạng của ba, con đã lấy từ lâu rồi."
Tô Húc Hoàn gật gật đầu, xem ra Tô Lâm thức thời hơn anh nghĩ, trò chơi chỉ mới bắt đầu thì ông ta đã nhanh chóng đầu hàng.
"Được, tôi đảm bảo không để kẻ khác lấy mạng ông." - Nói rồi Tô Húc Hoàn đứng lên, toàn thân anh cao lớn, trên miệng nở ra một nụ cười khinh:"Nhưng nếu ông tự tức chết, tôi cũng hết cách."
Tự tức chết…
Tô Húc Hoàn cầm trên tay thứ mà bấy lâu nay anh muốn đạt được. Chỉ là Tô Lâm trốn tận sang nước M nên không tiện ra tay.
Năm đó, Tô Lâm một tay che trời không có chút tình cảm với mẹ con anh.
Chiếc xe hơi lái đến ngân hàng, nơi mà Tô Húc Hoàn chỉ cần con dấu sẽ mở được két sắt mà ông nội của anh để lại cho anh.
Khi nhân viên ngân hàng đưa cho Tô Húc Hoàn, ánh mắt anh bỗng có chút lạnh băng… trong tất cả di vật của ông nội, có một bức ảnh của anh và mẹ…
Năm đó sau khi mẹ anh mất đi, Yến Thanh Na đã đốt hết tất cả những gì liên quan đến mẹ anh… khi anh lấy lại Tô thị, chỉ còn sót lại vài thứ mà Yến Thanh Na để sót lại.
Vậy nên tất cả hình ảnh của mẹ, đều bị đốt hết.
Nực cười hơn, chính là nhà họ Lục cũng bị tai nạn cháy nhà kho… như xóa đi tất cả dấu vết về cô con gái nhà họ Lục.
Vậy nên bức ảnh này, đối với Tô Húc Hoàn thật sự rất có ý nghĩa.
Khi Tô Húc Hoàn đang xem tài liệu mà ông nội để lại… ánh mắt Tô Húc Hoàn đỏ rực, thì ra trước kia ông nội cũng cho người điều tra cái chết của mẹ anh.
"Lục Kính Hoa, chính là ông…"
Điện thoại của Tô Húc Hoàn vang lên, Thanh Liêm đang ở trong đồn cảnh sát… gương mặt sáng láng ngày nào hiện tại trắng toát… nhìn video của bên cảnh sát cung cấp liền lạnh toát sống lưng.
"Đại ca…"
"Có chuyện?"
Nghe giọng điệu của Thanh Liêm không giống thường ngày.
"Đại ca… anh bình tĩnh nghe em nói."
Thanh Liêm không dám nói… tin tức này khiến anh không thể mở miệng.
"Thanh Liêm, có chuyện?"
Thanh Liêm không sợ trời, không sợ đất… ra tay tàn độc nhất lại ấp úng không nói nên lời.
"Đại ca, em đang ở đồn cảnh sát khu vực A, phu nhân… phu nhân có chuyện rồi."
Tô Húc Hoàn nhanh chóng đứng lên, lao ra xe đi đến cục cảnh sát khu vực A.
Khu biệt thự Tô gia nằm ở khu vực B, Lam Y Tịnh lại liên quan đến khu vực A.
Khu vực A… chính là nhà họ Lam.
Chiếc xe hơi màu đen dừng trước cục cảnh sát khu vực A. Thanh Liêm đã đứng sẵn bên ngoài đợi Tô Húc Hoàn.
"Đại ca…"
"Cô ấy đâu?" - Tô Húc Hoàn vừa bước đến liền hỏi.
"Đại ca, chúng ta vào trong trước."
Bên trong phòng có một viên cảnh sát đang ngồi trên trước một chiếc máy tính xách tay.
"Tô tổng, anh nhìn xem cô gái này có phải Tô phu nhân không?"
Trên đoạn video là hình ảnh của Lam Y Tịnh bước lên chiếc taxi rời khỏi nhà họ Lam, trên người cô vẫn mặc chiếc váy khi đi với anh buổi sáng.
"Đúng vậy, là vợ của tôi."
Sau đó viên cảnh sát chuyển đến cảnh một chiếc xe hơi bị cháy đen… sau đó là hình ảnh thi thể không còn nguyên vẹn của hai người trên xe.
"Đây là chiếc xe vừa nãy Tô phu nhân vừa bước lên, chúng tôi đã theo dõi lộ trình rồi. Chiếc xe chưa từng dừng lại cho đến khi gặp tai nạn và phát cháy…"
Tô Húc Hoàn lặng người… nhìn thi thể không còn nguyên vẹn trong máy tính.
"Đại ca…"
"Không phải cô ấy, chắc chắn không phải cô ấy." - Tô Húc Hoàn lắc đầu, không muốn chấp nhận.
"Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ thông báo đến gia đình sớm nhất."
Tô Húc Hoàn đưa ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn viên cảnh sát nói:"Đó không phải là cô ấy, Y Y đang ở nhà đợi tôi… tôi phải quay về với cô ấy."
Tô Húc Hoàn tức giận hất văng chiếc máy tính xuống bàn bể nát, sau đó rời khỏi cục cảnh sát đi về phía chiếc xe màu đen.
"Đại ca, anh muốn đi đâu… em đưa anh đi." - Thanh Liêm chạy theo ngăn Tô Húc Hoàn lại.
"Cút đi." - Tô Húc Hoàn hất tay Thanh Liêm ra, muốn tự mình lên xe…
Thanh Liêm không chịu buông, nhanh chóng từ phía sau khóa người anh lại, nhưng Thanh Liêm không phải là đối thủ của anh, chỉ vung người hết sức đã có thể hất Thanh Liêm ra khỏi vòng khóa, dùng một cước đá văng cậu ra xa.
"Đại ca, đừng lái xe… em xin anh." - Thanh Liêm nằm trên nền đất, trong miệng phun ra một ít máu… đau đến mức muốn ngất đi, anh biết rõ đại ca đang mất bình tĩnh.
Tô Húc Hoàn không để tâm đến lời của Thanh Liêm, nhanh chóng mở cửa xe tiến lên ghế lái mà lao đi.
Chiếc xe màu đen sáng bóng chạy chưa kịp xa, một tiếng ầm ớn vang lên… chiếc xe đâm thẳng vào một bức tường lớn bên đường…
"Đại ca… mau gọi cấp cứu giúp tôi." - Thanh Liêm quên cả đau, nhanh chóng chạy theo đến chiếc xe vừa bị tai nạn… bên trong Tô Húc Hoàn dù đã được bóng khí bung ra nhưng đã bất tỉnh và va đập mạnh.
Thanh Liêm ngồi sụp xuống bên ngoài phòng cấp cứu… anh không sợ đại ca bị gì, chỉ sợ khi anh ấy tỉnh lại làm thế nào đối mặt với sự thật đau lòng này.
Kể từ khi theo đại ca, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đại ca yêu một cô gái.
"Thanh Liêm…"
Hà Siêu nhận được tin báo, liền gửi Tô Hữu Hữu nhanh chóng đến bệnh viện.
Thanh Liêm nhìn thấy Hà Siêu như nhìn thấy vị cứu tinh… chạy đến ôm lấy Hà Siêu mà khóc như một đứa trẻ.
"Tô phu nhân mất rồi, đại ca không chấp nhận được lái xe đi tìm cô ấy liền đâm vào tường…sư phụ, đại ca phải làm sao đây."
Hà Siêu cũng đã nghe tin về Lam Y Tịnh… đám nhà báo đánh mùi còn hơn chó săn, anh hiện tại cũng rất rối rắm… Tô tổng yêu cô ấy như vậy, chỉ sợ không thể chịu nổi cú sốc này.
Ngay cả Hữu Hữu, phải nói thế nào với thằng bé.
Bên trong bác sĩ Hiểu Lan bước ra khỏi phòng cấp cứu liền có chút ngạc nhiên.
"Xin chào, bệnh nhân chỉ bị chấn động nhẹ không có gì nguy hiểm… nhưng kết quả cho thấy bệnh nhân bị kích động quá mức… nên hiện tại chưa thể tỉnh lại."
"Cảm ơn bác sĩ." - Hà Siêu gật đầu đáp.
Sau khi Hiểu Lan rời đi, Hà Siêu cùng Thanh Liêm tiến vào bên trong phòng bệnh.
"Cậu đi điều tra đi, tôi sẽ ở lại với Tô tổng." - Hà Siêu nhìn Thanh Liêm nói:"Lam Trung không phải cha ruột của Tô phu nhân, không cần phải khách sáo."
Thanh Liêm hiểu ý của Hà Siêu, nhìn qua Tô Húc Hoàn liền nhanh chóng rời đi.
Hà Siêu nhìn Tô Húc Hoàn trong lòng bộn bề lo lắng… dường như tất cả bất hạnh ông trời đều muốn Tô Húc Hoàn trải qua.
Tô Húc Hoàn bất tỉnh, Tô thị rối loạn vì tin tức Lam Y Tịnh bị tai nạn giao thông, Tô Húc Hoàn mất tích không xuất hiện 2 ngày.
Bên Tô gia, Tô Lâm hiện tại vẫn chưa về nhà, ông ta luôn túc trực ở bệnh viện cùng Lâm Thanh Thanh, điều này khiến Yến Thanh Na vẫn ôm hận trong lòng…
Tô Trực đi đi lại lại trong biệt thự cũ nhà họ Tô, Yến Thanh Na nhìn thôi cũng thấy nóng lòng.
"Không ngờ sự việc lại thành ra như thế này, đã đến lúc lật đổ cha con Tô Lâm rồi, Tô thị sẽ thuộc về tôi."
Yến Thanh Na đã nhìn rõ con người của Tô Trực, hắn tham lam ích kỉ… xem ra trước giờ hắn chỉ xem bà ta như một con cờ, điều khiển cho cha con Tô Lâm trở mặt.
Trong đầu Yến Thanh Na nghĩ một lúc, bà ta phải tìm đường sống cho bản thân.
Cho đến khi Tô Húc Hoàn tỉnh lại, anh dường như không có chút gì mất bình tĩnh hay mất kiểm soát như Hà Siêu hay Thanh Liêm suy nghĩ. Cái nét điềm tĩnh của Tô Húc Hoan, càng khiến Hà Siêu lo lắng hơn.
"Siêu, chuẩn bị quần áo vào cho tôi, tôi phải đến Tô thị." - Tô Húc Hoàn ngồi dậy, nhìn Hà Siêu nói.
"Tô tổng, anh mới tỉnh còn chưa khỏe, nghĩ thêm vài ngày đi." - Hà Siêu đáp.
"Không cần, gọi cho Thanh Liêm đi, tôi còn có việc cần cậu ấy."
Tô Húc Hoàn rút ống truyền vứt sang một bên, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh chuẩn bị….
Hà Siêu không nói thêm lời nào… Tô tổng hiện tại như một quả bom hẹn giơ chỉ là không biết khi nào bùng nổ.
Chiếc xe hơi màu đen sang trong dừng trước cao ốc Tô thị, trên người Tô Húc Hoàn là một bộ âu phục màu đen hắc ám, gương mặt anh lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào… phía sau là Hà Siêu và Thanh Liêm đang tháp tùng.
Tin đồn Tô phu nhân bị tai nạn qua đời chỉ mới vài ngày, nhưng gương mặt của Tô tổng không thể hiện một chút đau buồn, quả nhiên là con người không có trái tim.
"Thanh Nhàn, cô nhanh chóng hẹn với bên truyền thông, xử lý tin đồn đi."
"Vâng, thưa Tô tổng."
"Hà Siêu, cậu cho người hỏi thăm sức khỏe các cổ đông lớn…" - Tô Húc Hoàn ngồi trên bàn làm việc… nhìn những báo cáo mà Thanh Nhàn mang vào.
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Hà Siêu và Thanh Nhàn ra ngoài, bên trong chỉ còn Thanh Liêm đang đứng đợi lệnh.
"Nói đi." - Tô Húc Hoàn nhìn Thanh Liêm bằng ánh mắt lạnh như đóng băng.
"Phu nhân đã đến Lam gia gặp Lam Trung, sau đó ông ta nói không biết gì cả… một mực nói đó chỉ là tai nạn."
"Cậu quay về thành phố B đi… ngăn cản cuộc hôn nhân của Lục gia và Trần gia." - Tô Húc Hoàn tựa lưng vào ghế ra lệnh.
"Đại ca, còn việc này…"
Tô Húc Hoàn dửng dưng nhìn vào tập tài liệu trên bàn, sau đó lắc đầu:"Làm tốt nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cho phép cậu rời khỏi Thiên Dương."
"Đại ca, có chết em cũng không rời khỏi Thiên Dương…"
Thanh Liêm lắc đầu, cậu chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Thiên Dương, sống xa đại ca và anh em trong hội.
"Đi đi…"
Thanh Liêm rời khỏi phòng làm việc của tổng tài Tô thị, phía sau cánh cửa… Tô Húc Hoàn đưa mắt nhìn về phía bức ảnh của anh và Lam Y Tịnh… sau đó nhanh chóng kéo ngăn bàn cất vào bên trong.
"Húc Hoàn, chúng ta bao nhiêu năm qua đối nghịch nhau, nhưng mục đích chung vẫn là muốn giữ vững Tô thị của gia tộc phát triển. Con xem, Tô thị ngày hôm nay lớn mạnh như vậy, chúng ta đối nghịch bao năm qua cũng không có gì tốt đẹp, chỉ khiến thiên hạ chê cười."
Tô Lâm cầm ly trà nóng, uống một ngụm cho ấm giọng, cũng như muốn tỉnh táo một chút.
Cả đêm hôm qua ông nghĩ thông suốt rồi, ông không đấu lại Tô Húc Hoàn, ông yêu mạng sống này, Tô thị hiện tại cũng nhờ Tô Húc Hoàn mà có được thành tựu. Chỉ vì nghe lời con đàn bà đê tiện Yến Thanh Na mà ông lại tham lam với chính đứa con trai máu mủ.
Tô Húc Hoàn chỉ cười nhẹ, như những lời này của Tô Lâm là một câu chuyện phiếm ngoài đường.
Tô Lâm biết đứa con trai này trong lòng ôm mối hận thù lớn, nhưng với tình trạng hiện tại không hòa hoãn không được.
"Húc Hoàn, con người sống phải nhìn về phía trước, ngày xưa là do ba sai với con… những chuyện đã qua lâu rồi, cha con chúng ta có thể hàn gắn, cùng nhau giúp Tô thị ngày một tiến xa hơn."
Lúc này, Tô Lâm mới đưa ra vật mà bấy lâu nay ông luôn cất giữ.
Nó quan trọng, nhưng mạng ông còn quan trọng hơn.
"Nếu con có thể đảm bảo mạng sống cho ba, ba sẽ giao nó cho con." - Tô Lâm biết đây là thứ Tô Húc Hoàn muốn đoạt lại.
Quả nhiên con người đều sợ cái chết, khi cảm giác nó đến cận kề liền không thiết bất cứ thứ gì để bảo vệ mạng sống.
"Tô lão gia, không sợ tôi vừa đoạt đồ vừa giết chết ông để trả thù sao?"
Tô Lâm sợ chứ, con người của Tô Húc Hoàn đầy am hiểm, không ai có thể đoán được con người này sẽ làm ra điều tàn độc gì. Nhưng hiện tại ngoài Tô Húc Hoàn, Tô Lâm không còn có thể dựa vào bất cứ ai để bảo vệ mạng sống.
"Như con đã nói, nếu con muốn mạng của ba, con đã lấy từ lâu rồi."
Tô Húc Hoàn gật gật đầu, xem ra Tô Lâm thức thời hơn anh nghĩ, trò chơi chỉ mới bắt đầu thì ông ta đã nhanh chóng đầu hàng.
"Được, tôi đảm bảo không để kẻ khác lấy mạng ông." - Nói rồi Tô Húc Hoàn đứng lên, toàn thân anh cao lớn, trên miệng nở ra một nụ cười khinh:"Nhưng nếu ông tự tức chết, tôi cũng hết cách."
Tự tức chết…
Tô Húc Hoàn cầm trên tay thứ mà bấy lâu nay anh muốn đạt được. Chỉ là Tô Lâm trốn tận sang nước M nên không tiện ra tay.
Năm đó, Tô Lâm một tay che trời không có chút tình cảm với mẹ con anh.
Chiếc xe hơi lái đến ngân hàng, nơi mà Tô Húc Hoàn chỉ cần con dấu sẽ mở được két sắt mà ông nội của anh để lại cho anh.
Khi nhân viên ngân hàng đưa cho Tô Húc Hoàn, ánh mắt anh bỗng có chút lạnh băng… trong tất cả di vật của ông nội, có một bức ảnh của anh và mẹ…
Năm đó sau khi mẹ anh mất đi, Yến Thanh Na đã đốt hết tất cả những gì liên quan đến mẹ anh… khi anh lấy lại Tô thị, chỉ còn sót lại vài thứ mà Yến Thanh Na để sót lại.
Vậy nên tất cả hình ảnh của mẹ, đều bị đốt hết.
Nực cười hơn, chính là nhà họ Lục cũng bị tai nạn cháy nhà kho… như xóa đi tất cả dấu vết về cô con gái nhà họ Lục.
Vậy nên bức ảnh này, đối với Tô Húc Hoàn thật sự rất có ý nghĩa.
Khi Tô Húc Hoàn đang xem tài liệu mà ông nội để lại… ánh mắt Tô Húc Hoàn đỏ rực, thì ra trước kia ông nội cũng cho người điều tra cái chết của mẹ anh.
"Lục Kính Hoa, chính là ông…"
Điện thoại của Tô Húc Hoàn vang lên, Thanh Liêm đang ở trong đồn cảnh sát… gương mặt sáng láng ngày nào hiện tại trắng toát… nhìn video của bên cảnh sát cung cấp liền lạnh toát sống lưng.
"Đại ca…"
"Có chuyện?"
Nghe giọng điệu của Thanh Liêm không giống thường ngày.
"Đại ca… anh bình tĩnh nghe em nói."
Thanh Liêm không dám nói… tin tức này khiến anh không thể mở miệng.
"Thanh Liêm, có chuyện?"
Thanh Liêm không sợ trời, không sợ đất… ra tay tàn độc nhất lại ấp úng không nói nên lời.
"Đại ca, em đang ở đồn cảnh sát khu vực A, phu nhân… phu nhân có chuyện rồi."
Tô Húc Hoàn nhanh chóng đứng lên, lao ra xe đi đến cục cảnh sát khu vực A.
Khu biệt thự Tô gia nằm ở khu vực B, Lam Y Tịnh lại liên quan đến khu vực A.
Khu vực A… chính là nhà họ Lam.
Chiếc xe hơi màu đen dừng trước cục cảnh sát khu vực A. Thanh Liêm đã đứng sẵn bên ngoài đợi Tô Húc Hoàn.
"Đại ca…"
"Cô ấy đâu?" - Tô Húc Hoàn vừa bước đến liền hỏi.
"Đại ca, chúng ta vào trong trước."
Bên trong phòng có một viên cảnh sát đang ngồi trên trước một chiếc máy tính xách tay.
"Tô tổng, anh nhìn xem cô gái này có phải Tô phu nhân không?"
Trên đoạn video là hình ảnh của Lam Y Tịnh bước lên chiếc taxi rời khỏi nhà họ Lam, trên người cô vẫn mặc chiếc váy khi đi với anh buổi sáng.
"Đúng vậy, là vợ của tôi."
Sau đó viên cảnh sát chuyển đến cảnh một chiếc xe hơi bị cháy đen… sau đó là hình ảnh thi thể không còn nguyên vẹn của hai người trên xe.
"Đây là chiếc xe vừa nãy Tô phu nhân vừa bước lên, chúng tôi đã theo dõi lộ trình rồi. Chiếc xe chưa từng dừng lại cho đến khi gặp tai nạn và phát cháy…"
Tô Húc Hoàn lặng người… nhìn thi thể không còn nguyên vẹn trong máy tính.
"Đại ca…"
"Không phải cô ấy, chắc chắn không phải cô ấy." - Tô Húc Hoàn lắc đầu, không muốn chấp nhận.
"Chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, sẽ thông báo đến gia đình sớm nhất."
Tô Húc Hoàn đưa ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn viên cảnh sát nói:"Đó không phải là cô ấy, Y Y đang ở nhà đợi tôi… tôi phải quay về với cô ấy."
Tô Húc Hoàn tức giận hất văng chiếc máy tính xuống bàn bể nát, sau đó rời khỏi cục cảnh sát đi về phía chiếc xe màu đen.
"Đại ca, anh muốn đi đâu… em đưa anh đi." - Thanh Liêm chạy theo ngăn Tô Húc Hoàn lại.
"Cút đi." - Tô Húc Hoàn hất tay Thanh Liêm ra, muốn tự mình lên xe…
Thanh Liêm không chịu buông, nhanh chóng từ phía sau khóa người anh lại, nhưng Thanh Liêm không phải là đối thủ của anh, chỉ vung người hết sức đã có thể hất Thanh Liêm ra khỏi vòng khóa, dùng một cước đá văng cậu ra xa.
"Đại ca, đừng lái xe… em xin anh." - Thanh Liêm nằm trên nền đất, trong miệng phun ra một ít máu… đau đến mức muốn ngất đi, anh biết rõ đại ca đang mất bình tĩnh.
Tô Húc Hoàn không để tâm đến lời của Thanh Liêm, nhanh chóng mở cửa xe tiến lên ghế lái mà lao đi.
Chiếc xe màu đen sáng bóng chạy chưa kịp xa, một tiếng ầm ớn vang lên… chiếc xe đâm thẳng vào một bức tường lớn bên đường…
"Đại ca… mau gọi cấp cứu giúp tôi." - Thanh Liêm quên cả đau, nhanh chóng chạy theo đến chiếc xe vừa bị tai nạn… bên trong Tô Húc Hoàn dù đã được bóng khí bung ra nhưng đã bất tỉnh và va đập mạnh.
Thanh Liêm ngồi sụp xuống bên ngoài phòng cấp cứu… anh không sợ đại ca bị gì, chỉ sợ khi anh ấy tỉnh lại làm thế nào đối mặt với sự thật đau lòng này.
Kể từ khi theo đại ca, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy đại ca yêu một cô gái.
"Thanh Liêm…"
Hà Siêu nhận được tin báo, liền gửi Tô Hữu Hữu nhanh chóng đến bệnh viện.
Thanh Liêm nhìn thấy Hà Siêu như nhìn thấy vị cứu tinh… chạy đến ôm lấy Hà Siêu mà khóc như một đứa trẻ.
"Tô phu nhân mất rồi, đại ca không chấp nhận được lái xe đi tìm cô ấy liền đâm vào tường…sư phụ, đại ca phải làm sao đây."
Hà Siêu cũng đã nghe tin về Lam Y Tịnh… đám nhà báo đánh mùi còn hơn chó săn, anh hiện tại cũng rất rối rắm… Tô tổng yêu cô ấy như vậy, chỉ sợ không thể chịu nổi cú sốc này.
Ngay cả Hữu Hữu, phải nói thế nào với thằng bé.
Bên trong bác sĩ Hiểu Lan bước ra khỏi phòng cấp cứu liền có chút ngạc nhiên.
"Xin chào, bệnh nhân chỉ bị chấn động nhẹ không có gì nguy hiểm… nhưng kết quả cho thấy bệnh nhân bị kích động quá mức… nên hiện tại chưa thể tỉnh lại."
"Cảm ơn bác sĩ." - Hà Siêu gật đầu đáp.
Sau khi Hiểu Lan rời đi, Hà Siêu cùng Thanh Liêm tiến vào bên trong phòng bệnh.
"Cậu đi điều tra đi, tôi sẽ ở lại với Tô tổng." - Hà Siêu nhìn Thanh Liêm nói:"Lam Trung không phải cha ruột của Tô phu nhân, không cần phải khách sáo."
Thanh Liêm hiểu ý của Hà Siêu, nhìn qua Tô Húc Hoàn liền nhanh chóng rời đi.
Hà Siêu nhìn Tô Húc Hoàn trong lòng bộn bề lo lắng… dường như tất cả bất hạnh ông trời đều muốn Tô Húc Hoàn trải qua.
Tô Húc Hoàn bất tỉnh, Tô thị rối loạn vì tin tức Lam Y Tịnh bị tai nạn giao thông, Tô Húc Hoàn mất tích không xuất hiện 2 ngày.
Bên Tô gia, Tô Lâm hiện tại vẫn chưa về nhà, ông ta luôn túc trực ở bệnh viện cùng Lâm Thanh Thanh, điều này khiến Yến Thanh Na vẫn ôm hận trong lòng…
Tô Trực đi đi lại lại trong biệt thự cũ nhà họ Tô, Yến Thanh Na nhìn thôi cũng thấy nóng lòng.
"Không ngờ sự việc lại thành ra như thế này, đã đến lúc lật đổ cha con Tô Lâm rồi, Tô thị sẽ thuộc về tôi."
Yến Thanh Na đã nhìn rõ con người của Tô Trực, hắn tham lam ích kỉ… xem ra trước giờ hắn chỉ xem bà ta như một con cờ, điều khiển cho cha con Tô Lâm trở mặt.
Trong đầu Yến Thanh Na nghĩ một lúc, bà ta phải tìm đường sống cho bản thân.
Cho đến khi Tô Húc Hoàn tỉnh lại, anh dường như không có chút gì mất bình tĩnh hay mất kiểm soát như Hà Siêu hay Thanh Liêm suy nghĩ. Cái nét điềm tĩnh của Tô Húc Hoan, càng khiến Hà Siêu lo lắng hơn.
"Siêu, chuẩn bị quần áo vào cho tôi, tôi phải đến Tô thị." - Tô Húc Hoàn ngồi dậy, nhìn Hà Siêu nói.
"Tô tổng, anh mới tỉnh còn chưa khỏe, nghĩ thêm vài ngày đi." - Hà Siêu đáp.
"Không cần, gọi cho Thanh Liêm đi, tôi còn có việc cần cậu ấy."
Tô Húc Hoàn rút ống truyền vứt sang một bên, nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh chuẩn bị….
Hà Siêu không nói thêm lời nào… Tô tổng hiện tại như một quả bom hẹn giơ chỉ là không biết khi nào bùng nổ.
Chiếc xe hơi màu đen sang trong dừng trước cao ốc Tô thị, trên người Tô Húc Hoàn là một bộ âu phục màu đen hắc ám, gương mặt anh lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào… phía sau là Hà Siêu và Thanh Liêm đang tháp tùng.
Tin đồn Tô phu nhân bị tai nạn qua đời chỉ mới vài ngày, nhưng gương mặt của Tô tổng không thể hiện một chút đau buồn, quả nhiên là con người không có trái tim.
"Thanh Nhàn, cô nhanh chóng hẹn với bên truyền thông, xử lý tin đồn đi."
"Vâng, thưa Tô tổng."
"Hà Siêu, cậu cho người hỏi thăm sức khỏe các cổ đông lớn…" - Tô Húc Hoàn ngồi trên bàn làm việc… nhìn những báo cáo mà Thanh Nhàn mang vào.
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Hà Siêu và Thanh Nhàn ra ngoài, bên trong chỉ còn Thanh Liêm đang đứng đợi lệnh.
"Nói đi." - Tô Húc Hoàn nhìn Thanh Liêm bằng ánh mắt lạnh như đóng băng.
"Phu nhân đã đến Lam gia gặp Lam Trung, sau đó ông ta nói không biết gì cả… một mực nói đó chỉ là tai nạn."
"Cậu quay về thành phố B đi… ngăn cản cuộc hôn nhân của Lục gia và Trần gia." - Tô Húc Hoàn tựa lưng vào ghế ra lệnh.
"Đại ca, còn việc này…"
Tô Húc Hoàn dửng dưng nhìn vào tập tài liệu trên bàn, sau đó lắc đầu:"Làm tốt nhiệm vụ lần này, tôi sẽ cho phép cậu rời khỏi Thiên Dương."
"Đại ca, có chết em cũng không rời khỏi Thiên Dương…"
Thanh Liêm lắc đầu, cậu chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Thiên Dương, sống xa đại ca và anh em trong hội.
"Đi đi…"
Thanh Liêm rời khỏi phòng làm việc của tổng tài Tô thị, phía sau cánh cửa… Tô Húc Hoàn đưa mắt nhìn về phía bức ảnh của anh và Lam Y Tịnh… sau đó nhanh chóng kéo ngăn bàn cất vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.