Chương 18: Tôi Không Sợ Cảnh Sát Giao Thông
Nguyễn Hồng Đào
06/05/2023
Thanh Liêm đưa mắt nhìn Hà Siêu như muốn hỏi đại ca thật sự đã bị tình yêu làm cho mất đi lý trí rồi.
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Hà Siêu chặn lại.
"Tô tổng, từ giờ đến lúc Tô Trực mang con dấu đến, việc ở đây cứ giao cho tôi."
Hà Siêu đưa chiếc điện thoại về phía Tô Húc Hoàn, đã đặt xong vé máy bay quay về thành phố B sớm nhất.
"Đúng là anh em tốt." - Tô Húc Hoàn đập vai Hà Siêu.
Thanh Liêm và Lão Lục đứng phía sau nhìn nhau.
"Đại ca, anh có cần em theo anh về." - Thanh Liêm lên tiếng.
"Cậu ở lại giúp sư phụ của cậu. Con Lão Lục, cậu theo sát Tiểu Linh hổ trợ cô ta. Phải rồi, đừng quá tin tưởng phụ nữ."
Tô Húc Hoàn nhắc nhở Lão Lục, anh hay trêu chọc Thanh Liêm nhưng thật ra chính là đang nhắc nhở Lão Lục… cô gái đó không đơn giản, không phù hợp với cậu ta.
Lão Lục chỉ nghĩ Tô Húc Hoàn đa nghi, một cô gái không nơi nương tựa như Tiểu Linh, có thể làm gì được Thiên Dương hội.
Tô Húc Hoàn vừa đi rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, thì người của Tô lão gia đến. Ba người ăn mặc sang trọng, bên cạnh là vệ sĩ tay xách valy lớn nhỏ bước vào bên trong biệt thự như chính bọn họ là chủ nhân nơi này.
Hà Siêu nghe ồn ào liền bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy bọn người này liền cảm thấy không có gì tốt đẹp.
"Tô lão gia." - Hà Siêu cúi đầu chào hỏi.
Dù không để trong mắt, nhưng không thể không kính cẩn…
"Hà Siêu… lâu rồi không gặp lại con… thằng nhóc này năm đó chỉ là một đứa trẻ, nay là cao lớn như vậy rồi."
Tô Lâm mỉm cười giả tạo khi nhìn thấy Hà Siêu. Trong mắt ông ta Hà Siêu còn đáng ghét hơn cả thằng nhóc Tô Húc Hoàn, nếu không có con chó trung thành này bên cạnh Tô Húc Hoàn, ông ta đã không bị ép ra nước ngoài lâu như vậy.
"Tô lão gia, Tô tổng đã rời khỏi nhà rồi. Nếu lão gia muốn tìm anh ấy, mời khi khác đến." - Hà Siêu muốn đuổi khách.
"Siêu, cậu nói cứ như đây là nhà của cậu. Nhìn lại bản thân cậu đi, chỉ là một con chó bên cạnh Húc Hoàn. Đây là biệt thự nhà họ Tô, ông ấy là cha của Tô Húc Hoàn, sao lại phải đi đâu."
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Lâm lên tiếng.
Bà ta vừa trẻ vừa đẹp, nhìn ra cũng không hơn Tô Húc Hoàn quá năm tuổi.
"Ăn nói cho cẩn thận, nếu không tôi sẽ…"
Tôi sẽ khiến bà đăng xuất khỏi trái đất mà nhân bất tri, quỷ bất giác.
Hà Siêu nhìn Thanh Liêm lắc đầu.
"Tôi là Tô phu nhân của Tô gia, dâu trưởng dòng tộc họ Tô. Nít ranh như cậu, dám động vào tôi, tôi thách."
"Đừng nhiều lời nữa, chó khôn không chặn đường, chúng tôi còn phải thu xếp lại trình tự trong cái nhà này."
"Nếu không phải họ Tô, các người cút khỏi đây ngay, ồn ào." - Tô Huân Huân dán mắt vô trò chơi điện tử trên điện thoại, lúc này mới ngẩng mặt lên, cũng nói ra câu không giống người.
Tô Lâm bước ngang qua không để ý đến đám người Hà Siêu đang đứng. Cứ thế ba người nhà bọn họ bước vào bên trong căn biệt thự nhà họ Tô.
Nơi này chính là căn nhà cũ của nhà họ Tô năm đó, được Tô Húc Hoàn mua lại và chl tu sửa lại. Hiện tại, nó không liên quan gì đến Tô Lâm hoặc tất cả người nhà họ Tô.
"Sư phụ, để bọn chúng vào thật sao?" - Thanh Liêm vì Hà Siêu không cho xen vào nên chỉ biết đứng nhìn.
"Cũng tốt, không cần mất thời gian theo dõi nữa. Tự dẫn xác đến, chúng ta lại càng thảnh thơi." - Hà Siêu rút một điếu thuốc trong túi Lão Lục đốt lên.
"Siêu, anh bỏ thuốc lâu rồi." - Lão Lục ngạc nhiên hỏi.
Hà Siêu chỉ cười, rít một hơi thuốc rồi lẳng lặng bước vào bên trong.
"Lão Lục, cậu có thấy lạ không?"- Thanh Liêm và Lão Lục đi phía sau hỏi nhỏ.
"Tôi vẫn còn đang ngơ ngác câu không thấy sao?" - Lão Lục cả kinh đến ngẩn ngơ.
Quen biết rất lâu rồi, lần đầu tiên họ nhìn thấy cái nụ cười đó của Hà Siêu.
"Siêu, anh báo đại ca chưa?" - Lão Lục nhắc
Hà Siêu lắc đầu:"Để Tô tổng vui vẻ tìm vợ đi, chuyện này tôi tự báo khi đúng thời điểm."
Bên trong nhà, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy ba người lạ mặt trong nhà thì đưa xe lăn ra phòng khách. Bọn họ nhìn nhau, chỉ là sự có mặt của Hà Siêu ở đây chính là xác định, những người đó được phép bước vào.
"Cô là ai?" - Yến Thanh Na nhìn thấy Lâm Thanh Thanh liền khó chịu lên tiếng.
Xem ra tên nhóc Tô Húc Hoàn đó lại giấu tình nhân ở nơi này.
"Hà Siêu, họ là ai?" - Lâm Thanh Thanh không quan tâm đến câu hỏi cùa Yến Thanh Na, quay sang nhìn Hà Siêu.
"Là ai, chính là chủ nhân căn nhà này, còn cô là ai… tôi đoán không nhầm là đồ chơi của Tiểu Húc nhà chúng tôi. Được đón về ở nơi này, cô cũng cao tay lắm."
Yến Thanh Na khinh bỉ nói.
Tô Huân Huân thì nhìn Lâm Thanh Thanh bằng ánh mắt rất lạ.
Đàn bà của Tô Húc Hoàn, thật muốn đặt dưới thân.
"Tôi là cha của Húc Hoàn, còn cô, nếu không liên quan đến nhà họ Tô, hãy rời đi." - Tô Lâm tỏ ra lịch thiệp.
Hà Siêu nhìn Lâm Thanh Thanh không biết phải đáp trả bọn họ ra sao.
Cô không phải nhân tình, càng không phải vợ của Tô Húc Hoàn… bọn họ có đuổi cô cũng không có lý do gì ở lại.
"Cô ấy là khách của Tô tổng, không có lệnh của Tô tổng, không ai được đuổi cô ấy ra khỏi nơi này."
Tô Lâm cũng không muốn làm ầm mọi chuyện, chỉ là một người phụ nữ cũng không làm gì được ông.
"Thì ra là đúng rồi, thứ rẻ tiền." - Yến Thanh Na bĩu môi nhìn Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh biết đây là cha của Tô Húc Hoàn nên không muốn ông ấy có ác cảm, nên nhịn xuống những lời xúc phạm kia.
0lllll7l0l0
Tô Lâm mang valy vào phòng trống, sau đó đi về phía phòng thờ nhà họ Tô. Ông nhìn người cha đã mất trên bức ảnh một lúc lâu, sau đó bật cười thành tiếng.
"Cha, con đã quay về rồi. Lần này con sẽ lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về con. Năm đó cha ép con lấy cô ta, để sinh ra một thằng súc sinh… nó không phải là con của con… Tô Huân Huân mới chính là đích tôn họ Tô, con sẽ lấy lại tất cả cho Huân Huân."
Tô Húc Hoàn ngồi trên máy bay nhìn thấy Lục Khải Ái cũng đi cùng chuyến bay. Người phụ nữ này sao lại đến thành phố A, Lục thị đang loạn cào cào bà ta không ở bên cạnh Lục Kính Hoa, lại di chuyển đến thành phố A.
Đến khi máy bay hạ cánh, Lục Khả Ái cũng không nhìn thấy Tô Húc Hoàn, bà ta dường như đang rất gấp. Máy bay vừa ra hiệu lệnh hạ cánh, bà ta đã vội vàng bước ra khỏi phòng thương gia.
Ở Lục gia ngoài Lục Kính Hoa ra thì người phụ nữ này chính là kẻ đáng để mắt đến nhất, ngoài mặt luôn tỏ ra thiện lương nhưng bên trong là một con rắn độc
Một chiếc xe hơi màu đen phiên bản giới hạn đậu trước cửa đón sân bay, Tô Húc Hoàn được một đoàn vệ sĩ đón quay về biệt thự Tô gia ở thành phố B.
Tại biệt thự Tô gia, dì Trương đã quay về nhà nhưng cố tình tránh mặt Lam Y Tịnh. Bà phải đợi Tô thiếu gia quay về, để hai người tự giải quyết vấn đề nhạy cảm này.
Chiếc xe hơi lái vào khung viên biệt thự, dì Trương nhanh chân chạy ra cửa để giao cho Tô Húc Hoàn món đồ vừa mua.
"Cô ấy đâu?" - Tô Húc Hoàn cầm trên tay hộp thuốc màu xanh, tâm trạng thật khó nói.
"Dạ, phu nhân vừa ra ngoài vườn hoa." - Dì Trương đáp.
Tô Húc Hoàn không đáp, liền đi về phía vườn hoa.
Anh hiện tại chỉ muốn gặp cô, rất nhớ cô.
Trong vườn hoa, Lam Y Tịnh mặc chiếc váy đơn giản đang cắt một ít hoa hồng trắng, cô muốn cắm một ít hoa trang trí ở phòng khách để bớt đi sự đơn điệu.
Cô đưa tay nắm lấy cành hoa, gai nhọn của hoa hồng cắm vào tay anh, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
"Phải cẩn thận." - Tô Húc Hoàn nhìn thấy liền đau lòng.
Cô gái này, sao đến bị thương cũng không kêu lên một tiếng, chỉ biết chịu đựng.
"Anh… anh về khi nào vậy?" - Lam Y Tịnh nhìn Tô Húc Hoàn đang nắm lấy tay cô, đưa miệng lên ngậm lấy vết thương trên tay cô.
Tô Húc Hoàn không đáp, chăm chú vào vết thương của cô.
"Tôi không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Lam Y Tịnh hơi cười, cô làm trong bếp những vết thương do vô ý đôi khi đôi khi còn khó coi hơn.
"Em không xót, nhưng tôi xót." - Tô Húc Hoàn nhìn cô kiên cường liền không vui: "Em là phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em tổn thương."
Lam Y Tịnh cảm giác câu trả lời này thật có vấn đề, bản thân cô hiện tại cũng bị anh quản. Con người này, thật quá chiếm hữu rồi, cô cứ thỏa mãn lòng chiếm hữu đó, anh ta sẽ tự cảm thấy chán.
"Được, tôi sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân bị thương nữa." - Lam Y Tịnh mỉm cười đáp.
Nhìn cô cười, Tô Húc Hoàn chỉ muốn bế cô lên giường ngay lúc này.
"Y Y, từ khi nào ngoan ngoãn như vậy?"
Lam Y Tịnh xách giỏ hoa vừa cắt được, muốn bước vào trong nhà, mặt trời đã lên rất cao rồi, ánh nắng soi vào cô tỏa ra màu nắng tuyệt đẹp. Cô nhìn anh mỉm cười, chỉ là cô không muốn ngộ nhận nữa.
"Tô tổng, trời nắng quá… chúng ta vào nhà thôi."
Tô Húc Hoàn rãi bước theo sau… cô gọi cô và anh là chúng ta… khiến anh vô cùng hài lòng.
Khi cô đặt giỏ hoa lên bàn, đôi tay Tô Húc Hoàn đã từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi hư hỏng không yên mà hôn lấy cổ cô, cắn mút lấy gáy tai cô.
"Y Y, tôi muốn em, ngay bây giờ."
Lam Y Tịnh không phản kháng, cũng không muốn đáp trả… chỉ là cô vẫn chưa uống thuốc tránh thai.
"Tô tổng, tôi đang không tiện." - Lam Y Tịnh đáp.
"Không sao, tôi không sợ cảnh sát giao thông."
Lam Y Tịnh giận đến đỏ mặt, cô chỉ bịa ra lý do như vậy, vậy mà không qua mặt được anh ta.
"Nghe nói, em muốn dùng thứ này." - Tô Húc Hoàn buông cô ra, lấy trong túi một hộp thuốc ra đặt lên bàn.
Lam Y Tịnh có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại không có gì lạ. Tất cả người ở nơi này, đều là người của Tô Húc Hoàn.
"Đúng vậy, anh không quên giao ước của chúng ta chứ?"
Tô Húc Hoàn gật đầu…
"Tôi chỉ sợ nếu tôi có thai, anh lại ép tôi bỏ đi…"
Cô vẫn không quên được cảm giác năm đó, cái vực thẳm ấy chính anh đã đẩy cô xuống…
Tô Húc Hoàn nhớ lại năm đó, cô ấy có thai cùng kẻ khác khi vẫn là vợ của anh, còn trách anh tàn độc với cô.
"Nó không tốt cho em đâu."
Lam Y Tịnh không tin anh lại có thể nghĩ cho cô như vậy. Tất cả các loại thuốc tránh thai đều có tác dụng phụ không nhiều thì ít.
"Tôi sẽ dùng biện pháp, đừng lo… tôi cũng không muốn em mang thai." - Tô Húc Hoàn đẩy hộp thuốc vào thùng rác.
Cô không đáp… chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.
Thời điểm này quá nhạy cảm, anh không muốn phát sinh thêm nguy hiểm.
Anh bước lên tầng trên, đi vào phòng ngủ muốn đi tắm. Mở tủ quần áo liền thấy trống trãi một bên, cô ta vậy mà dám muốn dọn ra khỏi phòng, vậy mà lúc nãy trưng ra bộ mặt nhu thuận.
Đúng là Lam Y Tịnh này vẫn còn rất bướng bỉnh.
Tô Húc Hoàn bước xuống lầu, đã muốn tha cho con mồi xinh đẹp nhưng cô ấy lại trêu phải anh.
"Ai cho phép em." - Tô Húc Hoàn trong lời nói có chút giận.
"Tô tổng, tôi nghĩ rồi… tôi dọn ra khỏi phòng chẳng phải tốt hơn cho anh. Đêm đêm muốn đưa cô gái nào lên giường có thể thuận tiện, tôi không làm kỳ đà cản trở."
Cuộc đời anh, ngoài cô ra chưa từng đặt nữ nhân khác dưới thân.
Cũng có thể nói sau khi cùng cô liền không có hứng thú với phụ nữ khác.
Sao cũng được.
Chỉ tóm lại là Lam Y Tịnh nghĩ anh không sạch thì quá oan ức.
Nhưng đêm qua Lâm Thanh Thanh đến tìm anh lúc anh đang gọi cho cô, có lẽ là Lam Y Tịnh đã nghe tiếng phụ nữ… rồi giận dỗi như vậy.
"Ghen rồi sao?"
Tô Húc Hoàn khẽ cười, cô ấy cũng biết ghen sao?
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Hà Siêu chặn lại.
"Tô tổng, từ giờ đến lúc Tô Trực mang con dấu đến, việc ở đây cứ giao cho tôi."
Hà Siêu đưa chiếc điện thoại về phía Tô Húc Hoàn, đã đặt xong vé máy bay quay về thành phố B sớm nhất.
"Đúng là anh em tốt." - Tô Húc Hoàn đập vai Hà Siêu.
Thanh Liêm và Lão Lục đứng phía sau nhìn nhau.
"Đại ca, anh có cần em theo anh về." - Thanh Liêm lên tiếng.
"Cậu ở lại giúp sư phụ của cậu. Con Lão Lục, cậu theo sát Tiểu Linh hổ trợ cô ta. Phải rồi, đừng quá tin tưởng phụ nữ."
Tô Húc Hoàn nhắc nhở Lão Lục, anh hay trêu chọc Thanh Liêm nhưng thật ra chính là đang nhắc nhở Lão Lục… cô gái đó không đơn giản, không phù hợp với cậu ta.
Lão Lục chỉ nghĩ Tô Húc Hoàn đa nghi, một cô gái không nơi nương tựa như Tiểu Linh, có thể làm gì được Thiên Dương hội.
Tô Húc Hoàn vừa đi rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, thì người của Tô lão gia đến. Ba người ăn mặc sang trọng, bên cạnh là vệ sĩ tay xách valy lớn nhỏ bước vào bên trong biệt thự như chính bọn họ là chủ nhân nơi này.
Hà Siêu nghe ồn ào liền bước ra khỏi phòng khách, nhìn thấy bọn người này liền cảm thấy không có gì tốt đẹp.
"Tô lão gia." - Hà Siêu cúi đầu chào hỏi.
Dù không để trong mắt, nhưng không thể không kính cẩn…
"Hà Siêu… lâu rồi không gặp lại con… thằng nhóc này năm đó chỉ là một đứa trẻ, nay là cao lớn như vậy rồi."
Tô Lâm mỉm cười giả tạo khi nhìn thấy Hà Siêu. Trong mắt ông ta Hà Siêu còn đáng ghét hơn cả thằng nhóc Tô Húc Hoàn, nếu không có con chó trung thành này bên cạnh Tô Húc Hoàn, ông ta đã không bị ép ra nước ngoài lâu như vậy.
"Tô lão gia, Tô tổng đã rời khỏi nhà rồi. Nếu lão gia muốn tìm anh ấy, mời khi khác đến." - Hà Siêu muốn đuổi khách.
"Siêu, cậu nói cứ như đây là nhà của cậu. Nhìn lại bản thân cậu đi, chỉ là một con chó bên cạnh Húc Hoàn. Đây là biệt thự nhà họ Tô, ông ấy là cha của Tô Húc Hoàn, sao lại phải đi đâu."
Người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Lâm lên tiếng.
Bà ta vừa trẻ vừa đẹp, nhìn ra cũng không hơn Tô Húc Hoàn quá năm tuổi.
"Ăn nói cho cẩn thận, nếu không tôi sẽ…"
Tôi sẽ khiến bà đăng xuất khỏi trái đất mà nhân bất tri, quỷ bất giác.
Hà Siêu nhìn Thanh Liêm lắc đầu.
"Tôi là Tô phu nhân của Tô gia, dâu trưởng dòng tộc họ Tô. Nít ranh như cậu, dám động vào tôi, tôi thách."
"Đừng nhiều lời nữa, chó khôn không chặn đường, chúng tôi còn phải thu xếp lại trình tự trong cái nhà này."
"Nếu không phải họ Tô, các người cút khỏi đây ngay, ồn ào." - Tô Huân Huân dán mắt vô trò chơi điện tử trên điện thoại, lúc này mới ngẩng mặt lên, cũng nói ra câu không giống người.
Tô Lâm bước ngang qua không để ý đến đám người Hà Siêu đang đứng. Cứ thế ba người nhà bọn họ bước vào bên trong căn biệt thự nhà họ Tô.
Nơi này chính là căn nhà cũ của nhà họ Tô năm đó, được Tô Húc Hoàn mua lại và chl tu sửa lại. Hiện tại, nó không liên quan gì đến Tô Lâm hoặc tất cả người nhà họ Tô.
"Sư phụ, để bọn chúng vào thật sao?" - Thanh Liêm vì Hà Siêu không cho xen vào nên chỉ biết đứng nhìn.
"Cũng tốt, không cần mất thời gian theo dõi nữa. Tự dẫn xác đến, chúng ta lại càng thảnh thơi." - Hà Siêu rút một điếu thuốc trong túi Lão Lục đốt lên.
"Siêu, anh bỏ thuốc lâu rồi." - Lão Lục ngạc nhiên hỏi.
Hà Siêu chỉ cười, rít một hơi thuốc rồi lẳng lặng bước vào bên trong.
"Lão Lục, cậu có thấy lạ không?"- Thanh Liêm và Lão Lục đi phía sau hỏi nhỏ.
"Tôi vẫn còn đang ngơ ngác câu không thấy sao?" - Lão Lục cả kinh đến ngẩn ngơ.
Quen biết rất lâu rồi, lần đầu tiên họ nhìn thấy cái nụ cười đó của Hà Siêu.
"Siêu, anh báo đại ca chưa?" - Lão Lục nhắc
Hà Siêu lắc đầu:"Để Tô tổng vui vẻ tìm vợ đi, chuyện này tôi tự báo khi đúng thời điểm."
Bên trong nhà, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy ba người lạ mặt trong nhà thì đưa xe lăn ra phòng khách. Bọn họ nhìn nhau, chỉ là sự có mặt của Hà Siêu ở đây chính là xác định, những người đó được phép bước vào.
"Cô là ai?" - Yến Thanh Na nhìn thấy Lâm Thanh Thanh liền khó chịu lên tiếng.
Xem ra tên nhóc Tô Húc Hoàn đó lại giấu tình nhân ở nơi này.
"Hà Siêu, họ là ai?" - Lâm Thanh Thanh không quan tâm đến câu hỏi cùa Yến Thanh Na, quay sang nhìn Hà Siêu.
"Là ai, chính là chủ nhân căn nhà này, còn cô là ai… tôi đoán không nhầm là đồ chơi của Tiểu Húc nhà chúng tôi. Được đón về ở nơi này, cô cũng cao tay lắm."
Yến Thanh Na khinh bỉ nói.
Tô Huân Huân thì nhìn Lâm Thanh Thanh bằng ánh mắt rất lạ.
Đàn bà của Tô Húc Hoàn, thật muốn đặt dưới thân.
"Tôi là cha của Húc Hoàn, còn cô, nếu không liên quan đến nhà họ Tô, hãy rời đi." - Tô Lâm tỏ ra lịch thiệp.
Hà Siêu nhìn Lâm Thanh Thanh không biết phải đáp trả bọn họ ra sao.
Cô không phải nhân tình, càng không phải vợ của Tô Húc Hoàn… bọn họ có đuổi cô cũng không có lý do gì ở lại.
"Cô ấy là khách của Tô tổng, không có lệnh của Tô tổng, không ai được đuổi cô ấy ra khỏi nơi này."
Tô Lâm cũng không muốn làm ầm mọi chuyện, chỉ là một người phụ nữ cũng không làm gì được ông.
"Thì ra là đúng rồi, thứ rẻ tiền." - Yến Thanh Na bĩu môi nhìn Lâm Thanh Thanh.
Lâm Thanh Thanh biết đây là cha của Tô Húc Hoàn nên không muốn ông ấy có ác cảm, nên nhịn xuống những lời xúc phạm kia.
0lllll7l0l0
Tô Lâm mang valy vào phòng trống, sau đó đi về phía phòng thờ nhà họ Tô. Ông nhìn người cha đã mất trên bức ảnh một lúc lâu, sau đó bật cười thành tiếng.
"Cha, con đã quay về rồi. Lần này con sẽ lấy lại những gì đáng ra phải thuộc về con. Năm đó cha ép con lấy cô ta, để sinh ra một thằng súc sinh… nó không phải là con của con… Tô Huân Huân mới chính là đích tôn họ Tô, con sẽ lấy lại tất cả cho Huân Huân."
Tô Húc Hoàn ngồi trên máy bay nhìn thấy Lục Khải Ái cũng đi cùng chuyến bay. Người phụ nữ này sao lại đến thành phố A, Lục thị đang loạn cào cào bà ta không ở bên cạnh Lục Kính Hoa, lại di chuyển đến thành phố A.
Đến khi máy bay hạ cánh, Lục Khả Ái cũng không nhìn thấy Tô Húc Hoàn, bà ta dường như đang rất gấp. Máy bay vừa ra hiệu lệnh hạ cánh, bà ta đã vội vàng bước ra khỏi phòng thương gia.
Ở Lục gia ngoài Lục Kính Hoa ra thì người phụ nữ này chính là kẻ đáng để mắt đến nhất, ngoài mặt luôn tỏ ra thiện lương nhưng bên trong là một con rắn độc
Một chiếc xe hơi màu đen phiên bản giới hạn đậu trước cửa đón sân bay, Tô Húc Hoàn được một đoàn vệ sĩ đón quay về biệt thự Tô gia ở thành phố B.
Tại biệt thự Tô gia, dì Trương đã quay về nhà nhưng cố tình tránh mặt Lam Y Tịnh. Bà phải đợi Tô thiếu gia quay về, để hai người tự giải quyết vấn đề nhạy cảm này.
Chiếc xe hơi lái vào khung viên biệt thự, dì Trương nhanh chân chạy ra cửa để giao cho Tô Húc Hoàn món đồ vừa mua.
"Cô ấy đâu?" - Tô Húc Hoàn cầm trên tay hộp thuốc màu xanh, tâm trạng thật khó nói.
"Dạ, phu nhân vừa ra ngoài vườn hoa." - Dì Trương đáp.
Tô Húc Hoàn không đáp, liền đi về phía vườn hoa.
Anh hiện tại chỉ muốn gặp cô, rất nhớ cô.
Trong vườn hoa, Lam Y Tịnh mặc chiếc váy đơn giản đang cắt một ít hoa hồng trắng, cô muốn cắm một ít hoa trang trí ở phòng khách để bớt đi sự đơn điệu.
Cô đưa tay nắm lấy cành hoa, gai nhọn của hoa hồng cắm vào tay anh, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
"Phải cẩn thận." - Tô Húc Hoàn nhìn thấy liền đau lòng.
Cô gái này, sao đến bị thương cũng không kêu lên một tiếng, chỉ biết chịu đựng.
"Anh… anh về khi nào vậy?" - Lam Y Tịnh nhìn Tô Húc Hoàn đang nắm lấy tay cô, đưa miệng lên ngậm lấy vết thương trên tay cô.
Tô Húc Hoàn không đáp, chăm chú vào vết thương của cô.
"Tôi không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Lam Y Tịnh hơi cười, cô làm trong bếp những vết thương do vô ý đôi khi đôi khi còn khó coi hơn.
"Em không xót, nhưng tôi xót." - Tô Húc Hoàn nhìn cô kiên cường liền không vui: "Em là phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em tổn thương."
Lam Y Tịnh cảm giác câu trả lời này thật có vấn đề, bản thân cô hiện tại cũng bị anh quản. Con người này, thật quá chiếm hữu rồi, cô cứ thỏa mãn lòng chiếm hữu đó, anh ta sẽ tự cảm thấy chán.
"Được, tôi sẽ cẩn thận, sẽ không để bản thân bị thương nữa." - Lam Y Tịnh mỉm cười đáp.
Nhìn cô cười, Tô Húc Hoàn chỉ muốn bế cô lên giường ngay lúc này.
"Y Y, từ khi nào ngoan ngoãn như vậy?"
Lam Y Tịnh xách giỏ hoa vừa cắt được, muốn bước vào trong nhà, mặt trời đã lên rất cao rồi, ánh nắng soi vào cô tỏa ra màu nắng tuyệt đẹp. Cô nhìn anh mỉm cười, chỉ là cô không muốn ngộ nhận nữa.
"Tô tổng, trời nắng quá… chúng ta vào nhà thôi."
Tô Húc Hoàn rãi bước theo sau… cô gọi cô và anh là chúng ta… khiến anh vô cùng hài lòng.
Khi cô đặt giỏ hoa lên bàn, đôi tay Tô Húc Hoàn đã từ phía sau ôm lấy cô, đôi môi hư hỏng không yên mà hôn lấy cổ cô, cắn mút lấy gáy tai cô.
"Y Y, tôi muốn em, ngay bây giờ."
Lam Y Tịnh không phản kháng, cũng không muốn đáp trả… chỉ là cô vẫn chưa uống thuốc tránh thai.
"Tô tổng, tôi đang không tiện." - Lam Y Tịnh đáp.
"Không sao, tôi không sợ cảnh sát giao thông."
Lam Y Tịnh giận đến đỏ mặt, cô chỉ bịa ra lý do như vậy, vậy mà không qua mặt được anh ta.
"Nghe nói, em muốn dùng thứ này." - Tô Húc Hoàn buông cô ra, lấy trong túi một hộp thuốc ra đặt lên bàn.
Lam Y Tịnh có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại không có gì lạ. Tất cả người ở nơi này, đều là người của Tô Húc Hoàn.
"Đúng vậy, anh không quên giao ước của chúng ta chứ?"
Tô Húc Hoàn gật đầu…
"Tôi chỉ sợ nếu tôi có thai, anh lại ép tôi bỏ đi…"
Cô vẫn không quên được cảm giác năm đó, cái vực thẳm ấy chính anh đã đẩy cô xuống…
Tô Húc Hoàn nhớ lại năm đó, cô ấy có thai cùng kẻ khác khi vẫn là vợ của anh, còn trách anh tàn độc với cô.
"Nó không tốt cho em đâu."
Lam Y Tịnh không tin anh lại có thể nghĩ cho cô như vậy. Tất cả các loại thuốc tránh thai đều có tác dụng phụ không nhiều thì ít.
"Tôi sẽ dùng biện pháp, đừng lo… tôi cũng không muốn em mang thai." - Tô Húc Hoàn đẩy hộp thuốc vào thùng rác.
Cô không đáp… chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.
Thời điểm này quá nhạy cảm, anh không muốn phát sinh thêm nguy hiểm.
Anh bước lên tầng trên, đi vào phòng ngủ muốn đi tắm. Mở tủ quần áo liền thấy trống trãi một bên, cô ta vậy mà dám muốn dọn ra khỏi phòng, vậy mà lúc nãy trưng ra bộ mặt nhu thuận.
Đúng là Lam Y Tịnh này vẫn còn rất bướng bỉnh.
Tô Húc Hoàn bước xuống lầu, đã muốn tha cho con mồi xinh đẹp nhưng cô ấy lại trêu phải anh.
"Ai cho phép em." - Tô Húc Hoàn trong lời nói có chút giận.
"Tô tổng, tôi nghĩ rồi… tôi dọn ra khỏi phòng chẳng phải tốt hơn cho anh. Đêm đêm muốn đưa cô gái nào lên giường có thể thuận tiện, tôi không làm kỳ đà cản trở."
Cuộc đời anh, ngoài cô ra chưa từng đặt nữ nhân khác dưới thân.
Cũng có thể nói sau khi cùng cô liền không có hứng thú với phụ nữ khác.
Sao cũng được.
Chỉ tóm lại là Lam Y Tịnh nghĩ anh không sạch thì quá oan ức.
Nhưng đêm qua Lâm Thanh Thanh đến tìm anh lúc anh đang gọi cho cô, có lẽ là Lam Y Tịnh đã nghe tiếng phụ nữ… rồi giận dỗi như vậy.
"Ghen rồi sao?"
Tô Húc Hoàn khẽ cười, cô ấy cũng biết ghen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.