Chương 45
W Tòng Tinh
11/11/2023
Bừng tỉnh khỏi giấc mơ này, tóc mai tôi bị mồ hôi nóng làm dính bết vào
má, thân thể run dữ dội nhưng cũng không biết mình đang sợ gì.
Sao tôi lại mơ thấy Khương Nhược Châu làm chuyện đó chứ? Trong truyện "Doãn Hoàn Từ" chỉ gặp y hai lần thôi mà?
Hình như trong mơ tôi đã chủ động cầu hoan.
Khương Nhược Châu không hề nhắc gì về Nghiêm Thù Lân cả.
Y ôm tôi rồi hôn khóe môi tôi, thì thầm gọi tôi là Tiểu Doãn, ánh mắt trìu mến như thật sự ẩn chứa tình ý.
Tôi ngồi xếp bằng ôm ngực thở hổn hển một hồi, lau mồ hôi rồi sờ soạng ống quần, sau khi thử nhúc nhích ngón chân mới tạm bình tĩnh lại.
Giấc mơ này thật sự quá dài, không phải nội dung trong truyện, cũng không giống tiên tri, báo hại tôi hoang mang lo lắng cả ngày nhưng chẳng ai chịu nghe tôi tâm sự.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, bình minh vẫn chưa ló dạng, vẫn còn khá sớm.
Tôi vừa buộc lại mái tóc dài xõa tung thì mấy thị nữ kia đẩy cửa vào. Như thường lệ, các nàng không nói những lời thừa thãi với tôi mà chỉ bưng chậu nước tới rồi lau sạch mồ hôi trên người tôi, thay cho tôi một bộ đồ nhẹ nhàng, bảo tôi ăn tạm ít cháo nóng lót dạ, đợi lát nữa lại mặc áo cưới.
Nằm mơ cả đêm, tỉnh dậy vẫn thấy mệt rã rời. Khi đi trên hành lang, tôi nhịn không được giơ tay áo lên che mặt ngáp một cái.
Vừa ngáp xong thì nghe mấy tiếng chim hót lanh lảnh trên mái hiên.
Tôi chớp mắt, quay đầu thấy một con chim vàng ríu rít bay xuống.
Nó lượn một vòng quanh mấy bụi mẫu đơn đang nở rộ rồi xếp cánh đậu trên lan can gỗ lim, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn tôi, tựa như chỉ cần tôi vẫy tay thì nó sẽ lập tức bay vào lòng bàn tay tôi.
Tôi vô thức dừng bước, vừa định đưa tay gọi nó thì con mèo tam thể của Nghiêm Thù Lân đột nhiên lao ra từ ngã rẽ rồi kêu to hai tiếng, con chim vàng kia lập tức hoảng sợ bay mất.
85.
Tôi bế mèo tam thể ngồi cạnh bàn gỗ, há miệng cho Nghiêm Thù Lân đút chè.
Lúc trước tôi đã nói mình có tay có chân, không cần làm phiền hắn đút, nhưng lần nào hắn cũng đòi đút tôi ăn nửa bát mới chịu. Tôi không lay chuyển được nên đành chiều theo ý hắn.
Lúc nãy nhìn thấy trên hành lang treo đèn lồng đỏ rực, trong sảnh chính bày nến đỏ và chữ hỉ, người hầu tất bật hối hả, giờ tôi mới có cảm giác chân thực rằng mình sắp thành hôn với Nghiêm Thù Lân. Hắn vừa đút tôi ăn vừa nói tôi nghe kế hoạch hôm nay.
Ăn cơm xong tôi có thể đến thư phòng hoặc ngôi đình trong rừng trúc giải khuây, còn hắn đi tiếp khách, sau giờ ăn trưa sẽ quay lại với tôi. Những chuyện khác hắn đã chuẩn bị xong, tôi không cần học lễ tiết rườm rà mà chỉ cần mặc áo cưới đội khăn tân nương bái đường với hắn là được.
Tôi xoa bụng mèo tam thể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười nói với Nghiêm Thù Lân: "Nghiêm trang chủ, ta nghĩ như vậy cũng tốt, thành hôn vốn chỉ là chuyện của hai người, lạy trời đất lạy cha mẹ là đủ rồi."
Bày tiệc cưới nhất định sẽ rất tốn kém, hơn nữa đông người lắm phiền phức, tôi vẫn chưa nhớ được võ công của nguyên chủ, biết đâu lại bị kẻ thù trà trộn vào tiệc cưới ám sát cũng nên.
Tóm lại cứ sống qua đêm tân hôn rồi tính tiếp.
86.
Tôi đọc rất nhiều sách trong thư phòng Nghiêm Thù Lân, còn xem mấy bức tranh cổ mà hắn sưu tầm.
Hắn cho tôi vẽ linh tinh trên bàn, lúc buồn chán tôi sẽ cầm bút lông chấm mực vẽ lũ mèo trong trang trên giấy Tuyên mà hắn cho.
Sau khi vẽ khoảng mười con, tôi ngáp một cái, đang chống hàm ngẩn người thì lại nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Vừa mở cửa sổ ra thì một con chim lập tức bay vào đậu trên đầu tôi.
Nó không phải con chim vàng kia mà là một con bồ câu đuôi ngắn màu xanh đen.
Tôi thấy lạ nên cho nó đậu trên mu bàn tay mình, đang định nói chuyện thì chợt phát hiện trên chân phải của nó cột một cuộn giấy nhỏ xíu.
87.
Trên giấy chỉ viết bốn chữ ngay ngắn:
[Trốn đi Tiểu Doãn ]
Sao tôi lại mơ thấy Khương Nhược Châu làm chuyện đó chứ? Trong truyện "Doãn Hoàn Từ" chỉ gặp y hai lần thôi mà?
Hình như trong mơ tôi đã chủ động cầu hoan.
Khương Nhược Châu không hề nhắc gì về Nghiêm Thù Lân cả.
Y ôm tôi rồi hôn khóe môi tôi, thì thầm gọi tôi là Tiểu Doãn, ánh mắt trìu mến như thật sự ẩn chứa tình ý.
Tôi ngồi xếp bằng ôm ngực thở hổn hển một hồi, lau mồ hôi rồi sờ soạng ống quần, sau khi thử nhúc nhích ngón chân mới tạm bình tĩnh lại.
Giấc mơ này thật sự quá dài, không phải nội dung trong truyện, cũng không giống tiên tri, báo hại tôi hoang mang lo lắng cả ngày nhưng chẳng ai chịu nghe tôi tâm sự.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, bình minh vẫn chưa ló dạng, vẫn còn khá sớm.
Tôi vừa buộc lại mái tóc dài xõa tung thì mấy thị nữ kia đẩy cửa vào. Như thường lệ, các nàng không nói những lời thừa thãi với tôi mà chỉ bưng chậu nước tới rồi lau sạch mồ hôi trên người tôi, thay cho tôi một bộ đồ nhẹ nhàng, bảo tôi ăn tạm ít cháo nóng lót dạ, đợi lát nữa lại mặc áo cưới.
Nằm mơ cả đêm, tỉnh dậy vẫn thấy mệt rã rời. Khi đi trên hành lang, tôi nhịn không được giơ tay áo lên che mặt ngáp một cái.
Vừa ngáp xong thì nghe mấy tiếng chim hót lanh lảnh trên mái hiên.
Tôi chớp mắt, quay đầu thấy một con chim vàng ríu rít bay xuống.
Nó lượn một vòng quanh mấy bụi mẫu đơn đang nở rộ rồi xếp cánh đậu trên lan can gỗ lim, đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn tôi, tựa như chỉ cần tôi vẫy tay thì nó sẽ lập tức bay vào lòng bàn tay tôi.
Tôi vô thức dừng bước, vừa định đưa tay gọi nó thì con mèo tam thể của Nghiêm Thù Lân đột nhiên lao ra từ ngã rẽ rồi kêu to hai tiếng, con chim vàng kia lập tức hoảng sợ bay mất.
85.
Tôi bế mèo tam thể ngồi cạnh bàn gỗ, há miệng cho Nghiêm Thù Lân đút chè.
Lúc trước tôi đã nói mình có tay có chân, không cần làm phiền hắn đút, nhưng lần nào hắn cũng đòi đút tôi ăn nửa bát mới chịu. Tôi không lay chuyển được nên đành chiều theo ý hắn.
Lúc nãy nhìn thấy trên hành lang treo đèn lồng đỏ rực, trong sảnh chính bày nến đỏ và chữ hỉ, người hầu tất bật hối hả, giờ tôi mới có cảm giác chân thực rằng mình sắp thành hôn với Nghiêm Thù Lân. Hắn vừa đút tôi ăn vừa nói tôi nghe kế hoạch hôm nay.
Ăn cơm xong tôi có thể đến thư phòng hoặc ngôi đình trong rừng trúc giải khuây, còn hắn đi tiếp khách, sau giờ ăn trưa sẽ quay lại với tôi. Những chuyện khác hắn đã chuẩn bị xong, tôi không cần học lễ tiết rườm rà mà chỉ cần mặc áo cưới đội khăn tân nương bái đường với hắn là được.
Tôi xoa bụng mèo tam thể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cười nói với Nghiêm Thù Lân: "Nghiêm trang chủ, ta nghĩ như vậy cũng tốt, thành hôn vốn chỉ là chuyện của hai người, lạy trời đất lạy cha mẹ là đủ rồi."
Bày tiệc cưới nhất định sẽ rất tốn kém, hơn nữa đông người lắm phiền phức, tôi vẫn chưa nhớ được võ công của nguyên chủ, biết đâu lại bị kẻ thù trà trộn vào tiệc cưới ám sát cũng nên.
Tóm lại cứ sống qua đêm tân hôn rồi tính tiếp.
86.
Tôi đọc rất nhiều sách trong thư phòng Nghiêm Thù Lân, còn xem mấy bức tranh cổ mà hắn sưu tầm.
Hắn cho tôi vẽ linh tinh trên bàn, lúc buồn chán tôi sẽ cầm bút lông chấm mực vẽ lũ mèo trong trang trên giấy Tuyên mà hắn cho.
Sau khi vẽ khoảng mười con, tôi ngáp một cái, đang chống hàm ngẩn người thì lại nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Vừa mở cửa sổ ra thì một con chim lập tức bay vào đậu trên đầu tôi.
Nó không phải con chim vàng kia mà là một con bồ câu đuôi ngắn màu xanh đen.
Tôi thấy lạ nên cho nó đậu trên mu bàn tay mình, đang định nói chuyện thì chợt phát hiện trên chân phải của nó cột một cuộn giấy nhỏ xíu.
87.
Trên giấy chỉ viết bốn chữ ngay ngắn:
[Trốn đi Tiểu Doãn ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.