Chương 87
W Tòng Tinh
14/01/2024
Cúng tiền bạc, cúng trái cây rau thịt, quỳ gối trong khói nhang lượn lờ, chắp tay cúi người cầu xin thần linh phù hộ.
Ngàn vạn bách tính cầu xin thần linh, dù thần có nghe hay nhìn thấy cũng khó lòng quan tâm từng người.
Thông thần là cấm thuật, người phàm vọng tưởng xem trộm thiên cơ chắc chắn sẽ bị thiên đạo trách phạt.
Nghiêm Thù Lân bị trời vứt bỏ nên không tin thần linh.
Lúc mẫu thân còn sống, vu sư từng tính quẻ cho hắn, nói hắn có mệnh cô sát, khắc người thân khắc thê tử, không được chết tử tế.
"Thù Lân," mẫu thân trên giường bệnh nói với hắn, "Con người có thể cải mệnh, trời không cho con thì con tự giành lấy đi."
Hắn ra đời chưa bao lâu thì phụ thân bị kẻ thù hạ độc chết, lúc chín tuổi mẫu thân mắc bệnh nặng, thuốc thang ba năm kéo dài tính mạng, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Là hắn khắc chết cha mẹ...... Đều do hắn hại......
Thỉnh thoảng ban đêm Nghiêm Thù Lân sẽ bất chợt đau đầu, yêu ma quỷ quái hiện ra trước mắt khiến hắn không thể ngủ được, đại phu cũng tìm không ra bệnh nên chỉ có thể cho hắn uống thuốc ngủ.
Ban ngày hắn luôn sầm mặt, tính tình càng kém hơn, người giang hồ đều nói hắn mắc bệnh điên.
Trong trang im ắng tĩnh mịch, nô bộc chỉ dám cúi đầu làm việc, không ai dám lên tiếng vì sợ chọc giận hắn sẽ bị hắn cắt lưỡi.
Nghiêm Thù Lân đã sớm biết Doãn Hoàn Từ là kẻ lừa đảo.
Nhưng hắn vẫn quyết định tổ chức hôn lễ để cưới y làm vợ, muốn xem tên lừa đảo này mạng cứng cỡ nào.
Doãn Hoàn Từ vừa đến thì Nghiêm trang lập tức trở nên náo nhiệt.
Thiếu niên này cứ rảnh là xáp tới cạnh hắn như chú chim sẻ líu lo nhảy nhót. Hôm qua chê trong trang hắn không có bánh ngọt, hôm nay lại chê chỗ này âm u đầy tử khí, ngay cả xích đu trong sân cũng chẳng có.
Doãn Hoàn Từ ở một mình buồn nên hay chạy đi tìm người hầu nói chuyện, lấy khăn tay làm ảo thuật cho bọn họ xem.
Nghiêm Thù Lân ra khỏi thư phòng, nghe trong sân vọng tới tiếng cười khúc khích. Hắn nhíu mày, đến gần nhìn mới biết Doãn Hoàn Từ đang chọc cười đám người hầu nha hoàn của hắn bằng mấy trò bịp bợm giang hồ.
Hắn vừa xuất hiện thì đám nô bộc hoảng sợ tản đi như bầy chim, chỉ còn Doãn Hoàn Từ đứng tại chỗ.
Thiếu niên cúi đầu, bĩu môi lầm bầm: "Trang chủ, ngươi không thích xem, ta còn không thể chọc cười người khác nữa sao?"
"Đã gả vào Nghiêm trang," Nghiêm Thù Lân bóp cần cổ mảnh khảnh của Doãn Hoàn Từ rồi lạnh lùng nói, "Thì an phận thủ thường, ngậm miệng bớt nói, đừng làm chuyện vớ vẩn nữa."
169.
Các môn phái lớn hợp sức tiến đánh Nghiêm trang, Khương Nhược Châu thừa cơ dẫn Doãn Hoàn Từ đi. Nghiêm Thù Lân chống cự được nhưng cũng bị thương nặng, rất lâu sau mới có sức đi tìm Doãn Hoàn Từ.
Khó khăn lắm mới tìm được y về nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn khác xưa.
Hai chân Doãn Hoàn Từ đã tàn phế, mặc dù vẫn cười với hắn nhưng vẻ mặt luôn sợ hãi, không còn nói nhiều như trước, cũng không thể nhảy nhót cạnh hắn.
Nghiêm Thù Lân bế thiếu niên lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể gầy rộc của y rồi thấp giọng hỏi: "Có hận ta không?"
Doãn Hoàn Từ lắc đầu.
Nghiêm Thù Lân nói: "Nhất định là ngươi hận ta."
"Mạng ta vốn rẻ rúng, ra nông nỗi này cũng là đáng đời." Doãn Hoàn Từ dựa đầu vào vai hắn, lẩm bẩm nói, "Nghiêm trang chủ, ta không hận ngươi đâu. Nếu ngươi xem ta như thê tử, thương ta nhiều hơn thì ta sẽ tiếp tục thích ngươi."
Kẻ lừa đảo giỏi nhất là nói dối.
Thật ra Nghiêm Thù Lân không bao giờ tin Doãn Hoàn Từ thích mình, cảm thấy y chạy tới làm vợ mình chỉ vì tiền tài quyền thế của Nghiêm gia mà thôi.
Giờ nói thích hắn cũng chỉ là nhẫn nhục chịu đựng, lá mặt lá trái với hắn.
Hắn không tin thần nhưng lại tin quẻ của vu sư, cho rằng mình hại chết cha mẹ và Doãn Hoàn Từ.
Hắn không tin Doãn Hoàn Từ yêu mình nhưng lại vô thức tin câu nói này của y.
Doãn Hoàn Từ dựa vào hắn, thấy hắn cau mày thì đưa tay xoa nhẹ huyệt vị trên đầu hắn rồi nói: "Trang chủ, ta xoa cho ngươi, lát nữa sẽ hết nhức đầu thôi."
Hắn nhìn vợ mình một lát rồi nhắm mắt lại, thân thể từ từ thả lỏng, nghĩ thầm Doãn Hoàn Từ đã muốn giết mình thì cứ để y giết đi.
Doãn Hoàn Từ hỏi hắn: "Còn đau không?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Hình như có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên trán hắn.
Doãn Hoàn Từ ôm mặt hắn rồi hôn lên trán, mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn khóe môi hắn.
"Thù Lân," Doãn Hoàn Từ nói khẽ, "Ngủ ngon nhé."
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền của hắn, sau khi rơi lệ thì không còn đau đầu nữa.
Ngàn vạn bách tính cầu xin thần linh, dù thần có nghe hay nhìn thấy cũng khó lòng quan tâm từng người.
Thông thần là cấm thuật, người phàm vọng tưởng xem trộm thiên cơ chắc chắn sẽ bị thiên đạo trách phạt.
Nghiêm Thù Lân bị trời vứt bỏ nên không tin thần linh.
Lúc mẫu thân còn sống, vu sư từng tính quẻ cho hắn, nói hắn có mệnh cô sát, khắc người thân khắc thê tử, không được chết tử tế.
"Thù Lân," mẫu thân trên giường bệnh nói với hắn, "Con người có thể cải mệnh, trời không cho con thì con tự giành lấy đi."
Hắn ra đời chưa bao lâu thì phụ thân bị kẻ thù hạ độc chết, lúc chín tuổi mẫu thân mắc bệnh nặng, thuốc thang ba năm kéo dài tính mạng, cuối cùng vẫn không thể qua khỏi.
Là hắn khắc chết cha mẹ...... Đều do hắn hại......
Thỉnh thoảng ban đêm Nghiêm Thù Lân sẽ bất chợt đau đầu, yêu ma quỷ quái hiện ra trước mắt khiến hắn không thể ngủ được, đại phu cũng tìm không ra bệnh nên chỉ có thể cho hắn uống thuốc ngủ.
Ban ngày hắn luôn sầm mặt, tính tình càng kém hơn, người giang hồ đều nói hắn mắc bệnh điên.
Trong trang im ắng tĩnh mịch, nô bộc chỉ dám cúi đầu làm việc, không ai dám lên tiếng vì sợ chọc giận hắn sẽ bị hắn cắt lưỡi.
Nghiêm Thù Lân đã sớm biết Doãn Hoàn Từ là kẻ lừa đảo.
Nhưng hắn vẫn quyết định tổ chức hôn lễ để cưới y làm vợ, muốn xem tên lừa đảo này mạng cứng cỡ nào.
Doãn Hoàn Từ vừa đến thì Nghiêm trang lập tức trở nên náo nhiệt.
Thiếu niên này cứ rảnh là xáp tới cạnh hắn như chú chim sẻ líu lo nhảy nhót. Hôm qua chê trong trang hắn không có bánh ngọt, hôm nay lại chê chỗ này âm u đầy tử khí, ngay cả xích đu trong sân cũng chẳng có.
Doãn Hoàn Từ ở một mình buồn nên hay chạy đi tìm người hầu nói chuyện, lấy khăn tay làm ảo thuật cho bọn họ xem.
Nghiêm Thù Lân ra khỏi thư phòng, nghe trong sân vọng tới tiếng cười khúc khích. Hắn nhíu mày, đến gần nhìn mới biết Doãn Hoàn Từ đang chọc cười đám người hầu nha hoàn của hắn bằng mấy trò bịp bợm giang hồ.
Hắn vừa xuất hiện thì đám nô bộc hoảng sợ tản đi như bầy chim, chỉ còn Doãn Hoàn Từ đứng tại chỗ.
Thiếu niên cúi đầu, bĩu môi lầm bầm: "Trang chủ, ngươi không thích xem, ta còn không thể chọc cười người khác nữa sao?"
"Đã gả vào Nghiêm trang," Nghiêm Thù Lân bóp cần cổ mảnh khảnh của Doãn Hoàn Từ rồi lạnh lùng nói, "Thì an phận thủ thường, ngậm miệng bớt nói, đừng làm chuyện vớ vẩn nữa."
169.
Các môn phái lớn hợp sức tiến đánh Nghiêm trang, Khương Nhược Châu thừa cơ dẫn Doãn Hoàn Từ đi. Nghiêm Thù Lân chống cự được nhưng cũng bị thương nặng, rất lâu sau mới có sức đi tìm Doãn Hoàn Từ.
Khó khăn lắm mới tìm được y về nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn khác xưa.
Hai chân Doãn Hoàn Từ đã tàn phế, mặc dù vẫn cười với hắn nhưng vẻ mặt luôn sợ hãi, không còn nói nhiều như trước, cũng không thể nhảy nhót cạnh hắn.
Nghiêm Thù Lân bế thiếu niên lên giường, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể gầy rộc của y rồi thấp giọng hỏi: "Có hận ta không?"
Doãn Hoàn Từ lắc đầu.
Nghiêm Thù Lân nói: "Nhất định là ngươi hận ta."
"Mạng ta vốn rẻ rúng, ra nông nỗi này cũng là đáng đời." Doãn Hoàn Từ dựa đầu vào vai hắn, lẩm bẩm nói, "Nghiêm trang chủ, ta không hận ngươi đâu. Nếu ngươi xem ta như thê tử, thương ta nhiều hơn thì ta sẽ tiếp tục thích ngươi."
Kẻ lừa đảo giỏi nhất là nói dối.
Thật ra Nghiêm Thù Lân không bao giờ tin Doãn Hoàn Từ thích mình, cảm thấy y chạy tới làm vợ mình chỉ vì tiền tài quyền thế của Nghiêm gia mà thôi.
Giờ nói thích hắn cũng chỉ là nhẫn nhục chịu đựng, lá mặt lá trái với hắn.
Hắn không tin thần nhưng lại tin quẻ của vu sư, cho rằng mình hại chết cha mẹ và Doãn Hoàn Từ.
Hắn không tin Doãn Hoàn Từ yêu mình nhưng lại vô thức tin câu nói này của y.
Doãn Hoàn Từ dựa vào hắn, thấy hắn cau mày thì đưa tay xoa nhẹ huyệt vị trên đầu hắn rồi nói: "Trang chủ, ta xoa cho ngươi, lát nữa sẽ hết nhức đầu thôi."
Hắn nhìn vợ mình một lát rồi nhắm mắt lại, thân thể từ từ thả lỏng, nghĩ thầm Doãn Hoàn Từ đã muốn giết mình thì cứ để y giết đi.
Doãn Hoàn Từ hỏi hắn: "Còn đau không?"
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Hình như có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên trán hắn.
Doãn Hoàn Từ ôm mặt hắn rồi hôn lên trán, mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn khóe môi hắn.
"Thù Lân," Doãn Hoàn Từ nói khẽ, "Ngủ ngon nhé."
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền của hắn, sau khi rơi lệ thì không còn đau đầu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.