Chương 92
W Tòng Tinh
20/01/2024
Thể chất Doãn Hoàn Từ đã không khỏe mà giờ còn bị thương, chịu không nổi khí lạnh trong thủy lao, uống thuốc bổ cũng không thể bảo vệ tim mạch
hoàn toàn nên hôm sau lập tức ngã bệnh.
Sau khi tỉnh lại người y lúc lạnh lúc nóng, vết thương như bị nứt ra, máu tanh nhỏ tí tách xuống mặt nước đen ngòm.
Có lẽ đây là nơi vùi thây kiếp này của y. Đám người kia xem y như kẻ vô dụng bị bỏ rơi thì làm sao phái người xông vào tử địa này cứu y được.
Y không ngờ Khương Nhược Châu sẽ đến.
Khi Khương Nhược Châu chém đứt xiềng xích rồi ôm y vào lòng, y cứ ngỡ mình đang mơ. Nghe thấy giọng nói ôn hòa và cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thanh niên, y mới thả lỏng thân thể căng cứng, vùi mặt vào vai Khương Nhược Châu khóc thút thít.
Y tưởng Nghiêm Thù Lân muốn giết mình nên gửi gắm mọi hy vọng vào Khương Nhược Châu.
Người đáng tin nhất trên đời chính là Khương Nhược Châu.
Khương Nhược Châu là hiệp sĩ chân chính, không màng danh cũng không tham lợi mà chỉ một lòng muốn cứu tế thương sinh.
Hắn vừa có võ công cao cường vừa tốt tính, những việc người khác không muốn làm đều đẩy hết cho hắn, hắn cũng chẳng từ chối mà ngày ngày vui vẻ xử lý đống rắc rối này.
Doãn Hoàn Từ nghĩ chắc người khác không muốn đến nên mới bảo Khương Nhược Châu tới cứu y.
Chỉ có Khương Nhược Châu mới liều mình cứu một kẻ lừa đảo mà thôi.
183.
Doãn Hoàn Từ quyết định giao phó đời mình cho Khương Nhược Châu.
Sau khi uống thuốc giảm đau, y ôm cổ thanh niên rồi ngửa đầu hôn lên khóe môi đối phương, nói khẽ: "Khương Nhược Châu, ngươi đúng là người tốt mà."
Có lẽ đây là lần đầu tiên kiếm khách trẻ tuổi bị người ta sàm sỡ nên sửng sốt một hồi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hình như muốn nói gì đó nhưng há miệng mấy lần vẫn không thốt ra được.
184.
Doãn Hoàn Từ bị cụt chân, nếu không tìm được người dựa dẫm thì chỗ nào cũng không đi được.
Y sợ Khương Nhược Châu bỏ rơi mình nên dụ dỗ hắn, chủ động dùng thân thể không trọn vẹn tiếp nhận dục vọng của đối phương, có khó chịu cỡ nào cũng cố chịu đựng.
Khương Nhược Châu không rành chuyện phòng the nên mấy lần đầu làm y đau, y cố tỏ vẻ sung sướng, còn kẹp chặt đùi quanh eo đối phương rồi nũng nịu đòi thêm lần nữa.
Có câu chim khôn chọn cành mà đậu, y xây tổ trên cây đại thụ Khương Nhược Châu, sống yên bình một thời gian dài. Khương Nhược Châu ở cạnh y, đổi thuốc cho y, mua gà quay và bánh ngọt cho y, kể chuyện vui trên giang hồ chọc y cười.
Rất khó để không rung động với Khương Nhược Châu.
Đêm khuya, Doãn Hoàn Từ dựa vào ngực Khương Nhược Châu nhìn ánh trăng nhạt nhòa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Khương đại hiệp, nếu lúc đầu ta có thể làm phu nhân của ngươi thì tốt biết mấy."
Sau đó Khương Nhược Châu dẫn y đi viếng mộ cha mẹ, hai người cúi lạy bia mộ rồi uống rượu giao bôi, xem như đã thành thân.
185.
Khương Nhược Châu ôm y, thân thể hai người kề sát nhau. Doãn Hoàn Từ nằm xụi lơ dưới người đối phương, mơ màng nói: "Nếu kiếp sau cũng gặp được Khương đại hiệp thì tốt quá."
"Nếu kiếp sau gặp lại," Khương Nhược Châu nắm tay y, nhìn y chân thành nói, "Nhất định phải để ta vén khăn tân nương cho ngươi."
185.
Chính phái trước kia tiến đánh Nghiêm trang bán đứng Khương Nhược Châu.
Sau khi biết hắn đưa Doãn Hoàn Từ đi, Nghiêm Thù Lân tự mình xách đao xuống núi bắt chính phái giao hắn ra, nếu không sẽ giết ngàn vạn người cho hả giận.
Võ công Khương Nhược Châu ngang ngửa Nghiêm Thù Lân, nếu hai người giao chiến hắn vẫn có thể thắng.
Nhưng hắn chưa gặp Nghiêm Thù Lân thì đã bị quan phủ bắt vào ngục.
Khương Nhược Châu không muốn lạm sát người vô tội nên không rút kiếm mà chỉ cố giải thích, vì vậy mới bị quan binh trói chặt tay chân.
Hắn cứ tưởng đây là hiểu lầm, chỉ cần nói rõ thì bọn họ sẽ thả mình ra.
Người chính phái đến nhà lao gặp hắn, oán giận nói: "Ngươi cướp phu nhân của ma đầu kia nên hắn mới đại khai sát giới. Khương Nhược Châu, họa này do ngươi gây ra, để giang hồ ngừng rung chuyển, ngươi hy sinh một lần đi."
Trong đồ ăn đưa tới có thuốc làm mất võ công, thanh sắt nung đỏ dí vào khuôn mặt tuấn tú của Khương Nhược Châu, thịt cháy bốc mùi khét lẹt. Hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù quỳ trong ngục, toàn thân cũng bị roi quất da tróc thịt bong.
Hắn muốn gặp lại Doãn Hoàn Từ.
Vì chỉ có gặp lại Hoàn Từ thì hắn mới sống tiếp được.
Sau khi tỉnh lại người y lúc lạnh lúc nóng, vết thương như bị nứt ra, máu tanh nhỏ tí tách xuống mặt nước đen ngòm.
Có lẽ đây là nơi vùi thây kiếp này của y. Đám người kia xem y như kẻ vô dụng bị bỏ rơi thì làm sao phái người xông vào tử địa này cứu y được.
Y không ngờ Khương Nhược Châu sẽ đến.
Khi Khương Nhược Châu chém đứt xiềng xích rồi ôm y vào lòng, y cứ ngỡ mình đang mơ. Nghe thấy giọng nói ôn hòa và cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thanh niên, y mới thả lỏng thân thể căng cứng, vùi mặt vào vai Khương Nhược Châu khóc thút thít.
Y tưởng Nghiêm Thù Lân muốn giết mình nên gửi gắm mọi hy vọng vào Khương Nhược Châu.
Người đáng tin nhất trên đời chính là Khương Nhược Châu.
Khương Nhược Châu là hiệp sĩ chân chính, không màng danh cũng không tham lợi mà chỉ một lòng muốn cứu tế thương sinh.
Hắn vừa có võ công cao cường vừa tốt tính, những việc người khác không muốn làm đều đẩy hết cho hắn, hắn cũng chẳng từ chối mà ngày ngày vui vẻ xử lý đống rắc rối này.
Doãn Hoàn Từ nghĩ chắc người khác không muốn đến nên mới bảo Khương Nhược Châu tới cứu y.
Chỉ có Khương Nhược Châu mới liều mình cứu một kẻ lừa đảo mà thôi.
183.
Doãn Hoàn Từ quyết định giao phó đời mình cho Khương Nhược Châu.
Sau khi uống thuốc giảm đau, y ôm cổ thanh niên rồi ngửa đầu hôn lên khóe môi đối phương, nói khẽ: "Khương Nhược Châu, ngươi đúng là người tốt mà."
Có lẽ đây là lần đầu tiên kiếm khách trẻ tuổi bị người ta sàm sỡ nên sửng sốt một hồi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hình như muốn nói gì đó nhưng há miệng mấy lần vẫn không thốt ra được.
184.
Doãn Hoàn Từ bị cụt chân, nếu không tìm được người dựa dẫm thì chỗ nào cũng không đi được.
Y sợ Khương Nhược Châu bỏ rơi mình nên dụ dỗ hắn, chủ động dùng thân thể không trọn vẹn tiếp nhận dục vọng của đối phương, có khó chịu cỡ nào cũng cố chịu đựng.
Khương Nhược Châu không rành chuyện phòng the nên mấy lần đầu làm y đau, y cố tỏ vẻ sung sướng, còn kẹp chặt đùi quanh eo đối phương rồi nũng nịu đòi thêm lần nữa.
Có câu chim khôn chọn cành mà đậu, y xây tổ trên cây đại thụ Khương Nhược Châu, sống yên bình một thời gian dài. Khương Nhược Châu ở cạnh y, đổi thuốc cho y, mua gà quay và bánh ngọt cho y, kể chuyện vui trên giang hồ chọc y cười.
Rất khó để không rung động với Khương Nhược Châu.
Đêm khuya, Doãn Hoàn Từ dựa vào ngực Khương Nhược Châu nhìn ánh trăng nhạt nhòa ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Khương đại hiệp, nếu lúc đầu ta có thể làm phu nhân của ngươi thì tốt biết mấy."
Sau đó Khương Nhược Châu dẫn y đi viếng mộ cha mẹ, hai người cúi lạy bia mộ rồi uống rượu giao bôi, xem như đã thành thân.
185.
Khương Nhược Châu ôm y, thân thể hai người kề sát nhau. Doãn Hoàn Từ nằm xụi lơ dưới người đối phương, mơ màng nói: "Nếu kiếp sau cũng gặp được Khương đại hiệp thì tốt quá."
"Nếu kiếp sau gặp lại," Khương Nhược Châu nắm tay y, nhìn y chân thành nói, "Nhất định phải để ta vén khăn tân nương cho ngươi."
185.
Chính phái trước kia tiến đánh Nghiêm trang bán đứng Khương Nhược Châu.
Sau khi biết hắn đưa Doãn Hoàn Từ đi, Nghiêm Thù Lân tự mình xách đao xuống núi bắt chính phái giao hắn ra, nếu không sẽ giết ngàn vạn người cho hả giận.
Võ công Khương Nhược Châu ngang ngửa Nghiêm Thù Lân, nếu hai người giao chiến hắn vẫn có thể thắng.
Nhưng hắn chưa gặp Nghiêm Thù Lân thì đã bị quan phủ bắt vào ngục.
Khương Nhược Châu không muốn lạm sát người vô tội nên không rút kiếm mà chỉ cố giải thích, vì vậy mới bị quan binh trói chặt tay chân.
Hắn cứ tưởng đây là hiểu lầm, chỉ cần nói rõ thì bọn họ sẽ thả mình ra.
Người chính phái đến nhà lao gặp hắn, oán giận nói: "Ngươi cướp phu nhân của ma đầu kia nên hắn mới đại khai sát giới. Khương Nhược Châu, họa này do ngươi gây ra, để giang hồ ngừng rung chuyển, ngươi hy sinh một lần đi."
Trong đồ ăn đưa tới có thuốc làm mất võ công, thanh sắt nung đỏ dí vào khuôn mặt tuấn tú của Khương Nhược Châu, thịt cháy bốc mùi khét lẹt. Hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai bù xù quỳ trong ngục, toàn thân cũng bị roi quất da tróc thịt bong.
Hắn muốn gặp lại Doãn Hoàn Từ.
Vì chỉ có gặp lại Hoàn Từ thì hắn mới sống tiếp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.