Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!
Chương 97: Cách chơi vui hơn
Cá Koi
25/09/2021
Lý Du Du từ trong phòng tắm đi ra, có vẻ hơi mệt mỏi, sắc mặt cũng rất phờ phạc.
Người có phản ứng, chắc chắn là ăn không ngon, ngủ không yên.
“Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không được tốt sao?” Trần Tiểu Nghiên đỡ cô ấy vào phòng, để cô ấy nằm lên giường, hỏi: “Thế bố mẹ cậu có biết không?”
Lý Du Du kéo chăn lên đến tận cằm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt: “Đương nhiên là không thể để họ biết rồi, nếu không còn có thể yên ổn sao? Không phải vì tớ sợ bị phát hiện nên mới phải vội vàng trốn về à?”
“Thật là, sao lúc nào cậu cũng tùy hứng như đứa trẻ thế?” Trần Tiểu Nghiên cau mày, ngước mắt lên nhìn đồng hồ chỉ nói: “Vậy cậu ngủ một lát đi, ở nhà chẳng có gì cả, tớ đi mua ít đồ ăn về…”
Vừa nói vừa đứng dậy, còn chưa ra khỏi phòng Lý Du Du ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
“Tiểu Nghiên, cậu sẽ không nói với người khác chứ?”
Cô dừng bước.
Lý Du Du thò đầu ra khỏi chăn, giọng có vẻ rất khàn và nhỏ: “Tớ biết làm như vậy rất nguy hiểm, nói không chừng Kim Trạch Ân và đối tượng xem mắt đó đã đến nước nói đến chuyện cưới xin rồi… Nhưng tớ thực sự không đành lòng, lúc biết có con rồi, tớ mới biết, hóa ra lại để tâm đến anh ấy như vậy.”
Trần Tiểu Nghiên khẽ thở dài: “Đừng nghĩ lung tung, trước khi biết rõ sự thật, mọi suy đoán đều là vô nghĩa.”
Lý Du Du gật đầu, mím chặt môi, nhìn sang một bên: “Đời này của tớ có lẽ sẽ không yêu người khác nữa, vì vậy chỉ có thể cược một ván, cậu có thể hiểu không?”
Có thể nghe ra, trong lời nói này chứa đựng rất nhiều sự kỳ vọng.
“Tớ hiểu.” Trần Tiểu Nghiên mỉm cười, nghĩ một lát, rồi chỉ nói với cô ấy điều duy nhất mà bản thân chắc chắn: “Trong lòng Kim Trạch Ân có lẽ là có cậu, nếu như cậu ta biết tình hình hiện tại của cậu thì không thể làm ngơ không quan tâm. Bây giờ việc cậu có thể làm đó là yên tâm ngủ một giấc.”
Lý Du Du gật đầu, khóe mắt có vẻ hơi ươn ướt.
Xuống tầng, Trần Tiểu Nghiên đi đến siêu thị gần đó để chọn một ít trái cây rau tươi, và mua một ít trứng gà, thịt. Lúc xách hai cái túi to đi về, cô rút điện thoại ra, thử bấm số gọi cho Kim Trạch Ân nhưng kết quả không gọi được.
Còn nhớ lần cuối cùng gặp cậu ta là trong quán cafe ở tầng dưới của công ty Lý Du Du. Kim Trạch Ân chắc chắn cũng không thể liên lạc với cô ấy, nhưng quả thực không thể buông tay vì vậy mới chạy từ chỗ rất xa đến đó đợi.
Lần đó là cậu ta tìm Lý Du Du, bây giờ lại đổi thành Lý Du Du tìm cậu ta. Tình cảm của hai người yêu nhau cũng có thể xảy ra nhiều trắc trở và lận đận như vậy, thật là khiến người ta phải xót xa.
Xách đồ trở về nhà, Lý Du Du vẫn chưa tỉnh, đang ngủ rất say.
Trần Tiểu Nghiên vừa rón rén bỏ đồ ngăn nắp vào tủ lạnh thì điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Là do Nguyễn Chi Dập gửi, hỏi cô có thời gian không, nói rằng bây giờ đúng lúc đang ở công ty, có thể nói chuyện với cô.
Lời mời tối hôm qua đương nhiên không phải là chuyện đùa, nếu anh ta đã mở lời, thì chắc chắn đã có tính toán kỹ lưỡng.
Trần Tiểu Nghiên suy nghĩ một lát, gửi đi hai từ “tôi rảnh”.
Cô trang điểm nhẹ rồi để lại lời nhắn cho Lý Du Du rằng có đồ ăn trong tủ lạnh, khi ra ngoài, cô chắc chắn cửa đã được khóa cẩn thận mới đi xuống tầng.
Quốc tế Hoa Dung là một cao ốc có hai tòa nhà, nằm ở khu vực phồn hoa nhất của Nam Thành, hai tòa nhà một cao một thấp, đối diện nhau, vô cùng lộng lẫy.
Hơn nửa giờ sau, Trần Tiểu Nghiên đứng ở sảnh lớn tầng một, cô hỏi nhân viên lễ tân, lễ tân vừa nghe ba từ “Nguyễn Chi Dập” thì rất ngạc nhiên, quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc mới gọi điện hỏi.
Rất nhanh, một nhân viên mặc vest chỉnh tề, có vẻ lịch sự không biết từ đâu bước đến, tới trước mặt cô tươi cười hỏi: “Cô Trần đúng không?” Sau đó đưa tay ra: “Mời cô đi theo tôi.”
Lúc đi thang máy lên tầng, anh ta rất lịch sự, tự giới thiệu là trợ lý của Nguyễn Chi Dập, họ Hứa, còn nói, trước đây từng có duyên gặp cô một lần.
Trần Tiểu Nghiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, trong lòng có hơi ngạc nhiên. Trợ lý Hứa mỉm cười nhắc nhở: “Câu lạc bộ Tượng Sơn.”
Cô lờ mờ nhớ ra, lúc đi lên tầng, trong nhóm người bước ra từ trong cánh cửa gỗ màu đỏ hình như quả thực có bóng dáng của người này.
Nhưng chỉ thoáng qua như vậy, không ngờ trợ lý Từ lại nhớ, cô cũng chịu thua, mỉm cười nói: “Trợ lý Hứa, trí nhớ tốt thật.”
“Đâu có đâu có.” Trợ lý Hứa cười ha ha, vừa nhìn chính là kiểu người rất hiền lành: “Bên cạnh giám đốc Nguyễn chỉ có mấy người khác giới nên ấn tượng rất sâu sắc.”
Người nói có lẽ là vô ý nhưng Trần Tiểu Nghiên lại vô thức dừng lại một lát. Chỉ có vài người khác giới, ý là…?
Nhưng nghĩ lại, đã là mối quan hệ “bạn bè” được đóng dấu nhận định, cuộc sống riêng tư của Nguyễn Chi Dập có thế nào dường như cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cô thở phào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng, qua một lối đi là phòng làm việc. Lúc sắp đến cửa, trợ lý Hứa liếc nhìn điện thoại, nói rằng Nguyễn Chi Dập tạm thời có việc không có ở đây, bảo cô cứ vào trước đợi.
Trần Tiểu Nghiên gật đầu, trợ lý Hứa rót cho cô một cốc nước, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Xung quanh im lặng không có tiếng động, ở phía đối diện, bên ngoài cửa sổ sát đất sau bàn làm việc, dường như cả Nam Thành đều thu vào trong tầm mắt.
Nhìn xung quanh một vòng, phòng làm việc to như vậy không có gì ngoài sự xa hoa, mỗi một thiết kế, chi tiết ở từng chỗ đều rất cầu kì và tinh tế, đem lại cho người ta cảm giác chỉ tồn tại một thế giới khác ở “tầng trên cùng”. Đồng thời cũng nghiêm túc và lạnh lẽo đến nỗi không có độ ấm, cái gọi là vị trí cao không chịu nổi cái lạnh có lẽ chính là cảm giác này.
Trần Tiểu Nghiên chưa từng nghĩ phòng làm việc của Nguyễn Chi Dập sẽ như thế nào, bây giờ xem ra, có lẽ cô cũng không tưởng tượng được nó lại đến mức như thế này.
Đi đến bên cạnh bàn làm việc, cô liếc nhìn, trên bàn bày biện cũng rất đơn giản, ngoại trừ máy tính, tài liệu, giấy bút còn có một hộp danh thiếp, là kiểu danh thiếp màu vàng đen mà anh ta đã từng đưa cho cô, ngoài ra còn có một khung ảnh bằng gỗ vô cùng tinh xảo.
Vốn dĩ Trần Tiểu Nghiên muốn cầm lên xem nhưng vừa giơ tay ra thì nghe thấy có chút động tĩnh ở phía sau, giống như có người đẩy cửa bước vào.
Cô vội vàng quay đầu, Nguyễn Chi Dập đứng ở cửa, nhìn cô mỉm cười: “Xin lỗi nhé, để em phải đợi lâu.”
“Không sao.” Cô lắc đầu, cũng hơi mỉm cười.
“Tôi biết, nếu như tôi không gọi em, em chắc chắn sẽ không chủ động tới tìm tôi, vì vậy dứt khoát không đợi nữa.” Nguyễn Chi Dập đi vào, để xấp tài liệu lên bàn, nới lỏng cà vạt.
“Anh… đang đợi tôi?” Trần Tiểu Nghiên không kìm được hỏi.
Nguyễn Chi Dập liếc nhìn cô, không nói gì.
Cô mím môi, không biết tại sao lại cảm thấy bản thân nên giải thích một chút, bèn nói: “Trong nhà đột nhiên có chút chuyện…”
“Sao, thằng đó lại đến quấy rối em sao?”
“Không không, bạn cùng phòng của tôi trở về rồi. Chính là Lý Du Du, trước đây anh từng gặp qua rồi, cậu ấy gặp chút chuyện vì vậy nên tôi…”
“Hóa ra là vậy.” Nguyễn Chi Dập dường như đã hiểu, không đợi cô nói xong, chỉ vào phía ghế sô pha.
“Ngồi đi.”
Trần Tiểu Nghiên gật đầu, đến đó ngồi xuống. Nguyễn Chi Dập ngồi ở phía đối diện cô, chỉ nói: “Nói chuyện chính đi, hôm đó em nói, hy vọng tôi bỏ vốn mua Gia Trình, đúng không?”
“Ừ… Lúc Gia Trình thành lập, có tiền đầu tư của bố mẹ tôi, tôi không muốn cứ như vậy bị người khác lấy mất.” Cô cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể.
“Đã hiểu… Nhưng bình thường, chúng ta có cách chơi vui hơn, em muốn nghe không?” Nguyễn Chi Dập nhếch miệng cười, nghiêm túc nhìn cô.
Người có phản ứng, chắc chắn là ăn không ngon, ngủ không yên.
“Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không được tốt sao?” Trần Tiểu Nghiên đỡ cô ấy vào phòng, để cô ấy nằm lên giường, hỏi: “Thế bố mẹ cậu có biết không?”
Lý Du Du kéo chăn lên đến tận cằm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt: “Đương nhiên là không thể để họ biết rồi, nếu không còn có thể yên ổn sao? Không phải vì tớ sợ bị phát hiện nên mới phải vội vàng trốn về à?”
“Thật là, sao lúc nào cậu cũng tùy hứng như đứa trẻ thế?” Trần Tiểu Nghiên cau mày, ngước mắt lên nhìn đồng hồ chỉ nói: “Vậy cậu ngủ một lát đi, ở nhà chẳng có gì cả, tớ đi mua ít đồ ăn về…”
Vừa nói vừa đứng dậy, còn chưa ra khỏi phòng Lý Du Du ở phía sau đột nhiên gọi cô lại.
“Tiểu Nghiên, cậu sẽ không nói với người khác chứ?”
Cô dừng bước.
Lý Du Du thò đầu ra khỏi chăn, giọng có vẻ rất khàn và nhỏ: “Tớ biết làm như vậy rất nguy hiểm, nói không chừng Kim Trạch Ân và đối tượng xem mắt đó đã đến nước nói đến chuyện cưới xin rồi… Nhưng tớ thực sự không đành lòng, lúc biết có con rồi, tớ mới biết, hóa ra lại để tâm đến anh ấy như vậy.”
Trần Tiểu Nghiên khẽ thở dài: “Đừng nghĩ lung tung, trước khi biết rõ sự thật, mọi suy đoán đều là vô nghĩa.”
Lý Du Du gật đầu, mím chặt môi, nhìn sang một bên: “Đời này của tớ có lẽ sẽ không yêu người khác nữa, vì vậy chỉ có thể cược một ván, cậu có thể hiểu không?”
Có thể nghe ra, trong lời nói này chứa đựng rất nhiều sự kỳ vọng.
“Tớ hiểu.” Trần Tiểu Nghiên mỉm cười, nghĩ một lát, rồi chỉ nói với cô ấy điều duy nhất mà bản thân chắc chắn: “Trong lòng Kim Trạch Ân có lẽ là có cậu, nếu như cậu ta biết tình hình hiện tại của cậu thì không thể làm ngơ không quan tâm. Bây giờ việc cậu có thể làm đó là yên tâm ngủ một giấc.”
Lý Du Du gật đầu, khóe mắt có vẻ hơi ươn ướt.
Xuống tầng, Trần Tiểu Nghiên đi đến siêu thị gần đó để chọn một ít trái cây rau tươi, và mua một ít trứng gà, thịt. Lúc xách hai cái túi to đi về, cô rút điện thoại ra, thử bấm số gọi cho Kim Trạch Ân nhưng kết quả không gọi được.
Còn nhớ lần cuối cùng gặp cậu ta là trong quán cafe ở tầng dưới của công ty Lý Du Du. Kim Trạch Ân chắc chắn cũng không thể liên lạc với cô ấy, nhưng quả thực không thể buông tay vì vậy mới chạy từ chỗ rất xa đến đó đợi.
Lần đó là cậu ta tìm Lý Du Du, bây giờ lại đổi thành Lý Du Du tìm cậu ta. Tình cảm của hai người yêu nhau cũng có thể xảy ra nhiều trắc trở và lận đận như vậy, thật là khiến người ta phải xót xa.
Xách đồ trở về nhà, Lý Du Du vẫn chưa tỉnh, đang ngủ rất say.
Trần Tiểu Nghiên vừa rón rén bỏ đồ ngăn nắp vào tủ lạnh thì điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
Là do Nguyễn Chi Dập gửi, hỏi cô có thời gian không, nói rằng bây giờ đúng lúc đang ở công ty, có thể nói chuyện với cô.
Lời mời tối hôm qua đương nhiên không phải là chuyện đùa, nếu anh ta đã mở lời, thì chắc chắn đã có tính toán kỹ lưỡng.
Trần Tiểu Nghiên suy nghĩ một lát, gửi đi hai từ “tôi rảnh”.
Cô trang điểm nhẹ rồi để lại lời nhắn cho Lý Du Du rằng có đồ ăn trong tủ lạnh, khi ra ngoài, cô chắc chắn cửa đã được khóa cẩn thận mới đi xuống tầng.
Quốc tế Hoa Dung là một cao ốc có hai tòa nhà, nằm ở khu vực phồn hoa nhất của Nam Thành, hai tòa nhà một cao một thấp, đối diện nhau, vô cùng lộng lẫy.
Hơn nửa giờ sau, Trần Tiểu Nghiên đứng ở sảnh lớn tầng một, cô hỏi nhân viên lễ tân, lễ tân vừa nghe ba từ “Nguyễn Chi Dập” thì rất ngạc nhiên, quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc mới gọi điện hỏi.
Rất nhanh, một nhân viên mặc vest chỉnh tề, có vẻ lịch sự không biết từ đâu bước đến, tới trước mặt cô tươi cười hỏi: “Cô Trần đúng không?” Sau đó đưa tay ra: “Mời cô đi theo tôi.”
Lúc đi thang máy lên tầng, anh ta rất lịch sự, tự giới thiệu là trợ lý của Nguyễn Chi Dập, họ Hứa, còn nói, trước đây từng có duyên gặp cô một lần.
Trần Tiểu Nghiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, trong lòng có hơi ngạc nhiên. Trợ lý Hứa mỉm cười nhắc nhở: “Câu lạc bộ Tượng Sơn.”
Cô lờ mờ nhớ ra, lúc đi lên tầng, trong nhóm người bước ra từ trong cánh cửa gỗ màu đỏ hình như quả thực có bóng dáng của người này.
Nhưng chỉ thoáng qua như vậy, không ngờ trợ lý Từ lại nhớ, cô cũng chịu thua, mỉm cười nói: “Trợ lý Hứa, trí nhớ tốt thật.”
“Đâu có đâu có.” Trợ lý Hứa cười ha ha, vừa nhìn chính là kiểu người rất hiền lành: “Bên cạnh giám đốc Nguyễn chỉ có mấy người khác giới nên ấn tượng rất sâu sắc.”
Người nói có lẽ là vô ý nhưng Trần Tiểu Nghiên lại vô thức dừng lại một lát. Chỉ có vài người khác giới, ý là…?
Nhưng nghĩ lại, đã là mối quan hệ “bạn bè” được đóng dấu nhận định, cuộc sống riêng tư của Nguyễn Chi Dập có thế nào dường như cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Cô thở phào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng, qua một lối đi là phòng làm việc. Lúc sắp đến cửa, trợ lý Hứa liếc nhìn điện thoại, nói rằng Nguyễn Chi Dập tạm thời có việc không có ở đây, bảo cô cứ vào trước đợi.
Trần Tiểu Nghiên gật đầu, trợ lý Hứa rót cho cô một cốc nước, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Xung quanh im lặng không có tiếng động, ở phía đối diện, bên ngoài cửa sổ sát đất sau bàn làm việc, dường như cả Nam Thành đều thu vào trong tầm mắt.
Nhìn xung quanh một vòng, phòng làm việc to như vậy không có gì ngoài sự xa hoa, mỗi một thiết kế, chi tiết ở từng chỗ đều rất cầu kì và tinh tế, đem lại cho người ta cảm giác chỉ tồn tại một thế giới khác ở “tầng trên cùng”. Đồng thời cũng nghiêm túc và lạnh lẽo đến nỗi không có độ ấm, cái gọi là vị trí cao không chịu nổi cái lạnh có lẽ chính là cảm giác này.
Trần Tiểu Nghiên chưa từng nghĩ phòng làm việc của Nguyễn Chi Dập sẽ như thế nào, bây giờ xem ra, có lẽ cô cũng không tưởng tượng được nó lại đến mức như thế này.
Đi đến bên cạnh bàn làm việc, cô liếc nhìn, trên bàn bày biện cũng rất đơn giản, ngoại trừ máy tính, tài liệu, giấy bút còn có một hộp danh thiếp, là kiểu danh thiếp màu vàng đen mà anh ta đã từng đưa cho cô, ngoài ra còn có một khung ảnh bằng gỗ vô cùng tinh xảo.
Vốn dĩ Trần Tiểu Nghiên muốn cầm lên xem nhưng vừa giơ tay ra thì nghe thấy có chút động tĩnh ở phía sau, giống như có người đẩy cửa bước vào.
Cô vội vàng quay đầu, Nguyễn Chi Dập đứng ở cửa, nhìn cô mỉm cười: “Xin lỗi nhé, để em phải đợi lâu.”
“Không sao.” Cô lắc đầu, cũng hơi mỉm cười.
“Tôi biết, nếu như tôi không gọi em, em chắc chắn sẽ không chủ động tới tìm tôi, vì vậy dứt khoát không đợi nữa.” Nguyễn Chi Dập đi vào, để xấp tài liệu lên bàn, nới lỏng cà vạt.
“Anh… đang đợi tôi?” Trần Tiểu Nghiên không kìm được hỏi.
Nguyễn Chi Dập liếc nhìn cô, không nói gì.
Cô mím môi, không biết tại sao lại cảm thấy bản thân nên giải thích một chút, bèn nói: “Trong nhà đột nhiên có chút chuyện…”
“Sao, thằng đó lại đến quấy rối em sao?”
“Không không, bạn cùng phòng của tôi trở về rồi. Chính là Lý Du Du, trước đây anh từng gặp qua rồi, cậu ấy gặp chút chuyện vì vậy nên tôi…”
“Hóa ra là vậy.” Nguyễn Chi Dập dường như đã hiểu, không đợi cô nói xong, chỉ vào phía ghế sô pha.
“Ngồi đi.”
Trần Tiểu Nghiên gật đầu, đến đó ngồi xuống. Nguyễn Chi Dập ngồi ở phía đối diện cô, chỉ nói: “Nói chuyện chính đi, hôm đó em nói, hy vọng tôi bỏ vốn mua Gia Trình, đúng không?”
“Ừ… Lúc Gia Trình thành lập, có tiền đầu tư của bố mẹ tôi, tôi không muốn cứ như vậy bị người khác lấy mất.” Cô cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể.
“Đã hiểu… Nhưng bình thường, chúng ta có cách chơi vui hơn, em muốn nghe không?” Nguyễn Chi Dập nhếch miệng cười, nghiêm túc nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.