Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!
Chương 33: Gia nhập Gia Trình
Cá Koi
14/09/2021
Một câu nói, Trần Tiểu Nghiên không khỏi buột miệng cười ra tiếng.
“Người ta nói phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, đến tớ, sao dường như biến thành tiểu tam vậy?”
“Con công đực cũng biết rằng mình mở đuôi sẽ đẹp hơn! Lấy ra một chút khí thế, không phải là nhà phân tích du học Mỹ sao, hãy để cô ta nghiêm túc suy nghĩ, sinh viên xuất sắc của chúng ta rốt cuộc rất dễ chọc giận.”
Lý Du Du lòng đầy căm phẫn.
Trần Tiểu Nghiên mím môi, cúi đầu nắm chặt cốc cà phê, chỉ nói: “Cảm ơn cậu Du Du, cho dù tớ quyết định làm gì, đều không ngại ủng hộ tớ.”
“Cái gì gọi là chị em khác họ? Lý Du Du tớ chính là người phụ nữ luôn ở đằng sau cậu!” Lý Du Du vỗ vai cô, nói rất nghiêm túc.
Buổi chiều về nhà, lúc ăn cơm tối, Trần Tiểu Nghiên ở trên bàn ăn đi thẳng vào vấn đề nhắc tới chuyện đi làm ở Gia Trình.
Hoàng Gia Vĩ bưng bát đũa lên, hồi lâu không trả lời, dường như đã quên đi chuyện này.
Lê Thị Liên ngược lại cảnh giác: “Cô nói cái gì? Cô muốn đến Gia Trình?”
“Ừm. Tuần trước đã bàn xong rồi.”
“Bàn xong cái gì? Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Bà ta không biết tức giận từ đâu, đột nhiên đem bát đặt lên bàn, trầm mặc.
Không khí trở nên ngưng đọng.
Hoàng Gia Vĩ nhíu mày: “Mẹ, lại sao nữa?”
“Sao thế? Con cũng không quan tâm đến vợ của con! Mẹ tưởng cô ta đã lo lắng! Một người phụ nữ, ngày ngày đi theo chồng đi làm còn thành thể thống gì nữa?”
“Sao lại không thể?” Trần Tiểu Nghiên chen vào một câu.
Lê Thị Liên lập tức bị đốt cháy, lửa giận truyền tới: “Cô đến chỗ nó, có thể làm được gì hả?”
“Con cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, chuyên ngành Quản lí kinh tế. Mẹ cũng có thể hỏi xem, anh ấy tuyển dụng một người như vậy cần tốn bao nhiêu tiền?”
Cô lạnh lùng nói.
“Mẹ, không hiểu thì bớt lời đi.” Hoàng Gia Vĩ cũng tiếp lời.
Lê Thị Liên mở miệng nhưng không thốt ra được câu nào, chỉ không ngừng nháy mắt với anh ta, còn tưởng rằng cô không nhìn thấy.
Nhưng mà Hoàng Gia Vĩ dường như không hiểu ý tứ, buông bát đũa trầm ngâm một lúc: “Tiểu Nghiên, em đừng ngại mẹ nói chuyện khó nghe, thực ra cũng vì tốt cho em… ở nhà có thể nhàn nhã hơn, mối quan hệ nhân sự trong văn phòng rất phức tạp, anh sợ em không thích nghi được.”
“Không có gì là không thích nghi được. Cho dù làm cái gì, đến chỗ anh giúp một tay cũng được, em cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi.”
Cô kẹp một miếng đậu phụ Nhật Bản và đặt nó vào một cái bát, nói đùa: “Nói không chừng, qua một thời gian em còn thấy chán nữa. Căng thẳng như thế làm gì, không phải có quỷ quái gì sợ em biết ư?”
“Nói gì vậy, quỷ từ đâu đến?” Hoàng Gia Vĩ một mực phản bác, cúi đầu và vài miếng cơm, suýt chút nữa thì bị nghẹn.
Lê Thị Liên vội vàng đưa nước cho anh ta, anh ta chống đỡ, do dự một lúc rồi nói: “Nếu như em đã bàn xong rồi, vậy anh tìm một ngày…”
“Không cần phải tìm, thứ hai tuần tới đi.” Trần Tiểu Nghiên tự mình quyết định.
Thứ Hai, ăn sáng xong, Hoàng Gia Vĩ nói đi xuống nhà xe lấy xe, xuống lầu trước.
Trần Tiểu Nghiên thu dọn ổn thỏa, lúc đi ra anh ta đang dựa vào chiếc xe Porsche màu xanh đậm bên cạnh xem điện thoại di động.
Thấy cô lại gần, ngẩn người một lúc mới nhớ ra mở cửa xe.
Ngồi trong buồng lái, Hoàng Gia Vĩ cuối cùng lựa được câu thích hợp nói: “Tiểu Nghiên, hôm nay trông em thực sự mới mẻ.”
“Có sao…”
“Thật đấy, có chút khiến người ta không nhận ra.”
“Em sợ Giám đốc Hoàng xấu mặt mà.” Cô thắt dây an toàn, một nửa trêu chọc.
Thực ra trang điểm vẫn còn nhẹ như bình thường, cũng không dùng cái gì mà Dior như Lý Du Du nói.
Chỉ là buộc tóc lên, thay đổi phong cách quần áo không giống lúc trước.
Áo khoác dài màu đen, thắt lưng thắt chặt, tôn lên vài phần gọn gàng đơn giản.
Cái gọi là “mới mẻ”, cũng chỉ là thái độ cô thay đổi mà thôi.
“Người ta nói phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp, đến tớ, sao dường như biến thành tiểu tam vậy?”
“Con công đực cũng biết rằng mình mở đuôi sẽ đẹp hơn! Lấy ra một chút khí thế, không phải là nhà phân tích du học Mỹ sao, hãy để cô ta nghiêm túc suy nghĩ, sinh viên xuất sắc của chúng ta rốt cuộc rất dễ chọc giận.”
Lý Du Du lòng đầy căm phẫn.
Trần Tiểu Nghiên mím môi, cúi đầu nắm chặt cốc cà phê, chỉ nói: “Cảm ơn cậu Du Du, cho dù tớ quyết định làm gì, đều không ngại ủng hộ tớ.”
“Cái gì gọi là chị em khác họ? Lý Du Du tớ chính là người phụ nữ luôn ở đằng sau cậu!” Lý Du Du vỗ vai cô, nói rất nghiêm túc.
Buổi chiều về nhà, lúc ăn cơm tối, Trần Tiểu Nghiên ở trên bàn ăn đi thẳng vào vấn đề nhắc tới chuyện đi làm ở Gia Trình.
Hoàng Gia Vĩ bưng bát đũa lên, hồi lâu không trả lời, dường như đã quên đi chuyện này.
Lê Thị Liên ngược lại cảnh giác: “Cô nói cái gì? Cô muốn đến Gia Trình?”
“Ừm. Tuần trước đã bàn xong rồi.”
“Bàn xong cái gì? Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” Bà ta không biết tức giận từ đâu, đột nhiên đem bát đặt lên bàn, trầm mặc.
Không khí trở nên ngưng đọng.
Hoàng Gia Vĩ nhíu mày: “Mẹ, lại sao nữa?”
“Sao thế? Con cũng không quan tâm đến vợ của con! Mẹ tưởng cô ta đã lo lắng! Một người phụ nữ, ngày ngày đi theo chồng đi làm còn thành thể thống gì nữa?”
“Sao lại không thể?” Trần Tiểu Nghiên chen vào một câu.
Lê Thị Liên lập tức bị đốt cháy, lửa giận truyền tới: “Cô đến chỗ nó, có thể làm được gì hả?”
“Con cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, chuyên ngành Quản lí kinh tế. Mẹ cũng có thể hỏi xem, anh ấy tuyển dụng một người như vậy cần tốn bao nhiêu tiền?”
Cô lạnh lùng nói.
“Mẹ, không hiểu thì bớt lời đi.” Hoàng Gia Vĩ cũng tiếp lời.
Lê Thị Liên mở miệng nhưng không thốt ra được câu nào, chỉ không ngừng nháy mắt với anh ta, còn tưởng rằng cô không nhìn thấy.
Nhưng mà Hoàng Gia Vĩ dường như không hiểu ý tứ, buông bát đũa trầm ngâm một lúc: “Tiểu Nghiên, em đừng ngại mẹ nói chuyện khó nghe, thực ra cũng vì tốt cho em… ở nhà có thể nhàn nhã hơn, mối quan hệ nhân sự trong văn phòng rất phức tạp, anh sợ em không thích nghi được.”
“Không có gì là không thích nghi được. Cho dù làm cái gì, đến chỗ anh giúp một tay cũng được, em cũng không muốn ở nhà nhàn rỗi.”
Cô kẹp một miếng đậu phụ Nhật Bản và đặt nó vào một cái bát, nói đùa: “Nói không chừng, qua một thời gian em còn thấy chán nữa. Căng thẳng như thế làm gì, không phải có quỷ quái gì sợ em biết ư?”
“Nói gì vậy, quỷ từ đâu đến?” Hoàng Gia Vĩ một mực phản bác, cúi đầu và vài miếng cơm, suýt chút nữa thì bị nghẹn.
Lê Thị Liên vội vàng đưa nước cho anh ta, anh ta chống đỡ, do dự một lúc rồi nói: “Nếu như em đã bàn xong rồi, vậy anh tìm một ngày…”
“Không cần phải tìm, thứ hai tuần tới đi.” Trần Tiểu Nghiên tự mình quyết định.
Thứ Hai, ăn sáng xong, Hoàng Gia Vĩ nói đi xuống nhà xe lấy xe, xuống lầu trước.
Trần Tiểu Nghiên thu dọn ổn thỏa, lúc đi ra anh ta đang dựa vào chiếc xe Porsche màu xanh đậm bên cạnh xem điện thoại di động.
Thấy cô lại gần, ngẩn người một lúc mới nhớ ra mở cửa xe.
Ngồi trong buồng lái, Hoàng Gia Vĩ cuối cùng lựa được câu thích hợp nói: “Tiểu Nghiên, hôm nay trông em thực sự mới mẻ.”
“Có sao…”
“Thật đấy, có chút khiến người ta không nhận ra.”
“Em sợ Giám đốc Hoàng xấu mặt mà.” Cô thắt dây an toàn, một nửa trêu chọc.
Thực ra trang điểm vẫn còn nhẹ như bình thường, cũng không dùng cái gì mà Dior như Lý Du Du nói.
Chỉ là buộc tóc lên, thay đổi phong cách quần áo không giống lúc trước.
Áo khoác dài màu đen, thắt lưng thắt chặt, tôn lên vài phần gọn gàng đơn giản.
Cái gọi là “mới mẻ”, cũng chỉ là thái độ cô thay đổi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.