Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!
Chương 86: Nợ anh thiếu tôi, còn lâu mới trả đủ
Cá Koi
14/09/2021
Trần Tiểu Nghiên không nói gì.
Hoàng Gia Vĩ đợi một lát, kiên quyết nhét tấm thẻ vào trong tay cô: “Cầm lấy đi, vừa lúc bố của em đang bệnh phải cần nhiều tiền. Chúng ta xem như là dễ hợp dễ tan.”
Hay cho câu dễ hợp dễ tan! Cô chưa bao giờ biết một người lại có thể ghê tởm như vậy, ghê tởm đến mức làm người ta chán ghét!
“Nợ anh thiếu tôi, chút tiền đó còn lâu mới đủ.” Trần Tiểu Nghiên nghiến răng, mỗi một lời nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng vô hình chung lại khiến người ta cảm thấy mỗi chữ đều nặng như núi.
Hoàng Gia Vĩ sững sờ không lên tiếng, một lát sau, bỗng nhiên một tấm thẻ lạnh lẽo bay thẳng vào mặt anh ta. Nếu anh ta không kịp tránh đi, chỉ sợ là bây giờ một bên mắt đã bị hỏng mất.
Vừa quay người để trở về, Trần Tiểu Nghiên lập tức nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ phía sau: “Nếu như đã không muốn yêu, chỉ mong em sau này đừng hối hận!”
Trần Tiểu Nghiên không dừng lại, đút hai tay vào túi, bước nhanh hơn.
Vừa mới đi đến cửa bệnh viện, một người mặc áo blouse phía đối diện bước tới, trông thấy cô thì lập tức hỏi: “Cô Trần Tiểu Nghiên phải không?”
“Đúng vậy, anh là?” Giọng nói của cô rất nhẹ, theo bản năng đánh giá người trước mặt.
Vóc người anh ta khá cao, đeo một cái mắt kính cân xứng, trên mặt mang theo một nụ cười lịch sự, mơ hồ làm cô có một loại cảm giác đã từng quen biết.
“Tôi họ Đỗ, gọi tôi là bác sĩ Đỗ được rồi.” Người nọ đưa tay đẩy gọng kính, tốc độ khi nói không nhanh cũng không chậm: “Mẹ cô không biết cô đi đâu, vừa rồi bà ấy đi khắp nơi tìm cô đấy.”
“Ồ, vâng…” Trần Tiểu Nghiên ngây người, vô thức theo sau anh ta cùng nhau lên lầu.
Trên lầu, Lữ Lệ Hoa cứ đi qua đi lại ở hành lang, vừa nhìn thấy cô đi tới, bà vội vàng chạy lại nói: “Tiểu Nghiên, vừa nãy bác sĩ phụ trách nói tình hình không được tốt lắm, muốn chúng ta phải nhanh chóng làm phẫu thuật…”
Trong lòng cô khẽ xao động: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lữ Lệ Hoa vặn chặt ngón tay vào nhau: “Ca phẫu thuật không có vấn đề, nhưng mà bố con có bệnh lý nền, ước chừng phải ở phòng chăm sóc đặc biệt không thể ra ngoài. Ở đây lại không giống như quê nhà chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng được, người quen thì không có, phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Trần Tiểu Nghiên cũng hiểu được một chút: “Mẹ, có phải là chuyện tiền bạc hay không? Phải cần bao nhiêu?”
Vẻ mặt Lữ Lệ Hoa khổ sở nhìn cô, sau đó đi tới bên cạnh bác sĩ Đỗ.
Bác sĩ Đỗ hắng giọng, rất uyển chuyển nói: “Cái này, cũng hơi khó nói. Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, ít thì cần bốn mươi, năm mươi vạn, nếu nhiều hơn thì cũng có thể lên đến hơn trăm vạn. Cái này còn tùy thuộc vào biểu hiện sau này của bệnh nhân.”
Bốn, năm mươi vạn đến hơn trăm vạn… Trần Tiểu Nghiên hít vào một hơi khí lạnh.
Lữ Lệ Hoa cắn răng nói: “Bây giờ mẹ còn có mấy vạn tiền tiết kiệm, nếu như không được, cũng chỉ có thể bán căn nhà ở quê…”
“Mẹ.” Cô vội vàng ngăn lại, nghĩ nghĩ cầm tay bà: “Đừng lo lắng chuyện tiền bạc, con còn một ít tiền trong tay, khẩn cấp vẫn đủ dùng. Còn chuyện sau này con sẽ nghĩ cách sau. Bây giờ quan trọng nhất là trước tiên phải tìm một nơi thật tốt để nghỉ ngơi. Cả ngày nay mẹ vẫn chưa ăn gì, đừng vội, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Lữ Lệ Hoa không nói gì. Cô tìm điện thoại trong người, nhìn qua xem gần đây có khách sạn nào rẻ một chút không, bác sĩ Đỗ bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Nếu không chê mọi người có thể đến nhà cháu ở tạm.”
Trần Tiểu Nghiên sững sờ.
Lữ Lệ Hoa nhanh chóng từ chối: “Sao bác có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Khóe miệng bác sĩ Đỗ giương lên một nụ cười nhạt nói: “Trước kia cháu nhận không ít sự chăm sóc từ bác gái, bây giờ mọi người gặp khó khăn, cháu nên giúp đỡ mới phải. Nhà của cháu cách nơi này không xa, cũng không có người khác đâu, cháu sống một mình thôi.”
Trần Tiểu Nghiên có hơi mờ mịt, Lữ Lệ Hoa nhìn cô một cái nói: “Tiểu Nghiên, con không phải đã quên rồi chứ? Tiểu Đỗ là học trò của bố con, trước kia hay đến nhà của chúng ta, còn từng phụ đạo bài tập cho con.”
Cô nhìn kỹ người bên cạnh, lúc này trong đầu mới đột nhiên có chút ấn tượng: “Đỗ… Vũ! Là anh Đỗ ạ?”
Đỗ Vũ ngại ngùng đẩy mắt kính, nụ cười bên khóe miệng càng rõ hơn: “Không ngờ em thật sự không nhớ rõ. Chuyện đã lâu rồi, lúc đó em mới lên cấp ba, bây giờ khác hoàn toàn so với trước đây rồi.”
“Đúng vậy, hơn mười năm rồi… Bây giờ em đã trưởng thành, có nhiều thứ cần lo.” Trần Tiểu Nghiên mỉm cười, xem như nhận lấy ý tốt của anh ta.
Hoàng Gia Vĩ đợi một lát, kiên quyết nhét tấm thẻ vào trong tay cô: “Cầm lấy đi, vừa lúc bố của em đang bệnh phải cần nhiều tiền. Chúng ta xem như là dễ hợp dễ tan.”
Hay cho câu dễ hợp dễ tan! Cô chưa bao giờ biết một người lại có thể ghê tởm như vậy, ghê tởm đến mức làm người ta chán ghét!
“Nợ anh thiếu tôi, chút tiền đó còn lâu mới đủ.” Trần Tiểu Nghiên nghiến răng, mỗi một lời nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng vô hình chung lại khiến người ta cảm thấy mỗi chữ đều nặng như núi.
Hoàng Gia Vĩ sững sờ không lên tiếng, một lát sau, bỗng nhiên một tấm thẻ lạnh lẽo bay thẳng vào mặt anh ta. Nếu anh ta không kịp tránh đi, chỉ sợ là bây giờ một bên mắt đã bị hỏng mất.
Vừa quay người để trở về, Trần Tiểu Nghiên lập tức nghe thấy một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ phía sau: “Nếu như đã không muốn yêu, chỉ mong em sau này đừng hối hận!”
Trần Tiểu Nghiên không dừng lại, đút hai tay vào túi, bước nhanh hơn.
Vừa mới đi đến cửa bệnh viện, một người mặc áo blouse phía đối diện bước tới, trông thấy cô thì lập tức hỏi: “Cô Trần Tiểu Nghiên phải không?”
“Đúng vậy, anh là?” Giọng nói của cô rất nhẹ, theo bản năng đánh giá người trước mặt.
Vóc người anh ta khá cao, đeo một cái mắt kính cân xứng, trên mặt mang theo một nụ cười lịch sự, mơ hồ làm cô có một loại cảm giác đã từng quen biết.
“Tôi họ Đỗ, gọi tôi là bác sĩ Đỗ được rồi.” Người nọ đưa tay đẩy gọng kính, tốc độ khi nói không nhanh cũng không chậm: “Mẹ cô không biết cô đi đâu, vừa rồi bà ấy đi khắp nơi tìm cô đấy.”
“Ồ, vâng…” Trần Tiểu Nghiên ngây người, vô thức theo sau anh ta cùng nhau lên lầu.
Trên lầu, Lữ Lệ Hoa cứ đi qua đi lại ở hành lang, vừa nhìn thấy cô đi tới, bà vội vàng chạy lại nói: “Tiểu Nghiên, vừa nãy bác sĩ phụ trách nói tình hình không được tốt lắm, muốn chúng ta phải nhanh chóng làm phẫu thuật…”
Trong lòng cô khẽ xao động: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lữ Lệ Hoa vặn chặt ngón tay vào nhau: “Ca phẫu thuật không có vấn đề, nhưng mà bố con có bệnh lý nền, ước chừng phải ở phòng chăm sóc đặc biệt không thể ra ngoài. Ở đây lại không giống như quê nhà chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng được, người quen thì không có, phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy bà như vậy, trong lòng Trần Tiểu Nghiên cũng hiểu được một chút: “Mẹ, có phải là chuyện tiền bạc hay không? Phải cần bao nhiêu?”
Vẻ mặt Lữ Lệ Hoa khổ sở nhìn cô, sau đó đi tới bên cạnh bác sĩ Đỗ.
Bác sĩ Đỗ hắng giọng, rất uyển chuyển nói: “Cái này, cũng hơi khó nói. Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, ít thì cần bốn mươi, năm mươi vạn, nếu nhiều hơn thì cũng có thể lên đến hơn trăm vạn. Cái này còn tùy thuộc vào biểu hiện sau này của bệnh nhân.”
Bốn, năm mươi vạn đến hơn trăm vạn… Trần Tiểu Nghiên hít vào một hơi khí lạnh.
Lữ Lệ Hoa cắn răng nói: “Bây giờ mẹ còn có mấy vạn tiền tiết kiệm, nếu như không được, cũng chỉ có thể bán căn nhà ở quê…”
“Mẹ.” Cô vội vàng ngăn lại, nghĩ nghĩ cầm tay bà: “Đừng lo lắng chuyện tiền bạc, con còn một ít tiền trong tay, khẩn cấp vẫn đủ dùng. Còn chuyện sau này con sẽ nghĩ cách sau. Bây giờ quan trọng nhất là trước tiên phải tìm một nơi thật tốt để nghỉ ngơi. Cả ngày nay mẹ vẫn chưa ăn gì, đừng vội, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Lữ Lệ Hoa không nói gì. Cô tìm điện thoại trong người, nhìn qua xem gần đây có khách sạn nào rẻ một chút không, bác sĩ Đỗ bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng: “Nếu không chê mọi người có thể đến nhà cháu ở tạm.”
Trần Tiểu Nghiên sững sờ.
Lữ Lệ Hoa nhanh chóng từ chối: “Sao bác có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Khóe miệng bác sĩ Đỗ giương lên một nụ cười nhạt nói: “Trước kia cháu nhận không ít sự chăm sóc từ bác gái, bây giờ mọi người gặp khó khăn, cháu nên giúp đỡ mới phải. Nhà của cháu cách nơi này không xa, cũng không có người khác đâu, cháu sống một mình thôi.”
Trần Tiểu Nghiên có hơi mờ mịt, Lữ Lệ Hoa nhìn cô một cái nói: “Tiểu Nghiên, con không phải đã quên rồi chứ? Tiểu Đỗ là học trò của bố con, trước kia hay đến nhà của chúng ta, còn từng phụ đạo bài tập cho con.”
Cô nhìn kỹ người bên cạnh, lúc này trong đầu mới đột nhiên có chút ấn tượng: “Đỗ… Vũ! Là anh Đỗ ạ?”
Đỗ Vũ ngại ngùng đẩy mắt kính, nụ cười bên khóe miệng càng rõ hơn: “Không ngờ em thật sự không nhớ rõ. Chuyện đã lâu rồi, lúc đó em mới lên cấp ba, bây giờ khác hoàn toàn so với trước đây rồi.”
“Đúng vậy, hơn mười năm rồi… Bây giờ em đã trưởng thành, có nhiều thứ cần lo.” Trần Tiểu Nghiên mỉm cười, xem như nhận lấy ý tốt của anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.