Phu Nhân Hào Môn: Kẻ Thứ Ba, Chết Đi!
Chương 43: Sớm muộn gì cũng đến
Cá Koi
14/09/2021
Chỉ một câu nói, trái tim Hoàng Gia Vĩ lại dâng lên cảm giác “bị bỏ qua”.
Ngoài ra còn có cảm giác khó chịu khi mọi thứ mất kiểm soát.
“Em hơi mệt, đi ngủ trước đây. Một chút nữa anh cũng nên ngủ sớm một chút.”
Trần Tiểu Nghiên vẫn ra vẻ thờ ơ, đưa tay cởi cúc áo khoác khi bước vào trong.
“Tiểu Nghiên, anh càng ngày càng không hiểu được em.” Hoàng Gia Vĩ nghiến răng: “Em cuối cùng là đang muốn làm gì?”
“Em, làm cái gì?” Cô đứng lại, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.
“Không chỉ hôm nay, mà gần đây ở công ty cũng vậy. Em muốn gây phiền phức cho tất cả mọi người mới chịu được đúng hay không?”
Giọng nói của Hoàng Gia Vĩ đè xuống rất thấp, dường như có chút tức giận.
Hình như, đây là đang muốn tính toán cả nợ mới và nợ cũ?
Lúc đi gặp người yêu thì một mặt, vừa mới về nhà lại thay đổi đột ngột như vậy.
Thật không hiểu làm thế nào mà Ngô Thiến Thiến lại có thể giả vờ đáng thương yếu đuối trong vòng tay anh ta.
“Em làm gì gây phiền phức cho mọi người rồi?”
Ngón tay Trần Tiểu Nghiên chậm lại, vẫn cởi từng chiếc cúc áo, hệt như đang làm một nghi thức gì đó.
“Đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, em mỗi ngày đang nhắm vào ai. Chuyện này ngay cả công ty đều biết, em cho rằng em có thể giấu giếm được anh sao?” Hoàng Gia Vĩ mặt đầy mây đen.
Việc nên đến, sớm muộn gì cũng đến. Cô đã mong đợi điều này lâu rồi.
Hoàng Gia Vĩ hiện tại không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa. Thành thật mà nói, anh ta có thể nhịn được đến bây giờ, cô cũng rất bất ngờ.
“Em còn gì có thể giấu được anh nữa. Anh đều nói rồi, cả công ty đều biết, vậy em còn giấu giếm gì nữa?”
Thật sự không cách nào phản đối lời nói này. Hoàng Gia Vĩ đột nhiên không nói được lời nào, sắc mặt càng thêm u ám.
“Tại sao ư? Là bởi vì có việc gì trong công ty khiến em không vui? Hay bởi vì người nào đó?” Trần Tiểu Nghiên cố tình hỏi.
“Em có ý gì?”
“Anh biết.” Cô bình tĩnh nói, chỉ đáp lại hai chữ.
Vẻ ngoài quyến rũ từ lâu đã bị mục nát, cô đã chịu đựng mùi hôi thối này quá lâu rồi.
Sau khi diễn lâu như vậy, cô hiện tại đã không còn muốn đóng kịch nữa.
“Được, anh hiểu rồi.” Hoàng Gia Vĩ không muốn giãy giụa nữa, nhấc mí mắt lên: “Không phải là thư ký Ngô sao. Em có gì muốn nói, hôm nay chúng ta nói rõ một lần.”
Nói ra thì cũng lạ, anh ta tự tay xé mở vết thương trong lòng cô bao lâu nay, vậy mà cũng không có gì quá khó khăn.
Hình như cô cũng không có đau đớn như tưởng tượng.
Nó là đã tê tái rồi, hay là trong mấy tháng nay vô tình lại biến mất?
Trần Tiểu Nghiên mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ ngủ, khẽ nói: “Nếu em nói em khó chịu với thư kí Ngô. Anh cảm thấy như thế nào, đau lòng không?”
“Không vui chính là không vui, đau lòng từ đâu tới?” Hoàng Gia Vĩ hừ lạnh.
“Không đau lòng? Không đau lòng mà em ức hiếp cô ta một chút đã vội vàng giúp cô ta…”
Cô vừa muốn phát cáu, vừa muốn nói ra hết những lời trong lòng.
Quả nhiên, Hoàng Gia Vĩ sải bước, đột ngột nắm lấy cánh tay đẩy cô vào tường.
Bộ đồ ngủ trên tay cô rớt xuống, thế nhưng cô không nhặt nó lên.
“Trần Tiểu Nghiên, nghe rõ đây! Không có đau lòng, cũng không có lo lắng.”
“Ý anh là gì?” Cô cắn môi.
“Tất cả những gì em đang nghĩ đến.”
“Cái gì?”
“Quan hệ của anh và cô ấy không phải như em nghĩ.”
Hoàng Gia Vĩ cau mày nhìn cô chằm chằm, thậm chí còn có chút khinh thường.
“Anh biết rằng anh phớt lờ em, nhưng vậy thì sao? Không phải anh đi làm sao, không phải anh vì cái gia đình này sao? Em vậy mà có thể nghi ngờ anh phản bội em? Đã vậy còn để mọi người biết mọi chuyên?”
Đây là bài hùng biện? Thậm chí anh ta còn cảm thấy lỗi của mọi chuyện đều để cô?
Trần Tiểu Nghiên dựa người vào bức tường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Ngay lúc này, cô hối hận vì đã không đem theo video của Ngô Thiến Thiến ngay lập tức ném vào mặt anh ta.
Ngoài ra còn có cảm giác khó chịu khi mọi thứ mất kiểm soát.
“Em hơi mệt, đi ngủ trước đây. Một chút nữa anh cũng nên ngủ sớm một chút.”
Trần Tiểu Nghiên vẫn ra vẻ thờ ơ, đưa tay cởi cúc áo khoác khi bước vào trong.
“Tiểu Nghiên, anh càng ngày càng không hiểu được em.” Hoàng Gia Vĩ nghiến răng: “Em cuối cùng là đang muốn làm gì?”
“Em, làm cái gì?” Cô đứng lại, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí.
“Không chỉ hôm nay, mà gần đây ở công ty cũng vậy. Em muốn gây phiền phức cho tất cả mọi người mới chịu được đúng hay không?”
Giọng nói của Hoàng Gia Vĩ đè xuống rất thấp, dường như có chút tức giận.
Hình như, đây là đang muốn tính toán cả nợ mới và nợ cũ?
Lúc đi gặp người yêu thì một mặt, vừa mới về nhà lại thay đổi đột ngột như vậy.
Thật không hiểu làm thế nào mà Ngô Thiến Thiến lại có thể giả vờ đáng thương yếu đuối trong vòng tay anh ta.
“Em làm gì gây phiền phức cho mọi người rồi?”
Ngón tay Trần Tiểu Nghiên chậm lại, vẫn cởi từng chiếc cúc áo, hệt như đang làm một nghi thức gì đó.
“Đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, em mỗi ngày đang nhắm vào ai. Chuyện này ngay cả công ty đều biết, em cho rằng em có thể giấu giếm được anh sao?” Hoàng Gia Vĩ mặt đầy mây đen.
Việc nên đến, sớm muộn gì cũng đến. Cô đã mong đợi điều này lâu rồi.
Hoàng Gia Vĩ hiện tại không thể nào nhẫn nhịn nổi nữa. Thành thật mà nói, anh ta có thể nhịn được đến bây giờ, cô cũng rất bất ngờ.
“Em còn gì có thể giấu được anh nữa. Anh đều nói rồi, cả công ty đều biết, vậy em còn giấu giếm gì nữa?”
Thật sự không cách nào phản đối lời nói này. Hoàng Gia Vĩ đột nhiên không nói được lời nào, sắc mặt càng thêm u ám.
“Tại sao ư? Là bởi vì có việc gì trong công ty khiến em không vui? Hay bởi vì người nào đó?” Trần Tiểu Nghiên cố tình hỏi.
“Em có ý gì?”
“Anh biết.” Cô bình tĩnh nói, chỉ đáp lại hai chữ.
Vẻ ngoài quyến rũ từ lâu đã bị mục nát, cô đã chịu đựng mùi hôi thối này quá lâu rồi.
Sau khi diễn lâu như vậy, cô hiện tại đã không còn muốn đóng kịch nữa.
“Được, anh hiểu rồi.” Hoàng Gia Vĩ không muốn giãy giụa nữa, nhấc mí mắt lên: “Không phải là thư ký Ngô sao. Em có gì muốn nói, hôm nay chúng ta nói rõ một lần.”
Nói ra thì cũng lạ, anh ta tự tay xé mở vết thương trong lòng cô bao lâu nay, vậy mà cũng không có gì quá khó khăn.
Hình như cô cũng không có đau đớn như tưởng tượng.
Nó là đã tê tái rồi, hay là trong mấy tháng nay vô tình lại biến mất?
Trần Tiểu Nghiên mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ ngủ, khẽ nói: “Nếu em nói em khó chịu với thư kí Ngô. Anh cảm thấy như thế nào, đau lòng không?”
“Không vui chính là không vui, đau lòng từ đâu tới?” Hoàng Gia Vĩ hừ lạnh.
“Không đau lòng? Không đau lòng mà em ức hiếp cô ta một chút đã vội vàng giúp cô ta…”
Cô vừa muốn phát cáu, vừa muốn nói ra hết những lời trong lòng.
Quả nhiên, Hoàng Gia Vĩ sải bước, đột ngột nắm lấy cánh tay đẩy cô vào tường.
Bộ đồ ngủ trên tay cô rớt xuống, thế nhưng cô không nhặt nó lên.
“Trần Tiểu Nghiên, nghe rõ đây! Không có đau lòng, cũng không có lo lắng.”
“Ý anh là gì?” Cô cắn môi.
“Tất cả những gì em đang nghĩ đến.”
“Cái gì?”
“Quan hệ của anh và cô ấy không phải như em nghĩ.”
Hoàng Gia Vĩ cau mày nhìn cô chằm chằm, thậm chí còn có chút khinh thường.
“Anh biết rằng anh phớt lờ em, nhưng vậy thì sao? Không phải anh đi làm sao, không phải anh vì cái gia đình này sao? Em vậy mà có thể nghi ngờ anh phản bội em? Đã vậy còn để mọi người biết mọi chuyên?”
Đây là bài hùng biện? Thậm chí anh ta còn cảm thấy lỗi của mọi chuyện đều để cô?
Trần Tiểu Nghiên dựa người vào bức tường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Ngay lúc này, cô hối hận vì đã không đem theo video của Ngô Thiến Thiến ngay lập tức ném vào mặt anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.