Phu Nhân Hào Môn Trọng Sinh Bày Trận
Chương 25:
Lam Thiên Lam Lam
07/02/2023
Edit by Triệu Viu
Nếu như ở trước mặt bố mẹ chồng Liễu Hàm Nguyệt có thể nói bất cứ điều gì mình muốn, còn chị ta lại không làm được như vậy. Nhưng đừng nói là ghen tị, điều đó chỉ làm cho người khác có cảm giác cô ta là người không có giáo dưỡng.
Ba mẹ Dư Sương là giám đốc điều hành, gia cảnh không tệ, nhưng ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của anh trai cô. Lúc cô kết hôn, cha mẹ cũng không cho gì cả, cho nên cô cũng cho rằng nhà họ Cố cũng trọng nam khinh nữ, muốn có được nhiều tài sản hơn, cô chỉ có thể cố gắng sinh con trai.
Trong mấy cô con dâu chỉ có gia đình của La Tranh Tranh là kém nhất. Vương Nhã Ngưng và Dư Sương đối nhân xử thế thận trọng, nói năng làm việc đều biết nhường nhịn người khác. Mặc dù trong lòng họ không để ý đến La Tranh Tranh, nhưng trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhưng Liễu Hàm Nguyệt không quan tâm nhiều như vậy, cô ta nghĩ đến việc tối nay mẹ chồng khen La Tranh Tranh, bố chồng cũng khen cô theo, cô ta chua ngoa nói: "La Tranh Tranh, nhà mẹ đẻ em đã nghèo như vậy, thế mà trong nhà còn muốn quyên góp tiền xây dựng trường học và sửa chữa đường." Cô ta không nhịn được liền nói ra lời gièm pha.
La Tranh Tranh uể oải tựa vào sofa: "Cũng không phải tiền trong nhà quyên góp, đó là tiền của mẹ và anh Cố Thức."
Liễu Hàm Nguyệt lẩm bẩm: "Không phải đều giống nhau sao?"
La Tranh Tranh nhìn cô ta: "Như vậy là khác chứ, mẹ và anh Cố Thức đại diện cho Diệp thị, không liên quan gì đến em."
Liễu Hàm Nguyệt liếc mắt nhìn cô một cái: "Em cũng thật là, đều là người một nhà cả so đo nhiều như vậy làm gì chứ?"
La Tranh Tranh ngước mắt lên: "Có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, kẻo có vài người ghen ghét, cảm thấy nhà mẹ đẻ em nghèo lại đi lợi dụng nhà chồng em. Nhắc mới nhớ, dù sao Cố Thức cũng là ba của con em, cho dù thi thoảng lợi dụng chút lợi ích từ nhà chồng cũng không có gì, dù sao cũng không phải chỉ có nhà mẹ đẻ em cần dựa vào Cố gia.
Liễu Hàm Nguyệt nghĩ đến công ty nhà mẹ đẻ mình làm mấy hạng mục đều thua lỗ, ba mẹ cô ta muốn Cố thị hoặc Diệp thị đầu tư, La Tranh Tranh ngay lập tức nói lại: "Bây giờ em đang cảm thấy khó chịu sao, chẳng qua chị chỉ lẩm bẩm một câu, em liền nói một tràng."
La Tranh Tranh nhìn cô ta: "Vậy tại sao chị phải nói linh tinh như vậy?"
Trong lòng cô nghĩ người phụ nữ này chính là đang nói nhảm, biết rõ hiện tại cô sẽ không nhường mình, vậy mà còn muốn gây sự cô.
Vương Nhã Ngưng ngồi ở một bên, trong mắt mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Liễu Hàm Nguyệt giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Hiện tại trong tay La Tranh Tranh có cổ phần của Cố thị, vì vậy cô cũng không kém gì họ, còn cô ta thật sự cho rằng bản thân là tiểu thư con nhà giàu, so với bọn họ mạnh hơn sao?
Giữa các chị em dâu với nhau, nhìn đến chính là chồng của họ, gia thế nhà mẹ đẻ La Tranh Tranh tuy kém, nhưng chồng của cô ta có năng lực và tiềm lực, so với bọn họ đều hơn hẳn, cho dù là xem thường gia thế của La Tranh Tranh, nhưng cũng không biểu hiện ra trước mặt cô ta, nếu không thì người đó đúng là đáng đời.
Liễu Hàm Nguyệt thấy chuyện không thú vị, cắt một tiếng, trốn sang một bên.
Trong số mấy cô con dâu, Dư Sương vốn cũng không nhiều lời, cô vẫn luôn tránh xa mấy chị dâu.
Cố Bác Viễn cùng mấy cậu con trai từ thư phòng đi ra, ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Cố Thức, dưa hấu các con mang về từ nhà họ La, bổ một quả ăn thử đi."
Nếu như ở trước mặt bố mẹ chồng Liễu Hàm Nguyệt có thể nói bất cứ điều gì mình muốn, còn chị ta lại không làm được như vậy. Nhưng đừng nói là ghen tị, điều đó chỉ làm cho người khác có cảm giác cô ta là người không có giáo dưỡng.
Ba mẹ Dư Sương là giám đốc điều hành, gia cảnh không tệ, nhưng ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, tất cả mọi thứ trong nhà đều là của anh trai cô. Lúc cô kết hôn, cha mẹ cũng không cho gì cả, cho nên cô cũng cho rằng nhà họ Cố cũng trọng nam khinh nữ, muốn có được nhiều tài sản hơn, cô chỉ có thể cố gắng sinh con trai.
Trong mấy cô con dâu chỉ có gia đình của La Tranh Tranh là kém nhất. Vương Nhã Ngưng và Dư Sương đối nhân xử thế thận trọng, nói năng làm việc đều biết nhường nhịn người khác. Mặc dù trong lòng họ không để ý đến La Tranh Tranh, nhưng trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhưng Liễu Hàm Nguyệt không quan tâm nhiều như vậy, cô ta nghĩ đến việc tối nay mẹ chồng khen La Tranh Tranh, bố chồng cũng khen cô theo, cô ta chua ngoa nói: "La Tranh Tranh, nhà mẹ đẻ em đã nghèo như vậy, thế mà trong nhà còn muốn quyên góp tiền xây dựng trường học và sửa chữa đường." Cô ta không nhịn được liền nói ra lời gièm pha.
La Tranh Tranh uể oải tựa vào sofa: "Cũng không phải tiền trong nhà quyên góp, đó là tiền của mẹ và anh Cố Thức."
Liễu Hàm Nguyệt lẩm bẩm: "Không phải đều giống nhau sao?"
La Tranh Tranh nhìn cô ta: "Như vậy là khác chứ, mẹ và anh Cố Thức đại diện cho Diệp thị, không liên quan gì đến em."
Liễu Hàm Nguyệt liếc mắt nhìn cô một cái: "Em cũng thật là, đều là người một nhà cả so đo nhiều như vậy làm gì chứ?"
La Tranh Tranh ngước mắt lên: "Có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, kẻo có vài người ghen ghét, cảm thấy nhà mẹ đẻ em nghèo lại đi lợi dụng nhà chồng em. Nhắc mới nhớ, dù sao Cố Thức cũng là ba của con em, cho dù thi thoảng lợi dụng chút lợi ích từ nhà chồng cũng không có gì, dù sao cũng không phải chỉ có nhà mẹ đẻ em cần dựa vào Cố gia.
Liễu Hàm Nguyệt nghĩ đến công ty nhà mẹ đẻ mình làm mấy hạng mục đều thua lỗ, ba mẹ cô ta muốn Cố thị hoặc Diệp thị đầu tư, La Tranh Tranh ngay lập tức nói lại: "Bây giờ em đang cảm thấy khó chịu sao, chẳng qua chị chỉ lẩm bẩm một câu, em liền nói một tràng."
La Tranh Tranh nhìn cô ta: "Vậy tại sao chị phải nói linh tinh như vậy?"
Trong lòng cô nghĩ người phụ nữ này chính là đang nói nhảm, biết rõ hiện tại cô sẽ không nhường mình, vậy mà còn muốn gây sự cô.
Vương Nhã Ngưng ngồi ở một bên, trong mắt mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Liễu Hàm Nguyệt giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Hiện tại trong tay La Tranh Tranh có cổ phần của Cố thị, vì vậy cô cũng không kém gì họ, còn cô ta thật sự cho rằng bản thân là tiểu thư con nhà giàu, so với bọn họ mạnh hơn sao?
Giữa các chị em dâu với nhau, nhìn đến chính là chồng của họ, gia thế nhà mẹ đẻ La Tranh Tranh tuy kém, nhưng chồng của cô ta có năng lực và tiềm lực, so với bọn họ đều hơn hẳn, cho dù là xem thường gia thế của La Tranh Tranh, nhưng cũng không biểu hiện ra trước mặt cô ta, nếu không thì người đó đúng là đáng đời.
Liễu Hàm Nguyệt thấy chuyện không thú vị, cắt một tiếng, trốn sang một bên.
Trong số mấy cô con dâu, Dư Sương vốn cũng không nhiều lời, cô vẫn luôn tránh xa mấy chị dâu.
Cố Bác Viễn cùng mấy cậu con trai từ thư phòng đi ra, ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Cố Thức, dưa hấu các con mang về từ nhà họ La, bổ một quả ăn thử đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.