Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!
Chương 10
Cửu Túc Chương Ngư
05/05/2023
Quách Trung và Diệp Vấn Khinh bị đưa vào một phòng chứa đồ, cửa bị khoá trái, còn lại hai người canh ở bên ngoài. Nhận thấy không còn tên vệ sĩ nào ở trong phòng, cả hai nhanh chóng cởi trói và bịt mắt.
“Dựa theo tín hiệu trên người Kiều Giản, anh ta bị nhốt trong một phòng VIP trên tầng ba, khá gần với sân khấu chính, trong phòng có camera nhưng anh chưa hack được. Mặt khác, camera hành lang và trong sảnh chính thì lấy được toàn cảnh.”
“Có kế hoạch gì không?” – Diệp Vấn Khinh hỏi.
“Cứu Kiều Giản là được, những chuyện khác chúng ta không nên đụng đến.”
“Vẫn chưa đủ thông tin, chúng ta không nên mạo hiểm.” – Diệp Vấn Khinh đưa ra ý kiến – “Anh có điều tra ra được chuyến du lịch hải dương này có gì lạ không?”
“Bề ngoài thì không có gì lạ cả. Phi thuyền hải dương là của Long lão – kim chủ của Kiều Giản, chuyến này cũng là do ông ta tổ chức. Ngoại trừ một số thiếu gia nhà giàu, còn lại đều không rõ danh phận, không thể kiểm tra thông tin cá nhân của hành khách.”
“Vậy là đủ kì lạ rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì? – Quách Trung không chịu được việc ngồi im một chỗ, càng nóng lòng.
“Còn một lúc nữa là anh hack được camera trong phòng VIP rồi, hãy đợi đến lúc đó để xem rõ tình hình hơn.”
Nhưng Quách Trạch đã rất nhanh thay đổi quyết định.
“Bọn chúng đang đẩy những cái lồng phủ vải đen đi ra. Có lẽ chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
“Giờ xông ra ngoài luôn?”
“Anh có biết bọn chúng chuyển những cái lồng ấy đi đâu không?” – Diệp Vấn Khinh giữ Quách Trung lại, chỉ sợ tên này làm ra chuyện nông nổi gì.
“Hướng đi có vẻ là đại sảnh, nơi đang tổ chức party, để anh gửi hình cho hai người xem.”
Hình ảnh hiện lên qua thiết bị liên lạc cá nhân, là một bữa tiệc hoá trang, ai cũng đeo mặt nạ.
Có vẻ buổi party đang đến doạn cao trào, tên dẫn chương trình gào qua mic đến mức nước bọt văng lung tung. Nhưng hành khách bên dưới chẳng quân tâm lắm, vì nội dung hắn nói khiến cả hội trường phấn khích hơn nhiều.
“Chúng tôi đã tạo ra một nhóm Omega mới, là giống loài mà có khả năng sinh sản không giới hạn, đặc biệt theo tiêu chuẩn của Liên hành tinh Đại Đế quốc!”
Liên hành tinh Đại Đế Quốc, danh xưng khiến cho toàn bộ nhân loại vừa biết ơn vừa căm hận. Nhờ chính quyền của Đại Đế Quốc mà loài người có thể trở thành loài đa hành tinh. Không chỉ tập hợp con người với nhiều quốc tịch khác nhau, lao vào vũ trụ tìm kiếm và chiếm nhiều hành tinh có khả năng sự sống, mà còn lãnh đạo loài người chống lại trùng tộc thuở sơ khai. Để tối ưu hoá khả năng chiến đấu và vận dụng hết nguồn lực đa hành tinh cũng như giữ được sự tồn tại của loài người, Đại Đế Quốc đã nhốt Omega lại như những cá thể chỉ có thể sinh sản.
Omega thời điểm đấy khổ hết sức, họ biết đến đánh dấu nhưng không ai được phép đánh dấu. Omega chỉ có nhiệm vụ duy nhất là sống khoẻ và sinh con, và họ luôn luôn trong trạng thái mang bầu hoặc phát tình. Vì chiến tranh với trùng tộc, cho nên Đại Đế Quốc đã hy sinh một giới như vậy đấy. Đổi lại, loài người chiến thắng, và phát triển đến ngày nay.
Nhưng Đại Đế Quốc thì không thể trường tồn. Cuộc sống càng yên bình thì càng nhiều người đấu tranh cho sự tự do của Omega. Để phản đối nhiều nước còn tự tách ra và di dời đến những hành tinh mới để giữ vững lập trường quan điểm. Trong đó có hành tinh Lam Thuỷ. Đại Đế Quốc hiện giờ đã sụp đổ, thay vào đó là Liên minh hành tinh như một tổ chức nhằm ổn định quan hệ của giữa các hành tinh.
Một hệ thống chính trị quân phiệt khắc nghiệt và bất công với Omega như Đại Đế Quốc sao lại được tung hô nhiệt tình tại một party tổ chức trên hành tinh đã đấu tranh cho sự tự do của Omega?
Không biết là ngu ngốc hay kiêu ngạo nữa?
“Quý vị cũng biết rồi đấy, theo tiêu chuẩn của Liên hành tinh Đại Đế Quốc, Omega không chỉ đẹp, nghe lời mà còn có kì phát tình liên tục nữa. Nhưng chúng tôi đã cải tiến những Omega này trở thành một loài cá thể đặc biệt hơn. Những người đã được biến đổi này chỉ sinh ra những đứa con ưu tú, hay họ chỉ sinh ra Alpha và Omega.”
Trên sân khấu là những Omega khác nhau bị nhốt trong chiếc lồng, gương mặt họ bị ánh đèn chiếu lên đủ màu sắc nhưng thần thái kia rõ ràng là đã vào kì phát tình.
Đáng sợ hơn là có người không chịu được mà làm ra hành vi đồi truỵ trên sân khấu, như thể mất đi liêm sỉ, nhân tính của con người.
Ấy vậy mà đám người bên dưới lại reo hò mừng rỡ, phát rồ phát dại, lũ người điên khùng trong những bộ đồ đẹp đẽ. Thật gai mắt làm sao?
“Bây giờ, buổi đấu giá bắt đầu!”
Diệp Vấn Khinh và Quách Trung phải tắt âm thanh đi, những thứ họ vừa nghe, vừa nhìn đã khiến cho cả hai căm phẫn đến cực điểm. Trước khi là Omega thì họ là con người, tại sao con người lại có thể đối đãi với đồng loại của mình như thế?
“Tôi muốn cứu những người còn lại nữa, không chỉ riêng Kiều Giản.” – trong mắt Quách Trung rực lên ngọn lửa phẫn nộ, cậu không chấp nhận nhìn những Omega kia phải chịu số phận nghiệt ngã như vậy.
“Hai chúng ta không thể cứu hết họ ra ngoài được.” – Diệp Vấn Khinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặc dù sự giẫn dữ khiến anh muốn nhanh chóng lao ra ngoài. “Quách Trạch, phiền anh gọi thêm chi viện từ địa chỉ thiết bị liên lạc cá nhân này, kèm theo cả đoạn hình ảnh tại sảnh nữa.”
“Được thôi, chuyện này đơn giản.”
“Gửi cả bản đồ phi thuyền hải dương cho họ nữa. Việc này xảy ra trên hành tinh nên chỉ có thể để cho cảnh sát vào việc.”
“Vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng nhẽ cứ chờ đợi như thế thôi sao?” – Quách Trung không muốn bản thân mình vô dụng như vậy.
“Việc của chúng ta là tạo ra cái cớ để họ có thể lên phi thuyền hải dương.”
“Dựa theo tín hiệu trên người Kiều Giản, anh ta bị nhốt trong một phòng VIP trên tầng ba, khá gần với sân khấu chính, trong phòng có camera nhưng anh chưa hack được. Mặt khác, camera hành lang và trong sảnh chính thì lấy được toàn cảnh.”
“Có kế hoạch gì không?” – Diệp Vấn Khinh hỏi.
“Cứu Kiều Giản là được, những chuyện khác chúng ta không nên đụng đến.”
“Vẫn chưa đủ thông tin, chúng ta không nên mạo hiểm.” – Diệp Vấn Khinh đưa ra ý kiến – “Anh có điều tra ra được chuyến du lịch hải dương này có gì lạ không?”
“Bề ngoài thì không có gì lạ cả. Phi thuyền hải dương là của Long lão – kim chủ của Kiều Giản, chuyến này cũng là do ông ta tổ chức. Ngoại trừ một số thiếu gia nhà giàu, còn lại đều không rõ danh phận, không thể kiểm tra thông tin cá nhân của hành khách.”
“Vậy là đủ kì lạ rồi. Tiếp theo chúng ta nên làm gì? – Quách Trung không chịu được việc ngồi im một chỗ, càng nóng lòng.
“Còn một lúc nữa là anh hack được camera trong phòng VIP rồi, hãy đợi đến lúc đó để xem rõ tình hình hơn.”
Nhưng Quách Trạch đã rất nhanh thay đổi quyết định.
“Bọn chúng đang đẩy những cái lồng phủ vải đen đi ra. Có lẽ chúng ta không còn thời gian nữa rồi.”
“Giờ xông ra ngoài luôn?”
“Anh có biết bọn chúng chuyển những cái lồng ấy đi đâu không?” – Diệp Vấn Khinh giữ Quách Trung lại, chỉ sợ tên này làm ra chuyện nông nổi gì.
“Hướng đi có vẻ là đại sảnh, nơi đang tổ chức party, để anh gửi hình cho hai người xem.”
Hình ảnh hiện lên qua thiết bị liên lạc cá nhân, là một bữa tiệc hoá trang, ai cũng đeo mặt nạ.
Có vẻ buổi party đang đến doạn cao trào, tên dẫn chương trình gào qua mic đến mức nước bọt văng lung tung. Nhưng hành khách bên dưới chẳng quân tâm lắm, vì nội dung hắn nói khiến cả hội trường phấn khích hơn nhiều.
“Chúng tôi đã tạo ra một nhóm Omega mới, là giống loài mà có khả năng sinh sản không giới hạn, đặc biệt theo tiêu chuẩn của Liên hành tinh Đại Đế quốc!”
Liên hành tinh Đại Đế Quốc, danh xưng khiến cho toàn bộ nhân loại vừa biết ơn vừa căm hận. Nhờ chính quyền của Đại Đế Quốc mà loài người có thể trở thành loài đa hành tinh. Không chỉ tập hợp con người với nhiều quốc tịch khác nhau, lao vào vũ trụ tìm kiếm và chiếm nhiều hành tinh có khả năng sự sống, mà còn lãnh đạo loài người chống lại trùng tộc thuở sơ khai. Để tối ưu hoá khả năng chiến đấu và vận dụng hết nguồn lực đa hành tinh cũng như giữ được sự tồn tại của loài người, Đại Đế Quốc đã nhốt Omega lại như những cá thể chỉ có thể sinh sản.
Omega thời điểm đấy khổ hết sức, họ biết đến đánh dấu nhưng không ai được phép đánh dấu. Omega chỉ có nhiệm vụ duy nhất là sống khoẻ và sinh con, và họ luôn luôn trong trạng thái mang bầu hoặc phát tình. Vì chiến tranh với trùng tộc, cho nên Đại Đế Quốc đã hy sinh một giới như vậy đấy. Đổi lại, loài người chiến thắng, và phát triển đến ngày nay.
Nhưng Đại Đế Quốc thì không thể trường tồn. Cuộc sống càng yên bình thì càng nhiều người đấu tranh cho sự tự do của Omega. Để phản đối nhiều nước còn tự tách ra và di dời đến những hành tinh mới để giữ vững lập trường quan điểm. Trong đó có hành tinh Lam Thuỷ. Đại Đế Quốc hiện giờ đã sụp đổ, thay vào đó là Liên minh hành tinh như một tổ chức nhằm ổn định quan hệ của giữa các hành tinh.
Một hệ thống chính trị quân phiệt khắc nghiệt và bất công với Omega như Đại Đế Quốc sao lại được tung hô nhiệt tình tại một party tổ chức trên hành tinh đã đấu tranh cho sự tự do của Omega?
Không biết là ngu ngốc hay kiêu ngạo nữa?
“Quý vị cũng biết rồi đấy, theo tiêu chuẩn của Liên hành tinh Đại Đế Quốc, Omega không chỉ đẹp, nghe lời mà còn có kì phát tình liên tục nữa. Nhưng chúng tôi đã cải tiến những Omega này trở thành một loài cá thể đặc biệt hơn. Những người đã được biến đổi này chỉ sinh ra những đứa con ưu tú, hay họ chỉ sinh ra Alpha và Omega.”
Trên sân khấu là những Omega khác nhau bị nhốt trong chiếc lồng, gương mặt họ bị ánh đèn chiếu lên đủ màu sắc nhưng thần thái kia rõ ràng là đã vào kì phát tình.
Đáng sợ hơn là có người không chịu được mà làm ra hành vi đồi truỵ trên sân khấu, như thể mất đi liêm sỉ, nhân tính của con người.
Ấy vậy mà đám người bên dưới lại reo hò mừng rỡ, phát rồ phát dại, lũ người điên khùng trong những bộ đồ đẹp đẽ. Thật gai mắt làm sao?
“Bây giờ, buổi đấu giá bắt đầu!”
Diệp Vấn Khinh và Quách Trung phải tắt âm thanh đi, những thứ họ vừa nghe, vừa nhìn đã khiến cho cả hai căm phẫn đến cực điểm. Trước khi là Omega thì họ là con người, tại sao con người lại có thể đối đãi với đồng loại của mình như thế?
“Tôi muốn cứu những người còn lại nữa, không chỉ riêng Kiều Giản.” – trong mắt Quách Trung rực lên ngọn lửa phẫn nộ, cậu không chấp nhận nhìn những Omega kia phải chịu số phận nghiệt ngã như vậy.
“Hai chúng ta không thể cứu hết họ ra ngoài được.” – Diệp Vấn Khinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mặc dù sự giẫn dữ khiến anh muốn nhanh chóng lao ra ngoài. “Quách Trạch, phiền anh gọi thêm chi viện từ địa chỉ thiết bị liên lạc cá nhân này, kèm theo cả đoạn hình ảnh tại sảnh nữa.”
“Được thôi, chuyện này đơn giản.”
“Gửi cả bản đồ phi thuyền hải dương cho họ nữa. Việc này xảy ra trên hành tinh nên chỉ có thể để cho cảnh sát vào việc.”
“Vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng nhẽ cứ chờ đợi như thế thôi sao?” – Quách Trung không muốn bản thân mình vô dụng như vậy.
“Việc của chúng ta là tạo ra cái cớ để họ có thể lên phi thuyền hải dương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.