Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!
Chương 21
Cửu Túc Chương Ngư
16/05/2023
...Diệp Vấn Khinh đưa thứ to lớn ra khỏi đũng quần chật hẹp, anh tiến vào giữa
hai chân cậu, nâng hông cậu lên, không quên đè một chiếc gối dưới eo
Quách Trung để giúp cậu thoải mái....
Quách Trung sau khi phóng thích hai lần thì cậu đã không còn trong trạng thái mất ý thức nữa. Nhưng gương mặt cậu vẫn tràn đầy sự mở mịt, bờ môi liên tục run rẩy phả khí nóng, viền mắt hơi đỏ vì thúc tình, còn ánh mắt long lanh đang khát khao anh vỗ về. Bây giờ cậu đã bị kì phát tình che mờ lý trí, chỉ còn lại dục vọng thuần tuý.
Diệp Vấn Khinh biết cậu muốn gì, cũng sẵn lòng thoả mãn cậu. Anh biết đây là điều cậu mong muốn lúc này, cũng là cách duy nhất giúp cậu. Nhưng anh càng rõ, khi tình triều qua đi thì có lẽ người cậu ghét nhất sẽ là anh.
Quách Trung thấy anh chần chừ không tiến vào, *** ***** vừa được ngón tay khai phá trở nên hư không khiến cậu nhịn không được mà động động eo kháng nghị.
Chút biểu hiện này của Quách Trung đưa Diệp Vấn Khinh trở về thực tại, cổ vũ anh đưa ra quyết định cuối cùng. Súng đã lên nòng, cho dù quay đầu cũng không có đường để hối hận. Diệp Vấn Khinh anh thề, sẽ bảo vệ cậu một đời này, nhất định khiến cậu hạnh phúc.
Anh không còn do dự nữa mà mạnh dạn tiến vào. Đỉnh đầu to lớn đè ép *** ***** khiến từng nếp cánh hoa bị buộc phải nở ra hết cỡ. Cho dù bông hoa có cố gắng tiết dịch để nghênh đón *** *** vần không sao ngăn được cảm giác bị xé rách ở phần hạ thân.
Quách Trung đau đến nhăn mặt vặn eo, cậu bắt đầu muốn bỏ chạy rồi. Nhưng lúc này sao có thể đổi ý? Diệp Vấn Khinh bắt lấy eo cậu, mạnh mẽ giam giữ rồi lập tức chen phần nam tính quá khổ vào miện miệng hoa. Hành động bất ngờ quyết liệt của anh khiến cậu kinh hãi, đau đớn từ hạ thân khiến cậu hớp từng ngụm khí một cách gian nan.
Anh đau lòng an ủi cậu bé đã xìu xuống phân nửa do đau đớn của cậu, cũng không quên hạt châu đói khát đang run lên theo từng chuyển động tay của anh. Anh kiên nhẫn đợi đến khi cậu thích ừng mới chậm rãi trừu sáp. Hạt châu được hầu hạ no đủ, nhiệt tình giúp bông hoa tạo nước, đỉnh đầu cũng nhờ thế mà dễ dàng chuyển động hơn.
“Ưm, hưm…hưm…hưm…” - Mỗi lần đỉnh đầu to bằng quả trứng gà đè ép nhục hoa bên trong, là một lần Quách Trung run rẩy kịch liệt.
Cho đến khi đỉnh đầu chạm vào nơi tâm hoa nằm sâu trong cơ thể, khiến cậu cong người phóng thích lần thứ ba, Diệp Vấn Khinh mới tăng tốc độ luận động.
Anh biết nơi tâm hoa kia cũng âm thầm trào đón mình, thứ thô to như được lắp động cơ, liên tục chọc khoáy chạm vào hoa tâm. Đổi lại được tiếng nức nở thoải mái của Quách Trung.
“Hức… hưm… l…lạ quá….hức…hức…d…dừng….” – cảm xúc thoát mãn lạ lẫm đánh vào đại não khiến cậu bối rối, trong vô thức cự tuyệt.
Nhưng phản ứng của cơ thể mới là chân thật nhất. U hoa yêu thích vật của nam nhân , quấn quýt không rời. Anh tiến vào thì niểm nở chào đón, anh rời đi thì thít chặt níu kéo. Mỗi lần chạm đến hoa tâm đều khiến chỗ này mở ra một chút, ngoan ngoãn mà chờ đợi anh tiến vào khoang sinh sản.
Nơi kết hợp của hai người đã ướt thành một mảng. Bờ mông căng tròn trắng nõn của cậu cũng bị anh dập cho phiến hồng. Cơ thể giao triền không tránh khỏi khiến cho mồ hôi túa ra, làm quần áo bết lại, dính sát vào da thịt, đôi phần khó chịu.
Chưa kể, từ lúc bước vào đây, anh ưu tiên thoả mãn cậu, chưa kịp cửi đồ. Quân phục kín đáo nóng bức dính đầy nhu thuỷ của Quách Trung làm cản trở hành động của anh.
Anh dứt khoát cởi quần áo.
Nhưng điều này lại đem đến một trận bất mãn cho Quách *****. **** triều đang khúc cao trào, anh đột ngột dừng lại. Còn cố ý lui ra, làm bên dưới trống vắng. Nhiệt khí như nung lại bị lạnh nhạt bơ vơ, không khí vờn quanh miệng hoa lại khiến bên trong ngứa ngáy khó chịu.
Cho dù Diệp Vấn Khinh có nhanh chóng quay lại, nhưng Quách Trung vẫn chờ không được mà nhào lên người anh, cọ qua cọ lại, ngây ngô kháng nghị.
Hành động vô thức của cậu khiến anh bật cười thành tiếng. Anh nhanh tay giữ eo Quách Trung để cậu dễ dàng ngồi trên người anh. Mảnh vải che thân cậu cũng ướt sũng mồ hôi, dính sát vào cơ thể, ôm lấy hai điểm nhũ hồng hồng ẩn hiện.
Anh không vội trở lại nơi chứa mật hoa ấm nóng kia, anh càng muốn nhìn biểu tình gấp gáp trên gương mặt cậu hơn. Diệp Vấn Khinh vươn đầu lưỡi, trêu chọc mà quấn lấy điểm nhũ dựng thẳng dưới lớp vải. Dường như màn chắn này càng khơi dậy khoái cảm trong Quách Trung. Cậu chủ động ưỡn ngực về phía anh, hai tay bám cổ cũng vô thức kéo vào ngực mính.
Có sự cổ vũ của cậu, anh vui vẻ hút vào nơi điểm hoa mẫn cảm. Một bên điểm hoa còn lại cũng được anh ân cần chăm sóc xoa nắn. Ấy vậy mà tuyệt nhiên phần bên dưới lại chẳng mảy may được chạm vào. Nơi u hoa cơ khát của cậu cứ bị bỏ mặc khiến cậu không cam tâm mà áp lên phần nam tính của anh, cầu xin mà trừu động.
Hạt châu cùng cánh hoa bị Quách Trung ma sát trên phần nam tính, cảm nhận từng đường gân của anh, vừa tê vừa thư sướng. Nhưng chút khoái cảm này chỉ khiến u hoa càng thêm khao khát, âm mật chảy ra càng nhiều, chứ không khiến cậu dễ chịu chút nào.
Diệp Vấn Khinh thấy cậu tự đong đưa eo như thế, cuối cùng cũng nhịn không được mà đỉnh cả phân thân nam tính vào.
“Á!” – vật kiêu ngạo kia to bằng cánh tay trẻ em, dùng tư thế dũng mãnh đâm thẳng vào tâm hoa, khiến Quách Trung sướng đến ngửa cổ mà đạt cao trào.
Nhưng lần này cậu không hề phóng thích bằng vật nam tính phía trước, mà là bằng u hoa phía sau. Đỉnh đầu Diệp Vấn Khinh còn cảm nhận được một dòng nước ấm dội thẳng xuống, khiến anh trong giây phút nà không còn lý trí mà liên tục luận động theo bản năng. Anh sắp ra rồi.
Hoa tâm đang đạt cao trào, cực kì nhạy cảm, lại bị Diệp Vấn Khinh không thương tiếc thao làm, khiến nhục hoa nhiệt tình quấn quýt, lấy lòng nam nhân.
“Hức… a\~ kh..không…hức…kh…hông…hức hức” – khoái cảm tột độ khiến Quách Trung vừa khóc lóc cầu xin vừa phối hợp với chuyển động của anh mà đong đưa eo.
Diệp Vấn Khinh nhìn cậu như vậy, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu nụ hôn. Tay anh cũng đặt trên gáy cậu làm sâu nụ hôn này. Tiếng nức nở vụn vỡ bị ép sau cánh môi , khiến cậu còn đáng thương hơn nữa.
“Ha…ha…hức….kh…khô…ng…hức…hức” – nụ hôn có dịu dàng thì tốc độ bên dưới cũng không chậm lại dù chỉ một chút. Tiếng nói không thể phát ra tròn trịa vì hơi thở bị cướp mất khiến cậu vội đến nước mắt rơi lã chã.
Diệp Vấn Khinh ân cần ngậm từng hạt nước mắt của cậu, vừa dịu dàng an ủi.
“Đừng khóc.” – Anh vây chặt cậu trong lòng, khiến cậu chỉ có thể thừa nhận anh, thừa nhận khoái cảm mà anh mang lại.
Tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, âm thanh cậu phát ra không còn âm tiết rõ nghĩa nữa, anh biết cậu đến giới hạn rồi, và anh cũng vậy.
Anh ghé vào tai cậu, âu yếm mà nỉ non rằng
“Quách Trung, anh yêu em.”
Lúc này, Diệp Vấn Khinh đỉnh eo lên cao nhất, giữ chặt Quách Trung trong lòng, trao cho cậu dòng tinh tuý nóng bỏng, khiến toàn thân cậu run rẩy đến lợi hại. Cái đầu ngẩng cao lên trời, cần cổ thon dài tạo thành đường cong tuyệt mỹ khiến anh muốn lại gần đánh dấu.
U hoa được tưới tẩm sung sướng run rẩy, vừa ngoan ngoãn ngậm chặt tinh hoa của nam nhân, vừa nhẹ nhàng vỗ về nơi nam tính không ngừng phóng thích chất lỏng đặc quyện.
Quách Trung sau khi phóng thích hai lần thì cậu đã không còn trong trạng thái mất ý thức nữa. Nhưng gương mặt cậu vẫn tràn đầy sự mở mịt, bờ môi liên tục run rẩy phả khí nóng, viền mắt hơi đỏ vì thúc tình, còn ánh mắt long lanh đang khát khao anh vỗ về. Bây giờ cậu đã bị kì phát tình che mờ lý trí, chỉ còn lại dục vọng thuần tuý.
Diệp Vấn Khinh biết cậu muốn gì, cũng sẵn lòng thoả mãn cậu. Anh biết đây là điều cậu mong muốn lúc này, cũng là cách duy nhất giúp cậu. Nhưng anh càng rõ, khi tình triều qua đi thì có lẽ người cậu ghét nhất sẽ là anh.
Quách Trung thấy anh chần chừ không tiến vào, *** ***** vừa được ngón tay khai phá trở nên hư không khiến cậu nhịn không được mà động động eo kháng nghị.
Chút biểu hiện này của Quách Trung đưa Diệp Vấn Khinh trở về thực tại, cổ vũ anh đưa ra quyết định cuối cùng. Súng đã lên nòng, cho dù quay đầu cũng không có đường để hối hận. Diệp Vấn Khinh anh thề, sẽ bảo vệ cậu một đời này, nhất định khiến cậu hạnh phúc.
Anh không còn do dự nữa mà mạnh dạn tiến vào. Đỉnh đầu to lớn đè ép *** ***** khiến từng nếp cánh hoa bị buộc phải nở ra hết cỡ. Cho dù bông hoa có cố gắng tiết dịch để nghênh đón *** *** vần không sao ngăn được cảm giác bị xé rách ở phần hạ thân.
Quách Trung đau đến nhăn mặt vặn eo, cậu bắt đầu muốn bỏ chạy rồi. Nhưng lúc này sao có thể đổi ý? Diệp Vấn Khinh bắt lấy eo cậu, mạnh mẽ giam giữ rồi lập tức chen phần nam tính quá khổ vào miện miệng hoa. Hành động bất ngờ quyết liệt của anh khiến cậu kinh hãi, đau đớn từ hạ thân khiến cậu hớp từng ngụm khí một cách gian nan.
Anh đau lòng an ủi cậu bé đã xìu xuống phân nửa do đau đớn của cậu, cũng không quên hạt châu đói khát đang run lên theo từng chuyển động tay của anh. Anh kiên nhẫn đợi đến khi cậu thích ừng mới chậm rãi trừu sáp. Hạt châu được hầu hạ no đủ, nhiệt tình giúp bông hoa tạo nước, đỉnh đầu cũng nhờ thế mà dễ dàng chuyển động hơn.
“Ưm, hưm…hưm…hưm…” - Mỗi lần đỉnh đầu to bằng quả trứng gà đè ép nhục hoa bên trong, là một lần Quách Trung run rẩy kịch liệt.
Cho đến khi đỉnh đầu chạm vào nơi tâm hoa nằm sâu trong cơ thể, khiến cậu cong người phóng thích lần thứ ba, Diệp Vấn Khinh mới tăng tốc độ luận động.
Anh biết nơi tâm hoa kia cũng âm thầm trào đón mình, thứ thô to như được lắp động cơ, liên tục chọc khoáy chạm vào hoa tâm. Đổi lại được tiếng nức nở thoải mái của Quách Trung.
“Hức… hưm… l…lạ quá….hức…hức…d…dừng….” – cảm xúc thoát mãn lạ lẫm đánh vào đại não khiến cậu bối rối, trong vô thức cự tuyệt.
Nhưng phản ứng của cơ thể mới là chân thật nhất. U hoa yêu thích vật của nam nhân , quấn quýt không rời. Anh tiến vào thì niểm nở chào đón, anh rời đi thì thít chặt níu kéo. Mỗi lần chạm đến hoa tâm đều khiến chỗ này mở ra một chút, ngoan ngoãn mà chờ đợi anh tiến vào khoang sinh sản.
Nơi kết hợp của hai người đã ướt thành một mảng. Bờ mông căng tròn trắng nõn của cậu cũng bị anh dập cho phiến hồng. Cơ thể giao triền không tránh khỏi khiến cho mồ hôi túa ra, làm quần áo bết lại, dính sát vào da thịt, đôi phần khó chịu.
Chưa kể, từ lúc bước vào đây, anh ưu tiên thoả mãn cậu, chưa kịp cửi đồ. Quân phục kín đáo nóng bức dính đầy nhu thuỷ của Quách Trung làm cản trở hành động của anh.
Anh dứt khoát cởi quần áo.
Nhưng điều này lại đem đến một trận bất mãn cho Quách *****. **** triều đang khúc cao trào, anh đột ngột dừng lại. Còn cố ý lui ra, làm bên dưới trống vắng. Nhiệt khí như nung lại bị lạnh nhạt bơ vơ, không khí vờn quanh miệng hoa lại khiến bên trong ngứa ngáy khó chịu.
Cho dù Diệp Vấn Khinh có nhanh chóng quay lại, nhưng Quách Trung vẫn chờ không được mà nhào lên người anh, cọ qua cọ lại, ngây ngô kháng nghị.
Hành động vô thức của cậu khiến anh bật cười thành tiếng. Anh nhanh tay giữ eo Quách Trung để cậu dễ dàng ngồi trên người anh. Mảnh vải che thân cậu cũng ướt sũng mồ hôi, dính sát vào cơ thể, ôm lấy hai điểm nhũ hồng hồng ẩn hiện.
Anh không vội trở lại nơi chứa mật hoa ấm nóng kia, anh càng muốn nhìn biểu tình gấp gáp trên gương mặt cậu hơn. Diệp Vấn Khinh vươn đầu lưỡi, trêu chọc mà quấn lấy điểm nhũ dựng thẳng dưới lớp vải. Dường như màn chắn này càng khơi dậy khoái cảm trong Quách Trung. Cậu chủ động ưỡn ngực về phía anh, hai tay bám cổ cũng vô thức kéo vào ngực mính.
Có sự cổ vũ của cậu, anh vui vẻ hút vào nơi điểm hoa mẫn cảm. Một bên điểm hoa còn lại cũng được anh ân cần chăm sóc xoa nắn. Ấy vậy mà tuyệt nhiên phần bên dưới lại chẳng mảy may được chạm vào. Nơi u hoa cơ khát của cậu cứ bị bỏ mặc khiến cậu không cam tâm mà áp lên phần nam tính của anh, cầu xin mà trừu động.
Hạt châu cùng cánh hoa bị Quách Trung ma sát trên phần nam tính, cảm nhận từng đường gân của anh, vừa tê vừa thư sướng. Nhưng chút khoái cảm này chỉ khiến u hoa càng thêm khao khát, âm mật chảy ra càng nhiều, chứ không khiến cậu dễ chịu chút nào.
Diệp Vấn Khinh thấy cậu tự đong đưa eo như thế, cuối cùng cũng nhịn không được mà đỉnh cả phân thân nam tính vào.
“Á!” – vật kiêu ngạo kia to bằng cánh tay trẻ em, dùng tư thế dũng mãnh đâm thẳng vào tâm hoa, khiến Quách Trung sướng đến ngửa cổ mà đạt cao trào.
Nhưng lần này cậu không hề phóng thích bằng vật nam tính phía trước, mà là bằng u hoa phía sau. Đỉnh đầu Diệp Vấn Khinh còn cảm nhận được một dòng nước ấm dội thẳng xuống, khiến anh trong giây phút nà không còn lý trí mà liên tục luận động theo bản năng. Anh sắp ra rồi.
Hoa tâm đang đạt cao trào, cực kì nhạy cảm, lại bị Diệp Vấn Khinh không thương tiếc thao làm, khiến nhục hoa nhiệt tình quấn quýt, lấy lòng nam nhân.
“Hức… a\~ kh..không…hức…kh…hông…hức hức” – khoái cảm tột độ khiến Quách Trung vừa khóc lóc cầu xin vừa phối hợp với chuyển động của anh mà đong đưa eo.
Diệp Vấn Khinh nhìn cậu như vậy, anh nhẹ nhàng đặt lên môi cậu nụ hôn. Tay anh cũng đặt trên gáy cậu làm sâu nụ hôn này. Tiếng nức nở vụn vỡ bị ép sau cánh môi , khiến cậu còn đáng thương hơn nữa.
“Ha…ha…hức….kh…khô…ng…hức…hức” – nụ hôn có dịu dàng thì tốc độ bên dưới cũng không chậm lại dù chỉ một chút. Tiếng nói không thể phát ra tròn trịa vì hơi thở bị cướp mất khiến cậu vội đến nước mắt rơi lã chã.
Diệp Vấn Khinh ân cần ngậm từng hạt nước mắt của cậu, vừa dịu dàng an ủi.
“Đừng khóc.” – Anh vây chặt cậu trong lòng, khiến cậu chỉ có thể thừa nhận anh, thừa nhận khoái cảm mà anh mang lại.
Tốc độ di chuyển càng lúc càng nhanh, âm thanh cậu phát ra không còn âm tiết rõ nghĩa nữa, anh biết cậu đến giới hạn rồi, và anh cũng vậy.
Anh ghé vào tai cậu, âu yếm mà nỉ non rằng
“Quách Trung, anh yêu em.”
Lúc này, Diệp Vấn Khinh đỉnh eo lên cao nhất, giữ chặt Quách Trung trong lòng, trao cho cậu dòng tinh tuý nóng bỏng, khiến toàn thân cậu run rẩy đến lợi hại. Cái đầu ngẩng cao lên trời, cần cổ thon dài tạo thành đường cong tuyệt mỹ khiến anh muốn lại gần đánh dấu.
U hoa được tưới tẩm sung sướng run rẩy, vừa ngoan ngoãn ngậm chặt tinh hoa của nam nhân, vừa nhẹ nhàng vỗ về nơi nam tính không ngừng phóng thích chất lỏng đặc quyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.