Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 54: Ai Cho Cậu Lá Gan?
Nhất Lộ Phiền Hoa
28/06/2024
Sảnh làm việc của cục cảnh sát.
Tần Nhiễm rời đi bất ngờ, trong lòng phó cục trưởng Thẩm cũng cảm thấy không yên ổn.
Khóe miệng Tần Ngữ giật giật, nhìn thấy Lâm Cẩm Hiên gọi điện thoại trở về, thấp giọng mở miệng “Mẹ, anh, chúng ta trở về trước đi? Dì nhỏ vẫn đang đợi chúng ta.”
Bây giờ Ninh Tình giống như kiến bò trên chảo, nghe thấy Tần Ngữ nói nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn Lâm Cẩm Hiên.
Lâm Cẩm Hiên nhìn phương hướng Tần Nhiễm bị đưa đi, im lặng một chút, mất một chút thời gian cúi đầu nhìn điện thoại: “Phong Từ vừa gửi cho tôi số điện thoại của một đội trưởng ở cục, tôi trở về tìm dì nhỏ, có lẽ dì ấy có thể liên lạc được.”
Chuyển này không thể vài ba câu có thể nói rõ ràng được, Lâm Cẩm Hiện ở lại đây vừa không giúp được lại càng thêm vướng tay vướng chân, anh ta chuẩn bị trở về kể lại chi tiết với Lâm Uyển.
Ninh Tình và Tần Ngữ đều theo sát người anh ta ra ngoài.
Lâm Cẩm Hiên để ý để bà, mím môi nói “Dì không ở lại sao?”
Ninh Tình mới phản ứng lại, Tần Nhiễm còn đang ở đồn cảnh sát, sự việc còn chưa có kết quả.
Lập tức lại cảm thấy chán nản, liền đứng lại “Tôi đợi kết quả sự việc, lái xe cẩn thận một chút.”
Tần Ngữ theo sát Lâm Cẩm Hiên lên xe.
Đúng lúc, một chiếc xe màu đen từ trong bãi đậu xe đi ra, bên ngoài có thương hiệu Volkswagen, Ninh Tình cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bà làm gì có tâm trạng để quản những chuyện này.
Bà rời mắt đi nơi khác.
Loại xe này Tần Ngữ cũng không quá quan tâm, nhưng lại nhìn thấy bước chân Lâm Cẩm Hiên dừng lại.
“Anh, sao vậy?” Tần Ngữ nghiêng đầu nhìn anh ta.
Lâm Cẩm Hiên nhìn chằm chằm vào biển số xe một lúc, sau đó lại lắc đầu “Không có gì, đi thôi.”
Đó là biển số xe của Kinh Thành, chỉ là bây giờ chuyện của Tần Nhiễm đang đè nặng lên, Lâm Cẩm Hiên cũng không nghĩ nhiều, liền vội vàng quay người lấy xe.
**
Bà Hứa vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Từ khi phó cục trưởng Thẩm tới, bà ấy trở nên yên tâm hơn, hoàn toàn không biết bản thân đã chọc vào nhân vật nào.
Những không nhìn thấy phó cục trưởng Thẩm bây giờ đến cả uống trà, trong lòng cũng thấy áp lực không yên.
Bà Hứa tận dụng cơ hội nói với cục phó Thẩm một số chuyện giữa Tần Nhiễm và Lâm gia.
“Trong chuyện này, Hứa Thận có thể thật sự có sai một chút, công bằng mà nói nó khả năng không có quá nhiều lợi thế.” Phó cục trưởng Thẩm yên tâm một chút lại cúi đầu nói với bà Hứa hai câu “Tôi vừa rồi đã làm giảm nhuệ khí của cô gái đó, hăm dọa bọn họ, cuối cùng lại nói riêng một chuyện, Hứa Thận bị thương rất nghiêm trọng, nhất định sẽ bồi thường không ít.
Bà Hứa gật đầu, từ khi Phan Minh Nguyệt nói chuyện, bà ấy liền biết mọi chuyện không thể làm công khai được.
“Các người muốn bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đều đền.” Ninh Tình nhìn bà Hứa không còn sắc sảo như trước nửa, cân nhắc mở miệng “Bà xem trẻ con buổi tối đều không nên ở cục cảnh sát….”
Ninh Tình bây giờ chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không thể để Tần Nhiễm lưu lại án.
Bà ta cười với vẻ mặt cứng đờ, cũng không dám nói là không được.
Nhìn thấy Ninh Tình quả nhiên bị dọa rồi, bà Hứa và phó cục trưởng Thẩm đều cảm thấy thư giãn, Lâm gia ở Vân Thành cũng coi như là một gia đình khá nổi tiếng, chuyện Ninh Tình là vợ kế, người biết cũng không ít.
Càng rõ ràng hơn, vợ kế của Lâm Kỳ xuất thân từ một gia đình nhỏ, không đủ khả năng tạo ra sóng gió, về phần Tần Nhiễm, một học sinh, bọn họ cũng không quá quan tâm.
“Nếu muốn bồi thường, cứ tuân theo quy tắc……” bà Hứa bản chất xấu tính, nói chuyện đều không để người khác vào mắt.
“Tôi biết.” Ninh Tình nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra ngoài tư vấn luật sư.
Sau khi Ninh Tình ra ngoài, bà Hứa đặt tách trà xuống, lấy khăn giấy lau miệng, cười khẩy “Ánh sáng đom đóm…..”
Chỉ là câu này của bà ta còn chưa nói xong.
Điện thoại của phó cục trưởng Thẩm rung lên, ông ta lấy điện thoại ra nhìn một chút, lại nhìn ngây ngốc “Cục trưởng?”
Bên kia không biết nói cái gì, phó cục trưởng Thẩm lập tức từ ghế nhảy dựng lên, gân xanh nổi đầy trên trán “Vâng, vâng vâng.”
“Đúng!”
“Tôi biết rồi…”
Chỉ mấy câu nói, tinh thần phó cục trưởng Thẩm đã xuống hẳn.
"Thẩm cục, có chuyện gì vậy?” bà Hứa cầm tách trà, uống một hớp rồi hỏi.
Phó cục trưởng Thẩm chỉnh lại quần áo của bản thân, ánh mắt mơ hồ: “Là cục trưởng!”
Ông ta vừa bước ra đến cửa sảnh lớn phòng làm việc, đứng đối diện với một nhóm người.
Cục trưởng còn đang mặc một bộ đồ thể thao, giống như vội vàng đến không kịp thay quần áo.
Người của cục Cảnh sát đều rất quen.
Chỉ là cục trưởng rõ ràng là đi sau người đàn ông trẻ tuổi cách ông một bước, giống như là đi theo người trẻ tuổi.
Người của cục cảnh sát đang ở trong đại sảnh đều đứng dậy, gọi một tiếng “Cục trưởng”
Những người khác cũng nhìn sang, vậy mà lại là cục trưởng?
Ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh ông ta, vậy mà lại để cục trưởng đi sau anh ta một bước, đây rốt cuộc là nhân vật nào?
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi đó cụp xuống, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy, đến nơi thì dừng bước chân, cầm điếu thuốc nhìn căn phòng đầy người, cười một tiếng “Vẫn còn khá nhiều người?”
Lại nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy một nữ sinh ở trong góc.
Nữ sinh đó đang cúi đầu, tóc ngắn tạo kiểu nhẹ nhàng, trên tay dường như còn đang cầm điện thoại, không biết đang nghĩ cái gì, một nữ cảnh sát đứng bên cạnh cô ấy.
“Lục thiếu?” Cục trưởng cẩn thận mở miệng.
Lục Chiếu Ảnh quay đầu lại, nhìn sang phương hướng của bà Hứa, rồi lại nhìn những thiếu niên đang ngồi xổm một chỗ trong phòng “Cô là bạn học của Tần Tiểu Nhiễm đúng không, qua đây, tôi đưa cô đi tìm cô ấy.”
Ý thức được điều gì, Lục Chiếu Ảnh thấp giọng.
“Cục trưởng, chuyện này giải quyết kín trước, rồi công khai sau.” Loại chuyện tôm tép này, Lục Chiếu Ảnh bằng miệng cũng có thể giải quyết, thực sự dùng thân phận của bọn họ để giải quyết thì quá thấp kém “Tôi đưa các cô ấy đi trước, luật sư sẽ đến ngay lập tức, hi vọng những chuyện như vậy lần sau sẽ không xuất hiện nửa.”
Cục trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán “Tôi biết rồi, Lục thiếu.”
Anh ta đưa hai người ra khỏi cửa lớn.
Cục trưởng đều làm chuyện lớn hóa nhỏ, căn phòng ban đầu vốn ồn ào, không ai dám lên tiếng.
“Hừ…..” Người trong đại sảnh lúc này mới dám thở mạnh.
Đợi Lục Chiếu Ảnh đưa Phan Minh Nguyệt rời đi, bà Hứa mới phản ứng lại “Thẩm cục, đây….đây là tình hình gì vậy? người vừa rồi là ai?”
Phó cục trưởng Thẩm cũng ngây ngốc mở miệng “Cục trưởng”
Cục trưởng nhìn Lục Chiếu Ảnh rời đi, lúc này mới xoay người, ông ta nhìn phó cục trưởng Thẩm, cuối cùng lắc đầu “Chuyện này có thể giải quyết kín đáo chính là kết quả tốt nhất, nếu vận khí tốt thì có thể giải quyết trong hòa bình.”
“Vậy số tiền bồi thường thiệt hại họ phải trả……” Bà Hứa ban đầu cũng dự định giải quyết kín, không quá quan tâm.
“Còn nghĩ muốn đòi bọn họ bồi thường chi phí thiệt hại? Các người mất hết của cải có thể để bọn họ giải quyết kín chính là vận khí vạn phần quá tốt rồi, người ta dù công hay tư cũng đều tiếp các người! Phó cục trưởng Thẩm, não cậu úng nước sao? Ai cho cậu lá gan, não hỏng rồi, lại chạy đến ngồi lên đầu Sở trưởng Giang, Hả?!”
____________________Phân cách tuyến______________________
Lục Chiếu Ảnh: Tần Tiểu Nhiễm cô ấy yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Cố Tây Trì (ngoáy ngoáy tai): Đợi đã, tôi cảm thấy tai của tôi có vấn đề…. Cậu nói lại thử xem?
Lục Chiếu Ảnh: Là Cao Đại Hoa, Cao Đại Hoa cô ấy yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Tần Nhiễm rời đi bất ngờ, trong lòng phó cục trưởng Thẩm cũng cảm thấy không yên ổn.
Khóe miệng Tần Ngữ giật giật, nhìn thấy Lâm Cẩm Hiên gọi điện thoại trở về, thấp giọng mở miệng “Mẹ, anh, chúng ta trở về trước đi? Dì nhỏ vẫn đang đợi chúng ta.”
Bây giờ Ninh Tình giống như kiến bò trên chảo, nghe thấy Tần Ngữ nói nhưng cũng không nói gì chỉ nhìn Lâm Cẩm Hiên.
Lâm Cẩm Hiên nhìn phương hướng Tần Nhiễm bị đưa đi, im lặng một chút, mất một chút thời gian cúi đầu nhìn điện thoại: “Phong Từ vừa gửi cho tôi số điện thoại của một đội trưởng ở cục, tôi trở về tìm dì nhỏ, có lẽ dì ấy có thể liên lạc được.”
Chuyển này không thể vài ba câu có thể nói rõ ràng được, Lâm Cẩm Hiện ở lại đây vừa không giúp được lại càng thêm vướng tay vướng chân, anh ta chuẩn bị trở về kể lại chi tiết với Lâm Uyển.
Ninh Tình và Tần Ngữ đều theo sát người anh ta ra ngoài.
Lâm Cẩm Hiên để ý để bà, mím môi nói “Dì không ở lại sao?”
Ninh Tình mới phản ứng lại, Tần Nhiễm còn đang ở đồn cảnh sát, sự việc còn chưa có kết quả.
Lập tức lại cảm thấy chán nản, liền đứng lại “Tôi đợi kết quả sự việc, lái xe cẩn thận một chút.”
Tần Ngữ theo sát Lâm Cẩm Hiên lên xe.
Đúng lúc, một chiếc xe màu đen từ trong bãi đậu xe đi ra, bên ngoài có thương hiệu Volkswagen, Ninh Tình cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bà làm gì có tâm trạng để quản những chuyện này.
Bà rời mắt đi nơi khác.
Loại xe này Tần Ngữ cũng không quá quan tâm, nhưng lại nhìn thấy bước chân Lâm Cẩm Hiên dừng lại.
“Anh, sao vậy?” Tần Ngữ nghiêng đầu nhìn anh ta.
Lâm Cẩm Hiên nhìn chằm chằm vào biển số xe một lúc, sau đó lại lắc đầu “Không có gì, đi thôi.”
Đó là biển số xe của Kinh Thành, chỉ là bây giờ chuyện của Tần Nhiễm đang đè nặng lên, Lâm Cẩm Hiên cũng không nghĩ nhiều, liền vội vàng quay người lấy xe.
**
Bà Hứa vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Từ khi phó cục trưởng Thẩm tới, bà ấy trở nên yên tâm hơn, hoàn toàn không biết bản thân đã chọc vào nhân vật nào.
Những không nhìn thấy phó cục trưởng Thẩm bây giờ đến cả uống trà, trong lòng cũng thấy áp lực không yên.
Bà Hứa tận dụng cơ hội nói với cục phó Thẩm một số chuyện giữa Tần Nhiễm và Lâm gia.
“Trong chuyện này, Hứa Thận có thể thật sự có sai một chút, công bằng mà nói nó khả năng không có quá nhiều lợi thế.” Phó cục trưởng Thẩm yên tâm một chút lại cúi đầu nói với bà Hứa hai câu “Tôi vừa rồi đã làm giảm nhuệ khí của cô gái đó, hăm dọa bọn họ, cuối cùng lại nói riêng một chuyện, Hứa Thận bị thương rất nghiêm trọng, nhất định sẽ bồi thường không ít.
Bà Hứa gật đầu, từ khi Phan Minh Nguyệt nói chuyện, bà ấy liền biết mọi chuyện không thể làm công khai được.
“Các người muốn bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đều đền.” Ninh Tình nhìn bà Hứa không còn sắc sảo như trước nửa, cân nhắc mở miệng “Bà xem trẻ con buổi tối đều không nên ở cục cảnh sát….”
Ninh Tình bây giờ chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không thể để Tần Nhiễm lưu lại án.
Bà ta cười với vẻ mặt cứng đờ, cũng không dám nói là không được.
Nhìn thấy Ninh Tình quả nhiên bị dọa rồi, bà Hứa và phó cục trưởng Thẩm đều cảm thấy thư giãn, Lâm gia ở Vân Thành cũng coi như là một gia đình khá nổi tiếng, chuyện Ninh Tình là vợ kế, người biết cũng không ít.
Càng rõ ràng hơn, vợ kế của Lâm Kỳ xuất thân từ một gia đình nhỏ, không đủ khả năng tạo ra sóng gió, về phần Tần Nhiễm, một học sinh, bọn họ cũng không quá quan tâm.
“Nếu muốn bồi thường, cứ tuân theo quy tắc……” bà Hứa bản chất xấu tính, nói chuyện đều không để người khác vào mắt.
“Tôi biết.” Ninh Tình nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra ngoài tư vấn luật sư.
Sau khi Ninh Tình ra ngoài, bà Hứa đặt tách trà xuống, lấy khăn giấy lau miệng, cười khẩy “Ánh sáng đom đóm…..”
Chỉ là câu này của bà ta còn chưa nói xong.
Điện thoại của phó cục trưởng Thẩm rung lên, ông ta lấy điện thoại ra nhìn một chút, lại nhìn ngây ngốc “Cục trưởng?”
Bên kia không biết nói cái gì, phó cục trưởng Thẩm lập tức từ ghế nhảy dựng lên, gân xanh nổi đầy trên trán “Vâng, vâng vâng.”
“Đúng!”
“Tôi biết rồi…”
Chỉ mấy câu nói, tinh thần phó cục trưởng Thẩm đã xuống hẳn.
"Thẩm cục, có chuyện gì vậy?” bà Hứa cầm tách trà, uống một hớp rồi hỏi.
Phó cục trưởng Thẩm chỉnh lại quần áo của bản thân, ánh mắt mơ hồ: “Là cục trưởng!”
Ông ta vừa bước ra đến cửa sảnh lớn phòng làm việc, đứng đối diện với một nhóm người.
Cục trưởng còn đang mặc một bộ đồ thể thao, giống như vội vàng đến không kịp thay quần áo.
Người của cục Cảnh sát đều rất quen.
Chỉ là cục trưởng rõ ràng là đi sau người đàn ông trẻ tuổi cách ông một bước, giống như là đi theo người trẻ tuổi.
Người của cục cảnh sát đang ở trong đại sảnh đều đứng dậy, gọi một tiếng “Cục trưởng”
Những người khác cũng nhìn sang, vậy mà lại là cục trưởng?
Ánh mắt lại nhìn sang người bên cạnh ông ta, vậy mà lại để cục trưởng đi sau anh ta một bước, đây rốt cuộc là nhân vật nào?
Ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi đó cụp xuống, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy, đến nơi thì dừng bước chân, cầm điếu thuốc nhìn căn phòng đầy người, cười một tiếng “Vẫn còn khá nhiều người?”
Lại nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy một nữ sinh ở trong góc.
Nữ sinh đó đang cúi đầu, tóc ngắn tạo kiểu nhẹ nhàng, trên tay dường như còn đang cầm điện thoại, không biết đang nghĩ cái gì, một nữ cảnh sát đứng bên cạnh cô ấy.
“Lục thiếu?” Cục trưởng cẩn thận mở miệng.
Lục Chiếu Ảnh quay đầu lại, nhìn sang phương hướng của bà Hứa, rồi lại nhìn những thiếu niên đang ngồi xổm một chỗ trong phòng “Cô là bạn học của Tần Tiểu Nhiễm đúng không, qua đây, tôi đưa cô đi tìm cô ấy.”
Ý thức được điều gì, Lục Chiếu Ảnh thấp giọng.
“Cục trưởng, chuyện này giải quyết kín trước, rồi công khai sau.” Loại chuyện tôm tép này, Lục Chiếu Ảnh bằng miệng cũng có thể giải quyết, thực sự dùng thân phận của bọn họ để giải quyết thì quá thấp kém “Tôi đưa các cô ấy đi trước, luật sư sẽ đến ngay lập tức, hi vọng những chuyện như vậy lần sau sẽ không xuất hiện nửa.”
Cục trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán “Tôi biết rồi, Lục thiếu.”
Anh ta đưa hai người ra khỏi cửa lớn.
Cục trưởng đều làm chuyện lớn hóa nhỏ, căn phòng ban đầu vốn ồn ào, không ai dám lên tiếng.
“Hừ…..” Người trong đại sảnh lúc này mới dám thở mạnh.
Đợi Lục Chiếu Ảnh đưa Phan Minh Nguyệt rời đi, bà Hứa mới phản ứng lại “Thẩm cục, đây….đây là tình hình gì vậy? người vừa rồi là ai?”
Phó cục trưởng Thẩm cũng ngây ngốc mở miệng “Cục trưởng”
Cục trưởng nhìn Lục Chiếu Ảnh rời đi, lúc này mới xoay người, ông ta nhìn phó cục trưởng Thẩm, cuối cùng lắc đầu “Chuyện này có thể giải quyết kín đáo chính là kết quả tốt nhất, nếu vận khí tốt thì có thể giải quyết trong hòa bình.”
“Vậy số tiền bồi thường thiệt hại họ phải trả……” Bà Hứa ban đầu cũng dự định giải quyết kín, không quá quan tâm.
“Còn nghĩ muốn đòi bọn họ bồi thường chi phí thiệt hại? Các người mất hết của cải có thể để bọn họ giải quyết kín chính là vận khí vạn phần quá tốt rồi, người ta dù công hay tư cũng đều tiếp các người! Phó cục trưởng Thẩm, não cậu úng nước sao? Ai cho cậu lá gan, não hỏng rồi, lại chạy đến ngồi lên đầu Sở trưởng Giang, Hả?!”
____________________Phân cách tuyến______________________
Lục Chiếu Ảnh: Tần Tiểu Nhiễm cô ấy yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Cố Tây Trì (ngoáy ngoáy tai): Đợi đã, tôi cảm thấy tai của tôi có vấn đề…. Cậu nói lại thử xem?
Lục Chiếu Ảnh: Là Cao Đại Hoa, Cao Đại Hoa cô ấy yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.