Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 57: Bị Phát Hiện

Nhất Lộ Phiền Hoa

22/07/2024

Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn qua.

Một người đàn ông mặc âu phục màu xám đang mở cửa, hơi nghiêng người qua nhìn rất lịch sự.

Vừa rồi mới từ nhà Phong Lâu Thành đi ra, Lâm Uyển tự nhiên biết bóng lưng này, còn cả góc nghiêng khuôn mặt mờ mờ đó, đây không phải là vị Thị trưởng thì còn là ai?

Phong Lâu Thành chưa đến năm mươi tuổi thì đã leo lên được vị trí ngày hôm nay, làm người khiêm tốn nhưng trong xương tủy vẫn có một loại ý tứ độc đoán.

Nhưng lúc này, tất cả móng vuốt đều bị thu lại.

Làm Lâm Uyển không khỏi tò mò, người có thể để Thị trưởng Vân Thành đi sau nửa bước, làm ra được thái độ này là ai?

“Cháu nói cô ta là Tần Nhiễm?” Ánh mắt chuyển đến trên người nữ sinh đang mặc áo sơ mi ca rô đã vào cửa, Lâm Uyển có chút ngập ngừng.

Nữ sinh đó chỉ có một bóng lưng, không mặc đồng phục, lại bị Phong Lâu Thành che mất nửa người, Lâm Uyển chỉ mới gặp qua Tần Nhiễm một lần đương nhiên sẽ không nhìn ra được.

Bà ta cất son môi đi rồi cười nhẹ, trầm ngâm thu hồi ánh mắt, “Làm sao có thể là cô ta, cháu nhìn nhầm rồi đó, đêm qua cô ta mới ra khỏi đồn cảnh sát, làm sao bây giờ đã có thể gặp Phong thị trưởng rồi.”

Có thể để cho Phong Lâu Thành đi sau nửa bước thay cô ta mở cửa, sẽ là Tần Nhiễm sao?

Đếm hết cả Vân Thành, Lâm Uyển cũng đếm không ra có mấy người có thể để Phong Lâu làm đến bước này.

**

Trong phòng riêng, Tần Nhiễm kéo chiếc ghế ở gần cửa sổ ngồi xuống.

Phong Lâu Thành rót hai tách trà, một tách đưa cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm mở cửa sổ, dưới lầu là một cái hồ nước nhân tạo, cô dựa người vào lưng ghế, tay trái cầm tách trà nhưng cũng không uống chỉ là để xoay nó trong lòng bàn tay.

Phong Lâu Thành nhìn tay phải quấn gạc của cô ấy, lông mày nhíu lại rất chặt, âm thanh rất khẩn trương: “Tay này của cô?”

“Khẩn trương như vậy làm gì, không chết được.” Tần Nhiễm lười biếng dựa người vào lưng ghế, lông mày hơi nhướng lên.

“Càn quấy!” Rất hiếm khi Phong Lâu Thành có thái độ của bậc trưởng bối, “Không có việc gì, cô có biết đôi tay này của cô rất……”

Nghe đến đây, tay Tần Nhiễm chống cằm, nghiêng đầu nhìn ông ta.

Bị Tần Nhiễm nhìn chăm chú, Phong Lâu Thành dừng một chút.

Chuyển chủ đề, chỉ là khuôn mặt ông vẫn đen lại như vậy “Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một lượt.”

“Thật sự không có gì” Tần Nhiễm nhìn lòng bàn tay trái, cười cười vô ý “Tôi đến tìm ông là muốn nói một chút về chuyện của Minh Nguyệt.”

“Minh Nguyệt?” Phong Lâu Thành nhìn tay cô một cái, rồi ép bản thân nhìn đi chỗ khác.

“Các người gặp qua rồi? Vậy con bé sẽ rất vui khi gặp được cô.”



Tần Nhiễm gật đầu rồi nói: “Tối qua chúng tôi gặp Hứa Thận rồi.”

“Anh ta?” Khuôn mặt Phong Lâu Thành sa sầm xuống, tách trà “pèng” một tiếng ở trên bàn, khuôn mặt ấm áp thường ngày khá hung dữ.

Tần Nhiễm vài ba câu kể xong đại khái câu chuyện.

“Đúng là một tên cặn bã!” Khuôn mặt Phong Lâu Thành âm u “Chuyện này cô đừng quản, để tôi giải quyết.”

“Được” Thức ăn rất nhanh đã lên rồi, đều là những món Tần Nhiễm thích ăn, cô ấy vắt chéo chân cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Mặc dù Phong Lâu Thành nghĩ đến chuyện của Phan Minh Nguyệt, nhưng ánh mắt cũng nhìn chằm chằm qua bên này.

Lập tức gọi người đến đem thức ăn đi, “Tay đã bị thương như thế này, còn ăn cay?”

Tần Nhiễm nhìn qua bát canh dưỡng sinh: “….”

Phong Lâu Thành lại gọi người đem tới mấy bát canh dưỡng sinh loãng.

Đối với Tần Nhiễm vô cùng hờ hững, ông ta cúi đầu, nói lí nhí: “Nếu như để….bọn họ biết, cô ở địa bàn của tôi bị thương như thế này, chắc chắn tôi sẽ bị rơi một lớp da.”

Tần Nhiễm mặt không biểu tình chọc chọc đĩa bắp cải xào có mấy hạt kỷ tử.

Nội tâm không hề thay đổi, thậm chí còn muốn cười haha.

**

Lúc đó Hứa Thận còn không biết, bản thân nhất thời xúc động, nghênh đón hai đại lão với thủ đoạn cao minh.

Ông Hứa một đêm đều ở trong bệnh viện, vết thương trên người Hứa Thận rất nhiều, đặc biệt là hai cánh tay, hoàn toàn bị gãy, cho dù hồi phục rồi cũng vẫn ảnh hưởng đến các chi tiết nhỏ.

Ông ta không biết người đánh là ai nhưng đem con trai ông ta đánh thành ra như thế này, ông ta cũng sẽ không có ý định bỏ qua cho đối phương.

Cho đến khi ông ta nói chuyện điện thoại cùng với phó cục trưởng Thẩm, ông ta mới biết đối phương chính là Tần Nhiễm.

“Hôm qua tại sao con không nói với ta đó là Tần Nhiễm?” Ông Hứa gác điện thoại, trong lòng nhảy một cái liền tức giận.

Bà Hứa không ngờ phản ứng của ông ta lại lớn như vậy “ không phải chỉ là trước kia là học sinh của ông thôi sao? Tôi biết ông thích cô ta, nhưng cô ta đánh…..”

“Tôi đã từng nói với bà rồi, đó là do bản thân Hứa Thận đáng đời, bà……” Ông Hứa hít thở một hơi thật sâu.

Ông không nhịn được mà châm một điếu thuốc, cau mày nhìn cảnh sát đang tìm Hứa Thận lấy khẩu cung.

Ông ta không dám tìm Tần Nhiễm, cũng không có mặt mũi để đi.

Mặc dù có quan hệ thầy trò, nhưng mà đi tìm rồi Tần Nhiễm cũng không nhất định sẽ để ý đến ông.

Nghĩ cả nửa ngày, Ông Hứa ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại.



**

Tần Nhiễm gặp xong Phong Lâu Thành thì quay về lớp học.

Lúc trở về, buổi tự học vừa mới kết thúc.

“Chị họ, chị quay về rồi?” Nhìn thấy Tần Nhiễm, ngón tay Mộc Doanh xoắn vào nhau, cúi đầu nhìn tay cô ấy một cái, lo lắng hỏi “Tay chị không sao chứ?”

Buổi sáng hôm nay, Từ lớp mười đến lớp mười hai, ngay cả trên diễn đàn đều bàn tán về chuyện tay Tần Nhiễm bị thương.

Thậm chí còn có người đến căn tin mua rất nhiều socola và đồ ăn vặt khác để nhìn cô ấy.

Trong phòng học, Kiều Thanh đang dựa vào bàn nói chuyện với bạn học thì nhìn thấy Tần Nhiễm, anh ta lập tức đứng dậy gọi cô ấy 1 tiếng.

“Tôi không sao.” Tần Nhiễm nheo mắt “Đừng nói với dì nhỏ, em quay về đi.”

Mộc Doanh “ồ” một tiếng, không đi ngay mà đứng bên cửa sổ, không nhịn được mà nhìn vào trong lớp, nam sinh đẹp trai tươi sáng đang đi về phía bàn Tần Nhiễm, vẻ mặt thấp thỏm không hề kiêu ngạo và bá đạo như người khác mô tả.

Cô ấy không thể không nghĩ đến Kiều Thanh từ trong miêu tả của Lý Ngọc Hàm, là một phú nhị đại danh xứng với thực, trong nhà có mấy cái hầm mỏ.

“Là em họ đó.” Lớp chín thỉnh thoảng có người ra vào.

Đều mỉm cười chào hỏi Mộc Doanh.

Gọi Mộc Doanh là em họ theo Tần Nhiễm.

Khuôn mặt Mộc Doanh đỏ lên, lại nhìn vào cửa sổ thêm lần nửa rồi mới rời khỏi.

Trong lớp, Lâm Tư Nhiên rót nước vào cốc giữ nhiệt của Tần Nhiễm.

“Tiết sau là tiết Sinh học.” Nhìn thấy Tần Nhiễm uống nước xong, cô ấy vặn nắp cốc lại, sách của Tần Nhiễm rất nhiều, cô ấy tìm giúp sách cho Tần Nhiễm.

Có mấy quyển sổ tay, có mấy quyển tài liệu, còn có thêm mấy quyển sách văn hóa nước ngoài, sách không chỉ xếp chồng trên bàn mà trên bệ cửa sổ cũng bày biện mấy quyển.

Lâm Tư Nhiên không dễ dàng gì từ trong chồng sách tìm ra được quyển sách sinh học, rồi kéo nó ra.

Một tờ giấy thuận theo tay cô ấy rơi ra.

Tần Nhiễm ngây ngốc.

Lâm Tư Nhiêm lập tức cúi người nhặt tờ giấy “Nhiễm Nhiễm, tờ giấy này của cậu có còn cần hay…..”

“Sao không nói tiếp?” Kiều Thanh cúi đầu nhìn xem “Không phải là thư tình….”

Chưa nói xong cũng ngây ngốc luôn rồi.

Trên giấy đầy chữ là dáng vẻ tùy tiện, nét bút cũng đầy sự phóng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook