Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 74: Cậu Thích Cậu Ta Như Vậy?
Nhất Lộ Phiền Hoa
16/10/2024
“Vậy cậu đã từng nghĩ nếu như chị của cậu không đảm nhiệm được, cậu ấy sẽ phải đối mặt với điều gì không?” Kiều Thanh dừng lại một chút, anh ta cất USB đứng cạnh mép bàn cười: “Còn nửa, hình như cậu đối với chị của cậu có ác ý rất lớn? Cậu ấy không phải kiểu người sẽ đi tìm người khác kể khổ để tìm kiếm sự giúp đỡ.”
“Làm sao cậu biết chị ấy không phải kiểu người này?” Tần Ngữ nhìn Kiều Thanh cười như không cười “Tớ thấy chị ấy như vậy rất nhiều lần rồi, chị ấy một câu cũng không nói, bộ dạng lại giống như bản thân đã phải chịu tủi thân rất lớn, cậu xem người của lớp các cậu bây giờ có phải đều rất đồng tình với tình huống chị ấy gặp phải, lúc này cậu đem video của Ngô Nghiên công khai, Ngô Nghiên có phải sẽ bị lớp các cậu cô lập? Luận về cao minh không ai có thể qua mặt được chị ấy.”
Kiều Thanh tiếp xúc với Tần Nhiễm lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Tần Nhiễm thực sự lạnh lùng, đánh nhau cũng rất hăng hái.
Đến cả người như Ngụy Tử Hàng cũng có thể thu phục sẽ tỏ ra yếu kém với anh ta sao.”
Tính khí thất thường, lúc vô tình nhìn qua cô ấy, Kiều Thanh đều không dám quá lớn tiếng cũng không thể nào đem chữ “yếu đuối” liên hệ với Tần Nhiễm được.
Luôn cảm thấy Tần Nhiễm có chút thần bí khó dò, không biết hoàn cảnh như thế nào mới có thể bồi dưỡng nên được tính cách này.
“Bạn bè tớ kết giao, tớ khẳng định là đã biết rõ phẩm chất của cậu ấy. Tần Ngữ, tớ không cần cậu dạy tớ, tớ không ngốc, tớ tự có phán đoán của mình.” Kiều Thanh cười chế nhạo, đá chiếc ghế cạnh chân ra xa tìm một lối thoát, anh ta sờ tóc mình “Từ Thiếu, tớ đến nhà ăn.”
Tần Ngữ cân nhắc lời nói của Kiều Thanh.
Vô cùng uất ức phát hiện Kiều Thanh đã đứng về phía Tần Nhiễm, thái độ kiên định không bị ảnh hưởng, anh ta đối với Tần Nhiễm thực sự không có chút nghi ngờ nào.
Tần Ngữ đứng yên tại chỗ, cảm thấy ánh mắt của hai nam sinh khác vẫn đang trên người mình, cô ta không khỏi mím môi, không ngờ rằng Kiều Thanh thực sự không để lại cho cô ta chút mặt mũi nào.
Ánh mắt cô ta khẽ run “Kiều Thanh, chúng ta quen nhau hai năm cũng không bằng cậu quen biết chị ấy một tháng sao?”
“Ít nhất cậu ấy sẽ không đâm chọc, gây xích mích trước mặt tôi.” Bước chân Kiều Thanh hơi dừng lại, nghiêng đầu nói một câu.
Tần Ngữ nghiến răng có chút không thể tưởng tượng được nhìn theo bóng lưng của Kiều Thanh.
Thủ đoạn của Tần Nhiễm thực sự quá cao minh.
Không nói không động, Lâm Cẩm Hiên, Kiều Thanh đều bị cô ta thu phục rồi.
Tần Ngữ hít một hơi thật sâu nhìn theo hướng đi của Kiều Thanh, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng nhưng rất nhanh lại che đi.
“Từ thiếu, chuyện này Kiều Thanh không nghe tớ giải thích, cậu……” Tần Ngữ thở dài, cô ta mím môi, âm thanh hơi thấp.
Từ Diệu Quang đang lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô ta “Cậu muốn tớ đi cầu tình với Kiều Thanh sao, nhưng Ngô Nghiên lần này thực sự đã phạm phải một sai lầm lớn.”
“Tớ biết Ngô Nghiên có sai, nhưng cậu ấy là bạn của tớ, tớ còn không quản thì cậu ấy thực sự bị hủy hoại rồi.” Tần Ngữ cúi mặt thở dài “Loại chuyện này rốt cuộc cũng không gây ra quá nhiều tổn thất, đều là học sinh, không nhất thiết phải tàn nhẫn với Ngô Nghiên như vậy.”
Từ Diệu Quang quay người, trên mặt vẫn như cũ không dính khói lửa nhân gian, cũng không mở miệng.
“Hai chúng ta quen biết nhau hai năm nay, tớ chưa từng cầu xin cậu bất cứ chuyện gì, lần này, coi như tớ xin cậu có được không?” Tần Ngữ nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng.
**
Nhà ăn.
Kiều Thanh đang ăn cơm cùng mấy anh em của lớp số 9.
“Tần Ngữ không đi theo sao?” Mấy người Kiều Thanh đã lấy thức ăn ở căn tin cho Từ Diệu Quang, liếc nhìn phía sau Từ Diệu Quang, Kiều Thanh đặt chân lên ghế đá phía đối diện, cười lạnh.
“Cậu ấy đi luyện đàn violin rồi, tôi có việc tìm cậu.” Từ Diệu Quang ngồi xuống bên trái Kiều Thanh, cầm lấy đôi đũa đặt bên cạnh bát.
Kiều Thanh gật đầu, biểu thị đã hiểu “Sau khi cậu tìm tớ còn muốn đến xem cậu ta luyện đàn phải không?”
Chơi với Từ Diệu Quang lâu như vậy rồi nên cũng vô cùng hiểu rõ Từ Diệu Quang rất thích kéo đàn violin mà Tần Ngữ lại kéo đàn đặc biệt tốt.
Lúc trước Kiều Thanh cũng thường đi nghe với Từ Diệu Quang.
Chỉ là hiện tại Kiều Thanh không quá gần gũi với Tần Ngữ nửa, rất ít khi đi xem cô ta luyện đàn.
“Ừ” Từ Diệu Quang gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ăn xong mới nói “Chuyện của Ngô Nghiên, dạy dỗ cậu ta một chút là được rồi, video đừng công bố ra ngoài.”
Tay Kiều Thanh ngưng động.
Anh ta khó chịu đặt mạnh đôi đũa xuống đất, tay chống lên bàn “Không phải chứ, Từ thiếu, Tần Ngữ cầu xin cậu sao?”
“Ừ” Từ Diệu Quang không phủ nhận.
“++!” Tay Kiều Thanh nắm chặt thành nắm đấm, nện xuống bàn.
Cái thìa nằm sát mép bàn rung động rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Mấy học sinh xung quanh ở các bàn đều lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không dám chọc vào tổ ong vò vẻ Kiều Thanh.
Từ Diệu Quang vẫn rất bình tĩnh, tùy ý cầm đũa “Coi như tớ nợ cậu một ân tình.”
“Từ thiếu, tớ biết cậu rất thích Tần Ngữ, nhưng cậu có nhất thiết phải vì cậu ta mà làm đến bước này không?” Kiều Thanh vô cùng bực bội, anh ta dựa lưng vào ghế.
“Cậu ấy đàn thực sự rất tốt.” Từ Diệu Quang nhớ lại bài hát ngày hôm đó ở dưới tòa nhà Nghệ thuật nghe được. Sau đó anh ta tra CCTV nhưng hiển nhiên người kéo đàn hôm đó đã tránh được tất cả các camera.
Nếu không phải anh ta theo chủ nghĩa duy vật thì có lẽ đã tin đó không phải là người rồi.
Nhưng anh ta cũng biết rất rõ, người kéo đàn violin hôm đó không phải là Tần Ngữ.
“Tớ đã nghe cậu ấy đàn hai năm, đây là lần đầu cậu ấy cầu xin tớ” Từ Diệu Quang nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Kiều Thanh “Cho nên cậu có đồng ý không?”
Kiều Thanh cuộn chặt tay sau đó lại buông tay, có chút bất lực.
Cuối cùng thở dài “Từ thiếu, cậu nói xem tớ dám không nghe cậu sao?”
Nhưng thỏa hiệp rồi, Kiều Thanh vẫn nhịn không được mà ấm ức “Từ thiếu, cậu định làm gì? Cậu cứ thích cậu ta như vậy? Tần Tiểu Nhiễm ngoại trừ không biết đàn thôi còn lại đáng yêu hơn cậu ta nhiều.”
“Cậu ấy rất hấp dẫn.” Từ Diệu Quang khựng lại liếc Kiều Thanh.
“Xùy___” Kiều Thanh cười “Coi như tớ nhìn ra rồi, nếu cậu nói với cậu ấy cậu từ Kinh Thành…..cậu ấy còn không bám theo cậu sao?.”
Rõ ràng là tiểu thiếu gia nhà họ Từ, đến Vân Thành sống ở ký túc xá, ăn cơm căn tin, mặc đồ vỉa hè.
Từ Diệu Quang không để ý cậu ta.
Chỉ là Kiều Thanh không hiểu, chuyện mà đến cả cậu ta cũng nhìn ra, tại sao Từ Diệu Quang lại không có động tĩnh gì còn chiếu cố Tần Ngữ như vậy.
Cậu ấy là thích người biết kéo đàn violin sao?
Kiều Thanh hơi tức giận.
Sở thích cái gì chứ.
Buổi tối Kiều Thanh không đến lớp tự học cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp Tần Nhiễm, về trốn ở trong nhà lấy điện thoại xem ảnh đại diện của Tần Nhiễm cả đêm, cuối cùng gửi đi một câu ______
{ Tần Nhiễm, cường quyền ép buộc, tớ xin lỗi cậu! Nhưng tớ nhất định sẽ thay cậu dạy dỗ cho Ngô Nghiên một bài học}
**
Ngày hôm sau
Sáng sớm Tần Ngữ đã đến tìm Ngô Nghiên rồi kể lại mọi việc.
“Ngữ nhi, cảm ơn cậu!” Ngô Nghiên không ngờ Tần Ngữ vì mình lại làm nhiều chuyện như vậy, cô ta kích động nắm lấy tay Tần Ngữ “Từ thiếu quả nhiên vẫn rất bao che cho cậu!”
Ngô Nghiên vẫn còn nhớ những quy định bất thành văn của trường, ở trong trường nhất định phải tìm được một người không được phép gây sự chính là Tần Ngữ.
Bởi vì Từ thiếu bao che cô ta.
“Đều là bạn, tớ sao có thể không giúp cậu.” Tần Ngữ cười nhe “Sắp vào học rồi, cậu mau về lớp đi.”
Ngô Nghiên vô cùng biết ơn nhìn cô ta.
Trở về lớp số 9.
Cô ta ngồi vào chỗ của mình lấy sách ngữ văn đọc bài, cúi mặt nhìn về phương hướng của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm đang dựa vào tường mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Kiều Thanh gửi vào 3 tiếng trước.
Cô nheo mắt sau đó quay người nhìn Kiều Thanh.
Cậu ta đang nằm sấp lên bàn ngủ bù, đầu vùi vào trong vòng tay.
Buổi đọc sách buổi sáng tan học, Ngô Nghiên đi đến trước bàn Tần Nhiễm thấp giọng mở miệng: “Tần Nhiễm, cậu không ngờ phải không, căn bản không cần cậu nói, cậu cho rằng…..không có Kiều Thanh bao che cho cậu, ở cái trường này cậu thì tính là thứ gì?”
Hôm qua cô ta cầu xin Tần Nhiễm như vậy, Tần Nhiễm vẫn không đáp ứng cô ta, Ngô Nghiên ghét càng thêm ghét.
Nghe thấy lời Ngô Nghiên, đầu óc Tần Nhiễm quay cuồng.
Đại khái đã hiểu lời nói kia của Kiều Thanh có nghĩa là gì.
Tần Nhiễm bắt chéo chân lấy ra cuốn vở bài tập, tâm trạng vô cùng tốt mà nhìn Ngô Nghiên “Ai nói với cậu tôi cần người khác bao che?”
Ngô Nghiên nhìn thấy cô ấy một chút cũng không tức giận, mà còn cười.
Không khỏi có chút choáng váng.
Chuyện này không giống với dự tính.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Tư Nhiên đang ngồi ở chỗ của mình xem điện thoại với Hạ Phi thì đột nhiên nhìn thấy cái gì choáng váng một lúc, đột nhiên bật dậy tức giận tấn công Ngô Nghiên: “Ngô Nghiên, tại sao cậu lại làm vứt bài thuyết trình của Nhiễm Nhiễm?!”
“Làm sao cậu biết chị ấy không phải kiểu người này?” Tần Ngữ nhìn Kiều Thanh cười như không cười “Tớ thấy chị ấy như vậy rất nhiều lần rồi, chị ấy một câu cũng không nói, bộ dạng lại giống như bản thân đã phải chịu tủi thân rất lớn, cậu xem người của lớp các cậu bây giờ có phải đều rất đồng tình với tình huống chị ấy gặp phải, lúc này cậu đem video của Ngô Nghiên công khai, Ngô Nghiên có phải sẽ bị lớp các cậu cô lập? Luận về cao minh không ai có thể qua mặt được chị ấy.”
Kiều Thanh tiếp xúc với Tần Nhiễm lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
Tần Nhiễm thực sự lạnh lùng, đánh nhau cũng rất hăng hái.
Đến cả người như Ngụy Tử Hàng cũng có thể thu phục sẽ tỏ ra yếu kém với anh ta sao.”
Tính khí thất thường, lúc vô tình nhìn qua cô ấy, Kiều Thanh đều không dám quá lớn tiếng cũng không thể nào đem chữ “yếu đuối” liên hệ với Tần Nhiễm được.
Luôn cảm thấy Tần Nhiễm có chút thần bí khó dò, không biết hoàn cảnh như thế nào mới có thể bồi dưỡng nên được tính cách này.
“Bạn bè tớ kết giao, tớ khẳng định là đã biết rõ phẩm chất của cậu ấy. Tần Ngữ, tớ không cần cậu dạy tớ, tớ không ngốc, tớ tự có phán đoán của mình.” Kiều Thanh cười chế nhạo, đá chiếc ghế cạnh chân ra xa tìm một lối thoát, anh ta sờ tóc mình “Từ Thiếu, tớ đến nhà ăn.”
Tần Ngữ cân nhắc lời nói của Kiều Thanh.
Vô cùng uất ức phát hiện Kiều Thanh đã đứng về phía Tần Nhiễm, thái độ kiên định không bị ảnh hưởng, anh ta đối với Tần Nhiễm thực sự không có chút nghi ngờ nào.
Tần Ngữ đứng yên tại chỗ, cảm thấy ánh mắt của hai nam sinh khác vẫn đang trên người mình, cô ta không khỏi mím môi, không ngờ rằng Kiều Thanh thực sự không để lại cho cô ta chút mặt mũi nào.
Ánh mắt cô ta khẽ run “Kiều Thanh, chúng ta quen nhau hai năm cũng không bằng cậu quen biết chị ấy một tháng sao?”
“Ít nhất cậu ấy sẽ không đâm chọc, gây xích mích trước mặt tôi.” Bước chân Kiều Thanh hơi dừng lại, nghiêng đầu nói một câu.
Tần Ngữ nghiến răng có chút không thể tưởng tượng được nhìn theo bóng lưng của Kiều Thanh.
Thủ đoạn của Tần Nhiễm thực sự quá cao minh.
Không nói không động, Lâm Cẩm Hiên, Kiều Thanh đều bị cô ta thu phục rồi.
Tần Ngữ hít một hơi thật sâu nhìn theo hướng đi của Kiều Thanh, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng nhưng rất nhanh lại che đi.
“Từ thiếu, chuyện này Kiều Thanh không nghe tớ giải thích, cậu……” Tần Ngữ thở dài, cô ta mím môi, âm thanh hơi thấp.
Từ Diệu Quang đang lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô ta “Cậu muốn tớ đi cầu tình với Kiều Thanh sao, nhưng Ngô Nghiên lần này thực sự đã phạm phải một sai lầm lớn.”
“Tớ biết Ngô Nghiên có sai, nhưng cậu ấy là bạn của tớ, tớ còn không quản thì cậu ấy thực sự bị hủy hoại rồi.” Tần Ngữ cúi mặt thở dài “Loại chuyện này rốt cuộc cũng không gây ra quá nhiều tổn thất, đều là học sinh, không nhất thiết phải tàn nhẫn với Ngô Nghiên như vậy.”
Từ Diệu Quang quay người, trên mặt vẫn như cũ không dính khói lửa nhân gian, cũng không mở miệng.
“Hai chúng ta quen biết nhau hai năm nay, tớ chưa từng cầu xin cậu bất cứ chuyện gì, lần này, coi như tớ xin cậu có được không?” Tần Ngữ nghiêng đầu, cười nhẹ nhàng.
**
Nhà ăn.
Kiều Thanh đang ăn cơm cùng mấy anh em của lớp số 9.
“Tần Ngữ không đi theo sao?” Mấy người Kiều Thanh đã lấy thức ăn ở căn tin cho Từ Diệu Quang, liếc nhìn phía sau Từ Diệu Quang, Kiều Thanh đặt chân lên ghế đá phía đối diện, cười lạnh.
“Cậu ấy đi luyện đàn violin rồi, tôi có việc tìm cậu.” Từ Diệu Quang ngồi xuống bên trái Kiều Thanh, cầm lấy đôi đũa đặt bên cạnh bát.
Kiều Thanh gật đầu, biểu thị đã hiểu “Sau khi cậu tìm tớ còn muốn đến xem cậu ta luyện đàn phải không?”
Chơi với Từ Diệu Quang lâu như vậy rồi nên cũng vô cùng hiểu rõ Từ Diệu Quang rất thích kéo đàn violin mà Tần Ngữ lại kéo đàn đặc biệt tốt.
Lúc trước Kiều Thanh cũng thường đi nghe với Từ Diệu Quang.
Chỉ là hiện tại Kiều Thanh không quá gần gũi với Tần Ngữ nửa, rất ít khi đi xem cô ta luyện đàn.
“Ừ” Từ Diệu Quang gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, ăn xong mới nói “Chuyện của Ngô Nghiên, dạy dỗ cậu ta một chút là được rồi, video đừng công bố ra ngoài.”
Tay Kiều Thanh ngưng động.
Anh ta khó chịu đặt mạnh đôi đũa xuống đất, tay chống lên bàn “Không phải chứ, Từ thiếu, Tần Ngữ cầu xin cậu sao?”
“Ừ” Từ Diệu Quang không phủ nhận.
“++!” Tay Kiều Thanh nắm chặt thành nắm đấm, nện xuống bàn.
Cái thìa nằm sát mép bàn rung động rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Mấy học sinh xung quanh ở các bàn đều lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không dám chọc vào tổ ong vò vẻ Kiều Thanh.
Từ Diệu Quang vẫn rất bình tĩnh, tùy ý cầm đũa “Coi như tớ nợ cậu một ân tình.”
“Từ thiếu, tớ biết cậu rất thích Tần Ngữ, nhưng cậu có nhất thiết phải vì cậu ta mà làm đến bước này không?” Kiều Thanh vô cùng bực bội, anh ta dựa lưng vào ghế.
“Cậu ấy đàn thực sự rất tốt.” Từ Diệu Quang nhớ lại bài hát ngày hôm đó ở dưới tòa nhà Nghệ thuật nghe được. Sau đó anh ta tra CCTV nhưng hiển nhiên người kéo đàn hôm đó đã tránh được tất cả các camera.
Nếu không phải anh ta theo chủ nghĩa duy vật thì có lẽ đã tin đó không phải là người rồi.
Nhưng anh ta cũng biết rất rõ, người kéo đàn violin hôm đó không phải là Tần Ngữ.
“Tớ đã nghe cậu ấy đàn hai năm, đây là lần đầu cậu ấy cầu xin tớ” Từ Diệu Quang nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Kiều Thanh “Cho nên cậu có đồng ý không?”
Kiều Thanh cuộn chặt tay sau đó lại buông tay, có chút bất lực.
Cuối cùng thở dài “Từ thiếu, cậu nói xem tớ dám không nghe cậu sao?”
Nhưng thỏa hiệp rồi, Kiều Thanh vẫn nhịn không được mà ấm ức “Từ thiếu, cậu định làm gì? Cậu cứ thích cậu ta như vậy? Tần Tiểu Nhiễm ngoại trừ không biết đàn thôi còn lại đáng yêu hơn cậu ta nhiều.”
“Cậu ấy rất hấp dẫn.” Từ Diệu Quang khựng lại liếc Kiều Thanh.
“Xùy___” Kiều Thanh cười “Coi như tớ nhìn ra rồi, nếu cậu nói với cậu ấy cậu từ Kinh Thành…..cậu ấy còn không bám theo cậu sao?.”
Rõ ràng là tiểu thiếu gia nhà họ Từ, đến Vân Thành sống ở ký túc xá, ăn cơm căn tin, mặc đồ vỉa hè.
Từ Diệu Quang không để ý cậu ta.
Chỉ là Kiều Thanh không hiểu, chuyện mà đến cả cậu ta cũng nhìn ra, tại sao Từ Diệu Quang lại không có động tĩnh gì còn chiếu cố Tần Ngữ như vậy.
Cậu ấy là thích người biết kéo đàn violin sao?
Kiều Thanh hơi tức giận.
Sở thích cái gì chứ.
Buổi tối Kiều Thanh không đến lớp tự học cảm thấy không có mặt mũi nào để gặp Tần Nhiễm, về trốn ở trong nhà lấy điện thoại xem ảnh đại diện của Tần Nhiễm cả đêm, cuối cùng gửi đi một câu ______
{ Tần Nhiễm, cường quyền ép buộc, tớ xin lỗi cậu! Nhưng tớ nhất định sẽ thay cậu dạy dỗ cho Ngô Nghiên một bài học}
**
Ngày hôm sau
Sáng sớm Tần Ngữ đã đến tìm Ngô Nghiên rồi kể lại mọi việc.
“Ngữ nhi, cảm ơn cậu!” Ngô Nghiên không ngờ Tần Ngữ vì mình lại làm nhiều chuyện như vậy, cô ta kích động nắm lấy tay Tần Ngữ “Từ thiếu quả nhiên vẫn rất bao che cho cậu!”
Ngô Nghiên vẫn còn nhớ những quy định bất thành văn của trường, ở trong trường nhất định phải tìm được một người không được phép gây sự chính là Tần Ngữ.
Bởi vì Từ thiếu bao che cô ta.
“Đều là bạn, tớ sao có thể không giúp cậu.” Tần Ngữ cười nhe “Sắp vào học rồi, cậu mau về lớp đi.”
Ngô Nghiên vô cùng biết ơn nhìn cô ta.
Trở về lớp số 9.
Cô ta ngồi vào chỗ của mình lấy sách ngữ văn đọc bài, cúi mặt nhìn về phương hướng của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm đang dựa vào tường mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Kiều Thanh gửi vào 3 tiếng trước.
Cô nheo mắt sau đó quay người nhìn Kiều Thanh.
Cậu ta đang nằm sấp lên bàn ngủ bù, đầu vùi vào trong vòng tay.
Buổi đọc sách buổi sáng tan học, Ngô Nghiên đi đến trước bàn Tần Nhiễm thấp giọng mở miệng: “Tần Nhiễm, cậu không ngờ phải không, căn bản không cần cậu nói, cậu cho rằng…..không có Kiều Thanh bao che cho cậu, ở cái trường này cậu thì tính là thứ gì?”
Hôm qua cô ta cầu xin Tần Nhiễm như vậy, Tần Nhiễm vẫn không đáp ứng cô ta, Ngô Nghiên ghét càng thêm ghét.
Nghe thấy lời Ngô Nghiên, đầu óc Tần Nhiễm quay cuồng.
Đại khái đã hiểu lời nói kia của Kiều Thanh có nghĩa là gì.
Tần Nhiễm bắt chéo chân lấy ra cuốn vở bài tập, tâm trạng vô cùng tốt mà nhìn Ngô Nghiên “Ai nói với cậu tôi cần người khác bao che?”
Ngô Nghiên nhìn thấy cô ấy một chút cũng không tức giận, mà còn cười.
Không khỏi có chút choáng váng.
Chuyện này không giống với dự tính.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Tư Nhiên đang ngồi ở chỗ của mình xem điện thoại với Hạ Phi thì đột nhiên nhìn thấy cái gì choáng váng một lúc, đột nhiên bật dậy tức giận tấn công Ngô Nghiên: “Ngô Nghiên, tại sao cậu lại làm vứt bài thuyết trình của Nhiễm Nhiễm?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.