Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi
Chương 59: Đánh Vào Mặt Lần Thứ 2
Nhất Lộ Phiền Hoa
22/07/2024
Đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
Cô kéo đàn violin thật sự rất tốt, là học sinh ông ấy tâm đắc nhất.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy.
“Mẹ, con về rồi” Một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Hứa.
Tài xế mở cửa, Tần Ngữ ôm một chồng sách đi vào, nhìn thấy Ninh Tình và ông Hứa đang ngồi ở chòi nghỉ bên trái, quay người nói “Mẹ, mẹ có bạn đến chơi hả?”
Tần Ngữ chưa từng gặp qua ông Hứa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cũng không tìm được người này ở trong ký ức.
Chắc là không có quan hệ gì với Lâm gia.
Bằng không chắc chắn cũng sẽ là Lâm Uyển ra mặt tiếp đãi.
Tần Ngữ lặng im nhìn thẻ ngân hàng trên tay Ninh Tình, vô cùng thông minh đoán được là ai: “Vị này là….bố của Hứa Thận phải không ạ?”
Trong nhà, Lâm Uyển uống được nửa tách trà, cũng chỉnh lại khăn choàng của mình, thần thái ung dung, bước chân từ từ đi ra bên ngoài.
Những người làm khác không dám ngẩng đầu, nhưng cũng vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên này.
Ninh Tình có thể cảm thấy được những ánh mắt liếc nhìn mình khác nhau của người làm.
Từ hôm qua đến bây giờ, sự việc Tần Nhiễm đánh nhau bị cảnh sát tạm giam, người của Lâm gia vì Tần Nhiễm bôn ba khắp nơi đều đã lan truyền đến Lâm gia.
Bà ta dùng mười hai năm mới xây dựng được hình ảnh phu nhân hào môn, nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi này dường như đã trở thành trò cười.
“Hứa tiên sinh, chuyện này làm lớn lên thì đối với ai cũng không dễ nhìn, nếu có thể giải quyết riêng tư là tốt nhất, đối với danh tiếng hai nhà cũng tốt.” Lâm Uyển nói nhẹ nhàng.
Lâm Uyển không có ý định tính toán giúp con gái của Ninh Tình, cũng không có ý định tiêu tốn thời gian cho những chuyện nhỏ nhặt này.
Bà ta không biết Lâm Kỳ, Lâm Cẩm Hiên hai người này vì sao muốn bảo vệ Tần Nhiễm, cô con gái riêng ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì không có gì này. Nhưng mà Lâm Cẩm Hiên đã đến chỗ bà ta cầu tình rồi, bà ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Chú Hứa, chị gái không dễ gì mới có cơ hội đến học ở Nhất Trung, chị ấy đã chậm trễ mất một năm học rồi, không thể lại nghỉ học lần nửa.” Tần Ngữ đem sách đưa cho người làm mang vào.
Cô ta không thích Tần Nhiễm, nhưng càng không thích có một chị gái từng ngồi tù.
“Tôi cũng muốn giải quyết riêng tư” Ông Hứa lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, khó khăn mở miệng “Chuyện này là lỗi của con trai tôi, bảo Nhiễm Nhiễm nể tình tôi đã từng dạy con bé, nói với Cục trưởng một tiếng, đừng truy cứu trách nhiệm con trai tôi nửa, con bé chắc chắn sẽ không chịu gặp tôi, cho nên Lâm phu nhân, mọi người giúp tôi đưa chi phiếu này cho con bé giúp tôi, được không?”
Nói đến đây, ông ta cúi đầu hổ thẹn, “Đây là một trăm vạn tiền bồi thường, nghe nói Nhiễm Nhiễm bị thương ở tay, tay con bé…..”
Nhưng ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra cả a.
Nghe đến đây, trên sân đột nhiên không có lấy một âm thanh, ngay cả Ninh Tình cũng không có phản ứng.
Tần Ngữ sửng sốt nhìn ông Hứa.
Chuyện này sao đột nhiên lại đảo ngược lớn như vậy?
Ông Hứa đưa chi phiếu cho Ninh Tình rồi quay người rời đi.
Lâm Uyển nheo mắt nhìn theo bóng lưng của ông Hứa, rồi lại nhìn Ninh Tình ngồi ngây ngốc ở đó, âm thanh đặc biệt rõ ràng: “Con gái cô quen biết Cục trưởng?”
Ninh Tình cũng chấn kinh ở đó.
Mãi lúc lâu sau mới có phản ứng, cho nên trong chuyện này Tần Nhiễm căn bản chưa từng sai?
Từ lúc mọi chuyện bắt đầu, bà ta đều theo bản năng mà chì chiết cô ấy, không nghe cô giải thích, thậm chí còn không biết tay cô bị thương.
Bà lặng nhìn tấm chi phiếu một trăm vạn trong tay, trong lòng Ninh Tình có chút run sợ, ngay cả ông Hứa cũng biết tay con bé bị thương, một người mẹ như bà lại là người biết sau cùng……
Tần Ngữ nhìn thấy cảnh này, ngón tay đâm chặt vào lòng bàn tay, mở miệng hơi lộn xộn: “Cô nhỏ, tối qua cháu đã sửa lại bài nhạc lần nửa, cô nghe xem thầy Ngụy liệu có thích hay không?”
Lâm Uyển ở lại Lâm gia lâu như vậy, cũng chính là vì tự mình xem Tần Ngữ kéo đàn violin.
Chuyện này đối với bà ta mà nói chính là việc ưu tiên hàng đầu.
**
Tiết tự học buổi tối.
Tần Nhiễm nghiêng người dựa vào tường, đem cuốn sổ ghi chú ném lên bàn Lâm Tư Nhiên, trong miệng ngậm một viên kẹo, khuôn mặt thờ ơ.
“Đây là cái gì?” Lâm Tư Nhiên lật mở cuốn sổ ghi chú, đây là một cuốn sổ ghi chú ôn tập vật lý, cô ấy nhỏ giọng nói.
Mở trang đầu tiên, trang bìa trong là ba chữ viết thảo.
Cô nhận biết được một chữ “Tống”, một chữ “Luật”.
Mí mắt Tần Nhiễm rũ xuống, có thể là vì tay đang có vấn đề nên có chút mệt mỏi, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Người khác đưa cho tôi cuốn sổ ghi chép ôn tập, cậu xem nhiều một chút.”
“Ồ” Lâm Tư Nhiên gật đầu.
Cô ấy lật giở mấy trang, nhận lấy ý tốt của Tần Nhiễm nhưng cũng không quá để ý.
Liền đặt sang một bên.
Tần Nhiễm để điện thoại di động lên bàn, vừa suy nghĩ, vừa lật giở từng trang sách “Âm thanh va chạm” trong tay, khuôn mặt khá khô khan, đem viên kẹo trong miệng cắn nát.
Lâm Tư Nhiên giúp vô ấy mở nắp cốc, rồi lại rót nước vào trong đó.
“Nhiễm Nhiễm, điện thoại của cậu reo.” Cô ấy chỉ vào điện thoại di động đang reo không ngừng của Tần Nhiễm.
“Mặc kệ nó.” Tần Nhiễm không ngẩng đầu, mở nửa con mắt, giọng nói uể oải.
Người gọi điện thoại là Ninh Tình, cô ấy cũng lười tiếp.
Buổi tự học kết thúc.
Tần Nhiễm không trở về ký túc xá cùng với Lâm Tư Nhiên, cô ấy hơi ngiêng đầu, hắng giọng: “Tôi đi mua một ít đồ dùng.”
“Cần tớ giúp không?” Lâm Tư Nhiên nhìn tay của cô.
“Không cần.” Tần nhiễn đi về hướng cổng trường, quay lưng vẫy tay với Lâm Tư Nhiên, cười nhẹ “Lập tức quay về.”
Học sinh ở ký túc xá học lớp tự học rất nhiều, học sinh ngoại trú cũng đến lớp tự học buổi tối, nhưng mà ít hơn.
Bên ngoài trường học nghe có vẻ vắng vẻ, lại tối.
Tần Ngữ ban đầu định ở nhà luyện đàn violin, nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện của Tần Nhiễm lại không thể bình tĩnh, kéo đàn cũng đứt quãng, sợ bị Lâm Uyển nghe thấy liền mượn cớ đến trường.
Cô ta luôn cảm thấy Tần Nhiễm có chút không nằm trong sự kiểm soát của mình.
“Cô chủ.” Tài xế Lâm gia mở cửa xe bảo Tần Ngữ lên xe.
Tần Ngữ gật đầu, vừa mới lên xe ánh mắt liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Cô ra hiệu cho tài xế đợi một lát rồi đi về phía con hẻm nhỏ trong khu nhà ở của trường.
Trong con hẻm không có ánh đèn.
Chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt từ ngã tư đường.
Tần Ngữ trốn ở góc ngã tư, cẩn thận thò đầu vào, nhìn thấy một chiếc xe màu đen ở cuối con hẻm nhỏ, là một chiếc Mercedes-Benz.
Tần Nhiễm đứng bên cạnh cửa xe.
Bên cạnh cô ấy, là một người đàn ông, bởi vì quay lưng lại với Tần Ngữ nên Tần Ngữ không nhìn thấy mặt ông ta, nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy không còn trẻ nửa, thân hình đó còn có góc nghiêng khuôn mặt thấp thoáng có chút quen thuộc.
Tần Ngữ kinh ngạc.
Cô kéo đàn violin thật sự rất tốt, là học sinh ông ấy tâm đắc nhất.
Trước đây là như vậy, bây giờ cũng như vậy.
“Mẹ, con về rồi” Một giọng nói trong trẻo từ bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Hứa.
Tài xế mở cửa, Tần Ngữ ôm một chồng sách đi vào, nhìn thấy Ninh Tình và ông Hứa đang ngồi ở chòi nghỉ bên trái, quay người nói “Mẹ, mẹ có bạn đến chơi hả?”
Tần Ngữ chưa từng gặp qua ông Hứa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cũng không tìm được người này ở trong ký ức.
Chắc là không có quan hệ gì với Lâm gia.
Bằng không chắc chắn cũng sẽ là Lâm Uyển ra mặt tiếp đãi.
Tần Ngữ lặng im nhìn thẻ ngân hàng trên tay Ninh Tình, vô cùng thông minh đoán được là ai: “Vị này là….bố của Hứa Thận phải không ạ?”
Trong nhà, Lâm Uyển uống được nửa tách trà, cũng chỉnh lại khăn choàng của mình, thần thái ung dung, bước chân từ từ đi ra bên ngoài.
Những người làm khác không dám ngẩng đầu, nhưng cũng vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên này.
Ninh Tình có thể cảm thấy được những ánh mắt liếc nhìn mình khác nhau của người làm.
Từ hôm qua đến bây giờ, sự việc Tần Nhiễm đánh nhau bị cảnh sát tạm giam, người của Lâm gia vì Tần Nhiễm bôn ba khắp nơi đều đã lan truyền đến Lâm gia.
Bà ta dùng mười hai năm mới xây dựng được hình ảnh phu nhân hào môn, nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi này dường như đã trở thành trò cười.
“Hứa tiên sinh, chuyện này làm lớn lên thì đối với ai cũng không dễ nhìn, nếu có thể giải quyết riêng tư là tốt nhất, đối với danh tiếng hai nhà cũng tốt.” Lâm Uyển nói nhẹ nhàng.
Lâm Uyển không có ý định tính toán giúp con gái của Ninh Tình, cũng không có ý định tiêu tốn thời gian cho những chuyện nhỏ nhặt này.
Bà ta không biết Lâm Kỳ, Lâm Cẩm Hiên hai người này vì sao muốn bảo vệ Tần Nhiễm, cô con gái riêng ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì không có gì này. Nhưng mà Lâm Cẩm Hiên đã đến chỗ bà ta cầu tình rồi, bà ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Chú Hứa, chị gái không dễ gì mới có cơ hội đến học ở Nhất Trung, chị ấy đã chậm trễ mất một năm học rồi, không thể lại nghỉ học lần nửa.” Tần Ngữ đem sách đưa cho người làm mang vào.
Cô ta không thích Tần Nhiễm, nhưng càng không thích có một chị gái từng ngồi tù.
“Tôi cũng muốn giải quyết riêng tư” Ông Hứa lấy trong túi ra một tấm chi phiếu, khó khăn mở miệng “Chuyện này là lỗi của con trai tôi, bảo Nhiễm Nhiễm nể tình tôi đã từng dạy con bé, nói với Cục trưởng một tiếng, đừng truy cứu trách nhiệm con trai tôi nửa, con bé chắc chắn sẽ không chịu gặp tôi, cho nên Lâm phu nhân, mọi người giúp tôi đưa chi phiếu này cho con bé giúp tôi, được không?”
Nói đến đây, ông ta cúi đầu hổ thẹn, “Đây là một trăm vạn tiền bồi thường, nghe nói Nhiễm Nhiễm bị thương ở tay, tay con bé…..”
Nhưng ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra cả a.
Nghe đến đây, trên sân đột nhiên không có lấy một âm thanh, ngay cả Ninh Tình cũng không có phản ứng.
Tần Ngữ sửng sốt nhìn ông Hứa.
Chuyện này sao đột nhiên lại đảo ngược lớn như vậy?
Ông Hứa đưa chi phiếu cho Ninh Tình rồi quay người rời đi.
Lâm Uyển nheo mắt nhìn theo bóng lưng của ông Hứa, rồi lại nhìn Ninh Tình ngồi ngây ngốc ở đó, âm thanh đặc biệt rõ ràng: “Con gái cô quen biết Cục trưởng?”
Ninh Tình cũng chấn kinh ở đó.
Mãi lúc lâu sau mới có phản ứng, cho nên trong chuyện này Tần Nhiễm căn bản chưa từng sai?
Từ lúc mọi chuyện bắt đầu, bà ta đều theo bản năng mà chì chiết cô ấy, không nghe cô giải thích, thậm chí còn không biết tay cô bị thương.
Bà lặng nhìn tấm chi phiếu một trăm vạn trong tay, trong lòng Ninh Tình có chút run sợ, ngay cả ông Hứa cũng biết tay con bé bị thương, một người mẹ như bà lại là người biết sau cùng……
Tần Ngữ nhìn thấy cảnh này, ngón tay đâm chặt vào lòng bàn tay, mở miệng hơi lộn xộn: “Cô nhỏ, tối qua cháu đã sửa lại bài nhạc lần nửa, cô nghe xem thầy Ngụy liệu có thích hay không?”
Lâm Uyển ở lại Lâm gia lâu như vậy, cũng chính là vì tự mình xem Tần Ngữ kéo đàn violin.
Chuyện này đối với bà ta mà nói chính là việc ưu tiên hàng đầu.
**
Tiết tự học buổi tối.
Tần Nhiễm nghiêng người dựa vào tường, đem cuốn sổ ghi chú ném lên bàn Lâm Tư Nhiên, trong miệng ngậm một viên kẹo, khuôn mặt thờ ơ.
“Đây là cái gì?” Lâm Tư Nhiên lật mở cuốn sổ ghi chú, đây là một cuốn sổ ghi chú ôn tập vật lý, cô ấy nhỏ giọng nói.
Mở trang đầu tiên, trang bìa trong là ba chữ viết thảo.
Cô nhận biết được một chữ “Tống”, một chữ “Luật”.
Mí mắt Tần Nhiễm rũ xuống, có thể là vì tay đang có vấn đề nên có chút mệt mỏi, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Người khác đưa cho tôi cuốn sổ ghi chép ôn tập, cậu xem nhiều một chút.”
“Ồ” Lâm Tư Nhiên gật đầu.
Cô ấy lật giở mấy trang, nhận lấy ý tốt của Tần Nhiễm nhưng cũng không quá để ý.
Liền đặt sang một bên.
Tần Nhiễm để điện thoại di động lên bàn, vừa suy nghĩ, vừa lật giở từng trang sách “Âm thanh va chạm” trong tay, khuôn mặt khá khô khan, đem viên kẹo trong miệng cắn nát.
Lâm Tư Nhiên giúp vô ấy mở nắp cốc, rồi lại rót nước vào trong đó.
“Nhiễm Nhiễm, điện thoại của cậu reo.” Cô ấy chỉ vào điện thoại di động đang reo không ngừng của Tần Nhiễm.
“Mặc kệ nó.” Tần Nhiễm không ngẩng đầu, mở nửa con mắt, giọng nói uể oải.
Người gọi điện thoại là Ninh Tình, cô ấy cũng lười tiếp.
Buổi tự học kết thúc.
Tần Nhiễm không trở về ký túc xá cùng với Lâm Tư Nhiên, cô ấy hơi ngiêng đầu, hắng giọng: “Tôi đi mua một ít đồ dùng.”
“Cần tớ giúp không?” Lâm Tư Nhiên nhìn tay của cô.
“Không cần.” Tần nhiễn đi về hướng cổng trường, quay lưng vẫy tay với Lâm Tư Nhiên, cười nhẹ “Lập tức quay về.”
Học sinh ở ký túc xá học lớp tự học rất nhiều, học sinh ngoại trú cũng đến lớp tự học buổi tối, nhưng mà ít hơn.
Bên ngoài trường học nghe có vẻ vắng vẻ, lại tối.
Tần Ngữ ban đầu định ở nhà luyện đàn violin, nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện của Tần Nhiễm lại không thể bình tĩnh, kéo đàn cũng đứt quãng, sợ bị Lâm Uyển nghe thấy liền mượn cớ đến trường.
Cô ta luôn cảm thấy Tần Nhiễm có chút không nằm trong sự kiểm soát của mình.
“Cô chủ.” Tài xế Lâm gia mở cửa xe bảo Tần Ngữ lên xe.
Tần Ngữ gật đầu, vừa mới lên xe ánh mắt liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Cô ra hiệu cho tài xế đợi một lát rồi đi về phía con hẻm nhỏ trong khu nhà ở của trường.
Trong con hẻm không có ánh đèn.
Chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt từ ngã tư đường.
Tần Ngữ trốn ở góc ngã tư, cẩn thận thò đầu vào, nhìn thấy một chiếc xe màu đen ở cuối con hẻm nhỏ, là một chiếc Mercedes-Benz.
Tần Nhiễm đứng bên cạnh cửa xe.
Bên cạnh cô ấy, là một người đàn ông, bởi vì quay lưng lại với Tần Ngữ nên Tần Ngữ không nhìn thấy mặt ông ta, nhưng nhìn thoáng qua cũng thấy không còn trẻ nửa, thân hình đó còn có góc nghiêng khuôn mặt thấp thoáng có chút quen thuộc.
Tần Ngữ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.