Chương 19: Vất vả lắm mới tóm được một lần
Cổ Ngọc Văn Hương
05/02/2018
Đưa tiễn Vân Khê, Thập Tam đổ bột phấn trong lọ ra vào lòng bàn tay cẩn thận quan sát, gắt gao mím môi. Y từ nhỏ đã đùa nghịch với các loại độc dược, ám khí, đối với bột phấn này có am hiểu đôi chút.
Bột phấn trong lọ là một loại độc dược mãn tính hiếm thấy, tính chất cứng rắn, không tan được, sau khi nuốt vào bụng sẽ bám vào thành dạ dày, lâu ngày ma xát, sẽ khiến thành dạ dày tổn thương xuất huyết. Người trúng độc dạ dày sẽ đau đớn khó nhịn, nôn mửa choáng váng, nuốt không trôi cơm, cuối cùng chết đi. Loại độc dược này cực kỳ hiếm gặp, bệnh trạng lại tương tự chứng đau dạ dày nghiêm trọng, cho nên đa số không phát hiện ra, chỉ nghĩ người bệnh do đau dạ dày mà chết.
Y suy nghĩ trong chốc lát: Vân Thụy giao lọ nhỏ cho Vân Khê bảo quản, hiện tại xem ra, nhất định có nội tình. Mà người trúng độc....Thập Tam nhớ đến bệnh tình của lão thái thái, đau dạ dày hộc máu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc đã trúng độc nặng đến mức nào? Diệp Bùi Thanh có biết không?
Thập Tam cần phải đưa cái lọ này cho Diệp Bùi Thanh, nhưng không biết giải thích với hắn thế nào chuyện mình nhận ra nó là độc dược. Dù sao cũng không thể nói "Ta từ nhỏ đã nghiên cứu các loại độc dược ám khí, còn có thể sạch sẽ lưu loát giết người" chứ?
Y làm việc cẩn thận đáng tin, nhưng không giỏi về mưu lược. Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào hay, Thập Tam quyết định đơn giản trực tiếp để ở chỗ hắn. Thư phòng của Diệp Bùi Thanh có mật thất nhỏ, Thập Tam vào cửa không lâu đã phát hiện ra, y nhân lúc Diệp Bùi Thanh vào triều, cẩn thận nghiên cứu chốt mở của mật thất, đặt cái lọ vào trong mật thất, viết một bức thư, chỉ có một dòng: "Lão thái thái trúng độc."
Dựa vào sự thông minh của Diệp Bùi Thanh, nhất định có thể điều tra rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Từ đó về sau, Thập Tam quẳng chuyện này sang một bên, chuyên tâm xử lý mọi việc trong Mục quốc phủ, rảnh rỗi thì tu tập võ công. Diệp Bùi Thanh tựa hồ rất bận rộn, sớm đi muộn mới về, hai người cũng không nói chuyện nhiều, gặp mặt thì chỉ chào hỏi qua loa.
Thập Tam đương nhiên không muốn chọc vào hắn. Cho dù giống hiện tại không mặn không nhạt, nhưng thỉnh thoảng Diệp Bùi Thanh vẫn chộp lấy y ôm vào trong ngực đùa giỡn, không đùa tới mức y tức giận thì không bỏ qua, Thập Tam tuyệt đối không mong Diệp Bùi Thanh rảnh rang.
Cứ tu luyện như vậy được vài ngày, Thập Tam lại gặp bình cảnh.
Người tập võ, kinh mạch tắc nghẽn luôn là vấn đề lớn, Thập Tam suy nghĩ, quyết định mặt dày mở miệng với Diệp Bùi Thanh, xin hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề, cùng lắm thì tương lai vì hắn vào sinh ra tử, trả hết nợ ân tình của hắn thì thôi.
Trong lòng y chủ ý đã định. Đêm nay Diệp Bùi Thanh vừa trở lại phòng, liền trông thấy Thập Tam đang ngồi ở gian ngoài chờ hắn.
Diệp Bùi Thanh hỏi: "Tìm ta có việc?"
Hắn chờ Thập Tam mở miệng cầu xin hắn, đã đợi được vài ngày. Lần trước hắn cố ý chỉ đả thông một chút kinh mạch, chính là muốn Thập Tam nếm thử ít ngon ngọt, như thế mới có thể đến cầu xin mình.
Thập Tam rất ít khi cầu xin người khác giúp mình, giờ phút này xấu hổ nói: "Thế tử vất vả. Chẳng hay tối nay thế tử có thời gian? Ta có một yêu cầu quá đáng."
Diệp Bùi Thanh cởi áo khoác treo lên, tựa như vô tình hỏi: "Chuyện gì?"
Thập Tam cúi đầu ôm quyền đáp: "Không biết thế tử có thể giúp ta đả thông kinh mạch được chăng?"
Diệp Bùi Thanh liếc y một cái, cười nói: "Giúp người đả thông kinh mạch cực kỳ hao phí chân khí, nếu là người khác, ta tuyệt đối mặc kệ. Giờ ngươi đã cầu xin, ta nhất định ngoại lệ một lần. Đến nằm xuống giường đi."
Thập Tam thấy vậy có chút cao hứng, vội vàng nghe lời cởi y phục đặt sang một bên, trên người chỉ còn lại áo lót tiết khố, nằm xuống giường ở phòng trong.
Diệp Bùi Thanh quả nhiên không có định lực, cũng cởi sạch chỉ chừa lại tiết khố ngồi lên giường. Cổ họng hắn phát khô, thân thể nóng rực, thầm nghĩ ôm lấy Thập Tam hảo hảo đùa giỡn một phen, nhưng cũng biết không thể nóng vội, bằng không chọc người này tức giận, mất cả chì lẫn chài.
Vì thế hắn nhẫn nại vận khởi chân khí, chuyên tâm giúp Thập Tam khơi thông kinh mạch.
Thập Tam cứ tưởng Diệp Bùi Thanh sẽ đưa ra yêu cầu khiến y tức giận, cảm thấy có phần rụt rè. Vốn y muốn hỏi Diệp Bùi Thanh có điều kiện gì, rồi mới quyết định có để hắn hỗ trợ y hay không, ai ngờ người này thế mà một chữ cũng không nói, ngược lại là mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, không khỏi có chút hổ thẹn. Khơi thông kinh mạch hao tổn rất nhiều thể lực, Thập Tam cảm thấy một cỗ chân khí cường đại len lỏi vào trong cơ thể, bản thân lại chẳng tốn chút sức lực nào. Tục ngữ có câu "Vô công bất thụ lộc", Thập Tam cảm thấy rất xấu hổ.
Cuối cùng, sau một canh giờ, Diệp Bùi Thanh rũ mi tĩnh tâm, thu lại chân khí toàn thân.
Hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, trán thấm đẫm mồ hôi, sắc mặt u ám, đôi mắt nửa mở nửa khép ngưỡng mặt nằm xuống giường.
Thập Tam ngồi dậy, ngượng ngùng rót một chén trà cho Diệp Bùi Thanh, hầu hạ hắn uống hết.
Diệp Bùi Thanh yên lặng uống trà xong, Thập Tam buông chén nói: "Tối nay thế tử ngủ ở đây đi, ta ngủ ở gian ngoài."
Dứt lời hưng trí bừng bừng định đi ra ngoài, muốn cảm thụ một chút kinh mạch của bản thân, nhưng bị một cánh tay trần thon dài giữ chặt thắt lưng.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ. Diệp Bùi Thanh vuốt ve thắt lưng của y thấp giọng nói: "Ta tốn nhiều công sức vì ngươi như vậy, ngươi không hôn ta một chút sao?"
Thập Tam xấu hổ thầm nghĩ: Diệp Bùi Thanh vẫn là đưa ra yêu cầu. Vốn y định sau này tìm cơ hội báo đáp, nhưng hắn rõ ràng chỉ thích cái việc này. Hiện tại bản thân đang nợ người ta, nếu cự tuyệt nữa e không hợp quy củ, kiêu căng quá đáng.
Diệp Bùi Thanh từ từ kéo y ngã xuống, hai người nằm trên giường. Thập Tam ngượng ngùng cự tuyệt, trơ mắt nhìn gương mặt của ai kia dần phóng đại, miệng mình bị hắn ngậm vào.
Diệp Bùi Thanh hôm nay dịu dàng lạ thường.
Môi được liếm hôn tỉ mỉ, lại bị cắn nhẹ nhàng, Thập Tam cảm thấy nhiệt khí phả vào mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đáng tiếc cảm giác hưởng thụ này cũng chỉ giằng co trong chốc lát, khi đầu lưỡi tham nhập được vào trong, hô hấp của Diệp Bùi Thanh đột nhiên trầm trọng, thế công chợt mãnh liệt, xoay người một cái đặt Thập Tam dưới thân.
Định lực của hắn cũng chỉ có vậy mà thôi, vừa rồi nhẫn nại khiêu khích, hiện tại đã tới cực hạn.
Bản tính của ai kia lộ ra, đầu lưỡi khó dằn nổi liếm từng tấc trong khoang miệng y, gặm cắn đến mức khiến môi y phát đau, một lòng muốn khi dễ Thập Tam.
Thập Tam nhắm mắt thừa nhận mưa rền gió dữ từ hắn, đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy, ngay cả đầu lưỡi mẫn cảm cũng hơi đau, nhưng không phản kháng.
Diệp Bùi Thanh hôn một lúc lâu vẫn chưa thấy đủ, cởi tiết khố, giải phóng thứ sớm đã cứng rắn kêu gào, kéo tay Thập Tam bao lấy nó, tiếp tục hôn môi y.
Tay chạm vào thứ thô to nóng rẫy, Thập Tam trên mặt phát nhiệt. Sờ soạng vài cái muốn tránh thoát, lại bị Diệp Bùi Thanh túm được, kéo tay y vuốt ve.
Thập Tam thân là một người nam nhân, ai kia ban nãy có ân với mình, suy bụng ta ra bụng người, dù thế nào y cũng không thể làm hỏng đường con cháu nhà người ta, trong lòng hỗn loạn khổ não suy nghĩ: cứ vậy cho qua một lần đi.
Dục vọng của Diệp Bùi Thanh càng ngày càng lên cao, liếm môi bán ngồi dậy, vô liêm sỉ muốn đem thứ kia nhét vào miệng Thập Tam, bị Thập Tam lạnh lùng cho một đấm, liền từ bỏ, chỉ đành lôi kéo tay Thập Tam phát tiết.
Một lát sau hắn vẫn thấy chưa đủ, sốt ruột oán giận nói: "Đây là lần đầu tiên của ngươi? Nắm chặt chút."
Thập Tam đang bị túm tay đến phát đau, tức giận nói: "Khó chịu thì tự mình làm."
Diệp Bùi Thanh nói: "Vất vả lắm mới tóm được, kiểu gì cũng phải chơi cho đủ. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta dạy cho ngươi một bộ công phu tốt."
Nói xong nằm úp sấp trên người Thập Tam, vừa hôn y, vừa tự mình động thủ phóng thích.
Hắn nghĩ Thập Tam một lòng muốn học võ, kỳ thật Thập Tam chẳng qua chỉ cần hắn đả thông kinh mạch, hiếm lạ gì bộ công phu kia của hắn chứ? Thập Tam cũng không nói toạc ra, chỉ nhắm mắt lại mặc hắn tàn sát bừa bãi. Tốc độ trên tay nhanh hơn, Diệp Bùi Thanh giống như ăn phải mê dược, khoái cảm kế tiếp kéo đến, tiếng thở dốc khó có thể khống chế.
Thập Tam thấy thanh âm không đúng, nói: "Ngươi đứng lên, đừng phun ở..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Bùi Thanh nửa quỳ gối trước người Thập Tam, nhíu chặt mày, phát ra một tiếng kêu rên sảng khoái.
Trong đầu trống rỗng, Diệp Bùi Thanh thân thể kéo căng như ở thiên đường, qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hắn bán gục đầu xuống, chỉ thấy trước ngực Thập Tam đầy chất lỏng màu trắng đục, ngay cả khóe miệng cũng có hai giọt, đang đen mặt nhìn hắn.
Bột phấn trong lọ là một loại độc dược mãn tính hiếm thấy, tính chất cứng rắn, không tan được, sau khi nuốt vào bụng sẽ bám vào thành dạ dày, lâu ngày ma xát, sẽ khiến thành dạ dày tổn thương xuất huyết. Người trúng độc dạ dày sẽ đau đớn khó nhịn, nôn mửa choáng váng, nuốt không trôi cơm, cuối cùng chết đi. Loại độc dược này cực kỳ hiếm gặp, bệnh trạng lại tương tự chứng đau dạ dày nghiêm trọng, cho nên đa số không phát hiện ra, chỉ nghĩ người bệnh do đau dạ dày mà chết.
Y suy nghĩ trong chốc lát: Vân Thụy giao lọ nhỏ cho Vân Khê bảo quản, hiện tại xem ra, nhất định có nội tình. Mà người trúng độc....Thập Tam nhớ đến bệnh tình của lão thái thái, đau dạ dày hộc máu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc đã trúng độc nặng đến mức nào? Diệp Bùi Thanh có biết không?
Thập Tam cần phải đưa cái lọ này cho Diệp Bùi Thanh, nhưng không biết giải thích với hắn thế nào chuyện mình nhận ra nó là độc dược. Dù sao cũng không thể nói "Ta từ nhỏ đã nghiên cứu các loại độc dược ám khí, còn có thể sạch sẽ lưu loát giết người" chứ?
Y làm việc cẩn thận đáng tin, nhưng không giỏi về mưu lược. Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cách nào hay, Thập Tam quyết định đơn giản trực tiếp để ở chỗ hắn. Thư phòng của Diệp Bùi Thanh có mật thất nhỏ, Thập Tam vào cửa không lâu đã phát hiện ra, y nhân lúc Diệp Bùi Thanh vào triều, cẩn thận nghiên cứu chốt mở của mật thất, đặt cái lọ vào trong mật thất, viết một bức thư, chỉ có một dòng: "Lão thái thái trúng độc."
Dựa vào sự thông minh của Diệp Bùi Thanh, nhất định có thể điều tra rõ sự tình từ đầu đến cuối.
Từ đó về sau, Thập Tam quẳng chuyện này sang một bên, chuyên tâm xử lý mọi việc trong Mục quốc phủ, rảnh rỗi thì tu tập võ công. Diệp Bùi Thanh tựa hồ rất bận rộn, sớm đi muộn mới về, hai người cũng không nói chuyện nhiều, gặp mặt thì chỉ chào hỏi qua loa.
Thập Tam đương nhiên không muốn chọc vào hắn. Cho dù giống hiện tại không mặn không nhạt, nhưng thỉnh thoảng Diệp Bùi Thanh vẫn chộp lấy y ôm vào trong ngực đùa giỡn, không đùa tới mức y tức giận thì không bỏ qua, Thập Tam tuyệt đối không mong Diệp Bùi Thanh rảnh rang.
Cứ tu luyện như vậy được vài ngày, Thập Tam lại gặp bình cảnh.
Người tập võ, kinh mạch tắc nghẽn luôn là vấn đề lớn, Thập Tam suy nghĩ, quyết định mặt dày mở miệng với Diệp Bùi Thanh, xin hắn hỗ trợ giải quyết vấn đề, cùng lắm thì tương lai vì hắn vào sinh ra tử, trả hết nợ ân tình của hắn thì thôi.
Trong lòng y chủ ý đã định. Đêm nay Diệp Bùi Thanh vừa trở lại phòng, liền trông thấy Thập Tam đang ngồi ở gian ngoài chờ hắn.
Diệp Bùi Thanh hỏi: "Tìm ta có việc?"
Hắn chờ Thập Tam mở miệng cầu xin hắn, đã đợi được vài ngày. Lần trước hắn cố ý chỉ đả thông một chút kinh mạch, chính là muốn Thập Tam nếm thử ít ngon ngọt, như thế mới có thể đến cầu xin mình.
Thập Tam rất ít khi cầu xin người khác giúp mình, giờ phút này xấu hổ nói: "Thế tử vất vả. Chẳng hay tối nay thế tử có thời gian? Ta có một yêu cầu quá đáng."
Diệp Bùi Thanh cởi áo khoác treo lên, tựa như vô tình hỏi: "Chuyện gì?"
Thập Tam cúi đầu ôm quyền đáp: "Không biết thế tử có thể giúp ta đả thông kinh mạch được chăng?"
Diệp Bùi Thanh liếc y một cái, cười nói: "Giúp người đả thông kinh mạch cực kỳ hao phí chân khí, nếu là người khác, ta tuyệt đối mặc kệ. Giờ ngươi đã cầu xin, ta nhất định ngoại lệ một lần. Đến nằm xuống giường đi."
Thập Tam thấy vậy có chút cao hứng, vội vàng nghe lời cởi y phục đặt sang một bên, trên người chỉ còn lại áo lót tiết khố, nằm xuống giường ở phòng trong.
Diệp Bùi Thanh quả nhiên không có định lực, cũng cởi sạch chỉ chừa lại tiết khố ngồi lên giường. Cổ họng hắn phát khô, thân thể nóng rực, thầm nghĩ ôm lấy Thập Tam hảo hảo đùa giỡn một phen, nhưng cũng biết không thể nóng vội, bằng không chọc người này tức giận, mất cả chì lẫn chài.
Vì thế hắn nhẫn nại vận khởi chân khí, chuyên tâm giúp Thập Tam khơi thông kinh mạch.
Thập Tam cứ tưởng Diệp Bùi Thanh sẽ đưa ra yêu cầu khiến y tức giận, cảm thấy có phần rụt rè. Vốn y muốn hỏi Diệp Bùi Thanh có điều kiện gì, rồi mới quyết định có để hắn hỗ trợ y hay không, ai ngờ người này thế mà một chữ cũng không nói, ngược lại là mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, không khỏi có chút hổ thẹn. Khơi thông kinh mạch hao tổn rất nhiều thể lực, Thập Tam cảm thấy một cỗ chân khí cường đại len lỏi vào trong cơ thể, bản thân lại chẳng tốn chút sức lực nào. Tục ngữ có câu "Vô công bất thụ lộc", Thập Tam cảm thấy rất xấu hổ.
Cuối cùng, sau một canh giờ, Diệp Bùi Thanh rũ mi tĩnh tâm, thu lại chân khí toàn thân.
Hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, trán thấm đẫm mồ hôi, sắc mặt u ám, đôi mắt nửa mở nửa khép ngưỡng mặt nằm xuống giường.
Thập Tam ngồi dậy, ngượng ngùng rót một chén trà cho Diệp Bùi Thanh, hầu hạ hắn uống hết.
Diệp Bùi Thanh yên lặng uống trà xong, Thập Tam buông chén nói: "Tối nay thế tử ngủ ở đây đi, ta ngủ ở gian ngoài."
Dứt lời hưng trí bừng bừng định đi ra ngoài, muốn cảm thụ một chút kinh mạch của bản thân, nhưng bị một cánh tay trần thon dài giữ chặt thắt lưng.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ. Diệp Bùi Thanh vuốt ve thắt lưng của y thấp giọng nói: "Ta tốn nhiều công sức vì ngươi như vậy, ngươi không hôn ta một chút sao?"
Thập Tam xấu hổ thầm nghĩ: Diệp Bùi Thanh vẫn là đưa ra yêu cầu. Vốn y định sau này tìm cơ hội báo đáp, nhưng hắn rõ ràng chỉ thích cái việc này. Hiện tại bản thân đang nợ người ta, nếu cự tuyệt nữa e không hợp quy củ, kiêu căng quá đáng.
Diệp Bùi Thanh từ từ kéo y ngã xuống, hai người nằm trên giường. Thập Tam ngượng ngùng cự tuyệt, trơ mắt nhìn gương mặt của ai kia dần phóng đại, miệng mình bị hắn ngậm vào.
Diệp Bùi Thanh hôm nay dịu dàng lạ thường.
Môi được liếm hôn tỉ mỉ, lại bị cắn nhẹ nhàng, Thập Tam cảm thấy nhiệt khí phả vào mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đáng tiếc cảm giác hưởng thụ này cũng chỉ giằng co trong chốc lát, khi đầu lưỡi tham nhập được vào trong, hô hấp của Diệp Bùi Thanh đột nhiên trầm trọng, thế công chợt mãnh liệt, xoay người một cái đặt Thập Tam dưới thân.
Định lực của hắn cũng chỉ có vậy mà thôi, vừa rồi nhẫn nại khiêu khích, hiện tại đã tới cực hạn.
Bản tính của ai kia lộ ra, đầu lưỡi khó dằn nổi liếm từng tấc trong khoang miệng y, gặm cắn đến mức khiến môi y phát đau, một lòng muốn khi dễ Thập Tam.
Thập Tam nhắm mắt thừa nhận mưa rền gió dữ từ hắn, đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy, ngay cả đầu lưỡi mẫn cảm cũng hơi đau, nhưng không phản kháng.
Diệp Bùi Thanh hôn một lúc lâu vẫn chưa thấy đủ, cởi tiết khố, giải phóng thứ sớm đã cứng rắn kêu gào, kéo tay Thập Tam bao lấy nó, tiếp tục hôn môi y.
Tay chạm vào thứ thô to nóng rẫy, Thập Tam trên mặt phát nhiệt. Sờ soạng vài cái muốn tránh thoát, lại bị Diệp Bùi Thanh túm được, kéo tay y vuốt ve.
Thập Tam thân là một người nam nhân, ai kia ban nãy có ân với mình, suy bụng ta ra bụng người, dù thế nào y cũng không thể làm hỏng đường con cháu nhà người ta, trong lòng hỗn loạn khổ não suy nghĩ: cứ vậy cho qua một lần đi.
Dục vọng của Diệp Bùi Thanh càng ngày càng lên cao, liếm môi bán ngồi dậy, vô liêm sỉ muốn đem thứ kia nhét vào miệng Thập Tam, bị Thập Tam lạnh lùng cho một đấm, liền từ bỏ, chỉ đành lôi kéo tay Thập Tam phát tiết.
Một lát sau hắn vẫn thấy chưa đủ, sốt ruột oán giận nói: "Đây là lần đầu tiên của ngươi? Nắm chặt chút."
Thập Tam đang bị túm tay đến phát đau, tức giận nói: "Khó chịu thì tự mình làm."
Diệp Bùi Thanh nói: "Vất vả lắm mới tóm được, kiểu gì cũng phải chơi cho đủ. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta dạy cho ngươi một bộ công phu tốt."
Nói xong nằm úp sấp trên người Thập Tam, vừa hôn y, vừa tự mình động thủ phóng thích.
Hắn nghĩ Thập Tam một lòng muốn học võ, kỳ thật Thập Tam chẳng qua chỉ cần hắn đả thông kinh mạch, hiếm lạ gì bộ công phu kia của hắn chứ? Thập Tam cũng không nói toạc ra, chỉ nhắm mắt lại mặc hắn tàn sát bừa bãi. Tốc độ trên tay nhanh hơn, Diệp Bùi Thanh giống như ăn phải mê dược, khoái cảm kế tiếp kéo đến, tiếng thở dốc khó có thể khống chế.
Thập Tam thấy thanh âm không đúng, nói: "Ngươi đứng lên, đừng phun ở..."
Lời còn chưa dứt, Diệp Bùi Thanh nửa quỳ gối trước người Thập Tam, nhíu chặt mày, phát ra một tiếng kêu rên sảng khoái.
Trong đầu trống rỗng, Diệp Bùi Thanh thân thể kéo căng như ở thiên đường, qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Hắn bán gục đầu xuống, chỉ thấy trước ngực Thập Tam đầy chất lỏng màu trắng đục, ngay cả khóe miệng cũng có hai giọt, đang đen mặt nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.