Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 142: Cùng 1 người?
Tử Vũ
25/09/2022
Dưới sự nỗ lực không kể ngày kể đêm của mình, Bách An Quốc đã thành công truy thê, trở thành người chồng hợp pháp của Kiều Xảo và ba của Kiều
Trọng. Hôm nay cả gia đình tổ chức ăn mừng, Giang Kiến Thành cũng từ
dưới quê góp vui. Giang Noãn Chanh từ đoàn làm phim trở về rất sớm, muốn phụ giúp mọi người một tay.
Bữa cơm đã chuẩn bị gần xong thì có tiếng chuông cửa reo lên. Bách An Quốc bảo Giang Noãn Chanh ra ngoài mở cửa. Cô tháo tạp dề trên người, từ trong bếp đi tới cửa chính. Cửa lớn được mở ra, Lệ Mạc Tây xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Noãn Chanh vừa nhìn thấy hắn, lập tức mặt nặng mày nhẹ, cô nhíu mày: "Anh đến đây làm gì? Làm gì có ai mời anh tới?"
Tính đến thời điểm này đã hơn một tháng cô và Lệ Mạc Tây không liên lạc với nhau. Kể từ khi hắn phát hiện cô thật sự đã có người đàn ông khác, tựa hồ như biến mất khỏi thế giới của cô, mà Giang Noãn Chanh cũng đã quen với việc không có hắn. Nhưng hôm nay Lệ Mạc Tây lại đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng cô bị đảo loạn.
Lệ Mạc Tây giơ túi đồ hắn đã chuẩn bị ra, khẽ nói: "Không phải hôm nay nhà mình có việc vui sao? Tôi đem đồ tới chúc mừng."
Giang Noãn Chanh vẫn giữ ngữ khí xa lạ: "Nơi này không có chỗ cho anh. Từ năm năm trước, đã không còn vị trí của anh ở nơi này."
Lệ Mạc Tây thở dài, hắn tỏ ra bất lực: "Tôi phải làm gì em mới chịu tha thứ cho tôi đây? Chanh Chanh, tôi thật sự biết lỗi rồi. Tôi vẫn còn yêu em rất nhiều!"
Ánh mắt Lệ Mạc Tây chứa rất nhiều đau khổ. Có thể thấy rất rõ trong năm năm qua, hắn thật sự đã hối hận. Ngày cô rời đi, từ giây phút đó trong đầu hắn luôn xuất hiện hình bóng của cô. Lệ Mạc Tây biết hắn yêu Giang Noãn Chanh, nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ, hắn lại yêu cô nhiều như vậy.
Đứng trước tấm chân tình của Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh không ngại dội cho hắn một chậu nước lạnh: "Nhưng tôi đã có người đàn ông khác rồi. Lệ Mạc Tây, tôi không còn yêu anh nữa!"
Giang Noãn Chanh vừa dứt lời cũng là lúc Giang Kiến Thành đi tới. Nhìn hai người mỗi người một câu, cãi qua cãi lại khiến đầu ông đau nhức. Giang Kiến Thành vỗ lên vai Lệ Mạc Tây một cái: "Hai người diễn đủ chưa hả? Bây giờ đều muốn chạy đi đóng phim hết hả?"
Lúc này, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đều bật cười. Cô chủ động ôm lấy hắn, đưa tay xoa nhẹ lên lưng hắn, cười nịnh nọt: "Ông xã, anh vất vả rồi!"
Để nói rõ ràng mọi chuyện thì rất dài. Kỳ thực, người đàn ông thần bí sau lưng Giang Noãn Chanh không đi đâu xa, rất dễ tìm kiếm, hắn chính là Lệ Mạc Tây. Người cô lạnh nhạt từ chối trước mặt công chúng và người cùng cô ân ái trong Thương Hội, đều là cùng một người - tổng giám đốc Lệ thị, Lệ Mạc Tây.
"Thấy anh diễn thế nào? Có lấy nổi ảnh đế không?" Lệ Mạc Tây thoải mái tận hưởng cái ôm đầy tình yêu của Giang Noãn Chanh. Hắn cầm đồ đạc trong một tay, tay còn lại nhấc bổng Giang Noãn Chanh lên. Cô thuận thế dùng hai chân ôm lấy eo hắn. Cứ thế, Giang Noãn Chanh dính chặt trên người Lệ Mạc Tây như một chú gấu koala, còn hắn thì thản nhiên bế cô vào trong.
Bách An Quốc đợi mãi không thấy Giang Noãn Chanh quay trở vào bếp phụ giúp, vừa ngó ra đã ăn ngay một hũ cơm chó lên, không thể không nói: "Mẹ kiếp, bọn chúng lại bắt đầu rồi!" Nói xong, không nhường nhịn mà chạy vào hôn lên má Kiều Xảo một cái.
Ly Ly và Kiều Trọng đang ngồi xem TV trong phòng khách cũng không nhìn nổi.
Ly Ly nói: "Mẹ đã lớn rồi mà!"
Lệ Mạc Tây đã lâu không gặp Giang Noãn Chanh, không chỉ có công việc của cô bận rộn, hắn cũng bận đến không thể ngóc đầu nổi. Vừa nhìn thấy cô, Lệ Mạc Tây đã chỉ muốn có không gian riêng của hai người. Cất gọn đồ mang tới, hắn liền bế Giang Noãn Chanh lên phòng riêng.
"Không xuống hỏi con gái à? Lúc con bé giận anh, em không đứng ra nói giúp đâu?" Giang Noãn Chanh vẫn ở trên người Lệ Mạc Tây. Trước khi tới đây, có lẽ hắn vừa giải quyết công việc, trên người đổ rất nhiều mồ hôi.
Lệ Mạc Tây nói: "Nếu em mang thai lúc này, con bé sẽ không trách anh!"
Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Đừng cuống, sớm muộn cũng sẽ sinh cho anh một đứa nữa!"
Lệ Mạc Tây bế cô lại gần giường, đặt cô nằm xuống. Hắn cũng nằm xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng. Lệ Mạc Tây nói tiếp: "Em còn không hành động nhanh lên, anh sẽ bị người ta mua mất. Có biết không, Hàn Chính Nhân đã dùng dự án lớn của Hàn thị làm điều kiện kết hôn đó!"
Giang Noãn Chanh bật cười: "Kết hôn hai lần là phạm pháp đó!"
Năm năm trước, thứ mà mọi người nhìn thấy là một hôn lễ tan tành, không đầu không đuôi, cô dâu chọc tức chú rể. Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy. Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây vẫn hoàn thành mọi thủ tục, nghi lễ, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Bên ngoài, Ly Ly mang họ Giang, là họ của cô. Nhưng trên giấy khai sinh, con bé là họ Lệ, Lệ Ly Ly.
Lệ Mạc Tây chống một tay, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong đầu vẽ lên một cảnh tượng viển vông: "Em nói xem, nếu để Hàn Thiên Nhã và người trong Hàn gia biết, Lệ Mạc Tây đã trở thành chồng của người khác, bọn họ sẽ có biểu hiện gì?"
Giang Noãn Chanh cùng hắn tưởng tượng: "Không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ giết em đầu tiên!"
Vở kịch mà Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây cùng diễn không phải đơn giản, thời gian diễn hơn năm năm. Nếu để người của Hàn gia phát hiện, họ không tức giận mới là chuyện lạ.
[... ]
Tới giờ ăn cơm, Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh cùng xuống nhà. Đúng như dự đoán của Giang Noãn Chanh, người nào đó vừa tới đã không để ý tới Ly Ly, lúc này con bé đang giận dỗi hắn. Lệ Mạc Tây rất biết cách dỗ người, chỉ mấy câu nói đơn giản đã khiến Ly Ly cười không thể ngậm miệng lại.
"Ba với mẹ tạo em trai cho con!"
Ly Ly: "Con muốn có cả em gái!"
Lệ Mạc Tây: "Không vấn đề!"
Giang Noãn Chanh: "..."
Kiều Xảo gắp thức ăn cho bọn nhỏ một lượt, sau đó mới hỏi Lệ Mạc Tây: "Lần này cậu tới đây, không bị ai để mắt chứ?"
Quan hệ của Lệ Mạc Tây và nhà họ Giang vẫn chưa đến lúc công bố cho người khác biết. Kiều Xảo không nghĩ có một ngày, người đàn ông hô mưa hô gọi gió trên thương trường, ai ai cũng phải khiếp sợ lại là cháu rể của mình. Trong cuộc sống, có những chuyện đúng là khiến người ta không thể lường trước được.
Lệ Mạc Tây chủ động rót rượu cho bề trên, đầu tiên là Giang Kiến Thành, sau đó là Bách An Quốc. Vừa làm, hắn vừa đáp lại Kiều Xảo: "Không có. Cháu rất cẩn thận nên không ai phát hiện!" Nếu có người biết hắn tới đây ăn cơm, cũng chỉ có bà nội Lệ và Phương Mạn Hà biết được.
Giang Noãn Chanh nói với hắn: "Khi nào anh tìm cơ hội, để Ly Ly với mọi người ăn một bữa cơm. Lâu lắm không gặp bà nội với cụ nội, con bé rất nhớ hai người họ!"
Giang Kiến Thành cũng đồng ý với ý kiến của Giang Noãn Chanh: "Tiểu Chanh nói phải đó, dẫu sao Ly Ly cũng là cháu chắt nhà họ Lệ. Hai đứa diễn kịch đã lâu rồi, cũng nên kết thúc vở kịch này thôi."
"Hàn thị cứ năm năm sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông để bầu người quản lý một lần. Bao nhiêu năm nay Hàn Chính Nhân vẫn trụ vững ở vị trí đó, sắp tới là ai không thể nói trước!" Giang Kiến Thành nói thêm.
Bữa cơm đã chuẩn bị gần xong thì có tiếng chuông cửa reo lên. Bách An Quốc bảo Giang Noãn Chanh ra ngoài mở cửa. Cô tháo tạp dề trên người, từ trong bếp đi tới cửa chính. Cửa lớn được mở ra, Lệ Mạc Tây xuất hiện ngay trước mắt.
Giang Noãn Chanh vừa nhìn thấy hắn, lập tức mặt nặng mày nhẹ, cô nhíu mày: "Anh đến đây làm gì? Làm gì có ai mời anh tới?"
Tính đến thời điểm này đã hơn một tháng cô và Lệ Mạc Tây không liên lạc với nhau. Kể từ khi hắn phát hiện cô thật sự đã có người đàn ông khác, tựa hồ như biến mất khỏi thế giới của cô, mà Giang Noãn Chanh cũng đã quen với việc không có hắn. Nhưng hôm nay Lệ Mạc Tây lại đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng cô bị đảo loạn.
Lệ Mạc Tây giơ túi đồ hắn đã chuẩn bị ra, khẽ nói: "Không phải hôm nay nhà mình có việc vui sao? Tôi đem đồ tới chúc mừng."
Giang Noãn Chanh vẫn giữ ngữ khí xa lạ: "Nơi này không có chỗ cho anh. Từ năm năm trước, đã không còn vị trí của anh ở nơi này."
Lệ Mạc Tây thở dài, hắn tỏ ra bất lực: "Tôi phải làm gì em mới chịu tha thứ cho tôi đây? Chanh Chanh, tôi thật sự biết lỗi rồi. Tôi vẫn còn yêu em rất nhiều!"
Ánh mắt Lệ Mạc Tây chứa rất nhiều đau khổ. Có thể thấy rất rõ trong năm năm qua, hắn thật sự đã hối hận. Ngày cô rời đi, từ giây phút đó trong đầu hắn luôn xuất hiện hình bóng của cô. Lệ Mạc Tây biết hắn yêu Giang Noãn Chanh, nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ, hắn lại yêu cô nhiều như vậy.
Đứng trước tấm chân tình của Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh không ngại dội cho hắn một chậu nước lạnh: "Nhưng tôi đã có người đàn ông khác rồi. Lệ Mạc Tây, tôi không còn yêu anh nữa!"
Giang Noãn Chanh vừa dứt lời cũng là lúc Giang Kiến Thành đi tới. Nhìn hai người mỗi người một câu, cãi qua cãi lại khiến đầu ông đau nhức. Giang Kiến Thành vỗ lên vai Lệ Mạc Tây một cái: "Hai người diễn đủ chưa hả? Bây giờ đều muốn chạy đi đóng phim hết hả?"
Lúc này, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đều bật cười. Cô chủ động ôm lấy hắn, đưa tay xoa nhẹ lên lưng hắn, cười nịnh nọt: "Ông xã, anh vất vả rồi!"
Để nói rõ ràng mọi chuyện thì rất dài. Kỳ thực, người đàn ông thần bí sau lưng Giang Noãn Chanh không đi đâu xa, rất dễ tìm kiếm, hắn chính là Lệ Mạc Tây. Người cô lạnh nhạt từ chối trước mặt công chúng và người cùng cô ân ái trong Thương Hội, đều là cùng một người - tổng giám đốc Lệ thị, Lệ Mạc Tây.
"Thấy anh diễn thế nào? Có lấy nổi ảnh đế không?" Lệ Mạc Tây thoải mái tận hưởng cái ôm đầy tình yêu của Giang Noãn Chanh. Hắn cầm đồ đạc trong một tay, tay còn lại nhấc bổng Giang Noãn Chanh lên. Cô thuận thế dùng hai chân ôm lấy eo hắn. Cứ thế, Giang Noãn Chanh dính chặt trên người Lệ Mạc Tây như một chú gấu koala, còn hắn thì thản nhiên bế cô vào trong.
Bách An Quốc đợi mãi không thấy Giang Noãn Chanh quay trở vào bếp phụ giúp, vừa ngó ra đã ăn ngay một hũ cơm chó lên, không thể không nói: "Mẹ kiếp, bọn chúng lại bắt đầu rồi!" Nói xong, không nhường nhịn mà chạy vào hôn lên má Kiều Xảo một cái.
Ly Ly và Kiều Trọng đang ngồi xem TV trong phòng khách cũng không nhìn nổi.
Ly Ly nói: "Mẹ đã lớn rồi mà!"
Lệ Mạc Tây đã lâu không gặp Giang Noãn Chanh, không chỉ có công việc của cô bận rộn, hắn cũng bận đến không thể ngóc đầu nổi. Vừa nhìn thấy cô, Lệ Mạc Tây đã chỉ muốn có không gian riêng của hai người. Cất gọn đồ mang tới, hắn liền bế Giang Noãn Chanh lên phòng riêng.
"Không xuống hỏi con gái à? Lúc con bé giận anh, em không đứng ra nói giúp đâu?" Giang Noãn Chanh vẫn ở trên người Lệ Mạc Tây. Trước khi tới đây, có lẽ hắn vừa giải quyết công việc, trên người đổ rất nhiều mồ hôi.
Lệ Mạc Tây nói: "Nếu em mang thai lúc này, con bé sẽ không trách anh!"
Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Đừng cuống, sớm muộn cũng sẽ sinh cho anh một đứa nữa!"
Lệ Mạc Tây bế cô lại gần giường, đặt cô nằm xuống. Hắn cũng nằm xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng. Lệ Mạc Tây nói tiếp: "Em còn không hành động nhanh lên, anh sẽ bị người ta mua mất. Có biết không, Hàn Chính Nhân đã dùng dự án lớn của Hàn thị làm điều kiện kết hôn đó!"
Giang Noãn Chanh bật cười: "Kết hôn hai lần là phạm pháp đó!"
Năm năm trước, thứ mà mọi người nhìn thấy là một hôn lễ tan tành, không đầu không đuôi, cô dâu chọc tức chú rể. Nhưng trên thực tế thì không phải như vậy. Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây vẫn hoàn thành mọi thủ tục, nghi lễ, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Bên ngoài, Ly Ly mang họ Giang, là họ của cô. Nhưng trên giấy khai sinh, con bé là họ Lệ, Lệ Ly Ly.
Lệ Mạc Tây chống một tay, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong đầu vẽ lên một cảnh tượng viển vông: "Em nói xem, nếu để Hàn Thiên Nhã và người trong Hàn gia biết, Lệ Mạc Tây đã trở thành chồng của người khác, bọn họ sẽ có biểu hiện gì?"
Giang Noãn Chanh cùng hắn tưởng tượng: "Không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ giết em đầu tiên!"
Vở kịch mà Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây cùng diễn không phải đơn giản, thời gian diễn hơn năm năm. Nếu để người của Hàn gia phát hiện, họ không tức giận mới là chuyện lạ.
[... ]
Tới giờ ăn cơm, Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh cùng xuống nhà. Đúng như dự đoán của Giang Noãn Chanh, người nào đó vừa tới đã không để ý tới Ly Ly, lúc này con bé đang giận dỗi hắn. Lệ Mạc Tây rất biết cách dỗ người, chỉ mấy câu nói đơn giản đã khiến Ly Ly cười không thể ngậm miệng lại.
"Ba với mẹ tạo em trai cho con!"
Ly Ly: "Con muốn có cả em gái!"
Lệ Mạc Tây: "Không vấn đề!"
Giang Noãn Chanh: "..."
Kiều Xảo gắp thức ăn cho bọn nhỏ một lượt, sau đó mới hỏi Lệ Mạc Tây: "Lần này cậu tới đây, không bị ai để mắt chứ?"
Quan hệ của Lệ Mạc Tây và nhà họ Giang vẫn chưa đến lúc công bố cho người khác biết. Kiều Xảo không nghĩ có một ngày, người đàn ông hô mưa hô gọi gió trên thương trường, ai ai cũng phải khiếp sợ lại là cháu rể của mình. Trong cuộc sống, có những chuyện đúng là khiến người ta không thể lường trước được.
Lệ Mạc Tây chủ động rót rượu cho bề trên, đầu tiên là Giang Kiến Thành, sau đó là Bách An Quốc. Vừa làm, hắn vừa đáp lại Kiều Xảo: "Không có. Cháu rất cẩn thận nên không ai phát hiện!" Nếu có người biết hắn tới đây ăn cơm, cũng chỉ có bà nội Lệ và Phương Mạn Hà biết được.
Giang Noãn Chanh nói với hắn: "Khi nào anh tìm cơ hội, để Ly Ly với mọi người ăn một bữa cơm. Lâu lắm không gặp bà nội với cụ nội, con bé rất nhớ hai người họ!"
Giang Kiến Thành cũng đồng ý với ý kiến của Giang Noãn Chanh: "Tiểu Chanh nói phải đó, dẫu sao Ly Ly cũng là cháu chắt nhà họ Lệ. Hai đứa diễn kịch đã lâu rồi, cũng nên kết thúc vở kịch này thôi."
"Hàn thị cứ năm năm sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông để bầu người quản lý một lần. Bao nhiêu năm nay Hàn Chính Nhân vẫn trụ vững ở vị trí đó, sắp tới là ai không thể nói trước!" Giang Kiến Thành nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.