Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào
Chương 89: Phương Mạn Hà
Tử Vũ
10/08/2022
Thấm thoát đã một năm trôi qua, hợp đồng giữa cô và Lệ Mạc Tây đã đi nửa chặng đường. Ở bên cạnh hắn, Giang Noãn Chanh cảm nhận được ngọt ngào bất tận, bất tri bất giác, trái tim của cô đã thuộc về hắn. Nhưng hoàn cảnh không cho phép Giang Noãn Chanh được sống theo cảm xúc mà phải sống bằng lý trí. Cô không dám thừa nhận mình đã yêu Lệ Mạc Tây, lần nào đối diện với hắn cũng bày ra bộ dạng lạnh nhạt.
Trong khoảng thời gian một năm này, Lệ Mạc Tây đã giúp Giang Noãn Chanh tìm kiếm tin tức của mẹ, nhưng cũng vô dụng. Giang Noãn Chanh có chút bất lực, thế lực nhà họ Lệ rất lớn, gần như phủ kín cả đất nước còn không thể tìm được mẹ cô. Rốt cuộc là bà đang ở đâu? Bà đã xảy ra chuyện gì?
Kết thúc tiết học buổi sáng, Giang Noãn Chanh đang đi bộ từ giảng đường về ký túc xá. Cô không có nhiều thời gian nghỉ ngơi vì đầu giờ chiều cần phải chạy công việc với Kiều Xảo. Thời gian thấm thoát trôi, Giang Noãn Chanh cũng đã quen với công việc của một người trợ lý diễn viên. Ở bên cạnh Kiều Xảo, cô học được rất nhiều điều.
Giang Noãn Chanh đang đi thì nhận được điện thoại của Lệ Mạc Tây, bất giác khoé môi khẽ cong lên. Giang Noãn Chanh tạm dừng, đứng dưới một gốc cây nghe điện thoại của hắn: "Tôi đây!"
Bên này, Lệ Mạc Tây cũng vừa kết thúc cuộc họp kéo dài ba tiếng. Nội dung chủ yếu là báo cáo kết quả công việc trong quý này, đồng thời đưa ra kế hoạch phát triển trong quý sau. Bình thường, Lệ Mạc Tây đã quen nghe nên không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ là lần này hắn không tập trung, thỉnh thoảng còn phải để Nguyên Bảo nhắc nhở hắn. Vừa kết thúc cuộc họp, nhân viên còn chưa đi hết, hắn đã vớ vội lấy điện thoại gọi cho Giang Noãn Chanh.
"Tối nay em muốn đi đâu?" Lệ Mạc Tây vui tới mức cười không khép được miệng. Hắn không hề chú tâm đến những thứ xung quanh, chỉ tập trung trò chuyện với Giang Noãn Chanh. Thế nên không biết rằng Nguyên Bảo đang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Kể từ khi hắn và Giang Noãn Chanh yêu đương, Lệ Mạc Tây như biến thành một con người khác. Có nhiều lúc hắn nói những lời khiến Nguyên Bảo cảm thấy kinh tởm, chẳng hạn như: "cậu đã vất vả rồi", "dự án này làm rất tốt, cứ tiếp tục cố gắng nha!"... Nguyên Bảo vẫn là thấy quen với một Lệ Mạc Tây lạnh lùng, ít nói hơn.
Giang Noãn Chanh vô thức nhìn lên trời. Bầu trời hôm nay rất xanh, không có một gợn mây nhỏ, ấy vậy mà nắng không có gay gắt. Chỉ hửng lên một vài phút rồi dịu đi ngay, tiết trời như vậy thích hợp để đi tản bộ. Nghĩ xong, cô nói vào trong điện thoại với Lệ Mạc Tây: "Tối nay chúng ta lên phố đi bộ đi."
Lệ Mạc Tây tỏ ra ngờ vực: "Nhưng hôm nay không phải cuối tuần" Phố đi bộ không phải cuối tuần sẽ chẳng khác nào con phố thường, xe cộ vẫn qua lại tấp nập, hoàn toàn không có các gian hàng bán đồ ăn vặt hay là những thú vui nhỏ được tổ chức.
Giang Noãn Chanh bĩu môi: "Nếu anh không muốn đi, tôi có thể tìm người khác."
Lệ Mạc Tây ngay lập tức cảm nhận được ngữ khí bất thường của cô. Hắn vội vã xuống nước hoà giải: "Đi chứ, chỉ cần là em thích đi, tôi cũng thích!"
Lệ Mạc Tây biết chiều nay Giang Noãn Chanh cần chạy việc với Kiều Xảo nên không dự định kéo dài cuộc gọi quá lâu. Vừa ngắt máy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt khó ở của Nguyên Bảo, Lệ Mạc Tây nhíu mày, ngọt ngào ban nãy đã bị gương mặt này đánh tan: "Có gì thì nói mau!"
Nguyên Bảo trả lời: "Lệ tổng, phu nhân đã trở về nước. Xe từ sân bay tư nhân đi thẳng đến trường học của Giang tiểu thư!"
Bên này, Giang Noãn Chanh đi chưa được bao xa đã có một chiếc xe hơi sang trọng đi về phía cô. Nơi Giang Noãn Chanh đứng là khuôn viên đi bộ của trường, xe cộ không được phép đi vào nơi này. Thế nên ngay từ khi xe xuất hiện, Giang Noãn Chanh đã biết thân thế của chủ xe không tầm thường.
[... ]
Khoảng mấy phút sau, Giang Noãn Chanh đã ngồi trong quán trà cùng chủ nhân của chiếc xe đó. Chủ nhân của chiếc xe là một người phụ nữ đang đứng tuổi, ước chừng khoảng 50 đến 55 tuổi. Giang Noãn Chanh biết bà là mẹ của Lệ Mạc Tây, từ dáng vẻ cho đến ánh mắt đều nói lên điều này.
"Giang Noãn Chanh phải không?" Phương Mạn Hà không che giấu, thản nhiên dùng ánh mắt đánh giá cô. Một năm nay, bà nhận được không ít tin tức về Giang Noãn Chanh. Ban đầu, Phương Mạn Hàn không mấy để tâm, bà chỉ cho rằng con trai chơi bời một chút, sau sẽ đâu vào đó.
Nhưng thời gian càng lâu, tin tức càng nhiều, lòng Phương Mạn Hàn bắt đầu không yên, vì thế bà đã quyết định về nước. Con dâu tương lai nhà họ Lệ làm sao có thể là Giang Noãn Chanh?
Giang Noãn Chanh cảm nhận được Phương Mạn Hà không thích mình, ngược lại còn có ý đối nghịch với cô. Nhưng cô cũng không trách bà. Thân là một người mẹ, còn có một đứa con trai ưu tú như Lệ Mạc Tây, đổi lại là cô, cô cũng có hành động này.
"Dạ, cháu là Giang Noãn Chanh!" Cô nhẹ nhàng đáp, thái độ vẫn rất lễ phép.
"Giang tiểu thư, mục đích tôi đến đây tìm cô là gì cô cũng biết có đúng không? Vậy nên tôi sẽ không vòng vo làm gì cho tốn thời gian. Tôi mong muốn cô rời khỏi Lệ Mạc Tây, tức con trai của tôi!" Phương Mạn Hà nhiều năm ở ngoài nước, không tiếp xúc nhiều với Lệ Mạc Tây nhưng hắn là con trai bà, bà con không rõ sao? Nếu bà ra tay từ phía hắn, tình cảm mẹ con không cần nói nhiều cũng biết là sẽ rạn nứt. Vì thế vừa trở về nước, bà đã nhanh chóng đến tìm Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh chống tay lên bàn, trong lòng lạnh dần đi: "Ở bên cạnh Mạc Tây, cháu muốn gì anh ấy đều cho cháu. Hiện tại bác nói cháu rời đi, như vậy đối với cháu không công bằng, bác nói có đúng không?"
Giang Noãn Chanh có ý muốn đưa ra điều kiện với Phương Mạn Hà. Cô làm thế này, hiển nhiên ấn tượng về cô trong mắt bà sẽ không tốt mà Giang Noãn Chanh cần chính là hiệu ứng đó. Nếu Phương Mạn Hà có thể nói xấu cô, nói cô không ra gì trước mặt Lệ Mạc Tây thì tốt biết mấy.
Phương Mạn Hà không phải người không thông minh, dẫu sao đến gặp Giang Noãn Chanh, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với những yêu cầu cao ngạo của cô, bà hỏi thẳng: "Giang tiểu thư muốn gì cứ nói thẳng!"
Cô đáp: "Cháu không muốn rời xa Lệ Mạc Tây. Chưa tính đến chuyện cháu có thể trở thành con dâu nhà họ Lệ hay không nhưng được ở bên cạnh hắn, đối với cháu rất có lợi. Bác cũng biết gia cảnh nhà cháu không tốt!"
"Mạc Tây có biết cô ở bên cạnh nó chỉ vì coi nó là công cụ kiếm tiền không? Giang tiểu thư, nếu tôi nói chuyện này với Mạc Tây, nó sẽ có phản ứng gì?" Đứng trước thái độ kênh kiệu của Giang Noãn Chanh, Phương Mạn Hà hơi bất ngờ.
"Anh ấy còn có thể có phản ứng gì? Tất nhiên là đưa thêm tiền cho cháu. Bác không biết, anh ấy rất mê cháu đấy!"
"Nếu cô rời xa nó, tôi còn có thể cho cô một số lợi ích, còn nếu không..."
"Nếu không bác có thể làm gì cháu?"
"Giang Kiến Thành sống ở thôn Điềm An, căn nhà cũng tính là rộng rãi đấy. Giang Noãn Chanh, nếu cô không muốn ba cô lại thêm một lần chuyển nhà, sống chui sống lủi còn hơn cả chuột thì tốt nhất nên biết điều!"
"Cháu đồng rời xa Lệ Mạc Tây, còn về khoản lợi ích mà bác nói ban nãy, cháu mong bác giữ lời hứa!"
"Cô cứ yên tâm!"
Trong khoảng thời gian một năm này, Lệ Mạc Tây đã giúp Giang Noãn Chanh tìm kiếm tin tức của mẹ, nhưng cũng vô dụng. Giang Noãn Chanh có chút bất lực, thế lực nhà họ Lệ rất lớn, gần như phủ kín cả đất nước còn không thể tìm được mẹ cô. Rốt cuộc là bà đang ở đâu? Bà đã xảy ra chuyện gì?
Kết thúc tiết học buổi sáng, Giang Noãn Chanh đang đi bộ từ giảng đường về ký túc xá. Cô không có nhiều thời gian nghỉ ngơi vì đầu giờ chiều cần phải chạy công việc với Kiều Xảo. Thời gian thấm thoát trôi, Giang Noãn Chanh cũng đã quen với công việc của một người trợ lý diễn viên. Ở bên cạnh Kiều Xảo, cô học được rất nhiều điều.
Giang Noãn Chanh đang đi thì nhận được điện thoại của Lệ Mạc Tây, bất giác khoé môi khẽ cong lên. Giang Noãn Chanh tạm dừng, đứng dưới một gốc cây nghe điện thoại của hắn: "Tôi đây!"
Bên này, Lệ Mạc Tây cũng vừa kết thúc cuộc họp kéo dài ba tiếng. Nội dung chủ yếu là báo cáo kết quả công việc trong quý này, đồng thời đưa ra kế hoạch phát triển trong quý sau. Bình thường, Lệ Mạc Tây đã quen nghe nên không cảm thấy có vấn đề gì. Chỉ là lần này hắn không tập trung, thỉnh thoảng còn phải để Nguyên Bảo nhắc nhở hắn. Vừa kết thúc cuộc họp, nhân viên còn chưa đi hết, hắn đã vớ vội lấy điện thoại gọi cho Giang Noãn Chanh.
"Tối nay em muốn đi đâu?" Lệ Mạc Tây vui tới mức cười không khép được miệng. Hắn không hề chú tâm đến những thứ xung quanh, chỉ tập trung trò chuyện với Giang Noãn Chanh. Thế nên không biết rằng Nguyên Bảo đang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Kể từ khi hắn và Giang Noãn Chanh yêu đương, Lệ Mạc Tây như biến thành một con người khác. Có nhiều lúc hắn nói những lời khiến Nguyên Bảo cảm thấy kinh tởm, chẳng hạn như: "cậu đã vất vả rồi", "dự án này làm rất tốt, cứ tiếp tục cố gắng nha!"... Nguyên Bảo vẫn là thấy quen với một Lệ Mạc Tây lạnh lùng, ít nói hơn.
Giang Noãn Chanh vô thức nhìn lên trời. Bầu trời hôm nay rất xanh, không có một gợn mây nhỏ, ấy vậy mà nắng không có gay gắt. Chỉ hửng lên một vài phút rồi dịu đi ngay, tiết trời như vậy thích hợp để đi tản bộ. Nghĩ xong, cô nói vào trong điện thoại với Lệ Mạc Tây: "Tối nay chúng ta lên phố đi bộ đi."
Lệ Mạc Tây tỏ ra ngờ vực: "Nhưng hôm nay không phải cuối tuần" Phố đi bộ không phải cuối tuần sẽ chẳng khác nào con phố thường, xe cộ vẫn qua lại tấp nập, hoàn toàn không có các gian hàng bán đồ ăn vặt hay là những thú vui nhỏ được tổ chức.
Giang Noãn Chanh bĩu môi: "Nếu anh không muốn đi, tôi có thể tìm người khác."
Lệ Mạc Tây ngay lập tức cảm nhận được ngữ khí bất thường của cô. Hắn vội vã xuống nước hoà giải: "Đi chứ, chỉ cần là em thích đi, tôi cũng thích!"
Lệ Mạc Tây biết chiều nay Giang Noãn Chanh cần chạy việc với Kiều Xảo nên không dự định kéo dài cuộc gọi quá lâu. Vừa ngắt máy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt khó ở của Nguyên Bảo, Lệ Mạc Tây nhíu mày, ngọt ngào ban nãy đã bị gương mặt này đánh tan: "Có gì thì nói mau!"
Nguyên Bảo trả lời: "Lệ tổng, phu nhân đã trở về nước. Xe từ sân bay tư nhân đi thẳng đến trường học của Giang tiểu thư!"
Bên này, Giang Noãn Chanh đi chưa được bao xa đã có một chiếc xe hơi sang trọng đi về phía cô. Nơi Giang Noãn Chanh đứng là khuôn viên đi bộ của trường, xe cộ không được phép đi vào nơi này. Thế nên ngay từ khi xe xuất hiện, Giang Noãn Chanh đã biết thân thế của chủ xe không tầm thường.
[... ]
Khoảng mấy phút sau, Giang Noãn Chanh đã ngồi trong quán trà cùng chủ nhân của chiếc xe đó. Chủ nhân của chiếc xe là một người phụ nữ đang đứng tuổi, ước chừng khoảng 50 đến 55 tuổi. Giang Noãn Chanh biết bà là mẹ của Lệ Mạc Tây, từ dáng vẻ cho đến ánh mắt đều nói lên điều này.
"Giang Noãn Chanh phải không?" Phương Mạn Hà không che giấu, thản nhiên dùng ánh mắt đánh giá cô. Một năm nay, bà nhận được không ít tin tức về Giang Noãn Chanh. Ban đầu, Phương Mạn Hàn không mấy để tâm, bà chỉ cho rằng con trai chơi bời một chút, sau sẽ đâu vào đó.
Nhưng thời gian càng lâu, tin tức càng nhiều, lòng Phương Mạn Hàn bắt đầu không yên, vì thế bà đã quyết định về nước. Con dâu tương lai nhà họ Lệ làm sao có thể là Giang Noãn Chanh?
Giang Noãn Chanh cảm nhận được Phương Mạn Hà không thích mình, ngược lại còn có ý đối nghịch với cô. Nhưng cô cũng không trách bà. Thân là một người mẹ, còn có một đứa con trai ưu tú như Lệ Mạc Tây, đổi lại là cô, cô cũng có hành động này.
"Dạ, cháu là Giang Noãn Chanh!" Cô nhẹ nhàng đáp, thái độ vẫn rất lễ phép.
"Giang tiểu thư, mục đích tôi đến đây tìm cô là gì cô cũng biết có đúng không? Vậy nên tôi sẽ không vòng vo làm gì cho tốn thời gian. Tôi mong muốn cô rời khỏi Lệ Mạc Tây, tức con trai của tôi!" Phương Mạn Hà nhiều năm ở ngoài nước, không tiếp xúc nhiều với Lệ Mạc Tây nhưng hắn là con trai bà, bà con không rõ sao? Nếu bà ra tay từ phía hắn, tình cảm mẹ con không cần nói nhiều cũng biết là sẽ rạn nứt. Vì thế vừa trở về nước, bà đã nhanh chóng đến tìm Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh chống tay lên bàn, trong lòng lạnh dần đi: "Ở bên cạnh Mạc Tây, cháu muốn gì anh ấy đều cho cháu. Hiện tại bác nói cháu rời đi, như vậy đối với cháu không công bằng, bác nói có đúng không?"
Giang Noãn Chanh có ý muốn đưa ra điều kiện với Phương Mạn Hà. Cô làm thế này, hiển nhiên ấn tượng về cô trong mắt bà sẽ không tốt mà Giang Noãn Chanh cần chính là hiệu ứng đó. Nếu Phương Mạn Hà có thể nói xấu cô, nói cô không ra gì trước mặt Lệ Mạc Tây thì tốt biết mấy.
Phương Mạn Hà không phải người không thông minh, dẫu sao đến gặp Giang Noãn Chanh, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với những yêu cầu cao ngạo của cô, bà hỏi thẳng: "Giang tiểu thư muốn gì cứ nói thẳng!"
Cô đáp: "Cháu không muốn rời xa Lệ Mạc Tây. Chưa tính đến chuyện cháu có thể trở thành con dâu nhà họ Lệ hay không nhưng được ở bên cạnh hắn, đối với cháu rất có lợi. Bác cũng biết gia cảnh nhà cháu không tốt!"
"Mạc Tây có biết cô ở bên cạnh nó chỉ vì coi nó là công cụ kiếm tiền không? Giang tiểu thư, nếu tôi nói chuyện này với Mạc Tây, nó sẽ có phản ứng gì?" Đứng trước thái độ kênh kiệu của Giang Noãn Chanh, Phương Mạn Hà hơi bất ngờ.
"Anh ấy còn có thể có phản ứng gì? Tất nhiên là đưa thêm tiền cho cháu. Bác không biết, anh ấy rất mê cháu đấy!"
"Nếu cô rời xa nó, tôi còn có thể cho cô một số lợi ích, còn nếu không..."
"Nếu không bác có thể làm gì cháu?"
"Giang Kiến Thành sống ở thôn Điềm An, căn nhà cũng tính là rộng rãi đấy. Giang Noãn Chanh, nếu cô không muốn ba cô lại thêm một lần chuyển nhà, sống chui sống lủi còn hơn cả chuột thì tốt nhất nên biết điều!"
"Cháu đồng rời xa Lệ Mạc Tây, còn về khoản lợi ích mà bác nói ban nãy, cháu mong bác giữ lời hứa!"
"Cô cứ yên tâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.