Chương 11
Phạm Thanh Xuyên
08/10/2023
Kiến Lâm hiểu chuyện, anh sẵn lòng phối hợp với Dương Hiểu Trần.
"Quý cô vội vàng quá, nhưng tôi rất thích."
"Nào, để tôi đưa cô đi hưởng thụ đêm nay."
Dứt lời, Kiến Lâm bế Dương Hiểu Trần lên đi thẳng lên trên tầng.
Phía xa xa, hai tên cao to áo đen giả vờ làm khách đến bar chơi nhưng thực chất là đang theo dõi Dương Hiểu Trần. Họ thấy cô bị người khác bế đi liền hối nhau bám theo. Nhưng hai người họ mới chạy tới chân cầu thang thì bị hai người đeo kính đen, mặc áo vest cản lại. Duy một câu của họ khiến hai tên cao to phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
"Trên đây là phòng nghỉ. Hai vị xin hãy chọn lựa bạn tình, nếu không có nhu cầu thì không được lên."
Hai tên lủi thủi kéo nhau trở về chỗ ngồi.
Trong phòng nghỉ, Kiến Lâm cẩn thận thả Dương Hiểu Trần xuống đất. Anh kính cẩn trọng mình:
"An toàn rồi."
Dương Hiểu Trần lấy từ túi xách ra một cái hộp gỗ, bên trong là con dấu lưu ly của gia tộc họ Phong, cô bình thản đưa cho Kiến Lâm.
"Tôi có việc cần nhờ cậu. Đây là một con dấu, cậu giúp tôi làm ra một con dấu khác giống y như cái này. Tuyệt đối không được để con dấu này bị vỡ. Con dấu này rất quan trọng với tôi đấy."
Kiến Lâm chẳng quan tâm bên trong hộp chứa đựng cả gia sản Phong gia, anh chỉ biết nhận lệnh và làm việc.
"Đại ca giao phó chắc chắn tôi sẽ làm thật tốt. Tầm chiều mai là có thể tới lấy rồi."
Dương Hiểu Trần kĩ lưỡng dặn thêm.
"Chuyện này rất hệ trọng, tôi muốn cậu đích thân làm."
"Vâng."
Kiến Lâm gật đầu chắc nịch, anh tùy tiện kiếm tấm áo tắm khoác bên ngoài áo sơmi trùm lên chiếc hộp rồi cúi người lủi thủi đi ra ngoài như đã chịu ấm ức gì đó. Vài phút sau, Dương Hiểu Trần vùng vằng xốc lại áo váy rồi bực tức đi xuống dưới. Vừa đi cô vừa làu bàu trong cổ họng, thậm chí còn to tiếng với tên đeo kính ở cuối cầu thang.
"Thanh niên ở chỗ mấy người đúng là nhạt nhẽo. Không thú vị chút nào. Cơ bụng còn không có! Hừm, rác thật."
Quả nhiên hai tên theo dõi cô chẳng nghi ngờ gì, họ chỉ ngầm định cô quen thói lăng nhăng nhưng lần này kiếm được mồi tồi nên không ưng bụng mà bỏ đi. Thấy cô đi ra khỏi quán bar, hai người họ cũng chạy theo. Số hai đứa nó đào hoa giống nhau, vừa ra tới cửa thì bị một đám gái xinh bâu vào lôi lôi kéo kéo. Nhờ vậy, Dương Hiểu Trần đã cắt đuôi được họ.
Dương Hiểu Trần lên xe taxi, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với tài xế.
"Đường Triệt, cậu lái xe nhanh lên. Tôi sắp không kịp giờ về biệt thự đại thiếu rồi."
"Đại ca yên tâm, chưa tới mười lăm phút sẽ đến nơi."
Cậu trai trẻ thanh lịch mảnh người nhanh tay gạt cần số. Xe ô tô rồ máy xông thẳng về phía trước. Trên tuyến quốc lộ thưa thớt, chiếc xe lao như điên với "tốc độ bàn thờ" khiến những chiếc xe khác không dám ngoái đầu nhìn theo.
Đồng hồ kịch kim đúng bảy giờ không không phút, Dương Hiểu Trần chạy từ ngoài xông phi một mạch vào tận nhà bếp. Các hầu nữ nhìn thấy cô cứ như thấy không khí, chẳng ai cúi đầu chào hay liếc nhìn cô một cái. Vừa vào tới phòng bếp, Hiểu Trần thấy Ân Tinh Thần đang đứng múc cháo. Cô bước tới ổn định hơi thở, nhỏ nhẹ hỏi cô hầu gái.
"Tinh Thần, thiếu gia tỉnh chưa?"
Ân Tinh Thần thân thiện lễ phép:
"Thiếu phu nhân, cô về thật rồi. Thiếu gia vừa mới tỉnh nên em xuống múc bát cháo cho ngài ấy."
Dương Hiểu Trần đỡ lấy bát cháo, tay cầm môi múc.
"Để đây chị làm cho, em đi làm việc khác đi."
"Vâng."
Ân Tinh Thần vui vẻ rời bếp, Dương Hiểu Trần lạch cạch vài phút bên trong. Khi đi ra, cô một tay bưng khay để bát cháo hành thịt và ly sữa thơm ngon, tay còn lại vung vẩy thong dong rất ung dung tự tại. Cô đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng ngủ của Phong Đình Huy, cô điềm nhiên mở cửa đi vào trong. Vừa bước vào cô liền thấy một thanh niên khôi ngô, thân hình săn chắc đang ngồi bóp trán ưu tư trên giường. Cô phì cười đóng cửa phòng đi vào rất tự nhiên.
"Anh tỉnh rồi hả, Ăn chút cháo đi cho tỉnh người."
"Dương Hiểu Phi!"
Phong Đình Huy mắt tròn mắt dẹt nghiêng đầu đưa mắt nhìn theo Dương Hiểu Trần. Anh ngạc nhiên lắm, càng không ngờ hơn khi thấy người mình yêu xuất hiện trong phòng mình, lại còn mang cháo đến cho anh. Anh nửa ngờ nửa vực giọng nói vừa đề phòng vừa đa nghi.
"Sao cô trở về đây, lại còn tự ý vào phòng tôi?"
Dương Hiểu Trần đảo mắt hít thật sâu rồi thở đều ra, cô đặt khay xuống bàn, cẩn thận cầm bát cháo lên thả cái thìa sứ vào rồi đưa cho Phong Đình Huy. Cô chậc lưỡi bình thản rất tự nhiên.
"Tưởng tổng tài lạnh lùng bá đạo thế nào. Không ngờ anh cũng có góc khuất uống bia buông thả, đau khổ như thế."
Phong Đình Huy nhìn chằm chằm Dương Hiểu Trần, anh cất lời lạnh nhạt.
"Cô đang nói gì vậy?"
Dương Hiểu Trần có chút lạnh gáy, cô gượng người lúng túng liếc mắt nhìn bát cháo trên tay.
"Tôi trước nay chưa từng chăm sóc ai. Anh tự ăn đi."
Phong Đình Huy hất văng bát cháo xuống sàn, đôi mắt anh lãnh đạm vương chút thê lương. Cố kìm nén cảm xúc đau khổ đang cuộn trào trong lồng ngực, anh sắc lạnh đanh thép.
"Trả lời câu hỏi của tôi!"
Dương Hiểu Trần hời hợt chỉ hờ hững nhìn bát cháo nhoe nhoét dưới sàn. Có lẽ cái đầu bướng bỉnh của cô đã được luyện tới mức độ bất biến.
"Không ăn thì thôi, mất công tôi chuẩn bị cho anh. Anh đúng là sáng nắng chiều mưa, tối trời thì giông bão. Trưa nay còn mếu máo nhăn nhó rưng rưng nước mắt, vậy mà bây giờ đã lạnh lùng băng giá đến vô tình."
Phong Đình Huy nhíu mày mím môi chẳng nhớ gì cả, Dương Hiểu Trần đập tay bóp trán thở dài một hơi.
"Ủa, anh không nhớ lúc say, anh làm gì sao?"
Phong Đình Huy tròn mắt ngạc nhiên, anh ngớ người ra trước thái độ bình tĩnh thản nhiên của Dương Hiểu Trần. Trong đầu anh cứ nghĩ sau cú hất đó, Hiểu Trần sẽ tức giận và bỏ đi. Nhưng dù sao Phong Đình Huy cũng không dám làm tổn thương trực tiếp đến cô nên anh cố ý lạnh nhạt.
"Không nhớ."
Dương Hiểu Trần mím môi cười trừ, cô cúi người cầm ly sữa lên chìa ra trước mặt Phong Đình Huy.
"Không ăn cháo thì uống sữa đi. Nghe Ân Tinh Thần nói từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì hết. Trưa nay lại còn uống bia nữa, tôi sợ anh bị đau dạ dày."
* * *
"Quý cô vội vàng quá, nhưng tôi rất thích."
"Nào, để tôi đưa cô đi hưởng thụ đêm nay."
Dứt lời, Kiến Lâm bế Dương Hiểu Trần lên đi thẳng lên trên tầng.
Phía xa xa, hai tên cao to áo đen giả vờ làm khách đến bar chơi nhưng thực chất là đang theo dõi Dương Hiểu Trần. Họ thấy cô bị người khác bế đi liền hối nhau bám theo. Nhưng hai người họ mới chạy tới chân cầu thang thì bị hai người đeo kính đen, mặc áo vest cản lại. Duy một câu của họ khiến hai tên cao to phải ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
"Trên đây là phòng nghỉ. Hai vị xin hãy chọn lựa bạn tình, nếu không có nhu cầu thì không được lên."
Hai tên lủi thủi kéo nhau trở về chỗ ngồi.
Trong phòng nghỉ, Kiến Lâm cẩn thận thả Dương Hiểu Trần xuống đất. Anh kính cẩn trọng mình:
"An toàn rồi."
Dương Hiểu Trần lấy từ túi xách ra một cái hộp gỗ, bên trong là con dấu lưu ly của gia tộc họ Phong, cô bình thản đưa cho Kiến Lâm.
"Tôi có việc cần nhờ cậu. Đây là một con dấu, cậu giúp tôi làm ra một con dấu khác giống y như cái này. Tuyệt đối không được để con dấu này bị vỡ. Con dấu này rất quan trọng với tôi đấy."
Kiến Lâm chẳng quan tâm bên trong hộp chứa đựng cả gia sản Phong gia, anh chỉ biết nhận lệnh và làm việc.
"Đại ca giao phó chắc chắn tôi sẽ làm thật tốt. Tầm chiều mai là có thể tới lấy rồi."
Dương Hiểu Trần kĩ lưỡng dặn thêm.
"Chuyện này rất hệ trọng, tôi muốn cậu đích thân làm."
"Vâng."
Kiến Lâm gật đầu chắc nịch, anh tùy tiện kiếm tấm áo tắm khoác bên ngoài áo sơmi trùm lên chiếc hộp rồi cúi người lủi thủi đi ra ngoài như đã chịu ấm ức gì đó. Vài phút sau, Dương Hiểu Trần vùng vằng xốc lại áo váy rồi bực tức đi xuống dưới. Vừa đi cô vừa làu bàu trong cổ họng, thậm chí còn to tiếng với tên đeo kính ở cuối cầu thang.
"Thanh niên ở chỗ mấy người đúng là nhạt nhẽo. Không thú vị chút nào. Cơ bụng còn không có! Hừm, rác thật."
Quả nhiên hai tên theo dõi cô chẳng nghi ngờ gì, họ chỉ ngầm định cô quen thói lăng nhăng nhưng lần này kiếm được mồi tồi nên không ưng bụng mà bỏ đi. Thấy cô đi ra khỏi quán bar, hai người họ cũng chạy theo. Số hai đứa nó đào hoa giống nhau, vừa ra tới cửa thì bị một đám gái xinh bâu vào lôi lôi kéo kéo. Nhờ vậy, Dương Hiểu Trần đã cắt đuôi được họ.
Dương Hiểu Trần lên xe taxi, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với tài xế.
"Đường Triệt, cậu lái xe nhanh lên. Tôi sắp không kịp giờ về biệt thự đại thiếu rồi."
"Đại ca yên tâm, chưa tới mười lăm phút sẽ đến nơi."
Cậu trai trẻ thanh lịch mảnh người nhanh tay gạt cần số. Xe ô tô rồ máy xông thẳng về phía trước. Trên tuyến quốc lộ thưa thớt, chiếc xe lao như điên với "tốc độ bàn thờ" khiến những chiếc xe khác không dám ngoái đầu nhìn theo.
Đồng hồ kịch kim đúng bảy giờ không không phút, Dương Hiểu Trần chạy từ ngoài xông phi một mạch vào tận nhà bếp. Các hầu nữ nhìn thấy cô cứ như thấy không khí, chẳng ai cúi đầu chào hay liếc nhìn cô một cái. Vừa vào tới phòng bếp, Hiểu Trần thấy Ân Tinh Thần đang đứng múc cháo. Cô bước tới ổn định hơi thở, nhỏ nhẹ hỏi cô hầu gái.
"Tinh Thần, thiếu gia tỉnh chưa?"
Ân Tinh Thần thân thiện lễ phép:
"Thiếu phu nhân, cô về thật rồi. Thiếu gia vừa mới tỉnh nên em xuống múc bát cháo cho ngài ấy."
Dương Hiểu Trần đỡ lấy bát cháo, tay cầm môi múc.
"Để đây chị làm cho, em đi làm việc khác đi."
"Vâng."
Ân Tinh Thần vui vẻ rời bếp, Dương Hiểu Trần lạch cạch vài phút bên trong. Khi đi ra, cô một tay bưng khay để bát cháo hành thịt và ly sữa thơm ngon, tay còn lại vung vẩy thong dong rất ung dung tự tại. Cô đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng ngủ của Phong Đình Huy, cô điềm nhiên mở cửa đi vào trong. Vừa bước vào cô liền thấy một thanh niên khôi ngô, thân hình săn chắc đang ngồi bóp trán ưu tư trên giường. Cô phì cười đóng cửa phòng đi vào rất tự nhiên.
"Anh tỉnh rồi hả, Ăn chút cháo đi cho tỉnh người."
"Dương Hiểu Phi!"
Phong Đình Huy mắt tròn mắt dẹt nghiêng đầu đưa mắt nhìn theo Dương Hiểu Trần. Anh ngạc nhiên lắm, càng không ngờ hơn khi thấy người mình yêu xuất hiện trong phòng mình, lại còn mang cháo đến cho anh. Anh nửa ngờ nửa vực giọng nói vừa đề phòng vừa đa nghi.
"Sao cô trở về đây, lại còn tự ý vào phòng tôi?"
Dương Hiểu Trần đảo mắt hít thật sâu rồi thở đều ra, cô đặt khay xuống bàn, cẩn thận cầm bát cháo lên thả cái thìa sứ vào rồi đưa cho Phong Đình Huy. Cô chậc lưỡi bình thản rất tự nhiên.
"Tưởng tổng tài lạnh lùng bá đạo thế nào. Không ngờ anh cũng có góc khuất uống bia buông thả, đau khổ như thế."
Phong Đình Huy nhìn chằm chằm Dương Hiểu Trần, anh cất lời lạnh nhạt.
"Cô đang nói gì vậy?"
Dương Hiểu Trần có chút lạnh gáy, cô gượng người lúng túng liếc mắt nhìn bát cháo trên tay.
"Tôi trước nay chưa từng chăm sóc ai. Anh tự ăn đi."
Phong Đình Huy hất văng bát cháo xuống sàn, đôi mắt anh lãnh đạm vương chút thê lương. Cố kìm nén cảm xúc đau khổ đang cuộn trào trong lồng ngực, anh sắc lạnh đanh thép.
"Trả lời câu hỏi của tôi!"
Dương Hiểu Trần hời hợt chỉ hờ hững nhìn bát cháo nhoe nhoét dưới sàn. Có lẽ cái đầu bướng bỉnh của cô đã được luyện tới mức độ bất biến.
"Không ăn thì thôi, mất công tôi chuẩn bị cho anh. Anh đúng là sáng nắng chiều mưa, tối trời thì giông bão. Trưa nay còn mếu máo nhăn nhó rưng rưng nước mắt, vậy mà bây giờ đã lạnh lùng băng giá đến vô tình."
Phong Đình Huy nhíu mày mím môi chẳng nhớ gì cả, Dương Hiểu Trần đập tay bóp trán thở dài một hơi.
"Ủa, anh không nhớ lúc say, anh làm gì sao?"
Phong Đình Huy tròn mắt ngạc nhiên, anh ngớ người ra trước thái độ bình tĩnh thản nhiên của Dương Hiểu Trần. Trong đầu anh cứ nghĩ sau cú hất đó, Hiểu Trần sẽ tức giận và bỏ đi. Nhưng dù sao Phong Đình Huy cũng không dám làm tổn thương trực tiếp đến cô nên anh cố ý lạnh nhạt.
"Không nhớ."
Dương Hiểu Trần mím môi cười trừ, cô cúi người cầm ly sữa lên chìa ra trước mặt Phong Đình Huy.
"Không ăn cháo thì uống sữa đi. Nghe Ân Tinh Thần nói từ tối qua đến giờ anh chưa ăn gì hết. Trưa nay lại còn uống bia nữa, tôi sợ anh bị đau dạ dày."
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.