Chương 55
Minh Dã
05/05/2021
May mắn được lưu lại có Đồ gia nhị lão, Đồ đại ca, tam ca cùng lục, còn có Đồ gia đại tẩu, thêm Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị, vừa lúc tám người ngồi quanh bàn
"Cô gia có thể uống rượu không?" Đồ phụ Chỉ có ngày lễ ngày tết mới được chuẩn uống rượu, nên đã nghĩ thừa cơ uống rượu, cọp mẹ nhà hắn quản quá nghiêm rồi.
"Có thể uống một ít." Lý Trì Nguyệt gật đầu, nàng tự nhận tửu lượng của bản thân không tính là thấp, nếu Đồ phụ có hứng thú như vậy thì liền bồi hắn uống một phen đi.
Đồ đại nương âm thầm nhéo đùi Đồ phụ một cái, lão già này rõ ràng là muốn mượn cơ hội để bản thân uống rượu nhưng có ngoại nhân nên nàng vẫn chừa chút mặt mũi cho Đồ phụ, lập tức sai người đi mua hai vò rượu thượng hạn.
Rất nhanh rượu đã được mua về, Đồ phụ rót một chén nhỏ cho Lý Trì Nguyệt, một cho bản thân một chén lớn.
"Cửu Mị nhớ nhà liền muốn trở về ở một tháng, lần này phiền nhạc phụ nhạc mẫu chiếu cố rồi." Lý Trì Nguyệt chủ động mở miệng, nhìn ra được toàn gia này so với vừa rồi câu nệ hơn rất nhiều, nếu bọn họ đã hiểu lầm nàng là cô gia nhà họ vậy đâm lao phải theo lao, nói cho cùng Đồ Cửu Mị ngày sau cũng là người của nàng, một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu cũng không quá đáng.
Đồ Cửu Mị nghe phu nhân gọi cha mẹ nàng là nhạc phụ nhạc mẫu, cảm giác hảo quỷ dị, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng quả nhiên càng lúc càng giống tiểu thiếp của phu nhân rồi.
"Cửu Mị muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chúng ta có thịt, một khối cũng không thiếu cho nàng." Đồ phụ là mãn phu giọng nói cũng lớn.
Đồ Cửu Mị ngày ngày đều nhớ lấy ăn thịt, thì ra là có gia phong, cả gia đình này cũng không rời được thịt.
"Nhạc phụ, ta kính ngươi một chén." Lý Trì Nguyệt đứng dậy hướng Đồ phụ kính rượu, lễ nghi khí độ khiến Đồ phụ sửng sốt, có một con rể quý khí quý giận thật là có chút không quen.
Đồ mẫu cũng sửng sốt, nếu không phải biết thân phận của phu nhân, quả thật sẽ cho rằng đây là cô gia nhà mình, nhưng phu nhân tác phong như vậy đúng là đã rất cho hai bọn họ mặt mũi đi.
"Hảo...." Đồ phụ một hơn liền uống cạn một chén.
Lý Trì Nguyệt từng ngụm mà uống, chậm rãi nhã nhặn, cùng Đồ phụ uống như trâu uống nước quả thật một trời một vực, những người khác thầm nghĩ đây đại khái chính là điệu bộ của người phú quý đi, quá ẻo lả rồi.
Đồ gia huynh đệ hơn phân nửa đều thích uống rượu giống phụ thân, uống được hai ba chén, những thứ Đồ mẫu nhắc nhở như phải uống văn nhã một chút, không nên nói lung tung gì đó điều bị họ ném ra sau đầu.
"Ta nói muội tế, ngươi uống ngụm nhỏ như vậy thực sự quá đàn bà rồi, là nam nhân, nên dùng bát uống rượu!" Đồ tam ca hào sảng mở miệng nói.
Lý Trì Nguyệt nhìn về phía Đồ tam ca, rất muốn nói ta vốn dĩ chính là nữ nhân.
"Chúng ta đánh cuộc, ta uống ngụm nhỏ như vậy nhưng cũng có thể uống nhiều hơn ngươi." Trong dân gian có thể có hảo tửu gì, không có mùi vị gì cả, Lý Trì Nguyệt uống đều cảm thấy bên trong pha không ít nước, uống một vò lớn phỏng chừng còn không bằng một bình nhỏ trong cung hơn nữa nàng đi theo ngũ công chúa có loại rượu mạnh nào chưa từng uống qua, cũng không dễ dàng mà say được.
"Ha ha, ngươi nói đùa đi...." Đồ tam ca càn rỡ cười ra tiếng, ngay cả những người khác đều theo đó nở nụ cười, Đồ gia tam lang là người tửu lượng tốt nhất Đồ gia, nhìn tiểu tử này dáng vẻ yếu đuối, khẩu khí ngược lại không nhỏ.
"Vậy thử xem." Lý Trì Nguyệt mỉm cười nói, đồ tam ca cho dù tửu lượng lớn, nhưng uống rượu như trâu uống nước cũng sẽ dễ say, Lý Trì Nguyệt ngược lại không lo lắng bản thân sẽ thua.
"Tam ca không nên khi dễ người khác." Đồ Cửu Mị lập tức che chở phu nhân của nàng, nàng cảm thấy phu nhân cùng tam ca tỷ thí uống rượu, thực sự không sáng suốt, trong tiểu trấn này thật sự không có mấy người uống giỏi hơn tam ca.
"Tam lang không được hồ đồ!" Đồ đại nương cũng mở miệng giáo huấn, phu nhân người ta cũng là nữ nhân yểu điệu, làm sao có thể uống thắng một hán tử quê mùa.
"Không có cách nào, khó có được tam ca có bực này nhã hứng, cho ngươi mang hai vò rượu đến đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân nếu đã nói ra, nào có đạo lý lâm trận lùi bước, nếu không không phải sẽ bị các ca ca của Đồ Cửu Mị xem thường sao.
"Hảo tiểu tử, xem ngươi có phần can đảm, tam ca hôm nay thử xem tửu lượng của ngươi." Đồ tam ca liền sai huynh đệ khác đi mang rượu đến.
Đồ Cửu Mị có chút lo lắng kéo tay áo Lý Trì Nguyệt, sau đó hướng Lý Trì Nguyệt lắc đầu, không tán thành cách làm của phu nhân.
"Ta có chừng mực." Lý Trì Nguyệt khẽ mỉm cười với Đồ Cửu Mị, nhìn vào trong mắt những người khác dáng vẻ của hai người thật là ân ái, cho dù là Đồ đại nương cũng cảm thấy hai người này thân mật cũng sắp vượt qua sự thân mật giữa hai nữ nhân rồi. Khó có được phu nhân để ý nữ nhi nhà mình, nguyện ý giao hảo. Đồ đại nương vui vẻ vì thấy giao tình giữa hai người rất tốt, như vậy nữ nhi ở Hầu phủ sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Rất nhanh hai vò rượu được mang đến, đặt giữa sảnh đường.
"Mỗi người một vò, thời gian không hạn chế, uống xong trước sẽ thắng, thế nào?" Lý Trì Nguyệt hỏi ý tam ca.
"Không thành vấn đề, cứ như vậy đi." Đồ tam ca cảm thấy dù có uống thế nào thì muội tế cũng nhất định sẽ thua.
Đồ tam ca bắt đầu uống, một chén rồi lại một chén, Lý Trì Nguyệt vẫn không nhanh không chậm mà uống, thỉnh thoảng còn gắp chút thức ăn.
Sau khi vò rượu uống quá nửa, Đồ tam ca chậm lại, sắc mặt có chút ửng đỏ, sắc mặt Lý Trì Nguyệt vẫn như trước, không nhanh không chậm uống tiếp, trong lúc đó hai người đều phải đi mao xí vài lần.
Càng về sau, tốc độ uống của Đồ tam ca càng chậm, hắn nhìn muội tế văn nhược tốc độ vẫn như trước không nhanh không chậm, ngay cả sắc mặt cũng chưa từng biến, cái này, Đồ tam ca kinh hãi rồi, tiểu tử này nhìn như văn nhược nhưng tửu lượng lại lớn đến kinh người, lượng rượu uống vào cũng sắp vượt qua hắn rồi.
Thật ra Lý Trì Nguyệt cảm giác đã uống một bụng nước, rượu Lý Trì Nguyệt mặc dù cảm thấy đạm nhạt nhưng lượng nhiều tích tụ xuống cũng phát ra mạnh, nhìn thấy Đồ tam ca đã có men say, nhưng còn có thể kiên trì tiếp tục uống, nàng thầm nghĩ tam ca này tửu lượng so với dự đoán của nàng còn lớn hơn một chút, cách uống như trâu đó mà dĩ nhiên vẫn chưa say nằm sấp xuống, cho dù là nàng đều có ba phần men say rồi, xem ra là nàng đã xem thường hắn.
Đồ tam ca cuối cùng uống đến say khước, mà Lý Trì Nguyệt tuy rằng vẫn còn thanh tỉnh nhưng thân thể cũng choáng váng lợi hại, nôn ra một phen mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Đồ Cửu Mị một bên giúp Lý Trì Nguyệt vỗ lưng, một bên đau lòng phu nhân, phu nhân cũng quá ngoan cố đi, uống một chút thì chịu thua không được sao, lại dày vò bản thân đến khó chịu như vậy, nàng nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu.
Hai người đấu rượu xong, nào còn là buổi trưa nữa, cũng sắp đến xế chiều rồi.
"Ta thấy phu nhân trạng thái không tốt lắm, đêm nay ở lại chỗ này đi, sáng mai hãy đi được không?" Đồ Cửu Mị hỏi, để phu nhân uống nhiều rượu như vậy mà rời đi, nàng rất lo lắng.
"Cũng tốt." Lý Trì Nguyệt cũng không ngoan cố chống đỡ, thật ra nàng cũng có vài phần men say, chỉ là kiên cường không để bản thân ngã xuống, nhìn thấy Đồ tam lang say rồi nàng mới nới lỏng ý chí.
Đồ Cửu Mị vừa nghe đêm nay phu nhân nguyện ý ngủ lại, trong lòng mới có một chút yên tâm.
"Đỡ ta trở về phòng đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân đi đứng đều như nhũn ra, nhiều năm không uống nhiều rượu như vậy rồi, xem ra tửu lượng đã kém đi.
Đồ Cửu Mị lập tức đỡ Lý Trì Nguyệt quay về trong phòng mình, trên đường vẫn liên tục niệm kinh.
"Lần sau không chuẩn cùng những người khác đấu rượu nữa, tốt nhất là không nên uống rượu." Đồ Cửu Mị mỗi việc đều vì phu nhân mà lo lắng, cho nên lúc này cũng không tự giác dùng đến hai chữ không chuẩn.
"Ta cũng không phải tửu quỷ." Lý Trì Nguyệt không cho là đúng, nàng cũng không phải thích hành hạ bản thân, bất quá chỉ là muốn tranh khẩu khí mà thôi, ngày mai xem ai còn dám nói ta là chân yếu tay mềm nữa không, ta sẽ chờ xem trên mặt các ca ca ngươi đều phải viết chữ phục, nghĩ đến đây Lý Trì Nguyệt liền có một chút đắc ý.
Đồ Cửu Mị đỡ phu nhân nằm trên giường, phu nhân nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi, Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân đã ngủ liền đi ra ngoài lấy một chậu nước nóng, dùng khăn mặt nóng lau mặt cho phu nhân, xỏa tóc cho phu nhân để nàng ngủ được thoải mái, sau đó không còn chuyện gì để làm nàng liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phu nhân, nhìn phu nhân ngủ say khuôn mặt có chút ửng hồng, cho dù là do men rượu nhưng khí sắc kia thoạt nhìn so với bình thường tốt hơn một chút, trong trắng lộ hồng, mỹ đến khiến Đồ Cửu Mị nhất thời ngây dại.
"Cô gia có thể uống rượu không?" Đồ phụ Chỉ có ngày lễ ngày tết mới được chuẩn uống rượu, nên đã nghĩ thừa cơ uống rượu, cọp mẹ nhà hắn quản quá nghiêm rồi.
"Có thể uống một ít." Lý Trì Nguyệt gật đầu, nàng tự nhận tửu lượng của bản thân không tính là thấp, nếu Đồ phụ có hứng thú như vậy thì liền bồi hắn uống một phen đi.
Đồ đại nương âm thầm nhéo đùi Đồ phụ một cái, lão già này rõ ràng là muốn mượn cơ hội để bản thân uống rượu nhưng có ngoại nhân nên nàng vẫn chừa chút mặt mũi cho Đồ phụ, lập tức sai người đi mua hai vò rượu thượng hạn.
Rất nhanh rượu đã được mua về, Đồ phụ rót một chén nhỏ cho Lý Trì Nguyệt, một cho bản thân một chén lớn.
"Cửu Mị nhớ nhà liền muốn trở về ở một tháng, lần này phiền nhạc phụ nhạc mẫu chiếu cố rồi." Lý Trì Nguyệt chủ động mở miệng, nhìn ra được toàn gia này so với vừa rồi câu nệ hơn rất nhiều, nếu bọn họ đã hiểu lầm nàng là cô gia nhà họ vậy đâm lao phải theo lao, nói cho cùng Đồ Cửu Mị ngày sau cũng là người của nàng, một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu cũng không quá đáng.
Đồ Cửu Mị nghe phu nhân gọi cha mẹ nàng là nhạc phụ nhạc mẫu, cảm giác hảo quỷ dị, nhưng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nàng quả nhiên càng lúc càng giống tiểu thiếp của phu nhân rồi.
"Cửu Mị muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, chúng ta có thịt, một khối cũng không thiếu cho nàng." Đồ phụ là mãn phu giọng nói cũng lớn.
Đồ Cửu Mị ngày ngày đều nhớ lấy ăn thịt, thì ra là có gia phong, cả gia đình này cũng không rời được thịt.
"Nhạc phụ, ta kính ngươi một chén." Lý Trì Nguyệt đứng dậy hướng Đồ phụ kính rượu, lễ nghi khí độ khiến Đồ phụ sửng sốt, có một con rể quý khí quý giận thật là có chút không quen.
Đồ mẫu cũng sửng sốt, nếu không phải biết thân phận của phu nhân, quả thật sẽ cho rằng đây là cô gia nhà mình, nhưng phu nhân tác phong như vậy đúng là đã rất cho hai bọn họ mặt mũi đi.
"Hảo...." Đồ phụ một hơn liền uống cạn một chén.
Lý Trì Nguyệt từng ngụm mà uống, chậm rãi nhã nhặn, cùng Đồ phụ uống như trâu uống nước quả thật một trời một vực, những người khác thầm nghĩ đây đại khái chính là điệu bộ của người phú quý đi, quá ẻo lả rồi.
Đồ gia huynh đệ hơn phân nửa đều thích uống rượu giống phụ thân, uống được hai ba chén, những thứ Đồ mẫu nhắc nhở như phải uống văn nhã một chút, không nên nói lung tung gì đó điều bị họ ném ra sau đầu.
"Ta nói muội tế, ngươi uống ngụm nhỏ như vậy thực sự quá đàn bà rồi, là nam nhân, nên dùng bát uống rượu!" Đồ tam ca hào sảng mở miệng nói.
Lý Trì Nguyệt nhìn về phía Đồ tam ca, rất muốn nói ta vốn dĩ chính là nữ nhân.
"Chúng ta đánh cuộc, ta uống ngụm nhỏ như vậy nhưng cũng có thể uống nhiều hơn ngươi." Trong dân gian có thể có hảo tửu gì, không có mùi vị gì cả, Lý Trì Nguyệt uống đều cảm thấy bên trong pha không ít nước, uống một vò lớn phỏng chừng còn không bằng một bình nhỏ trong cung hơn nữa nàng đi theo ngũ công chúa có loại rượu mạnh nào chưa từng uống qua, cũng không dễ dàng mà say được.
"Ha ha, ngươi nói đùa đi...." Đồ tam ca càn rỡ cười ra tiếng, ngay cả những người khác đều theo đó nở nụ cười, Đồ gia tam lang là người tửu lượng tốt nhất Đồ gia, nhìn tiểu tử này dáng vẻ yếu đuối, khẩu khí ngược lại không nhỏ.
"Vậy thử xem." Lý Trì Nguyệt mỉm cười nói, đồ tam ca cho dù tửu lượng lớn, nhưng uống rượu như trâu uống nước cũng sẽ dễ say, Lý Trì Nguyệt ngược lại không lo lắng bản thân sẽ thua.
"Tam ca không nên khi dễ người khác." Đồ Cửu Mị lập tức che chở phu nhân của nàng, nàng cảm thấy phu nhân cùng tam ca tỷ thí uống rượu, thực sự không sáng suốt, trong tiểu trấn này thật sự không có mấy người uống giỏi hơn tam ca.
"Tam lang không được hồ đồ!" Đồ đại nương cũng mở miệng giáo huấn, phu nhân người ta cũng là nữ nhân yểu điệu, làm sao có thể uống thắng một hán tử quê mùa.
"Không có cách nào, khó có được tam ca có bực này nhã hứng, cho ngươi mang hai vò rượu đến đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân nếu đã nói ra, nào có đạo lý lâm trận lùi bước, nếu không không phải sẽ bị các ca ca của Đồ Cửu Mị xem thường sao.
"Hảo tiểu tử, xem ngươi có phần can đảm, tam ca hôm nay thử xem tửu lượng của ngươi." Đồ tam ca liền sai huynh đệ khác đi mang rượu đến.
Đồ Cửu Mị có chút lo lắng kéo tay áo Lý Trì Nguyệt, sau đó hướng Lý Trì Nguyệt lắc đầu, không tán thành cách làm của phu nhân.
"Ta có chừng mực." Lý Trì Nguyệt khẽ mỉm cười với Đồ Cửu Mị, nhìn vào trong mắt những người khác dáng vẻ của hai người thật là ân ái, cho dù là Đồ đại nương cũng cảm thấy hai người này thân mật cũng sắp vượt qua sự thân mật giữa hai nữ nhân rồi. Khó có được phu nhân để ý nữ nhi nhà mình, nguyện ý giao hảo. Đồ đại nương vui vẻ vì thấy giao tình giữa hai người rất tốt, như vậy nữ nhi ở Hầu phủ sẽ sống tốt hơn rất nhiều.
Rất nhanh hai vò rượu được mang đến, đặt giữa sảnh đường.
"Mỗi người một vò, thời gian không hạn chế, uống xong trước sẽ thắng, thế nào?" Lý Trì Nguyệt hỏi ý tam ca.
"Không thành vấn đề, cứ như vậy đi." Đồ tam ca cảm thấy dù có uống thế nào thì muội tế cũng nhất định sẽ thua.
Đồ tam ca bắt đầu uống, một chén rồi lại một chén, Lý Trì Nguyệt vẫn không nhanh không chậm mà uống, thỉnh thoảng còn gắp chút thức ăn.
Sau khi vò rượu uống quá nửa, Đồ tam ca chậm lại, sắc mặt có chút ửng đỏ, sắc mặt Lý Trì Nguyệt vẫn như trước, không nhanh không chậm uống tiếp, trong lúc đó hai người đều phải đi mao xí vài lần.
Càng về sau, tốc độ uống của Đồ tam ca càng chậm, hắn nhìn muội tế văn nhược tốc độ vẫn như trước không nhanh không chậm, ngay cả sắc mặt cũng chưa từng biến, cái này, Đồ tam ca kinh hãi rồi, tiểu tử này nhìn như văn nhược nhưng tửu lượng lại lớn đến kinh người, lượng rượu uống vào cũng sắp vượt qua hắn rồi.
Thật ra Lý Trì Nguyệt cảm giác đã uống một bụng nước, rượu Lý Trì Nguyệt mặc dù cảm thấy đạm nhạt nhưng lượng nhiều tích tụ xuống cũng phát ra mạnh, nhìn thấy Đồ tam ca đã có men say, nhưng còn có thể kiên trì tiếp tục uống, nàng thầm nghĩ tam ca này tửu lượng so với dự đoán của nàng còn lớn hơn một chút, cách uống như trâu đó mà dĩ nhiên vẫn chưa say nằm sấp xuống, cho dù là nàng đều có ba phần men say rồi, xem ra là nàng đã xem thường hắn.
Đồ tam ca cuối cùng uống đến say khước, mà Lý Trì Nguyệt tuy rằng vẫn còn thanh tỉnh nhưng thân thể cũng choáng váng lợi hại, nôn ra một phen mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Đồ Cửu Mị một bên giúp Lý Trì Nguyệt vỗ lưng, một bên đau lòng phu nhân, phu nhân cũng quá ngoan cố đi, uống một chút thì chịu thua không được sao, lại dày vò bản thân đến khó chịu như vậy, nàng nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu.
Hai người đấu rượu xong, nào còn là buổi trưa nữa, cũng sắp đến xế chiều rồi.
"Ta thấy phu nhân trạng thái không tốt lắm, đêm nay ở lại chỗ này đi, sáng mai hãy đi được không?" Đồ Cửu Mị hỏi, để phu nhân uống nhiều rượu như vậy mà rời đi, nàng rất lo lắng.
"Cũng tốt." Lý Trì Nguyệt cũng không ngoan cố chống đỡ, thật ra nàng cũng có vài phần men say, chỉ là kiên cường không để bản thân ngã xuống, nhìn thấy Đồ tam lang say rồi nàng mới nới lỏng ý chí.
Đồ Cửu Mị vừa nghe đêm nay phu nhân nguyện ý ngủ lại, trong lòng mới có một chút yên tâm.
"Đỡ ta trở về phòng đi." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân đi đứng đều như nhũn ra, nhiều năm không uống nhiều rượu như vậy rồi, xem ra tửu lượng đã kém đi.
Đồ Cửu Mị lập tức đỡ Lý Trì Nguyệt quay về trong phòng mình, trên đường vẫn liên tục niệm kinh.
"Lần sau không chuẩn cùng những người khác đấu rượu nữa, tốt nhất là không nên uống rượu." Đồ Cửu Mị mỗi việc đều vì phu nhân mà lo lắng, cho nên lúc này cũng không tự giác dùng đến hai chữ không chuẩn.
"Ta cũng không phải tửu quỷ." Lý Trì Nguyệt không cho là đúng, nàng cũng không phải thích hành hạ bản thân, bất quá chỉ là muốn tranh khẩu khí mà thôi, ngày mai xem ai còn dám nói ta là chân yếu tay mềm nữa không, ta sẽ chờ xem trên mặt các ca ca ngươi đều phải viết chữ phục, nghĩ đến đây Lý Trì Nguyệt liền có một chút đắc ý.
Đồ Cửu Mị đỡ phu nhân nằm trên giường, phu nhân nằm trên giường không bao lâu liền ngủ thiếp đi, Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân đã ngủ liền đi ra ngoài lấy một chậu nước nóng, dùng khăn mặt nóng lau mặt cho phu nhân, xỏa tóc cho phu nhân để nàng ngủ được thoải mái, sau đó không còn chuyện gì để làm nàng liền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phu nhân, nhìn phu nhân ngủ say khuôn mặt có chút ửng hồng, cho dù là do men rượu nhưng khí sắc kia thoạt nhìn so với bình thường tốt hơn một chút, trong trắng lộ hồng, mỹ đến khiến Đồ Cửu Mị nhất thời ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.