Phu Nhân Thừa Tướng Yêu Chó Như Mạng
Chương 2:
Bặc Cư Sơn
16/09/2023
Vừa mở cửa hậu viện ra, vừa vặn chạm mắt người đàn ông ở bên ngoài, không biết người đàn ông đã đứng ở nơi đó nghe bao lâu, sắc mặt không tốt lắm, con mắt đỏ lên hai tay nắm chặt, nhìn thấy Diêu Kim Chi đi ra, ánh mắt của hắn mang theo lo lắng quan sát nàng.
Bỗng nhiên nhìn thấy Tiền Đại ở trước cửa, Diêu Kim Chi sững sờ, nghĩ đến vừa rồi mẹ kế từ chối lời cầu hôn của hắn, trên mặt Diêu Kim Chi mang chút trốn tránh mất tự nhiên.
Bọn họ lớn lên trong cùng một thôn, xem như thanh mai trúc mã, vốn nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể gả cho hắn, có thể thoát khỏi mẹ kế.
Nhưng tất cả mọi thứ, đều đã kết thúc vào hôm nay rồi...
Hai người nhìn nhau không nói gì, lại không phát hiện bên ngoài hàng rào có một khuôn mặt non nớt nhìn qua đây, nhìn thấy hai người đứng đối nhau, Diêu Vượng Tổ quay người chạy đi.
Tầm mắt của Tiền Đại rơi vào thùng gỗ mà nàng đang xách, tiến lên một bước, hung hăng xách thùng gỗ đi, đi về phía giếng nước cách đó không xa, nhưng hắn còn chưa đi đến bên cạnh giếng, liền nghe thấy một tiếng mắng chửi chói tai.
"Ôi chao, kẻ cắp chịu trời đánh mà, nghèo không có tiền cưới vợ, lại đến cửa sau nhà người ta lừa gạt người đây này..."
Tiếng của bà ta không tính là nhỏ, thôn Thanh Hòe còn sống quanh suối, ngoại trừ vài hộ sống ở chân núi ra, thì đa số đều sống san sát nhau ở khe núi tương đối bằng phẳng bên dòng suối.
Hàng xóm cách nhau có một bức tường, đừng nói ầm ĩ thế này, chỉ là ở trong nhà đánh rắm to thôi thì hàng xóm cũng có thể nghe thấy.
Chỉ với thời gian của một câu nói mà chung quanh đã có người xông tới xem rõ ngọn ngành, Diêu Kim Chi nhìn thôn dân càng tụ càng đông, nước mắt lưng tròng trực trào rơi xuống.
Nàng vừa lắc đầu khoát tay, vừa cố hết sức coi nhẹ ánh mắt mọi người nhìn qua đây.
"Không, không có, Tiền đại ca không có lừa gạt ta, huynh ấy đang giúp ta múc nước, không có chuyện gì khác cả."
Tính cách nàng vốn đã mềm yếu, lại bị Vương thị đánh sợ, lúc này có thể nói ra câu như thế, là sợ hàng xóm xung quanh hiểu lầm, cũng sợ Tiền Đại bị người ta bắt.
Diêu Kim Chi từ trước đến nay nhát gan không dám nói chuyện với người khác, giờ đây lại nói giúp người ngoài, Vương thị tức giận từ dưới đất bò dậy, ngay trước mặt mọi người liền bắt đầu túm nàng đánh nàng.
"Bình thường nương đã nói với con rồi, đừng có chơi với mấy người đần độn, hiện tại học cái xấu, chẳng còn chút phép tắc của cô nương nhà lành nữa rồi, lại còn bao che cho cái kẻ cắp này, con có xứng đáng với kỳ vọng của cha con không? Hôm nay ta phải thay liệt tổ liệt tông nhà họ Diêu đánh cho con tỉnh ra, tránh cho sau này ra cửa người khác nói con không có liêm sỉ."
"A! Không, không có... Thật sự không có, đừng đánh nữa, chúng con còn chưa nói với nhau câu nào." Diêu Kim Chi vừa trốn tránh khóc cầu, vừa giải thích cho người chung quanh nghe.
Bỗng nhiên nhìn thấy Tiền Đại ở trước cửa, Diêu Kim Chi sững sờ, nghĩ đến vừa rồi mẹ kế từ chối lời cầu hôn của hắn, trên mặt Diêu Kim Chi mang chút trốn tránh mất tự nhiên.
Bọn họ lớn lên trong cùng một thôn, xem như thanh mai trúc mã, vốn nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể gả cho hắn, có thể thoát khỏi mẹ kế.
Nhưng tất cả mọi thứ, đều đã kết thúc vào hôm nay rồi...
Hai người nhìn nhau không nói gì, lại không phát hiện bên ngoài hàng rào có một khuôn mặt non nớt nhìn qua đây, nhìn thấy hai người đứng đối nhau, Diêu Vượng Tổ quay người chạy đi.
Tầm mắt của Tiền Đại rơi vào thùng gỗ mà nàng đang xách, tiến lên một bước, hung hăng xách thùng gỗ đi, đi về phía giếng nước cách đó không xa, nhưng hắn còn chưa đi đến bên cạnh giếng, liền nghe thấy một tiếng mắng chửi chói tai.
"Ôi chao, kẻ cắp chịu trời đánh mà, nghèo không có tiền cưới vợ, lại đến cửa sau nhà người ta lừa gạt người đây này..."
Tiếng của bà ta không tính là nhỏ, thôn Thanh Hòe còn sống quanh suối, ngoại trừ vài hộ sống ở chân núi ra, thì đa số đều sống san sát nhau ở khe núi tương đối bằng phẳng bên dòng suối.
Hàng xóm cách nhau có một bức tường, đừng nói ầm ĩ thế này, chỉ là ở trong nhà đánh rắm to thôi thì hàng xóm cũng có thể nghe thấy.
Chỉ với thời gian của một câu nói mà chung quanh đã có người xông tới xem rõ ngọn ngành, Diêu Kim Chi nhìn thôn dân càng tụ càng đông, nước mắt lưng tròng trực trào rơi xuống.
Nàng vừa lắc đầu khoát tay, vừa cố hết sức coi nhẹ ánh mắt mọi người nhìn qua đây.
"Không, không có, Tiền đại ca không có lừa gạt ta, huynh ấy đang giúp ta múc nước, không có chuyện gì khác cả."
Tính cách nàng vốn đã mềm yếu, lại bị Vương thị đánh sợ, lúc này có thể nói ra câu như thế, là sợ hàng xóm xung quanh hiểu lầm, cũng sợ Tiền Đại bị người ta bắt.
Diêu Kim Chi từ trước đến nay nhát gan không dám nói chuyện với người khác, giờ đây lại nói giúp người ngoài, Vương thị tức giận từ dưới đất bò dậy, ngay trước mặt mọi người liền bắt đầu túm nàng đánh nàng.
"Bình thường nương đã nói với con rồi, đừng có chơi với mấy người đần độn, hiện tại học cái xấu, chẳng còn chút phép tắc của cô nương nhà lành nữa rồi, lại còn bao che cho cái kẻ cắp này, con có xứng đáng với kỳ vọng của cha con không? Hôm nay ta phải thay liệt tổ liệt tông nhà họ Diêu đánh cho con tỉnh ra, tránh cho sau này ra cửa người khác nói con không có liêm sỉ."
"A! Không, không có... Thật sự không có, đừng đánh nữa, chúng con còn chưa nói với nhau câu nào." Diêu Kim Chi vừa trốn tránh khóc cầu, vừa giải thích cho người chung quanh nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.