Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
Chương 30: ANH LÀ CỤC NAM CHÂM
Black Caramel
10/12/2024
Vẻ mặt Hàn Tuyết lãnh đạm, một tay chống lên bàn, một tay gắp thức ăn. Lâm Cảnh Thần đưa tay vuốt ve rồi bóp nhẹ sau gáy cô.
"Bực mình à?"
"Không đáng để bực" Hàn Tuyết nói vậy nhưng cô cũng chẳng thấy khẩu vị ăn uống ngon lành gì nữa.
Lâm Cảnh Thần ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
"Đâu phải lỗi tại anh" giọng anh kề sát bên tai Hàn Tuyết ra vẻ vô tội.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ "Đẹp trai cũng là cái tội mà".
"Lâm tổng đúng là cục nam châm thu hút phụ nữ mà" Hàn Tuyết buông lời trêu chọc anh.
"Em ghen à?" Lâm Cảnh Thần hỏi một câu làm cô muốn câm nín. Thấy thái độ của Hàn Tuyết như vậy anh lại có cảm giác vui vẻ và thỏa mãn, còn thấy cô rất đáng yêu nữa chứ.
Hàn Tuyết tìm cách chuyển đề tài nói chuyện. Cô nhớ ra một việc.
"Ngày mai tiệc sinh nhật của trưởng phòng Chung anh đến không? Cô ấy có mời em."
"Em muốn đi à?" Lâm Cảnh Thần không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Lần trước có gặp nhau tại quán bar của em. Đi làm cũng hay gặp. Chắc em lên xem náo nhiệt một chút." Hàn Tuyết nhìn anh đầy ẩn ý. Cô thừa biết Chung Sở Kỳ chết mê chết mệt Lâm Cảnh Thần.
"Em thích thì cứ đi nhưng nhớ cẩn thận cái vai bị thương. Ngày mai anh có chút việc làm xong sẽ đến đón em." Anh nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ra sau tai Hàn Tuyết.
"Tạm thời chúng ta đừng công khai được không? Em vẫn đang thực tập, thời điểm này chưa thích hợp lắm." Nghe anh nói đến đón làm Hàn Tuyết giật mình. Tuy đã xác nhận mối quan hệ nhưng cô chưa muốn nhiều người biết đến. Cô vẫn chưa tốt nghiệp, lại đang thực tập ở Thần Không, tin này mà lan ra không tránh được người khác sẽ nghĩ cô được bao nuôi, dùng sắc tiến thân mất.
Lâm Cảnh Thần hiểu ý Hàn Tuyết, miễn cưỡng đồng ý. Đường đường là Lâm tổng lừng danh mà không được bạn gái cho danh phận.
Hai người dùng bữa xong, vừa bước ra ngoài thấy một người đàn ông đứng chờ sẵn ngay cửa. Anh ta là quản lý nhà hàng. Thấy Lâm Cảnh Thần, người này liền đến xin lỗi rối rít về việc lúc nãy, thông báo đã đuổi cô gái phục vụ đó rồi. Cảnh Thần chỉ ném cho anh ta một ánh nhìn lạnh lẽo rồi nắm tay Hàn Tuyết rời đi.
Lâm Cảnh Thần đưa Hàn Tuyết đến tận cửa, trước khi ra về không quên để lại cho cô một nụ hôn nồng nàn, say đắm. Đến khi nằm lên giường chuẩn bị ngủ mà cô vẫn còn thấy mơ màng, hình ảnh Lâm Cảnh Thần tràn ngập trong tâm trí.
Ngày hôm sau Hàn Tuyết dành cả ngày ở nhà tập trung làm tiếp luận văn. Cô ôm laptop ra chỗ ghế lười ngoài ban công, vừa làm vừa hít thở không khí mùa thu mát mẻ. Vì đây là chung cư cao cấp nên diện tích ban công nhà cô khá rộng rãi. Hàn Tuyết đã sửa sang lại một chút, thêm nhiều cây xanh biến nó thành góc làm việc và ngắm cảnh. Những lúc lười biếng cô có thể ra đây nằm ườn đọc sách, nghe nhạc.
Dì Lê đang làm việc bên trong thỉnh thoảng lên liếc nhìn cô gái xinh đẹp ngoài ban công. Bà đã làm việc tại biệt thự của Lâm Cảnh Thần nhiều năm. Đây là lần đầu tiên bà thấy ông chủ của mình quan tâm đến phụ nữ. Ban đầu dì Lê nghĩ Hàn Tuyết là một cô gái xinh đẹp được bao nuôi. Nhưng giờ lại thấy cô gái này rất kỳ lạ. Cô không có sở thích ra ngoài mua sắm, tụ tập như các cô gái trẻ lắm tiền khác. Dường như cả ngày chỉ ở nhà ôm laptop làm việc, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện công việc gì đó có vẻ rất khó tính. Có điều thái độ của cô đối với dì Lê rất nhã nhặn, lịch sự khiến bà thấy rất có cảm tình.
"Cô Hàn thức ăn tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mau vào ăn nào." Dì Lê lên tiếng gọi.
"Dì Lê cứ để đấy, xong việc cháu sẽ ăn, cám ơn dì" Hàn Tuyết tay vẫn gõ phím không ngừng.
Thấy vậy dì Lê không gọi nữa, chào cô một tiếng rồi ra về.
Tối đến, Hàn Tuyết đọc lại luận văn của mình, mỉm cười hài lòng. Qua tuần cô đã hẹn gặp giáo sư nên cần phải làm cho tốt. Thấy mọi thứ đã ổn cô mới cất laptop, nhìn lên đồng hồ đã gần chín giờ. Hàn Tuyết giật mình nhớ đến buổi tiệc sinh nhật của Chung Sở Kỳ.
Hàn Tuyết chọn một chiếc đầm body màu đen dài qua gối, cổ cao tay dài để che đi phần vai bị thương của cô. Tuy rất kín đáo nhưng lại tôn lên đường cong quyến rũ của Hàn Tuyết. Mái tóc đen dài được bởi lên sau gáy, vài cọng tóc rơi hai bên mặt càng tăng lên nét kiều mị của cô. Hàn Tuyết không trang điểm nhiều, cô chỉ thoa chút son đỏ nhưng cũng đủ làm chết người.
Hàn Tuyết kiểm tra điện thoại, cả ngày nay không có tin nhắn nào của Lâm Cảnh Thần, có lẽ anh đang bận. Cô gửi một tin nhắn cho anh rồi mới lái xe đi.
"Bực mình à?"
"Không đáng để bực" Hàn Tuyết nói vậy nhưng cô cũng chẳng thấy khẩu vị ăn uống ngon lành gì nữa.
Lâm Cảnh Thần ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
"Đâu phải lỗi tại anh" giọng anh kề sát bên tai Hàn Tuyết ra vẻ vô tội.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ "Đẹp trai cũng là cái tội mà".
"Lâm tổng đúng là cục nam châm thu hút phụ nữ mà" Hàn Tuyết buông lời trêu chọc anh.
"Em ghen à?" Lâm Cảnh Thần hỏi một câu làm cô muốn câm nín. Thấy thái độ của Hàn Tuyết như vậy anh lại có cảm giác vui vẻ và thỏa mãn, còn thấy cô rất đáng yêu nữa chứ.
Hàn Tuyết tìm cách chuyển đề tài nói chuyện. Cô nhớ ra một việc.
"Ngày mai tiệc sinh nhật của trưởng phòng Chung anh đến không? Cô ấy có mời em."
"Em muốn đi à?" Lâm Cảnh Thần không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Lần trước có gặp nhau tại quán bar của em. Đi làm cũng hay gặp. Chắc em lên xem náo nhiệt một chút." Hàn Tuyết nhìn anh đầy ẩn ý. Cô thừa biết Chung Sở Kỳ chết mê chết mệt Lâm Cảnh Thần.
"Em thích thì cứ đi nhưng nhớ cẩn thận cái vai bị thương. Ngày mai anh có chút việc làm xong sẽ đến đón em." Anh nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc ra sau tai Hàn Tuyết.
"Tạm thời chúng ta đừng công khai được không? Em vẫn đang thực tập, thời điểm này chưa thích hợp lắm." Nghe anh nói đến đón làm Hàn Tuyết giật mình. Tuy đã xác nhận mối quan hệ nhưng cô chưa muốn nhiều người biết đến. Cô vẫn chưa tốt nghiệp, lại đang thực tập ở Thần Không, tin này mà lan ra không tránh được người khác sẽ nghĩ cô được bao nuôi, dùng sắc tiến thân mất.
Lâm Cảnh Thần hiểu ý Hàn Tuyết, miễn cưỡng đồng ý. Đường đường là Lâm tổng lừng danh mà không được bạn gái cho danh phận.
Hai người dùng bữa xong, vừa bước ra ngoài thấy một người đàn ông đứng chờ sẵn ngay cửa. Anh ta là quản lý nhà hàng. Thấy Lâm Cảnh Thần, người này liền đến xin lỗi rối rít về việc lúc nãy, thông báo đã đuổi cô gái phục vụ đó rồi. Cảnh Thần chỉ ném cho anh ta một ánh nhìn lạnh lẽo rồi nắm tay Hàn Tuyết rời đi.
Lâm Cảnh Thần đưa Hàn Tuyết đến tận cửa, trước khi ra về không quên để lại cho cô một nụ hôn nồng nàn, say đắm. Đến khi nằm lên giường chuẩn bị ngủ mà cô vẫn còn thấy mơ màng, hình ảnh Lâm Cảnh Thần tràn ngập trong tâm trí.
Ngày hôm sau Hàn Tuyết dành cả ngày ở nhà tập trung làm tiếp luận văn. Cô ôm laptop ra chỗ ghế lười ngoài ban công, vừa làm vừa hít thở không khí mùa thu mát mẻ. Vì đây là chung cư cao cấp nên diện tích ban công nhà cô khá rộng rãi. Hàn Tuyết đã sửa sang lại một chút, thêm nhiều cây xanh biến nó thành góc làm việc và ngắm cảnh. Những lúc lười biếng cô có thể ra đây nằm ườn đọc sách, nghe nhạc.
Dì Lê đang làm việc bên trong thỉnh thoảng lên liếc nhìn cô gái xinh đẹp ngoài ban công. Bà đã làm việc tại biệt thự của Lâm Cảnh Thần nhiều năm. Đây là lần đầu tiên bà thấy ông chủ của mình quan tâm đến phụ nữ. Ban đầu dì Lê nghĩ Hàn Tuyết là một cô gái xinh đẹp được bao nuôi. Nhưng giờ lại thấy cô gái này rất kỳ lạ. Cô không có sở thích ra ngoài mua sắm, tụ tập như các cô gái trẻ lắm tiền khác. Dường như cả ngày chỉ ở nhà ôm laptop làm việc, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện công việc gì đó có vẻ rất khó tính. Có điều thái độ của cô đối với dì Lê rất nhã nhặn, lịch sự khiến bà thấy rất có cảm tình.
"Cô Hàn thức ăn tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, mau vào ăn nào." Dì Lê lên tiếng gọi.
"Dì Lê cứ để đấy, xong việc cháu sẽ ăn, cám ơn dì" Hàn Tuyết tay vẫn gõ phím không ngừng.
Thấy vậy dì Lê không gọi nữa, chào cô một tiếng rồi ra về.
Tối đến, Hàn Tuyết đọc lại luận văn của mình, mỉm cười hài lòng. Qua tuần cô đã hẹn gặp giáo sư nên cần phải làm cho tốt. Thấy mọi thứ đã ổn cô mới cất laptop, nhìn lên đồng hồ đã gần chín giờ. Hàn Tuyết giật mình nhớ đến buổi tiệc sinh nhật của Chung Sở Kỳ.
Hàn Tuyết chọn một chiếc đầm body màu đen dài qua gối, cổ cao tay dài để che đi phần vai bị thương của cô. Tuy rất kín đáo nhưng lại tôn lên đường cong quyến rũ của Hàn Tuyết. Mái tóc đen dài được bởi lên sau gáy, vài cọng tóc rơi hai bên mặt càng tăng lên nét kiều mị của cô. Hàn Tuyết không trang điểm nhiều, cô chỉ thoa chút son đỏ nhưng cũng đủ làm chết người.
Hàn Tuyết kiểm tra điện thoại, cả ngày nay không có tin nhắn nào của Lâm Cảnh Thần, có lẽ anh đang bận. Cô gửi một tin nhắn cho anh rồi mới lái xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.