Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
Chương 11: MỜI ĂN TỐI
Black Caramel
06/12/2024
Hàn Tuyết vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe giọng nói đầy hào hứng của Tô Yên
"Wow Tiểu Tuyết đã được nam thần ngỏ lời."
Vẻ mặt Hàn Tuyết không hứng thú gì mấy, cô thở dài một tiếng :
"Em không muốn thành mục tiêu công kích của mấy cô nàng dưới kia đâu chị Tô Yên."
Dứt lời thì cô thấy Lâm Cảnh Thần cùng Lục Đông bước vào, cả hai vội đứng lên chào. Lâm Cảnh Thần khẽ gật đầu, liếc qua Hàn Tuyết, gương mặt không đoán được cảm xúc.
Lâm Cảnh Thần đang tập trung ký giấy tờ trên bàn thì nghe tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Hàn Tuyết đẩy cửa vào, trên tay cô là chiếc túi đựng áo khoác của anh. Cô nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc rồi nói :
"Cảm ơn Lâm tổng đã cho mượn áo. Tôi giặt sạch sẽ rồi, xin gửi lại ạ".
"Có vẻ cô Hàn ngày càng nổi tiếng nhỉ?" Lâm Cảnh Thần dừng bút, chống tay lên cằm ánh mắt có ý cười nhìn Hàn Tuyết
"Lâm tổng đang mỉa mai hay là quan tâm tôi vậy?" Hàn Tuyết không hề bối rối mà còn hỏi ngược lại. Lục Đông thấy thái độ của Hàn Tuyết tự dưng mồ hôi rịn ra đầy trán.
"Không đâu, cô hiểu lầm rồi. Cô Hàn xinh đẹp như vậy được nhiều người yêu thích là chuyện đương nhiên. Đừng để ảnh hưởng công việc là được."
"Lâm tổng yên tâm, tôi tự biết nặng nhẹ" Hàn Tuyết nhìn thẳng vào Lâm Cảnh Thần trả lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Tự dưng cô có chút bực bội. Mới sáng bị Hà Vỹ Đình làm phiền, thành đề tài bàn tán của cả tập đoàn, giờ lại bị Đại Ma Vương trêu chọc. Cô lấy điện thoại ra xem, có khá nhiều tin nhắn đến cô chưa kịp đọc.
Hôm nay là sinh nhật của Hàn Tuyết. Loạt tin nhắn đều là lì xì của cô đến từ ba và các lão đại. Nhìn số tiền cô cười tít mắt, quên mất cơn bực bội lúc nãy.
Đến giờ tan ca, Tô Yên mới quay qua hỏi :
"Tiểu Tuyết à, cuối tuần này em rảnh không? Chị làm tiệc chia tay độc thân. Em cũng đến nhé?!"
"Đương nhiên rồi, em sẽ đến" có lẽ lúc này tâm trạng Hàn Tuyết đã tốt hơn nên cô vui vẻ nhận lời. Dù sao Tô Yên là cũng là sếp của cô, không thể từ chối được. Hàn Tuyết cố ý nán lại một chút, không vội về, cô muốn tránh những ánh mắt tò mò và cả Hà Vỹ Đình. Lúc nãy anh ta nhắn tin mời cô đi ăn tối nhưng cô đã từ chối, lấy cớ bận công việc.
Lâm Cảnh Thần từ phòng làm việc đi ra, thấy cô vẫn còn ngồi ở bàn, có chút ngạc nhiên hỏi :
"Vẫn chưa về sao?"
"Chờ qua giờ cao điểm tôi sẽ về." Hàn Tuyết trả lời, có chút lơ đãng.
Lâm Cảnh Thần hiểu ý, khẽ cười
"Cô có muốn đi cùng không?"
Hàn Tuyết ngạc nhiên ngước lên, thấy anh ra hiệu hất đầu về hướng thang máy riêng của chủ tịch. Ánh mắt của cô sáng lên, nếu đi thang máy riêng thì không sợ gặp phải người khác. Cô liền đứng lên, nhanh tay cầm túi xách đi theo :
"Vậy làm phiền Lâm tổng rồi"
Lục Đông ra ngoài từ chiều nên giờ trong thang máy chỉ có hai người. Không khí có chút ngột ngạt. Cuối cùng Lâm Cảnh Thần lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng :
"Cô Hàn đã quen việc chưa? Sắp tới Tô Yên xin nghỉ phép để kết hôn , có thể cô sẽ vất vả hơn bây giờ."
"Lâm tổng đừng lo, tôi sẽ cố gắng" Hàn Tuyết mím môi. Ban đầu cô tính vào đây để điều tra, ngờ đâu giờ thành bán mình cho tư bản luôn rồi.
Xuống đến tầng hầm Hàn Tuyết cảm ơn rồi định đi ra xe của mình. Chợt cánh tay Lâm Cảnh Thần vươn ra chặn lại, đẩy lưng cô dựa vào bức tường.
"Cô chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao, cô Hàn?" Vẫn là giọng nói trầm ấm, có chút khàn vang lên. Ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào cô.
"Lâm tổng muốn tôi cảm ơn thế nào?" Hàn Tuyết khẽ nuốt nước bọt xuống.
"Cô nghĩ thử xem."
"......"
"Hay là tôi mời Lâm tổng ăn tối ?"
"Được, bây giờ luôn đi. Tôi hơi đói rồi."
"Hả?" Hàn Tuyết tròn mắt nhìn Lâm Cảnh Thần
"Ăn gì cũng được, cô Hàn cứ quyết định đi" Lâm Cảnh Thần không để Hàn Tuyết có cơ hội từ chối.
"Vậy đi xe tôi, Lâm tổng không ngại chứ?"
"Không vấn đề gì".
Cả hai tiến về xe của Hàn Tuyết. Cô đi đến ghế lái, Lâm Cảnh Thần ngồi vào ghế phụ. Chiếc BMW màu đen từ từ chạy ra khỏi tầng hầm. Đi được một đoạn Hàn Tuyết nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chiếc xe đen vẫn bám theo xe cô từ khi ra khỏi tầng hầm.
"Lâm tổng ra ngoài cần nhiều vệ sĩ như vậy sao?" Giọng Hàn Tuyết nhẹ nhàng vang lên.
"Từ ngày bước chân vào giới kinh doanh, tôi đã có không ít kẻ thù" anh không bất ngờ lắm khi Hàn Tuyết phát hiện vệ sĩ của anh đang bám theo họ. Cô như một ẩn số bí mật thú vị, vừa can đảm vừa thông minh, khiến anh khá tò mò. Chưa ai có thể làm Lâm Cảnh Thầm cảm thấy hứng thú như vậy.
"Lâm tổng ngồi cẩn thận một chút" giọng Hàn Tuyết có chút phấn khích, cô bất ngờ đạp ga tăng tốc , chiếc xe lao nhanh giữa dòng xe đông đúc.
Chiếc xe đen đằng sau vẫn cố gắng bám sát. Phía trước tín hiệu đèn xanh chỉ còn ba giây, Hàn Tuyết không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Xe cô lao vút qua khi đèn vừa chuyển đỏ. Chiếc xe đen bám theo không kịp, đành dừng ở phía sau. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cô đầy thích thú.
Chạy thêm một đoạn, Hàn Tuyết rẽ vào con đường nhỏ có nhiều tán cây. Cô dừng lại trước một tiệm mỳ có vẻ cổ kính.
Cả hai cùng xuống xe.
"Hôm nay tôi mời Lâm tổng ăn mỳ nhé!" Hàn Tuyết nhìn Lâm Cảnh Thần một cách dò xét. Lúc nãy cô cố ý cắt đuôi đám vệ sĩ của anh nhằm chọc tức lại việc lúc sáng anh mỉa mai cô. Nhưng người đàn ông trước mặt không hề có ý giận dữ, thậm chí có chút vui vẻ hơn thường ngày.
"Wow Tiểu Tuyết đã được nam thần ngỏ lời."
Vẻ mặt Hàn Tuyết không hứng thú gì mấy, cô thở dài một tiếng :
"Em không muốn thành mục tiêu công kích của mấy cô nàng dưới kia đâu chị Tô Yên."
Dứt lời thì cô thấy Lâm Cảnh Thần cùng Lục Đông bước vào, cả hai vội đứng lên chào. Lâm Cảnh Thần khẽ gật đầu, liếc qua Hàn Tuyết, gương mặt không đoán được cảm xúc.
Lâm Cảnh Thần đang tập trung ký giấy tờ trên bàn thì nghe tiếng gõ cửa.
"Vào đi"
Hàn Tuyết đẩy cửa vào, trên tay cô là chiếc túi đựng áo khoác của anh. Cô nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc rồi nói :
"Cảm ơn Lâm tổng đã cho mượn áo. Tôi giặt sạch sẽ rồi, xin gửi lại ạ".
"Có vẻ cô Hàn ngày càng nổi tiếng nhỉ?" Lâm Cảnh Thần dừng bút, chống tay lên cằm ánh mắt có ý cười nhìn Hàn Tuyết
"Lâm tổng đang mỉa mai hay là quan tâm tôi vậy?" Hàn Tuyết không hề bối rối mà còn hỏi ngược lại. Lục Đông thấy thái độ của Hàn Tuyết tự dưng mồ hôi rịn ra đầy trán.
"Không đâu, cô hiểu lầm rồi. Cô Hàn xinh đẹp như vậy được nhiều người yêu thích là chuyện đương nhiên. Đừng để ảnh hưởng công việc là được."
"Lâm tổng yên tâm, tôi tự biết nặng nhẹ" Hàn Tuyết nhìn thẳng vào Lâm Cảnh Thần trả lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Tự dưng cô có chút bực bội. Mới sáng bị Hà Vỹ Đình làm phiền, thành đề tài bàn tán của cả tập đoàn, giờ lại bị Đại Ma Vương trêu chọc. Cô lấy điện thoại ra xem, có khá nhiều tin nhắn đến cô chưa kịp đọc.
Hôm nay là sinh nhật của Hàn Tuyết. Loạt tin nhắn đều là lì xì của cô đến từ ba và các lão đại. Nhìn số tiền cô cười tít mắt, quên mất cơn bực bội lúc nãy.
Đến giờ tan ca, Tô Yên mới quay qua hỏi :
"Tiểu Tuyết à, cuối tuần này em rảnh không? Chị làm tiệc chia tay độc thân. Em cũng đến nhé?!"
"Đương nhiên rồi, em sẽ đến" có lẽ lúc này tâm trạng Hàn Tuyết đã tốt hơn nên cô vui vẻ nhận lời. Dù sao Tô Yên là cũng là sếp của cô, không thể từ chối được. Hàn Tuyết cố ý nán lại một chút, không vội về, cô muốn tránh những ánh mắt tò mò và cả Hà Vỹ Đình. Lúc nãy anh ta nhắn tin mời cô đi ăn tối nhưng cô đã từ chối, lấy cớ bận công việc.
Lâm Cảnh Thần từ phòng làm việc đi ra, thấy cô vẫn còn ngồi ở bàn, có chút ngạc nhiên hỏi :
"Vẫn chưa về sao?"
"Chờ qua giờ cao điểm tôi sẽ về." Hàn Tuyết trả lời, có chút lơ đãng.
Lâm Cảnh Thần hiểu ý, khẽ cười
"Cô có muốn đi cùng không?"
Hàn Tuyết ngạc nhiên ngước lên, thấy anh ra hiệu hất đầu về hướng thang máy riêng của chủ tịch. Ánh mắt của cô sáng lên, nếu đi thang máy riêng thì không sợ gặp phải người khác. Cô liền đứng lên, nhanh tay cầm túi xách đi theo :
"Vậy làm phiền Lâm tổng rồi"
Lục Đông ra ngoài từ chiều nên giờ trong thang máy chỉ có hai người. Không khí có chút ngột ngạt. Cuối cùng Lâm Cảnh Thần lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng :
"Cô Hàn đã quen việc chưa? Sắp tới Tô Yên xin nghỉ phép để kết hôn , có thể cô sẽ vất vả hơn bây giờ."
"Lâm tổng đừng lo, tôi sẽ cố gắng" Hàn Tuyết mím môi. Ban đầu cô tính vào đây để điều tra, ngờ đâu giờ thành bán mình cho tư bản luôn rồi.
Xuống đến tầng hầm Hàn Tuyết cảm ơn rồi định đi ra xe của mình. Chợt cánh tay Lâm Cảnh Thần vươn ra chặn lại, đẩy lưng cô dựa vào bức tường.
"Cô chỉ cảm ơn suông như vậy thôi sao, cô Hàn?" Vẫn là giọng nói trầm ấm, có chút khàn vang lên. Ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào cô.
"Lâm tổng muốn tôi cảm ơn thế nào?" Hàn Tuyết khẽ nuốt nước bọt xuống.
"Cô nghĩ thử xem."
"......"
"Hay là tôi mời Lâm tổng ăn tối ?"
"Được, bây giờ luôn đi. Tôi hơi đói rồi."
"Hả?" Hàn Tuyết tròn mắt nhìn Lâm Cảnh Thần
"Ăn gì cũng được, cô Hàn cứ quyết định đi" Lâm Cảnh Thần không để Hàn Tuyết có cơ hội từ chối.
"Vậy đi xe tôi, Lâm tổng không ngại chứ?"
"Không vấn đề gì".
Cả hai tiến về xe của Hàn Tuyết. Cô đi đến ghế lái, Lâm Cảnh Thần ngồi vào ghế phụ. Chiếc BMW màu đen từ từ chạy ra khỏi tầng hầm. Đi được một đoạn Hàn Tuyết nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chiếc xe đen vẫn bám theo xe cô từ khi ra khỏi tầng hầm.
"Lâm tổng ra ngoài cần nhiều vệ sĩ như vậy sao?" Giọng Hàn Tuyết nhẹ nhàng vang lên.
"Từ ngày bước chân vào giới kinh doanh, tôi đã có không ít kẻ thù" anh không bất ngờ lắm khi Hàn Tuyết phát hiện vệ sĩ của anh đang bám theo họ. Cô như một ẩn số bí mật thú vị, vừa can đảm vừa thông minh, khiến anh khá tò mò. Chưa ai có thể làm Lâm Cảnh Thầm cảm thấy hứng thú như vậy.
"Lâm tổng ngồi cẩn thận một chút" giọng Hàn Tuyết có chút phấn khích, cô bất ngờ đạp ga tăng tốc , chiếc xe lao nhanh giữa dòng xe đông đúc.
Chiếc xe đen đằng sau vẫn cố gắng bám sát. Phía trước tín hiệu đèn xanh chỉ còn ba giây, Hàn Tuyết không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Xe cô lao vút qua khi đèn vừa chuyển đỏ. Chiếc xe đen bám theo không kịp, đành dừng ở phía sau. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn cô đầy thích thú.
Chạy thêm một đoạn, Hàn Tuyết rẽ vào con đường nhỏ có nhiều tán cây. Cô dừng lại trước một tiệm mỳ có vẻ cổ kính.
Cả hai cùng xuống xe.
"Hôm nay tôi mời Lâm tổng ăn mỳ nhé!" Hàn Tuyết nhìn Lâm Cảnh Thần một cách dò xét. Lúc nãy cô cố ý cắt đuôi đám vệ sĩ của anh nhằm chọc tức lại việc lúc sáng anh mỉa mai cô. Nhưng người đàn ông trước mặt không hề có ý giận dữ, thậm chí có chút vui vẻ hơn thường ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.