Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
Chương 24: THÙ MỚI NỢ CŨ
Black Caramel
06/12/2024
Hàn Tuyết về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Lâm Cảnh Thần.
[Em về đến nhà chưa?]
[Em về rồi]
Một tin nhắn hình ảnh được gửi đến. Hàn Tuyết xem mà trợn tròn mắt. Là hình ảnh cô và Dự Chính trước cửa tập đoàn lúc nãy. Đúng là tốc độ truyền tin nhanh đến chóng mặt. Sự nổi bật của họ đã bị mấy cô nàng nhanh chóng chụp lấy rồi bàn tán. Đương nhiên tin này cũng đến tay Lục Đông.
Vậy anh muốn em lên xe với Dự Chính hay là Hà Vỹ Đình?]
Khi nãy Hàn Tuyết không ghen thì thôi chứ giờ chẳng nhẽ anh lại ghen ngược với cô.
Lâm Cảnh Thần thấy vui vẻ vì ít ra Hàn Tuyết gọi Dự Chính đến chứ không phải là Trần Lục. Anh cũng biết Hà Vỹ Đình thích Hàn Tuyết nhưng anh ta là nhân viên cao cấp của tập đoàn, Cảnh Thần không thể xuống tay sát phạt được, chỉ đành chờ cơ hội giải quyết.
Mấy ngày không có Tô Yên, Hàn Tuyết như quay cuồng với công việc và luận văn. Dường như Lâm Cảnh Thần còn bận rộn hơn cả cô. Nhưng đến giờ trưa dù anh không có ở tập đoàn vẫn có người đều đặn mang đồ ăn đến cho Hàn Tuyết. Thỉnh thoảng anh cũng nhắn tin hỏi han, nhắc nhở cô.
Có tài liệu cần mang xuống phòng Marketing, Hàn Tuyết vừa đến cửa phòng đã nghe tiếng bàn tán xôn xao.
"Hàn Tuyết đó thật ghê gớm, còn là sinh viên mà đã cặp đại giá bao nuôi"
"Chẳng phải người ta có nhan sắc sao?"
"Ra vẻ thanh cao với trưởng phòng Hà nữa chứ"
Đa phần là những lời lẽ đầy sự ghen ghét chỉ vì một tấm ảnh. Hàn Tuyết giữ vẻ mặt bình thản, lạnh lùng gõ mấy tiếng vào cửa. Mấy người đang nói chuyện giật mình nhìn qua thì thấy cô. Không khí đang xôn xao chợt trùng xuống. Cô nhếch môi cười nhạt rồi đi thẳng đến phòng của Chung Sở Kỳ đưa tài liệu.
"Trưởng phòng Chung, đây là tài liệu Lâm tổng nói cần điều chỉnh lại."
"Cám ơn trợ lý Hàn nhé" Chung Sở Kỳ nói với điệu bộ giả lả nhưng ánh mắt không hề thân thiện như nụ cười của cô ta.
"Không có gì" Hàn Tuyết xoay người rời đi. Khi ra đến cửa, cô cố ý nói to "Làm việc với trưởng phòng Chung thích thật. Thoải mái trò chuyện, không khí thật vui vẻ". Cô liếc qua Chung Sở Kỳ cười một cái.
Bên ngoài phòng làm việc im bặt, bao nhiêu con mắt dồn lên người Hàn Tuyết.
Nụ cười trên môi Chung Sở Kỳ tắt ngúm, hai tay siết chặt trên bàn nổi lên cả gân xanh. Hàn Tuyết là gì chứ? Chỉ là trợ lý thực tập mà dám kiêu ngạo như vậy?
Chiều tối, Hàn Tuyết về đến nhà liền quẳng túi xách lên bàn, nằm dài trên ghế sô pha. Cô lười nhác cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Tin nhắn trống trơn. Dạo này không thường xuyên gặp Lâm Cảnh Thần cô có chút cảm giác thiếu vắng nhưng Hàn Tuyết không phải kiểu người nhắn tin trách móc làm nũng. Cô còn chưa đồng ý làm bạn gái anh thì sao phải loạn lên?
Đang chìm trong suy nghĩ mông lung cô bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Là Trần Lục gọi.
"Tiểu thư, bên cảng Thiên Du có động tĩnh ...
Mắt Hàn Tuyết sáng lên, tâm trí cô liền tỉnh táo.
"Tiểu Lục, dặn người làm theo lời tôi ..."
Hàn Tuyết cẩn thận dặn dò rồi cúp máy. Cô gửi một tin nhắn đến Lâm Cảnh Thần.
[Em về đến nhà rồi, hôm nay hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút. Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé!]
Cô bước vào phòng ngủ, đến chỗ tủ đồ, lôi ra hộp gỗ mà Thẩm Bạch đã tặng. Bên trong là một cặp súng ngắn màu bạc.
Không lâu sau, từ dưới tầng hầm, một chiếc mô tô đen gầm rú phóng ra lao vào đêm tối.
-Tại Cảng Thiên Du-
Thành Phong đứng trên văn phòng nhìn xuống bên dưới, từng tốp vệ sĩ chia ra bảo vệ chặt chẽ khu vực kho hàng.
Một tên đi đến bên cạnh báo cáo :
"Đại thiếu gia, mọi thứ đã sẵn sàng"
Hắn gật đầu ra hiệu cho đám tay sai hành động. Cửa kho mở ra, từng tốp tiến vào khiêng ra mấy thùng hàng được niêm phong kỹ lưỡng. Có mấy chiếc xe vận chuyển đang chờ sẵn.
Đột nhiên có tiếng xe ầm ầm lao vào. Hàng loạt mấy chiếc xe ô tô đen lạ từ đâu đâm thẳng vào bọn chúng. Một đám người mặc đồ đen nhảy xuống xe tấn công đảm vệ sĩ của Thiên Du.
Thành Phong đứng trên này vẫn điềm tĩnh xem động tĩnh bên dưới. Dường như hắn cũng đoán được sự việc xảy ra. Toán người lạ mặt áo đen kia rất thiện chiến và chuyên nghiệp. Đám vệ sĩ đang cật lực chống trả. Thấy cục diện bên dưới bắt đầu hỗn loạn, Thành Phong ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh hắn.
"Xuống dưới xử lý đi, tuyệt đối không được để bọn chúng lấy được" hắn gằn giọng, mắt long lên những vệt đỏ. Tay hắn siết chặt thành lan can, hiện lên cả những khớp xương trắng.
Lục Tây dẫn đầu trong mấy người áo đen, đánh gục khá nhiều người bên Thiên Du. Hàng sắp được họ cướp lại. Từ xa mấy tên vệ sĩ Thiên Du khác đang cầm súng chạy tới hỗ trợ.
Thành Phong nhếch mép cười. Hắn ta thừa biết người của Thần Không thể nào cũng tới cướp hàng. Tiện thể thanh toán thù mới nợ cũ. Hắn luôn xem Lâm Cảnh Thần là cái gai trong mắt, tức không nhổ được.
[Em về đến nhà chưa?]
[Em về rồi]
Một tin nhắn hình ảnh được gửi đến. Hàn Tuyết xem mà trợn tròn mắt. Là hình ảnh cô và Dự Chính trước cửa tập đoàn lúc nãy. Đúng là tốc độ truyền tin nhanh đến chóng mặt. Sự nổi bật của họ đã bị mấy cô nàng nhanh chóng chụp lấy rồi bàn tán. Đương nhiên tin này cũng đến tay Lục Đông.
Vậy anh muốn em lên xe với Dự Chính hay là Hà Vỹ Đình?]
Khi nãy Hàn Tuyết không ghen thì thôi chứ giờ chẳng nhẽ anh lại ghen ngược với cô.
Lâm Cảnh Thần thấy vui vẻ vì ít ra Hàn Tuyết gọi Dự Chính đến chứ không phải là Trần Lục. Anh cũng biết Hà Vỹ Đình thích Hàn Tuyết nhưng anh ta là nhân viên cao cấp của tập đoàn, Cảnh Thần không thể xuống tay sát phạt được, chỉ đành chờ cơ hội giải quyết.
Mấy ngày không có Tô Yên, Hàn Tuyết như quay cuồng với công việc và luận văn. Dường như Lâm Cảnh Thần còn bận rộn hơn cả cô. Nhưng đến giờ trưa dù anh không có ở tập đoàn vẫn có người đều đặn mang đồ ăn đến cho Hàn Tuyết. Thỉnh thoảng anh cũng nhắn tin hỏi han, nhắc nhở cô.
Có tài liệu cần mang xuống phòng Marketing, Hàn Tuyết vừa đến cửa phòng đã nghe tiếng bàn tán xôn xao.
"Hàn Tuyết đó thật ghê gớm, còn là sinh viên mà đã cặp đại giá bao nuôi"
"Chẳng phải người ta có nhan sắc sao?"
"Ra vẻ thanh cao với trưởng phòng Hà nữa chứ"
Đa phần là những lời lẽ đầy sự ghen ghét chỉ vì một tấm ảnh. Hàn Tuyết giữ vẻ mặt bình thản, lạnh lùng gõ mấy tiếng vào cửa. Mấy người đang nói chuyện giật mình nhìn qua thì thấy cô. Không khí đang xôn xao chợt trùng xuống. Cô nhếch môi cười nhạt rồi đi thẳng đến phòng của Chung Sở Kỳ đưa tài liệu.
"Trưởng phòng Chung, đây là tài liệu Lâm tổng nói cần điều chỉnh lại."
"Cám ơn trợ lý Hàn nhé" Chung Sở Kỳ nói với điệu bộ giả lả nhưng ánh mắt không hề thân thiện như nụ cười của cô ta.
"Không có gì" Hàn Tuyết xoay người rời đi. Khi ra đến cửa, cô cố ý nói to "Làm việc với trưởng phòng Chung thích thật. Thoải mái trò chuyện, không khí thật vui vẻ". Cô liếc qua Chung Sở Kỳ cười một cái.
Bên ngoài phòng làm việc im bặt, bao nhiêu con mắt dồn lên người Hàn Tuyết.
Nụ cười trên môi Chung Sở Kỳ tắt ngúm, hai tay siết chặt trên bàn nổi lên cả gân xanh. Hàn Tuyết là gì chứ? Chỉ là trợ lý thực tập mà dám kiêu ngạo như vậy?
Chiều tối, Hàn Tuyết về đến nhà liền quẳng túi xách lên bàn, nằm dài trên ghế sô pha. Cô lười nhác cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn. Tin nhắn trống trơn. Dạo này không thường xuyên gặp Lâm Cảnh Thần cô có chút cảm giác thiếu vắng nhưng Hàn Tuyết không phải kiểu người nhắn tin trách móc làm nũng. Cô còn chưa đồng ý làm bạn gái anh thì sao phải loạn lên?
Đang chìm trong suy nghĩ mông lung cô bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Là Trần Lục gọi.
"Tiểu thư, bên cảng Thiên Du có động tĩnh ...
Mắt Hàn Tuyết sáng lên, tâm trí cô liền tỉnh táo.
"Tiểu Lục, dặn người làm theo lời tôi ..."
Hàn Tuyết cẩn thận dặn dò rồi cúp máy. Cô gửi một tin nhắn đến Lâm Cảnh Thần.
[Em về đến nhà rồi, hôm nay hơi mệt, muốn ngủ sớm một chút. Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé!]
Cô bước vào phòng ngủ, đến chỗ tủ đồ, lôi ra hộp gỗ mà Thẩm Bạch đã tặng. Bên trong là một cặp súng ngắn màu bạc.
Không lâu sau, từ dưới tầng hầm, một chiếc mô tô đen gầm rú phóng ra lao vào đêm tối.
-Tại Cảng Thiên Du-
Thành Phong đứng trên văn phòng nhìn xuống bên dưới, từng tốp vệ sĩ chia ra bảo vệ chặt chẽ khu vực kho hàng.
Một tên đi đến bên cạnh báo cáo :
"Đại thiếu gia, mọi thứ đã sẵn sàng"
Hắn gật đầu ra hiệu cho đám tay sai hành động. Cửa kho mở ra, từng tốp tiến vào khiêng ra mấy thùng hàng được niêm phong kỹ lưỡng. Có mấy chiếc xe vận chuyển đang chờ sẵn.
Đột nhiên có tiếng xe ầm ầm lao vào. Hàng loạt mấy chiếc xe ô tô đen lạ từ đâu đâm thẳng vào bọn chúng. Một đám người mặc đồ đen nhảy xuống xe tấn công đảm vệ sĩ của Thiên Du.
Thành Phong đứng trên này vẫn điềm tĩnh xem động tĩnh bên dưới. Dường như hắn cũng đoán được sự việc xảy ra. Toán người lạ mặt áo đen kia rất thiện chiến và chuyên nghiệp. Đám vệ sĩ đang cật lực chống trả. Thấy cục diện bên dưới bắt đầu hỗn loạn, Thành Phong ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh hắn.
"Xuống dưới xử lý đi, tuyệt đối không được để bọn chúng lấy được" hắn gằn giọng, mắt long lên những vệt đỏ. Tay hắn siết chặt thành lan can, hiện lên cả những khớp xương trắng.
Lục Tây dẫn đầu trong mấy người áo đen, đánh gục khá nhiều người bên Thiên Du. Hàng sắp được họ cướp lại. Từ xa mấy tên vệ sĩ Thiên Du khác đang cầm súng chạy tới hỗ trợ.
Thành Phong nhếch mép cười. Hắn ta thừa biết người của Thần Không thể nào cũng tới cướp hàng. Tiện thể thanh toán thù mới nợ cũ. Hắn luôn xem Lâm Cảnh Thần là cái gai trong mắt, tức không nhổ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.