Chương 27: Phiên ngoại Huyền Ngọc - Tiểu Hoàng (2)
Mạch Thượng Hoa Angel
05/05/2021
Hoàng Xán loay hoay không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng từ đó giờ còn chưa có yêu đương lần nào. Nàng điểm này giống y chang Xa Vân Hề, mọi chuyện đều lựa chọn trốn tránh. Xa Vân Hề cũng chẳng bao giờ chịu đối mặt với tình cảm, hai người các nàng đều rơi vào trạng thái mê mang huyền ảo, không chịu đối diện với tình yêu, thà chọn làm đà điểu suốt đời.
Giờ khắc này có thể cảm nhận được cơ Huyền Ngọc ở sau lưng mình đang hoảng hốt, giọng nói khàn khàn, nàng còn cảm nhận được sau lưng mình tựa hồ một mảnh ướt át. Cô ấy thường ngày luôn quật cường vậy mà ngày hôm nay ở trước mặt mình lại như đứa bé. Mình thật sự đáng giá với cô ấy sao? Chút tình cảm này, chính nàng còn tự cảm thấy chông chênh.
Nàng trước đây đều tưởng tượng tình yêu là thứ rất tuyệt vời, nhưng sau khi thấy Xa Vân Hề, quan niệm liền thay đổi. À, không phải nói một mình nàng, mà là ba người bọn nàng đều đồng loạt thay đổi.
Nhớ tới trước đây ba người thích thảo luận sau này mình sẽ gặp phải người như thế nào, lãng mạn ra sao. Khi tình yêu đến sẽ mang cho người ta cảm giác hạnh phúc nhất, nhưng khi tình yêu đi, nó sẽ mang một người đang tốt đẹp đẩy vào địa ngục.
Vì tình yêu, Xa Vân Hề đánh mất ước mơ, cũng từ đó 3 người đối với ái tình đều có suy nghĩ mới. Có thể trước đây ở tuổi thanh xuân các nàng thích mơ mộng viễn vong, cho đến khi trãi qua nhân sinh thê lương lần đó, các nàng mới phát hiện ái tình thật sự không đẹp đẽ như bề ngoài của nó.
Sau khi đi làm, nàng lần lượt gặp phải những cố sự trong công việc, mỗi lần như thế với tính cách của nàng đều chọn không thỏa hiệp, nên đành nghỉ việc, mỗi năm lại thay công việc mới. Mỗi lần ở công ty toàn là gặp phải loại người khiến nàng chán ghét, muốn nôn mửa.
Nấu ăn, nàng chỉ có thể mang hết tâm tư dồn vào sở thích của mình, không cần để ý tới những kẻ đáng ghét ngoài kia, chuyên tâm tập trung vào nấu ăn. Nàng thích trù nghệ nha, đây là thế giới nhỏ của nàng.
Trong nhà phản đối, mặc dù nàng biết cha mẹ là muốn tốt cho mình, bất quá nàng cũng cố chấp làm những việc mà nàng thích, đây rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.
Nếu như nàng làm đầu bếp, có thể đã không gặp phải người này, nếu như không gặp phải cô ấy, cuộc đời của nàng sẽ như thế nào? Chắc giờ còn đang chờ mong bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú đến kết hôn cùng mình không phải sao? nhưng mà không có nếu như.
Gặp được người này, lẽ nào đây là duyên phận sao? Hai mươi sáu năm trái tim chưa một lần yêu ai, một mực khi gặp phải Cơ Huyền Ngọc lập tức rung động, đây là tình yêu sao?
Nàng không phủ nhận là nàng đã yêu cô ấy. Nàng bây giờ mà nói không yêu thì trái tim nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao, chắc là không thể. Bản thân nên làm như thế nào? Cô ấy giờ này rất yếu đuối, mình phải an ủi làm sao? Trong lòng như có khối đá lớn đè lên đến không thở nổi.
"Tổng giám đốc, cô..." Hoàng Xán có chút mơ hồ, hai người hiện tại nên đi con đường nào? Rõ ràng ngăn cách là một tầng giấy mỏng manh, bây giờ lại bị chọc thủng, sau này không biết đối mặt ra sao?
"Xán, tôi thích cô, tôi yêu côi, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu cô mất rồi. Tôi không muốn mất cô, tôi cố gắng chờ đợi, hôm nay tưởng rằng cô cũng yêu tôi, nhưng đột nhiên cô lạnh nhạt, tôi không biết nên làm như thế nào, tôi sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại côi, sợ một ngày không có cô bên cạnh, sợ không nhìn thấy nụ cười của cô nữa, sợ cô biến mất khỏi cuộc đời của tôi."
Cơ Huyền Ngọc mang theo tiếng gào khóc vừa nói vừa đem Hoàng Xán ôm càng chặt hơn. Cô sợ chính mình buông lơi ra một chút nàng sẽ biến mất không còn tăm hơi, không cách nào tìm được.
Cơ Huyền Ngọc xúc động. Mỗi một câu bày tỏ, một cái va chạm trên người đều làm nàng cảm động, tất cả như chìa khóa bắt đầu mở ra nội tâm của nàng.
"Tổng giám đốc, cô không nên ôm tôi chặt như thế có được không, tôi đau a. Chúng ta vào trong xe nói chuyện đi." Hoàng Xán biết tránh không khỏi, nếu đã tránh không khỏi vậy thì đối mặt đi, kết quả thế nào cứ thuận theo tự nhiên.
Cơ Huyền Ngọc buông Hoàng Xán ra, bất quá một tay nắm lấy tay nàng, sợ nàng chạy mất. Cô lúc này thật như người nhát gan, cái gì cũng sợ mất. Nhưng cô không hối hận cho dù ở trước mặt người này biểu hiện sự yếu đuối của mình.
Hai người ngồi trở lại trong xe, Hoàng Xán không dám nhìn thẳng Cơ Huyền Ngọc. Đôi mắt của nàng nhìn đăm đăm phía trước, ánh mắt hơi lộ ra u buồn, nàng lần đầu tiên yêu đã phải khó khăn như thế này rồi.
"Tổng giám đốc, cô nói yêu tôi ngay phút đầu, bây giờ cô còn yêu không?" Hoàng Xán không biết đã làm gì để cho người này yêu thích mình. Nàng không ưu tú, không có mị lực, cơ bản chỉ gọi là dễ thương. Cơ Huyền Ngọc thật sự yêu nàng, hay vì cái khác. Hai người rất nhiều chổ đều không tương xứng, nàng chưa từng nghĩ hai người một ngày nào đó sẽ có điểm chung. Hai người lớn lên trong hai gia đình khác nhau, nhận sự giáo dục khác nhau, thái độ đối nhân xử thế cùng cách nhìn nhận về cuộc sống đều không có chỗ nào tìm được điểm tương đồng. Hai người không có tiếng nói chung nếu sống cùng nhau thật sự là thiên trường địa cửu sao?
Cơ Huyền Ngọc hai mắt dịu dàng nhìn Hoàng Xán, cô xưa nay chưa bao giờ lấy cảm tình ra đùa giỡn. Người này có phải là đang lo lắng điều gì hay không?
"Ừa, tôi lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô, tim liền loạn. Ba tháng qua, tôi vẫn nhẫn nại, sợ cô chán ghét tôi, thế tôi chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô."
Một người làm sao có khả năng vĩnh viễn chỉ đứng nhìn người mình yêu, rõ ràng nàng ở bên, bản thân lại chỉ có thể nhìn, không cách nào chạm đến nàng, người như vậy là thánh nhân sao? Cơ Huyền Ngọc chưa từng nghĩ mình là thánh nhân, nàng là người bình thường, người bình thường cần một tình yêu.
Cơ Huyền Ngọc nói xong, Hoàng Xán xoay mặt nhìn cô, tất cả rất chân thực, không giống như là đang nói lời chót lưỡi đầu môi. Nhưng mà giờ khắc này Hoàng Xán hy vọng dường nào những lời cô ấy nói chính là lời chót lưỡi đầu môi, như vậy nàng mới có lý do cự tuyệt.
Vậy mà thành thực như vậy, khẩn thiết như vậy, nàng nên đáp lại ra sao a?
"Tổng giám đốc, chúng ta... Thân phận của chúng ta không thích hợp." Suy nghĩ thật lâu, Hoàng Xán mới thủ thỉ ra một câu. Nàng trong lòng tùm lum tùm la lên rồi, còn biết ứng phó thế nào đành nói đại ra một câu, không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì.
"Thân phận gì không thích hợp, chúng ta chưa có hẹn hò, làm sao biết không thích hợp?" Cơ Huyền Ngọc nhíu mày, cô không thích người khác dùng mọi lý do làm cái cớ. Nếu như có năng lực và tình yêu, đủ dũng cảm, thân phận có quan hệ gì đâu.
"..." Hoàng Xán nhìn cơ Huyền Ngọc nói không ra lời, mình nên giải thích thế nào.
Hai người không cùng giai tầng yêu nhau, từ xưa đến nay đều không có kết cục tốt đẹp. Thời bây giờ có thể phóng khoáng hơn nhưng họ là con nhà giàu, dù sao cũng môn đăng hộ đối. Phúc phần đó đâu phải ai cũng có, miễn cưỡng chỉ gánh thêm bi kịch.
Hoàng Xán suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
"Tổng giám đốc, chúng ta là người của hai thế giới. Cô có thể chỉ đối với tôi nhất thời hưng khởi, vui vẻ xong thì sao, chúng ta sẽ thế nào? tôi làm sao thắng nổi."
Thật như vậy, tình yêu này nàng không cam nổi. Cô ấy quá mức hoa lệ, nàng sợ nàng không có cái hạnh phúc đó. Rất nhiều người tha thiết ước mơ dùng các loại thủ đoạn chen vào nhà giàu, nhưng lại không biết cửa ải này cao bao nhiêu. Cao cao tại thượng bước vào, đến lúc đi ra tàn tạ còn thua ăn mày.
Hoàng Xán xưa nay không có ảo tưởng bản thân sẽ gả vào nhà giàu, nàng thích cuộc sống bình thản. Những kia ngươi lừa ta gạt ngươi, tâm cơ của người nhà giàu khó lường, nàng tuyệt đối không muốn.
Nhân sinh như thế đã mấy năm, vì sao phải đem quãng thời gian còn lại lãng phí. Không ở biệt thự, nàng thích có một căn nhà đủ che mưa chắn gió; không có xe đẹp, nàng thích có một cái xe nho nhỏ để đi, vậy cũng là một niềm hạnh phúc; không có hàng hiệu, nàng thích trên đường xuyên qua cái quầy mua bán nhỏ, vậy là ổn.
Người không thể quá tham lam, ông trời sẽ đố kị. Hoàng Xán đem cuộc đời của chính mình quyết định rõ ràng, nàng không hiểu cảm tình, nhưng biết mình muốn điều gì.
Nghe xong Hoàng Xán nói, Cơ Huyền Ngọc mím mím miệng. Cô biết người này đang sợ hãi, sợ nàng sẽ không thể cho cô được một tương lai như ý.
"Xán, tôi không phải một người hoa tâm, tôi yêu cô, sẽ không dễ dàng đi yêu thích người khác, tôi có thể thề?" Cô đâu phải người hay thay lòng đổi dạ, cùng mình một thời gian chẳng lẽ nàng lại không hiểu?
"Tôi không phải đồng tính, nhà của tôi lại đặc biệt truyền thống, tôi không thể làm cho người nhà lo âu phiền muộn" Mẹ rất yêu thương nàng, tuy rằng bình thường lải nhải một ít, nhưng bà đem toàn bộ tình yêu đều cho mình, cha cũng thế. Cha mẹ vẫn luôn hi vọng mình một nam nhân thích hợp, kết hôn sinh con, bọn họ cũng không có chờ mong mình nhất định phải gả vào nhà giàu sang, coi như nàng tìm được một người bạn trai lắm tiền, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý. Cha mẹ chỉ hi vọng con gái hạnh phúc, mà hạnh phúc cũng không phải quơ tay là bắt được.
Cơ Huyền Ngọc giờ khắc này chỉ muốn cười khổ, cuối cùng bởi vì vấn đề này mà hai người phải xa nhau sao? đồng tính ư? Cái từ này thật khiến người ta cay đắng, mình thích nữ nhân là có lỗi phải không? Yêu một người, chỉ muốn cùng với nàng cũng là loại hy vọng xa vời phải không?
"Ha ha, sáng sớm cô vì sao lại đáp lại nụ hôn của tôi? Bởi vì như vậy, tôi mới cảm thấy cô cũng yêu tôi, lẽ nào cảm giác cua tôi là sai lầm?"
Cơ Huyền Ngọc buông Hoàng Xán ra, "Ha ha" nở nụ cười thành tiếng. Cô cảm giác mình thật sự rất giống chú vịt nhỏ xấu xí, chưa biết rõ kết quả đã mơ mết kết cục xa vời. Cuối cùng đem mình biến thành chuyện cười, đây là cỡ nào đáng thương.
Nhìn Cơ Huyền Ngọc cười chua xót như vậy, tim Hoàng Xán đau không thở nổi. Nàng lẽ nào đã yêu người này đến mức độ này sao? nàng vô tư không biết lúc nào thì đã yêu như thế, hay vì nàng ngốc nghếch không nhận ra?
"Tôi cho rằng cô là nam, ha ha, đêm nay biết rồi, cho nên mới lạnh lùng với cô. Sáng sớm đáp nụ hôn của cô là vì không kiềm chế được lòng mình, rơi vào đó lúc nào không hay, người mình yêu là nam hay nữ, tôi còn không rõ ràng? Có phải là rất khờ hay không?"
Hoàng Xán thở dài một hơi, thả lỏng thân thể. Dù gì cũng chạy không thoát, chỉ có đối mặt, đây gọi là vận mệnh chăng. Hai mươi sáu năm chưa từng động lòng với ai, vừa gặp Cơ Huyền Ngọc liền như vậy yêu cô ấy, điều này nhất định là duyên phận, sau đó thì thuận theo tự nhiên.
Nhìn Hoàng Xán mệt mỏi, Cơ Huyền Ngọc ôm nàng vào trong ngực. Nàng ấy này hóa ra là cũng yêu cô, chỉ vì chưa tiếp thu nổi thân phận của cô mà thôi, bản thân cô sẽ chứng minh cho nàng thấy rằng cô sẽ mãi yêu nàng đến suốt đời.
"Xán, cảm ơn." Liền như vậy mang nàng ôm vào trong lòng, hạnh phúc dần lan tỏa. Người ta thường không biết nguyên nhân vì sao mình yêu một người nhưng có lẽ sẽ rất hạnh phúc.
Giờ khắc này có thể cảm nhận được cơ Huyền Ngọc ở sau lưng mình đang hoảng hốt, giọng nói khàn khàn, nàng còn cảm nhận được sau lưng mình tựa hồ một mảnh ướt át. Cô ấy thường ngày luôn quật cường vậy mà ngày hôm nay ở trước mặt mình lại như đứa bé. Mình thật sự đáng giá với cô ấy sao? Chút tình cảm này, chính nàng còn tự cảm thấy chông chênh.
Nàng trước đây đều tưởng tượng tình yêu là thứ rất tuyệt vời, nhưng sau khi thấy Xa Vân Hề, quan niệm liền thay đổi. À, không phải nói một mình nàng, mà là ba người bọn nàng đều đồng loạt thay đổi.
Nhớ tới trước đây ba người thích thảo luận sau này mình sẽ gặp phải người như thế nào, lãng mạn ra sao. Khi tình yêu đến sẽ mang cho người ta cảm giác hạnh phúc nhất, nhưng khi tình yêu đi, nó sẽ mang một người đang tốt đẹp đẩy vào địa ngục.
Vì tình yêu, Xa Vân Hề đánh mất ước mơ, cũng từ đó 3 người đối với ái tình đều có suy nghĩ mới. Có thể trước đây ở tuổi thanh xuân các nàng thích mơ mộng viễn vong, cho đến khi trãi qua nhân sinh thê lương lần đó, các nàng mới phát hiện ái tình thật sự không đẹp đẽ như bề ngoài của nó.
Sau khi đi làm, nàng lần lượt gặp phải những cố sự trong công việc, mỗi lần như thế với tính cách của nàng đều chọn không thỏa hiệp, nên đành nghỉ việc, mỗi năm lại thay công việc mới. Mỗi lần ở công ty toàn là gặp phải loại người khiến nàng chán ghét, muốn nôn mửa.
Nấu ăn, nàng chỉ có thể mang hết tâm tư dồn vào sở thích của mình, không cần để ý tới những kẻ đáng ghét ngoài kia, chuyên tâm tập trung vào nấu ăn. Nàng thích trù nghệ nha, đây là thế giới nhỏ của nàng.
Trong nhà phản đối, mặc dù nàng biết cha mẹ là muốn tốt cho mình, bất quá nàng cũng cố chấp làm những việc mà nàng thích, đây rốt cuộc là hạnh phúc hay là bất hạnh đây.
Nếu như nàng làm đầu bếp, có thể đã không gặp phải người này, nếu như không gặp phải cô ấy, cuộc đời của nàng sẽ như thế nào? Chắc giờ còn đang chờ mong bạch mã hoàng tử khôi ngô tuấn tú đến kết hôn cùng mình không phải sao? nhưng mà không có nếu như.
Gặp được người này, lẽ nào đây là duyên phận sao? Hai mươi sáu năm trái tim chưa một lần yêu ai, một mực khi gặp phải Cơ Huyền Ngọc lập tức rung động, đây là tình yêu sao?
Nàng không phủ nhận là nàng đã yêu cô ấy. Nàng bây giờ mà nói không yêu thì trái tim nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao, chắc là không thể. Bản thân nên làm như thế nào? Cô ấy giờ này rất yếu đuối, mình phải an ủi làm sao? Trong lòng như có khối đá lớn đè lên đến không thở nổi.
"Tổng giám đốc, cô..." Hoàng Xán có chút mơ hồ, hai người hiện tại nên đi con đường nào? Rõ ràng ngăn cách là một tầng giấy mỏng manh, bây giờ lại bị chọc thủng, sau này không biết đối mặt ra sao?
"Xán, tôi thích cô, tôi yêu côi, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã yêu cô mất rồi. Tôi không muốn mất cô, tôi cố gắng chờ đợi, hôm nay tưởng rằng cô cũng yêu tôi, nhưng đột nhiên cô lạnh nhạt, tôi không biết nên làm như thế nào, tôi sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại côi, sợ một ngày không có cô bên cạnh, sợ không nhìn thấy nụ cười của cô nữa, sợ cô biến mất khỏi cuộc đời của tôi."
Cơ Huyền Ngọc mang theo tiếng gào khóc vừa nói vừa đem Hoàng Xán ôm càng chặt hơn. Cô sợ chính mình buông lơi ra một chút nàng sẽ biến mất không còn tăm hơi, không cách nào tìm được.
Cơ Huyền Ngọc xúc động. Mỗi một câu bày tỏ, một cái va chạm trên người đều làm nàng cảm động, tất cả như chìa khóa bắt đầu mở ra nội tâm của nàng.
"Tổng giám đốc, cô không nên ôm tôi chặt như thế có được không, tôi đau a. Chúng ta vào trong xe nói chuyện đi." Hoàng Xán biết tránh không khỏi, nếu đã tránh không khỏi vậy thì đối mặt đi, kết quả thế nào cứ thuận theo tự nhiên.
Cơ Huyền Ngọc buông Hoàng Xán ra, bất quá một tay nắm lấy tay nàng, sợ nàng chạy mất. Cô lúc này thật như người nhát gan, cái gì cũng sợ mất. Nhưng cô không hối hận cho dù ở trước mặt người này biểu hiện sự yếu đuối của mình.
Hai người ngồi trở lại trong xe, Hoàng Xán không dám nhìn thẳng Cơ Huyền Ngọc. Đôi mắt của nàng nhìn đăm đăm phía trước, ánh mắt hơi lộ ra u buồn, nàng lần đầu tiên yêu đã phải khó khăn như thế này rồi.
"Tổng giám đốc, cô nói yêu tôi ngay phút đầu, bây giờ cô còn yêu không?" Hoàng Xán không biết đã làm gì để cho người này yêu thích mình. Nàng không ưu tú, không có mị lực, cơ bản chỉ gọi là dễ thương. Cơ Huyền Ngọc thật sự yêu nàng, hay vì cái khác. Hai người rất nhiều chổ đều không tương xứng, nàng chưa từng nghĩ hai người một ngày nào đó sẽ có điểm chung. Hai người lớn lên trong hai gia đình khác nhau, nhận sự giáo dục khác nhau, thái độ đối nhân xử thế cùng cách nhìn nhận về cuộc sống đều không có chỗ nào tìm được điểm tương đồng. Hai người không có tiếng nói chung nếu sống cùng nhau thật sự là thiên trường địa cửu sao?
Cơ Huyền Ngọc hai mắt dịu dàng nhìn Hoàng Xán, cô xưa nay chưa bao giờ lấy cảm tình ra đùa giỡn. Người này có phải là đang lo lắng điều gì hay không?
"Ừa, tôi lần đầu tiên nghe được giọng nói của cô, tim liền loạn. Ba tháng qua, tôi vẫn nhẫn nại, sợ cô chán ghét tôi, thế tôi chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô."
Một người làm sao có khả năng vĩnh viễn chỉ đứng nhìn người mình yêu, rõ ràng nàng ở bên, bản thân lại chỉ có thể nhìn, không cách nào chạm đến nàng, người như vậy là thánh nhân sao? Cơ Huyền Ngọc chưa từng nghĩ mình là thánh nhân, nàng là người bình thường, người bình thường cần một tình yêu.
Cơ Huyền Ngọc nói xong, Hoàng Xán xoay mặt nhìn cô, tất cả rất chân thực, không giống như là đang nói lời chót lưỡi đầu môi. Nhưng mà giờ khắc này Hoàng Xán hy vọng dường nào những lời cô ấy nói chính là lời chót lưỡi đầu môi, như vậy nàng mới có lý do cự tuyệt.
Vậy mà thành thực như vậy, khẩn thiết như vậy, nàng nên đáp lại ra sao a?
"Tổng giám đốc, chúng ta... Thân phận của chúng ta không thích hợp." Suy nghĩ thật lâu, Hoàng Xán mới thủ thỉ ra một câu. Nàng trong lòng tùm lum tùm la lên rồi, còn biết ứng phó thế nào đành nói đại ra một câu, không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì.
"Thân phận gì không thích hợp, chúng ta chưa có hẹn hò, làm sao biết không thích hợp?" Cơ Huyền Ngọc nhíu mày, cô không thích người khác dùng mọi lý do làm cái cớ. Nếu như có năng lực và tình yêu, đủ dũng cảm, thân phận có quan hệ gì đâu.
"..." Hoàng Xán nhìn cơ Huyền Ngọc nói không ra lời, mình nên giải thích thế nào.
Hai người không cùng giai tầng yêu nhau, từ xưa đến nay đều không có kết cục tốt đẹp. Thời bây giờ có thể phóng khoáng hơn nhưng họ là con nhà giàu, dù sao cũng môn đăng hộ đối. Phúc phần đó đâu phải ai cũng có, miễn cưỡng chỉ gánh thêm bi kịch.
Hoàng Xán suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
"Tổng giám đốc, chúng ta là người của hai thế giới. Cô có thể chỉ đối với tôi nhất thời hưng khởi, vui vẻ xong thì sao, chúng ta sẽ thế nào? tôi làm sao thắng nổi."
Thật như vậy, tình yêu này nàng không cam nổi. Cô ấy quá mức hoa lệ, nàng sợ nàng không có cái hạnh phúc đó. Rất nhiều người tha thiết ước mơ dùng các loại thủ đoạn chen vào nhà giàu, nhưng lại không biết cửa ải này cao bao nhiêu. Cao cao tại thượng bước vào, đến lúc đi ra tàn tạ còn thua ăn mày.
Hoàng Xán xưa nay không có ảo tưởng bản thân sẽ gả vào nhà giàu, nàng thích cuộc sống bình thản. Những kia ngươi lừa ta gạt ngươi, tâm cơ của người nhà giàu khó lường, nàng tuyệt đối không muốn.
Nhân sinh như thế đã mấy năm, vì sao phải đem quãng thời gian còn lại lãng phí. Không ở biệt thự, nàng thích có một căn nhà đủ che mưa chắn gió; không có xe đẹp, nàng thích có một cái xe nho nhỏ để đi, vậy cũng là một niềm hạnh phúc; không có hàng hiệu, nàng thích trên đường xuyên qua cái quầy mua bán nhỏ, vậy là ổn.
Người không thể quá tham lam, ông trời sẽ đố kị. Hoàng Xán đem cuộc đời của chính mình quyết định rõ ràng, nàng không hiểu cảm tình, nhưng biết mình muốn điều gì.
Nghe xong Hoàng Xán nói, Cơ Huyền Ngọc mím mím miệng. Cô biết người này đang sợ hãi, sợ nàng sẽ không thể cho cô được một tương lai như ý.
"Xán, tôi không phải một người hoa tâm, tôi yêu cô, sẽ không dễ dàng đi yêu thích người khác, tôi có thể thề?" Cô đâu phải người hay thay lòng đổi dạ, cùng mình một thời gian chẳng lẽ nàng lại không hiểu?
"Tôi không phải đồng tính, nhà của tôi lại đặc biệt truyền thống, tôi không thể làm cho người nhà lo âu phiền muộn" Mẹ rất yêu thương nàng, tuy rằng bình thường lải nhải một ít, nhưng bà đem toàn bộ tình yêu đều cho mình, cha cũng thế. Cha mẹ vẫn luôn hi vọng mình một nam nhân thích hợp, kết hôn sinh con, bọn họ cũng không có chờ mong mình nhất định phải gả vào nhà giàu sang, coi như nàng tìm được một người bạn trai lắm tiền, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý. Cha mẹ chỉ hi vọng con gái hạnh phúc, mà hạnh phúc cũng không phải quơ tay là bắt được.
Cơ Huyền Ngọc giờ khắc này chỉ muốn cười khổ, cuối cùng bởi vì vấn đề này mà hai người phải xa nhau sao? đồng tính ư? Cái từ này thật khiến người ta cay đắng, mình thích nữ nhân là có lỗi phải không? Yêu một người, chỉ muốn cùng với nàng cũng là loại hy vọng xa vời phải không?
"Ha ha, sáng sớm cô vì sao lại đáp lại nụ hôn của tôi? Bởi vì như vậy, tôi mới cảm thấy cô cũng yêu tôi, lẽ nào cảm giác cua tôi là sai lầm?"
Cơ Huyền Ngọc buông Hoàng Xán ra, "Ha ha" nở nụ cười thành tiếng. Cô cảm giác mình thật sự rất giống chú vịt nhỏ xấu xí, chưa biết rõ kết quả đã mơ mết kết cục xa vời. Cuối cùng đem mình biến thành chuyện cười, đây là cỡ nào đáng thương.
Nhìn Cơ Huyền Ngọc cười chua xót như vậy, tim Hoàng Xán đau không thở nổi. Nàng lẽ nào đã yêu người này đến mức độ này sao? nàng vô tư không biết lúc nào thì đã yêu như thế, hay vì nàng ngốc nghếch không nhận ra?
"Tôi cho rằng cô là nam, ha ha, đêm nay biết rồi, cho nên mới lạnh lùng với cô. Sáng sớm đáp nụ hôn của cô là vì không kiềm chế được lòng mình, rơi vào đó lúc nào không hay, người mình yêu là nam hay nữ, tôi còn không rõ ràng? Có phải là rất khờ hay không?"
Hoàng Xán thở dài một hơi, thả lỏng thân thể. Dù gì cũng chạy không thoát, chỉ có đối mặt, đây gọi là vận mệnh chăng. Hai mươi sáu năm chưa từng động lòng với ai, vừa gặp Cơ Huyền Ngọc liền như vậy yêu cô ấy, điều này nhất định là duyên phận, sau đó thì thuận theo tự nhiên.
Nhìn Hoàng Xán mệt mỏi, Cơ Huyền Ngọc ôm nàng vào trong ngực. Nàng ấy này hóa ra là cũng yêu cô, chỉ vì chưa tiếp thu nổi thân phận của cô mà thôi, bản thân cô sẽ chứng minh cho nàng thấy rằng cô sẽ mãi yêu nàng đến suốt đời.
"Xán, cảm ơn." Liền như vậy mang nàng ôm vào trong lòng, hạnh phúc dần lan tỏa. Người ta thường không biết nguyên nhân vì sao mình yêu một người nhưng có lẽ sẽ rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.