Chương 47: Ăn giấm
129600
09/06/2024
“Đây là lần đầu tiên từ khi tỉnh lại ta rời khỏi đảo đó Vân Hi.”
Viên Vĩ Anh đứng trên boong tàu ngó nghiêng qua lại, cô hớn hở kéo tay Vân Hi. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Viên Vĩ Anh.
“Gió đang lớn, chúng ta vào trong thôi.”
Vân Hi xoay người đi vào trong khoang thuyền, chỉ để lại Viên Vĩ Anh vẫn đứng hóng gió bên ngoài. Tuy là chưa thể đến Trung Nguyên để trải nghiệm thành thị cổ đại thực thụ, nhưng đến một khu vực mới cũng mang đến cho Viên Vĩ Anh cảm thấy hứng thú.
Hai người Viên Vĩ Anh và Vân Hi đã ra khơi từ sáng sớm, họ đến Vịnh Minh Nguyệt để bán số thảo dược tích luỹ thời gian qua và mua thêm vật tư. Từ đêm hôm đó, cả hai vẫn tiếp tục sống và sinh hoạt cùng nhau như không có gì xảy ra. Nhưng trong lòng Viên Vĩ Anh đã nhen nhuốm ý định ra đi, nếu người ta đã không có tình cảm gì với mình, thì cô cũng không cưỡng cầu. Viên Vĩ Anh đã tự vặt ra kế hoạch trong đầu mình, lần này đến Vịnh Minh Nguyệt, cô dự định sẽ quan sát lối sống của dân cư thời đại này, để sau này khi quay về đảo, cô sẽ chuẩn bị để đến Trung Nguyên. Hiện tại cô chỉ có hai bàn tay trắng, ơn cưu mang của Vân Hi sẽ đến một lúc nào đó Viên Vĩ Anh trả lại gấp bội.
“Các ngươi kiểm kê lương thực đầy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta xuất phát.”
Jessi cầm trên tay bản danh sách nhân lực cùng vật tư mang theo trên chuyến đi này, Gia Lục Tuần Dương đã về kinh thành, nàng sẽ là người chủ trì chuyến đi này.
Chiếc tàu của Ác Nhân cốc đã khỏi hành, điểm đến là các vùng vịnh ven biển, trong đó Vịnh Minh Nguyệt là lớn nhất. Họ sẽ đi tất cả các vùng lân cận, và Vịnh Minh Nguyệt là địa điểm cuối cùng. Nhược Dao đã đánh ngất một thủ hạ, trộm trang phục và lẻn lên thuyền một cách trót lọt.
Gia Lục Tuần Dương một người một ngựa tức tối về đến kinh thành, sau một buổi tắm gội, cô liền cùng Nhạc Vương tiến cung diện thánh.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần muốn được xung phong ra tiền tuyến, bảo vệ hoà bình nước nhà!”
Giọng nói rắn rỏi của Gia Lục Tuần Dương vang lên giữa đại điện làm Viên Anh Mã ngước mắt nhìn. Có thể nói triều đình bây giờ khó mà có một tướng tài, khi mà họ vẫn luôn trọng văn khinh võ. Nay khí khái hiên ngang, cùng điệu bộ tự tin của Gia Lục Tuần Dương như một làn gió mới thổi tới chốn triều đình.
Hoàng đế Viên Anh Mã ban cho Gia Lục Tuần Dương làm Trấn Quốc tướng quân, dẫn theo mười vạn đại quân cùng đến tiền tuyến, hội ngộ cùng nhóm người võ lâm, phối hợp tác chiến.
Hành quân gần một tháng trời, Gia Lục Tuần Dương đã chia quân ra hai đường, một toán theo cô phi ngựa đến tiền tuyến trước, toán quân còn lại sẽ nối đuôi bộ binh theo sau.
“Tại hạ Gia Lục Tuần Dương, mang theo mười vạn quân tiếp viện nơi đây.”
Trong doanh trại, các trưởng môn đang tụ hợp nơi đây cùng Gia Lục Tuần Dương dưới thân phận Trấn Quốc tướng quân.
“Bần đạo là trưởng môn phái Võ Đang, Thanh Trần. Bần đạo đại diện cho lục đại môn phái, sẵn sàng hỗ trợ triều đình chống giặc ngoại xâm.” Thanh Trần chân nhân lên tiếng, ông là người đức cao trọng vọng nhất trong đám người võ lâm.
Gia Lục Tuần Dương cùng trao đổi về tình hình biên cương với đám quân triều đình đang cắm quân tại đây cùng với các trưởng môn. Cô day day hai bên thái dương, cuộc đàm luận đã hơn một canh giờ, họ quyết định sẽ di tản cư dân đến các thành lân cận, dựng lên một thành trống dụ địch vào trong.
Từ khi vào đây, Gia Lục Tuần Dương đã thấy Hoả Linh Nhi có mặt trong đội ngũ phái Nga Mi, nhưng cô vẫn không nhìn đến nàng dù nhận thấy ánh mắt nàng luôn chăm chú nhìn mình. Gia Lục Tuần Dương không phủ nhận mình từng có một chút cảm tình với Hoả Linh Nhi, như sau lần gặp mặt ngày tỉ võ, cái cách mà Vũ Băng Nhi dè chừng cùng xa cách dù mới hôm trước họ vẫn trò chuyện vui vẻ đã làm cô có cách nhìn khác. Đối với Gia Lục Tuần Dương, bằng hữu sẽ mãi là bằng hữu, sẽ không vì bất cứ lí do gì làm thay đổi nó. Ấy vậy mà, chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ mới nhận thấy võ công bí ẩn của Viên Vĩ Anh là những người tự cho là chính phái đã thay đổi thái độ.
Tự bản thân Gia Lục Tuần Dương hiểu là Hoả Linh Nhi không có lỗi gì cả, nhưng nếu lập trường cả hai khác nhau thì cũng không nên dây dưa gì hơn. Đối với cô, cô đã tự xem mình là một phần của Ác Nhân cốc cùng Tế Thiên cung, trong mắt võ lâm chính phái thì đó là ma giáo chuyên làm chuyện ác độc, dù sao nàng còn chưa biết được thân phận nữ nhân của cô, cứ để cho đoạn tình cảm ngắn ngủi này chưa kịp nở rộ đã tàn.
Hoả Linh Nhi không ngờ khi cùng sư phụ đến tham gia chiến trận sẽ có thể gặp lại Gia Lục Tuần Dương. Từ lần trước, thái độ của sư tỷ trầm trọng thay đổi cùng với lời dặn dò làm nàng không nên tiếp xúc quá gần với nhóm người Ninh Vương. Qua hôm sau, Hoả Linh Nhi đã hay tin Gia Lục Tuần Dương, Ninh Vương cùng công chúa Ba Tư Ô Lạp Na Thi đã rời khỏi kinh thành.
Chỉ gần hai năm từ lần gặp đầu tiên của họ, Gia Lục Tuần Dương đã thay đổi rất nhiều. Từ một công tử với vẻ ngoài trắng trẻo, mềm mại cùng nụ cười hồn nhiên. Gia Lục Tuần Dương bây giờ đã cao hơn, nước da rám nắng đi mang đến cảm giác khoẻ khoắn hơn, cô mặc trên người một bộ giáp bạc càng tăng thêm vẻ thành thục, uy nghi.
Tàu cập bến, Viên Vĩ Anh nhanh nhẹn chất hai thùng thảo dược lên xe đẩy, đẩy xuống bến cảng. Vân Hi chầm chậm đi theo sau, giơ tay giữ lại mái tóc bị gió biển thổi bay của mình, nàng nhìn dáng vẻ thuần thục của Viên Vĩ Anh mà lòng dâng lên một cảm giác mãn nguyện, mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
“Vân Hi này, cháu thành hôn rồi mà cũng không nói với chúng ta sao?”
Một người nhân công ở bến cảng lần đầu thấy có nam nhân bên cạnh Vân Hi nên cho rằng đó là tướng công của nàng, liền lên tiếng trêu ghẹo.
Vân Hi nghe thấy liền sững sốt một khắc, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên.
“Không phải đâu Cửu thúc, đây chỉ là.. biểu đệ của ta thôi.”
Hai cánh tay đang đẩy xe khựng lại đôi chút, cô chỉ khẽ thở hắt ra một hơi liền tiếp tục đẩy xe như chưa có gì xảy ra.
“Vậy sao, làm ta cứ tưởng, thấy hai người xứng đôi vậy mà.”
Vân Hi cười trừ đáp lại, nàng cùng Viên Vĩ Anh đi vào khu trung tâm, việc đầu tiên cần làm là bán đi thảo dược để đỡ đẩy xe đi lung tung.
Sau câu nói đùa vô hại của người nam nhân ở bến cảng, Vân Hi ngại ngùng, nàng không biết được là Viên Vĩ Anh có nghe thấy hay không.
“Vân Hi tỷ, tỷ đi trước dẫn đường được không? Ta không biết đường.”
Mặt Vân Hi đỏ lên như gấc, rõ ràng là cô đã nghe được câu chuyện khi nãy, còn cố ý chọc ghẹo nàng. Nàng khẽ cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
Cả hai đem thảo dược đã được phơi khô và phân loại rõ ràng bán cho hiệu thuốc quen của Vân Hi, cô có thể thấy được nàng rất được mọi người trên Vịnh Minh Nguyệt này yêu mến. Đi đến đây cũng được mấy vị đại thẩm, đại thúc hỏi thăm.
Cũng không ít người hỏi xem cô là ai, không để Vân Hi trả lời, cô liền nhanh miệng nói mình là biểu đệ của nàng.
“Là biểu đệ của cháu sao Vân Hi, còn trẻ lại tuấn tú như vậy, hay là ta làm mai cho ngươi cùng cháu gái của ta được không?”
“Này Vinh thịt heo, đừng có tranh thủ như vậy. Vĩ Anh nè nữ nhi nhỏ tuổi nhất của ta vừa đủ tuổi gả chồng rồi, ngươi nghĩ sao về việc làm con rể của ta?”
Lời trêu chọc Viên Vĩ Anh rôm rả khắp khu chợ, cô cũng vui vẻ đáp lại họ: “Được làm quen với các cô nương xinh đẹp ấy là vinh hạnh của Vĩ Anh rồi.”
Cả hai trở về khách điếm ngủ qua đêm, họ sẽ trọ lại hai đêm để chuẩn bị đầy đủ hàng hoá và chờ đợi chuyến tàu trở về đảo. Khi đang đi trên đường, một chiếc xe đẩy hàng bon bon hướng về phía họ, Viên Vĩ Anh nhanh chóng phản ứng kéo Vân Hi nép vào góc đường. Sự ấm áp nơi cổ tay làm nhịp tim Vân Hi đập nhanh hơn, không biết từ khi nào mà chỉ với những hành động nhỏ như vậy của cô đã khiến nàng không kiểm soát được mình. Tuy nhiên hơi ấm ấy nhanh chóng biến mất, đập vào mắt Vân Hi là hình ảnh Viên Vĩ Anh buông tay nàng ra, chạy nhanh về phía ngược lại đỡ lấy một nữ nhân khác xém chút bị chiếc xe kia đụng trúng.
“Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, ta sắp trễ chuyến tàu nên đi nhanh.” Ở Vịnh này, mọi người hầu như đều quen biết nhau nên không ai để bụng cũng như để tâm chuyện vừa mới xảy ra.
Nữ nhân được Viên Vĩ Anh ôm vào lòng nhanh chóng lùi lại, ngại ngùng không dám ngước mặt lên.
“Đa tạ công tử giúp đỡ.” Giọng nói mềm mại hệt như trong suy nghĩ của Viên Vĩ Anh.
Cô cong cong khoé môi: “Không có gì đâu, làm sao mà ta có thể nhìn thấy một mỹ nhân như tiểu thư đây bị thương được cơ chứ.”
Câu nói bông đùa ngã ngớn của Viên Vĩ Anh có lẽ là bình thường đối với cô nhưng ở thời đại này thì nó hệt như là một đăng đồ tử cố tình trêu ghẹo nữ tử nhà lành. Nữ nhân đối diện mặt đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu rời đi, để lại Viên Vĩ Anh đứng đó nhìn theo, mặt tràn đầy ý cười.
“Thơm quá.” Viên Vĩ Anh rất nhạy cảm với mùi, trên người nữ nhân khi nãy có một mùi tinh dầu từ hoa lài mà cô rất thích.
Cảm giác ấm áp cùng tìm đập nhanh khi nãy đã hoàn toàn biến mất, không hiểu vì sao trái tim của Vân Hi khó chịu đến mức nàng cảm thấy mình hít thở không thông. Xoay người đi về khách điếm trước mà chẳng thèm gọi lấy Viên Vĩ Anh một lần, làm cô hối hã đuổi theo.
Cánh cửa phòng của Vân Hi được đóng lại một cách không nhẹ nhàng cho lắm khiến Viên Vĩ Anh khó hiểu nhăn mày. Cô cũng không mấy để tâm, khi nãy trên đường cô đã để ý rồi, ở Vịnh này vậy mà lại có cả một cái kỹ viện rất lớn, cô dự định đêm nay sẽ trải nghiệm chốn ăn chơi cổ đại này. Vân Hi mệt mỏi về phòng sớm thì cô cũng khỏi phải giải thích với nàng.
Bên này, Vân Hi ngồi trên giường, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Nàng biết rõ mình không nên có những cảm giác rung động với Viên Vĩ Anh, lại càng không được ghen tị khi thấy cô bên cạnh nữ nhân khác. Nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó, hình ảnh mà Viên Vĩ Anh ôm chầm lấy eo của nữ nhân khác, kéo người nọ vào lòng cô. Còn chưa nói đến những lời nói ngã ngớn trêu đừa của Viên Vĩ Anh.
“Là ai thì ngươi cũng ăn nói như vậy hay sao?”
Vân Hi lẩm bẩm, nàng không muốn nghĩ nữa, liền nằm xuống muốn đi ngủ để không phải suy nghĩ vẩn vơ.
Tối đó, Viên Vĩ Anh thay một bộ đồ khác, chải lại tóc tai của mình liền rời khỏi khách điếm, tiến đến kỹ viện. Tuy tiền bạc thì hiện tại Viên Vĩ Anh không có, nhưng từ lúc tỉnh dậy thì trên tay cô có mấy chiếc nhẫn vàng rất hữu dụng.
“Công tử là lần đầu tiền đến đây a, mau mau Tiểu Nhu, Tiểu Hoa lại đây dẫn công tử lên lầu.”
Tú bà chuyên nghiệp mời chào Viên Vĩ Anh vào bên trong, tuy trang phục không mấy sang trọng nhưng thầy thái của cô lại toát lên vẻ vương giả mà người sành đời như bà làm sao mà không nhìn ra được.
Cô vui vẻ ôm lấy eo hai nữ nhân gọi là Tiểu Nhu và Tiểu Hoa kia theo lên lầu. Viên Vĩ Anh được mang đến một căn phòng, từ cửa sổ gian phòng đó có thể nhìn thấy được đại sảnh. Cả đêm đó, cô vui vẻ uống rượu ăn thịt, ôm ấp các nữ nhân xung quanh, đến rạng sáng mới quay lại khách điếm.
Từ ngày đó, giữa hai người Viên Vĩ Anh và Vân Hi không khí cực kì khó tả. Vân Hi không muốn cảm xúc của mình bị chi phối bởi cô nữa, còn Viên Vĩ Anh thì không hiểu mình đã làm gì mà Vân Hi cứ mặt một đống với cô. Thành ra chẳng ai chịu mở lời với ai.
Đã đi qua rất nhiều khu đảo nhỏ, Jessi vẫn không thu được tin tức gì của Viên Vĩ Anh, địa điểm kế tiếp chính là Vịnh Minh Nguyệt. Một chiếc tàu lớn cập bến vào bến cảng Vịnh Minh Nguyệt, Jessi dẫn đầu đoàn người đi vào đảo.
Ở một góc khác, Viên Vĩ Anh cho hàng hoá mới mua vào khoang thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền lớn mới đến.
“Vịnh này sung túc thật, có thuyền lớn xa hoa đến nữa kìa.”
Vân Hi không đáp, nàng chỉ tập trung cho hàng vào khoang thuyền để chuẩn bị cho tối nay khởi hành. Viên Vĩ Anh cũng không nhìn ngóng về chiếc thuyền kia nữa, cô tiếp tục đẩy xe hàng vào kho chứa hàng của tàu. Ngay khoảng khắc Viên Vĩ Anh xoay người đi, bước chân của Nhược Dao khựng lại, nàng đã thấy cô rồi, Vĩ Anh của nàng quả nhiên vẫn còn sống.
Hết chương 47
Từ chương này cứ đủ 30 vote là mình ra chương mới nha.
Viên Vĩ Anh đứng trên boong tàu ngó nghiêng qua lại, cô hớn hở kéo tay Vân Hi. Nàng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Viên Vĩ Anh.
“Gió đang lớn, chúng ta vào trong thôi.”
Vân Hi xoay người đi vào trong khoang thuyền, chỉ để lại Viên Vĩ Anh vẫn đứng hóng gió bên ngoài. Tuy là chưa thể đến Trung Nguyên để trải nghiệm thành thị cổ đại thực thụ, nhưng đến một khu vực mới cũng mang đến cho Viên Vĩ Anh cảm thấy hứng thú.
Hai người Viên Vĩ Anh và Vân Hi đã ra khơi từ sáng sớm, họ đến Vịnh Minh Nguyệt để bán số thảo dược tích luỹ thời gian qua và mua thêm vật tư. Từ đêm hôm đó, cả hai vẫn tiếp tục sống và sinh hoạt cùng nhau như không có gì xảy ra. Nhưng trong lòng Viên Vĩ Anh đã nhen nhuốm ý định ra đi, nếu người ta đã không có tình cảm gì với mình, thì cô cũng không cưỡng cầu. Viên Vĩ Anh đã tự vặt ra kế hoạch trong đầu mình, lần này đến Vịnh Minh Nguyệt, cô dự định sẽ quan sát lối sống của dân cư thời đại này, để sau này khi quay về đảo, cô sẽ chuẩn bị để đến Trung Nguyên. Hiện tại cô chỉ có hai bàn tay trắng, ơn cưu mang của Vân Hi sẽ đến một lúc nào đó Viên Vĩ Anh trả lại gấp bội.
“Các ngươi kiểm kê lương thực đầy đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chúng ta xuất phát.”
Jessi cầm trên tay bản danh sách nhân lực cùng vật tư mang theo trên chuyến đi này, Gia Lục Tuần Dương đã về kinh thành, nàng sẽ là người chủ trì chuyến đi này.
Chiếc tàu của Ác Nhân cốc đã khỏi hành, điểm đến là các vùng vịnh ven biển, trong đó Vịnh Minh Nguyệt là lớn nhất. Họ sẽ đi tất cả các vùng lân cận, và Vịnh Minh Nguyệt là địa điểm cuối cùng. Nhược Dao đã đánh ngất một thủ hạ, trộm trang phục và lẻn lên thuyền một cách trót lọt.
Gia Lục Tuần Dương một người một ngựa tức tối về đến kinh thành, sau một buổi tắm gội, cô liền cùng Nhạc Vương tiến cung diện thánh.
“Khởi bẩm hoàng thượng, thần muốn được xung phong ra tiền tuyến, bảo vệ hoà bình nước nhà!”
Giọng nói rắn rỏi của Gia Lục Tuần Dương vang lên giữa đại điện làm Viên Anh Mã ngước mắt nhìn. Có thể nói triều đình bây giờ khó mà có một tướng tài, khi mà họ vẫn luôn trọng văn khinh võ. Nay khí khái hiên ngang, cùng điệu bộ tự tin của Gia Lục Tuần Dương như một làn gió mới thổi tới chốn triều đình.
Hoàng đế Viên Anh Mã ban cho Gia Lục Tuần Dương làm Trấn Quốc tướng quân, dẫn theo mười vạn đại quân cùng đến tiền tuyến, hội ngộ cùng nhóm người võ lâm, phối hợp tác chiến.
Hành quân gần một tháng trời, Gia Lục Tuần Dương đã chia quân ra hai đường, một toán theo cô phi ngựa đến tiền tuyến trước, toán quân còn lại sẽ nối đuôi bộ binh theo sau.
“Tại hạ Gia Lục Tuần Dương, mang theo mười vạn quân tiếp viện nơi đây.”
Trong doanh trại, các trưởng môn đang tụ hợp nơi đây cùng Gia Lục Tuần Dương dưới thân phận Trấn Quốc tướng quân.
“Bần đạo là trưởng môn phái Võ Đang, Thanh Trần. Bần đạo đại diện cho lục đại môn phái, sẵn sàng hỗ trợ triều đình chống giặc ngoại xâm.” Thanh Trần chân nhân lên tiếng, ông là người đức cao trọng vọng nhất trong đám người võ lâm.
Gia Lục Tuần Dương cùng trao đổi về tình hình biên cương với đám quân triều đình đang cắm quân tại đây cùng với các trưởng môn. Cô day day hai bên thái dương, cuộc đàm luận đã hơn một canh giờ, họ quyết định sẽ di tản cư dân đến các thành lân cận, dựng lên một thành trống dụ địch vào trong.
Từ khi vào đây, Gia Lục Tuần Dương đã thấy Hoả Linh Nhi có mặt trong đội ngũ phái Nga Mi, nhưng cô vẫn không nhìn đến nàng dù nhận thấy ánh mắt nàng luôn chăm chú nhìn mình. Gia Lục Tuần Dương không phủ nhận mình từng có một chút cảm tình với Hoả Linh Nhi, như sau lần gặp mặt ngày tỉ võ, cái cách mà Vũ Băng Nhi dè chừng cùng xa cách dù mới hôm trước họ vẫn trò chuyện vui vẻ đã làm cô có cách nhìn khác. Đối với Gia Lục Tuần Dương, bằng hữu sẽ mãi là bằng hữu, sẽ không vì bất cứ lí do gì làm thay đổi nó. Ấy vậy mà, chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ mới nhận thấy võ công bí ẩn của Viên Vĩ Anh là những người tự cho là chính phái đã thay đổi thái độ.
Tự bản thân Gia Lục Tuần Dương hiểu là Hoả Linh Nhi không có lỗi gì cả, nhưng nếu lập trường cả hai khác nhau thì cũng không nên dây dưa gì hơn. Đối với cô, cô đã tự xem mình là một phần của Ác Nhân cốc cùng Tế Thiên cung, trong mắt võ lâm chính phái thì đó là ma giáo chuyên làm chuyện ác độc, dù sao nàng còn chưa biết được thân phận nữ nhân của cô, cứ để cho đoạn tình cảm ngắn ngủi này chưa kịp nở rộ đã tàn.
Hoả Linh Nhi không ngờ khi cùng sư phụ đến tham gia chiến trận sẽ có thể gặp lại Gia Lục Tuần Dương. Từ lần trước, thái độ của sư tỷ trầm trọng thay đổi cùng với lời dặn dò làm nàng không nên tiếp xúc quá gần với nhóm người Ninh Vương. Qua hôm sau, Hoả Linh Nhi đã hay tin Gia Lục Tuần Dương, Ninh Vương cùng công chúa Ba Tư Ô Lạp Na Thi đã rời khỏi kinh thành.
Chỉ gần hai năm từ lần gặp đầu tiên của họ, Gia Lục Tuần Dương đã thay đổi rất nhiều. Từ một công tử với vẻ ngoài trắng trẻo, mềm mại cùng nụ cười hồn nhiên. Gia Lục Tuần Dương bây giờ đã cao hơn, nước da rám nắng đi mang đến cảm giác khoẻ khoắn hơn, cô mặc trên người một bộ giáp bạc càng tăng thêm vẻ thành thục, uy nghi.
Tàu cập bến, Viên Vĩ Anh nhanh nhẹn chất hai thùng thảo dược lên xe đẩy, đẩy xuống bến cảng. Vân Hi chầm chậm đi theo sau, giơ tay giữ lại mái tóc bị gió biển thổi bay của mình, nàng nhìn dáng vẻ thuần thục của Viên Vĩ Anh mà lòng dâng lên một cảm giác mãn nguyện, mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
“Vân Hi này, cháu thành hôn rồi mà cũng không nói với chúng ta sao?”
Một người nhân công ở bến cảng lần đầu thấy có nam nhân bên cạnh Vân Hi nên cho rằng đó là tướng công của nàng, liền lên tiếng trêu ghẹo.
Vân Hi nghe thấy liền sững sốt một khắc, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng đỏ lên.
“Không phải đâu Cửu thúc, đây chỉ là.. biểu đệ của ta thôi.”
Hai cánh tay đang đẩy xe khựng lại đôi chút, cô chỉ khẽ thở hắt ra một hơi liền tiếp tục đẩy xe như chưa có gì xảy ra.
“Vậy sao, làm ta cứ tưởng, thấy hai người xứng đôi vậy mà.”
Vân Hi cười trừ đáp lại, nàng cùng Viên Vĩ Anh đi vào khu trung tâm, việc đầu tiên cần làm là bán đi thảo dược để đỡ đẩy xe đi lung tung.
Sau câu nói đùa vô hại của người nam nhân ở bến cảng, Vân Hi ngại ngùng, nàng không biết được là Viên Vĩ Anh có nghe thấy hay không.
“Vân Hi tỷ, tỷ đi trước dẫn đường được không? Ta không biết đường.”
Mặt Vân Hi đỏ lên như gấc, rõ ràng là cô đã nghe được câu chuyện khi nãy, còn cố ý chọc ghẹo nàng. Nàng khẽ cúi đầu, bước nhanh về phía trước.
Cả hai đem thảo dược đã được phơi khô và phân loại rõ ràng bán cho hiệu thuốc quen của Vân Hi, cô có thể thấy được nàng rất được mọi người trên Vịnh Minh Nguyệt này yêu mến. Đi đến đây cũng được mấy vị đại thẩm, đại thúc hỏi thăm.
Cũng không ít người hỏi xem cô là ai, không để Vân Hi trả lời, cô liền nhanh miệng nói mình là biểu đệ của nàng.
“Là biểu đệ của cháu sao Vân Hi, còn trẻ lại tuấn tú như vậy, hay là ta làm mai cho ngươi cùng cháu gái của ta được không?”
“Này Vinh thịt heo, đừng có tranh thủ như vậy. Vĩ Anh nè nữ nhi nhỏ tuổi nhất của ta vừa đủ tuổi gả chồng rồi, ngươi nghĩ sao về việc làm con rể của ta?”
Lời trêu chọc Viên Vĩ Anh rôm rả khắp khu chợ, cô cũng vui vẻ đáp lại họ: “Được làm quen với các cô nương xinh đẹp ấy là vinh hạnh của Vĩ Anh rồi.”
Cả hai trở về khách điếm ngủ qua đêm, họ sẽ trọ lại hai đêm để chuẩn bị đầy đủ hàng hoá và chờ đợi chuyến tàu trở về đảo. Khi đang đi trên đường, một chiếc xe đẩy hàng bon bon hướng về phía họ, Viên Vĩ Anh nhanh chóng phản ứng kéo Vân Hi nép vào góc đường. Sự ấm áp nơi cổ tay làm nhịp tim Vân Hi đập nhanh hơn, không biết từ khi nào mà chỉ với những hành động nhỏ như vậy của cô đã khiến nàng không kiểm soát được mình. Tuy nhiên hơi ấm ấy nhanh chóng biến mất, đập vào mắt Vân Hi là hình ảnh Viên Vĩ Anh buông tay nàng ra, chạy nhanh về phía ngược lại đỡ lấy một nữ nhân khác xém chút bị chiếc xe kia đụng trúng.
“Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, ta sắp trễ chuyến tàu nên đi nhanh.” Ở Vịnh này, mọi người hầu như đều quen biết nhau nên không ai để bụng cũng như để tâm chuyện vừa mới xảy ra.
Nữ nhân được Viên Vĩ Anh ôm vào lòng nhanh chóng lùi lại, ngại ngùng không dám ngước mặt lên.
“Đa tạ công tử giúp đỡ.” Giọng nói mềm mại hệt như trong suy nghĩ của Viên Vĩ Anh.
Cô cong cong khoé môi: “Không có gì đâu, làm sao mà ta có thể nhìn thấy một mỹ nhân như tiểu thư đây bị thương được cơ chứ.”
Câu nói bông đùa ngã ngớn của Viên Vĩ Anh có lẽ là bình thường đối với cô nhưng ở thời đại này thì nó hệt như là một đăng đồ tử cố tình trêu ghẹo nữ tử nhà lành. Nữ nhân đối diện mặt đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu rời đi, để lại Viên Vĩ Anh đứng đó nhìn theo, mặt tràn đầy ý cười.
“Thơm quá.” Viên Vĩ Anh rất nhạy cảm với mùi, trên người nữ nhân khi nãy có một mùi tinh dầu từ hoa lài mà cô rất thích.
Cảm giác ấm áp cùng tìm đập nhanh khi nãy đã hoàn toàn biến mất, không hiểu vì sao trái tim của Vân Hi khó chịu đến mức nàng cảm thấy mình hít thở không thông. Xoay người đi về khách điếm trước mà chẳng thèm gọi lấy Viên Vĩ Anh một lần, làm cô hối hã đuổi theo.
Cánh cửa phòng của Vân Hi được đóng lại một cách không nhẹ nhàng cho lắm khiến Viên Vĩ Anh khó hiểu nhăn mày. Cô cũng không mấy để tâm, khi nãy trên đường cô đã để ý rồi, ở Vịnh này vậy mà lại có cả một cái kỹ viện rất lớn, cô dự định đêm nay sẽ trải nghiệm chốn ăn chơi cổ đại này. Vân Hi mệt mỏi về phòng sớm thì cô cũng khỏi phải giải thích với nàng.
Bên này, Vân Hi ngồi trên giường, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu. Nàng biết rõ mình không nên có những cảm giác rung động với Viên Vĩ Anh, lại càng không được ghen tị khi thấy cô bên cạnh nữ nhân khác. Nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó, hình ảnh mà Viên Vĩ Anh ôm chầm lấy eo của nữ nhân khác, kéo người nọ vào lòng cô. Còn chưa nói đến những lời nói ngã ngớn trêu đừa của Viên Vĩ Anh.
“Là ai thì ngươi cũng ăn nói như vậy hay sao?”
Vân Hi lẩm bẩm, nàng không muốn nghĩ nữa, liền nằm xuống muốn đi ngủ để không phải suy nghĩ vẩn vơ.
Tối đó, Viên Vĩ Anh thay một bộ đồ khác, chải lại tóc tai của mình liền rời khỏi khách điếm, tiến đến kỹ viện. Tuy tiền bạc thì hiện tại Viên Vĩ Anh không có, nhưng từ lúc tỉnh dậy thì trên tay cô có mấy chiếc nhẫn vàng rất hữu dụng.
“Công tử là lần đầu tiền đến đây a, mau mau Tiểu Nhu, Tiểu Hoa lại đây dẫn công tử lên lầu.”
Tú bà chuyên nghiệp mời chào Viên Vĩ Anh vào bên trong, tuy trang phục không mấy sang trọng nhưng thầy thái của cô lại toát lên vẻ vương giả mà người sành đời như bà làm sao mà không nhìn ra được.
Cô vui vẻ ôm lấy eo hai nữ nhân gọi là Tiểu Nhu và Tiểu Hoa kia theo lên lầu. Viên Vĩ Anh được mang đến một căn phòng, từ cửa sổ gian phòng đó có thể nhìn thấy được đại sảnh. Cả đêm đó, cô vui vẻ uống rượu ăn thịt, ôm ấp các nữ nhân xung quanh, đến rạng sáng mới quay lại khách điếm.
Từ ngày đó, giữa hai người Viên Vĩ Anh và Vân Hi không khí cực kì khó tả. Vân Hi không muốn cảm xúc của mình bị chi phối bởi cô nữa, còn Viên Vĩ Anh thì không hiểu mình đã làm gì mà Vân Hi cứ mặt một đống với cô. Thành ra chẳng ai chịu mở lời với ai.
Đã đi qua rất nhiều khu đảo nhỏ, Jessi vẫn không thu được tin tức gì của Viên Vĩ Anh, địa điểm kế tiếp chính là Vịnh Minh Nguyệt. Một chiếc tàu lớn cập bến vào bến cảng Vịnh Minh Nguyệt, Jessi dẫn đầu đoàn người đi vào đảo.
Ở một góc khác, Viên Vĩ Anh cho hàng hoá mới mua vào khoang thuyền, nhìn về phía chiếc thuyền lớn mới đến.
“Vịnh này sung túc thật, có thuyền lớn xa hoa đến nữa kìa.”
Vân Hi không đáp, nàng chỉ tập trung cho hàng vào khoang thuyền để chuẩn bị cho tối nay khởi hành. Viên Vĩ Anh cũng không nhìn ngóng về chiếc thuyền kia nữa, cô tiếp tục đẩy xe hàng vào kho chứa hàng của tàu. Ngay khoảng khắc Viên Vĩ Anh xoay người đi, bước chân của Nhược Dao khựng lại, nàng đã thấy cô rồi, Vĩ Anh của nàng quả nhiên vẫn còn sống.
Hết chương 47
Từ chương này cứ đủ 30 vote là mình ra chương mới nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.